Thế Thân Chương 37


Chương 37
Vốn viên trân châu nàng đưa cho Vân phi, chính vì biết Vân phi cũng được sủng ái ở trong cung

Hiên Viên Kỳ cũng thường đến cung điện của nàng ta, nàng tin một ngày nào đó Hiên Viên Kỳ sẽ thấy nó rồi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng nàng không ngờ y lại phát hiện ra nó sớm như vậy, không phải nàng vừa tặng nó đi hay sao?

Nàng từng nói, nếu y không nhớ, vậy nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng nàng thấy bản thân lại không cam tâm, nàng muốn giành lại, muốn có được sự ấm áp thuộc về mình!

Nhưng, giờ đã như nguyện rồi, tại sao lòng nàng lại hoảng? Lại loạn như vậy?

"Chẳng lẽ Liễu phi không tính giải thích ư?"

"Đây là vật một người bằng hữu đã đưa cho thần thiếp." Ánh mắt y thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến nàng hoảng hốt, nàng cúi đầu không dám nhìn y, dõi theo viên trân châu trong tay y, lòng ngổn ngang.

—- Đây không phải mục đích của ta sao? Tại sao sau khi thực hiện xong ta lại không thấy vui vẻ, tại sao thái độ của y không giống với tưởng tượng của ta?

"Loại trân châu này, khắp thiên hạ chỉ có ba viên, một viên, Tiên Hoàng ban cho mẫu phi của Trẫm, một viên, Tiên Hoàng ban cho Trẫm, viên còn lại, đang ở trong tay đương kim Thái hậu, thật không hiểu, bằng hữu mà Liễu phi nói, rốt cục là người phương nào?

"......"

"Là mẫu phi của Trẫm? Mẫu hậu của Trẫm? Hay là Trẫm?"

"Bệ hạ—-" Nàng hoảng sợ, không thể kiềm được mà thảng thốt: "Người thật sự không nớ sao? Không nhớ ta chút nào sao? Thật sự không nhớ Ngưng Nhi sao?" Nàng loạn rồi, tất cả đều loạn cả rồi, tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại không thành công?

"Liễu phi, ngươi sao vậy?" Y hoài nghi, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của nàng, hỏi.

Áp chế sự hoảng loạn trong lòng, nàng hít một hơi thật sâu, lệnh cho bản thân tỉnh táo lại: "Đây là thứ hồi nhỏ bệ hạ đưa cho thần thiếp, chẳng lẽ bệ hạ thật sự không nhớ sao?"

Y đứng dậy: "Tiểu cô nương mười năm trước, thật là ngươi?"

"Đúng! Là thần thiếp!" Nàng đáp một cách nhanh chóng, thanh âm có hơi kích động.

—- Y nhớ ra rồi, đúng không? Y rốt cục nhớ ra rồi sao?

"......" Y cúi đầu nói gì đó, nhưng âm lượng quá thấp, nàng không nghe được.

Nàng cúi đầu thấp hơn, lòng như bị một tảng đá đè nặng khiến nàng không thể thở được.

Y bỗng nhiên vươn tay nâng cằm nàng lên, khẽ vuốt hai má nàng: "Vậy tại sao Liễu phi không sớm nói ra?"

"......" Ngón tay ấm áp lướt trên da thịt lạnh lẽo của nàng, nàng buông mắt, không để y thấy sự yếu đuối trong mắt nàng.

"......"

"......"

Y nheo mắt, đánh giá thiếu nữ đang mang vẻ mặt tái nhợt trước mắt, sự hoang mang thoáng hiện nơi đáy mắt y.

—- Người này, thật là tiểu cô nương ấy?

Y nâng tay lên, lúc sắp chạm đến trán nàng thì dừng lại, rồi chậm rãi hất lọn tóc trên trán nàng.

Yên tĩnh hồi lâu, y buông nàng ra, hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Căn phòng trống không, quạnh quẽ.

Hai chân như không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể, nàng ngã khuỵu xuống đất trong bất lực, sự lạnh lẽo của sàn nhà truyền qua lòng bàn chân, rồi thẩm thấu dần, sau đó hội tụ ở ngực trái.

—- Y không tin nàng.

Gió đêm lạnh buốt thổi bung cửa sổ, bông tuyết lạnh lẽo táp vào mặt nàng, cảm thấy rét đến tận xương, nỗi sợ hãi, như sợi dây leo, siết chặt lòng nàng, đau đến tân xương tủy.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/59086


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận