Thịnh Thế Trà Hương Chương 14


Chương 14
Lòng yêu cái đẹp của con người

Thương gia Trang phủ tuy không phải là loại coi quy củ hơn trời như nhà quan lại nhưng vẫn tuân thủ lễ tiết, luân thường.

Nhưng vì Đại phu nhân ngày nào cũng đi từ sớm nên chuyện thỉnh an buổi sáng không tiện tiến hành vì thế mà rất chú trọng thỉnh an vào buổi tối. Trên cơ bản chỉ cần Đại phu nhân không dặn dò thì phòng viện nào tối cũng phải đến viện Đại phu nhân. Nói chuyện an ủi, quan tâm cũng thể hiện là cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Đó cũng là điều Trương ma ma nói cho Tần Thiên.

-  Vậy Đại thiếu gia cũng tới sao? Tần Thiên thành tâm thỉnh giáo.

Đối với Đại thiếu gia bị điếc trong truyền thuyết, Tần Thiên rất tò mò.

Nàng tò mò là ở thời đại này cũng có ngôn ngữ cho người điếc sao? Nhưng trong ấn tượng của nàng Trung Quốc cổ đại không có quy tắc ngôn ngữ cho người câm điếc, chỉ có cách ra dấu tay bình thường.

Như vậy vị thiếu gia này sẽ trao đổi với người khác thế nào? Lấy tay viết chữ? Cũng có thể lắm, dù sao cũng nhà giàu có, mời tiên sinh đến dạy hắn đọc sách biết chữ không không có gì là khó.

Nhưng người cổ đại cũng không phổ cập giáo dục như hiện đại, đại đa số đều là không biết chữ, dù làm thế thì vị thiếu gia này cũng khó mà trao đổi với nhiều người. Tiếp xúc hạn chế, người như vậy chắc hẳn tính tình cũng khác người.

Cũng không trách được địa vị của nhóm người Lý di nương trong phủ cao như vậy. Ai mà chẳng biết đương gia tương lai của Thịnh Thế chỉ có thể là Nhị thiếu gia. Ai dám không nể mặt bọn họ, ai dám đắc tội bọn họ?

Ngoài những người bên cạnh Đại phu nhân, chỉ sợ những người khác đều coi đại phòng là thứ hai. Nói không chừng trong lòng cũng hướng về nhị phòng hơn.

-  Đại thiếu gia?

Trương ma ma nhắc tới ba chữ này, trong giọng nói lộ ra sự tiếc nuối vô hạn:

-  Đương nhiên sẽ đến, tối nào Đại thiếu gia cũng đến cùng phu nhân ăn cơm tối.

Nói tới đây, Trương ma ma nhìn nhìn sắc trời:

-  Nhắc mới nhớ, cũng sắp đến lúc Đại thiếu gia đến rồi, ta phải đi chuẩn bị thôi.

Nói xong, Trương ma ma ra khỏi phòng Tần Thiên.Sau đó, tiểu nha hoàn Đan Nhi cùng phòng khẽ rỉ tai Tần Thiên:

-  Ta nói cho ngươi, Đại thiếu gia tuấn tú lắm đó.

Vì lúc này không có việc cho tiểu nha hoàn nên bọn họ đều ở trong phòng nghỉ ngơi hoặc ở trong sân chơi đùa.

Nhắc đến Đại thiếu gia, Tần Thiên cực kì hứng thú, nàng quay đầu nhìn Đan Nhi cười nói:

-  Bằng Nhị thiếu gia sao?

-  Còn tuấn tú hơn Nhị thiếu gia nhiều.

Đan Nhi nói đến đây, ánh mắt bừng sáng, nàng khoa tay múa chân:

-  Khuôn mặt của Đại thiếu gia như vẽ vậy, khỏi nói đẹp cỡ nào. Hơn nữa Nguyệt Nương nói, Đại thiếu gia cũng cực thông minh, viết chữ, vẽ tranh đều rất tuyệt vời, còn biết pha trà.

Nói đến chỗ hưng phấn, sắc mặt Đan Nhi bỗng nhiên buồn bã, thở dài một hơi:

-  Chỉ tiếc…

Một tiếng thở dài này có sự tiếc hận cực sâu cũng có cả sự thương hại. Điều này càng khiến Tần Thiên tò mò, rốt cuộc là người thế nào mới có thể giành được tình cảm sâu sắc như thế của mọi người.

Tần Thiên nghĩ, nhanh thôi nàng sẽ biết đáp án.

Lúc này, Thúy Vi ở ngoài cửa kêu:

-  Đan Nhi, ngươi đưa đồ qua cho Phương cô nương ở Hậu viện đi, Tần Thiên, ngươi đến phòng bếp bảo bọn họ làm thêm bánh khoai đi, đó là món Đại thiếu gia thích ăn.

Hai người đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài.

Nha hoàn hạng ba chính là chuyên chạy khắp nơi như vậy.

Lúc chiều, Trương ma ma đã cho người đưa nàng đến một số nơi quan trọng trong phủ như là phòng bếp, mấy viện lớn…

Tần Thiên ra ngoài, đi thẳng về phía phòng bếp nhưng chưa được bao lâu đã nhìn thấy ở hành lang phía nam có một bóng dáng quen thuộc.

Dáng người cao lớn, trường bào tơ lụa trắng, tóc đen như mực.

Ngoài hành lang hoa nở tươi thắm, xanh đỏ tím vàng vô cùng rực rỡ mà hắn lại tựa như tuyết trắng trên hoa, phong thái xuất trần.

Rõ ràng là hình ảnh đẹp nhưng Tần Thiên nhìn thấy lại nhe nanh trợn mắt, hận không thể xé nát bộ quần áo trắng kia.

Bóng dáng đó dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra.

Chẳng phải chính là tên khốn vong ân phụ nghĩa đó, chẳng phải là kẻ hại nàng thiếu chút nữa bị rắn cắn, ngã xuống hồ ướt sũng.

Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, đây có phải là ông trời cho nàng cơ hội tốt để báo thù.

Tần Thiên cười gian, tránh sau một hòn giả sơn.

Nàng nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai chú ý mới nhặt lên một hòn đá, tung tung trong tay.

Đá không lớn không nhỏ, sẽ không làm người bị thương nhưng sẽ khiến người thấy đau, quá hợp ý Tần Thiên.

Động tác lén lút, ẩn nấp kỹ sẽ không bị người phát hiện, cho dù công tử đó thân phận bất phàm cũng không sợ!

Nàng híp mắt nhìn bóng dáng đó, nhỏ giọng nói:

-  Bổn cô nương tuy rằng là người tốt nhưng không phải là loại người dễ bắt nạt. Lần đầu gặp ta là ngươi gặp may nhưng lần thứ hai gặp ta thì chính là xui xẻo của ngươi.

Nói xong, nàng vung tay, dùng sức ném hòn đá về phía công tử kia.

Ném đá là sở trường của Tần Thiên, đây là kĩ năng luyện tập từ thuở bé khi còn ở nông thôn chơi đùa với bọn nhỏ.

Lúc này, viên đá bay theo một đường cong, vút một tiếng nện lên đầu công tử kia. Công tử đó chúi đầu về phía trước một chút rồi vội ôm gáy.

Tần Thiên thấy trúng mục tiêu thì vội lùi về sau hòn giả sơn, che miệng rụt cổ cười. Trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái, sự buồn bực trước đó hóa thành hư không.

Nàng cười lén lút bỏ đi thì vừa khéo nhìn thấy công tử kia quay đầu lại…

Nhìn thấy khuôn mặt của công tử kia, Tần Thiên chỉ cảm thấy trước mặt sáng bừng. Giật mình, lòng nàng tựa như có trăm hoa đua nở, pháo hoa rực rỡ, cả trời đất như trắng xóa, không còn màu sắc.

Bất luận là rực rỡ hay mờ ảo đều không che giấu được vẻ tao nhã của công tử kia.

Vẻ đẹp của hắn còn rực rỡ hơn pháo hoa.

Tần Thiên chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng, ở cổ đại còn có thể nhìn thấy mỹ nam như thế, so với những minh tinh trên tạp chí còn động lòng hơn.

Ánh mắt lạnh lùng của công tử nọ nhìn quanh, mắt thấy hắn sẽ nhìn sang bên này, Tần Thiên vội vàng ngừng lại lòng ham sắc đẹp mà lùi về sau giả sơn.

Nàng nhìn qua lỗ nhỏ trên hòn giả sơn thấy hắn tuy bị ném đá nhưng vẻ mặt không hề tức giận mà rất thản nhiên, có vẻ lạnh lùng khó nói tựa như người bị đánh không phải là hắn, lại như hắn chưa từng bị đau, giống như hắn không hề quan tâm đến chuyện này, như là hắn không quan tâm đến bất kì điều gì.

Vẻ lạnh lùng đến thấu tim gan.

Nhưng vẻ lạnh lùng này lại khiến hắn càng thêm tao nhã, khác biệt.

Trong nháy mắt này, Tần Thiên có chút hối hận vì đã ném hắn…

Nhưng ngay lập tức nàng lại khinh bỉ chính mình.

Tần Thiên ơi Tần Thiên, sắc tức thị không, không tức thị sắc, người này bề ngoài dù đẹp nhưng chỉ là gối thêu hoa thôi…

Không đúng, nói gối thêu hoa còn nể nang lắm rồi, hắn chỉ là bồn cầu sơn đỏ…

Tần Thiên oán thầm.

Nhưng đôi khi vẫn không nhịn được mà nhìn mặt hắn.

Tần Thiên vội tha thứ cho chính mình.

Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, là chuyện thường tình…

Tần Thiên đang ngầm suy nghĩ thì bống nghe có người kêu:

-  Đại thiếu gia.

Đại thiếu gia?

Tần Thiên vội vàng nhìn chung quanh, Đại thiếu gia ở đây?

Bỗng nhiên, đầu nàng như bị ai đập mạnh một quyền.

Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía nam tử kia, hơi biến sắc.

Chỉ thấy cách đó không xa, một nha hoàn khoảng 17,18 tuổi mặc váy dài thêu màu vàng đi nhanh về phía công tử kia.

Nàng vừa đi, vừa kêu:

-  Đại thiếu gia, sao người lại đến đây, làm nô tỳ tìm mệt quá.

Nàng đi đến bên công tử kia.

Một khắc đó, Tần Thiên quẫn không thể tưởng, gõ lên đầu mình mấy cái. Nàng đúng là đầu gỗ, sao ngay từ đầu không nghĩ ra?

Khi đó, đối phương từ đầu tới cuối không có phản ứng, không phải vì hắn vong ân phụ nghĩa hay lòng dạ ác độc.

Chỉ vì căn bản hắn đã không biết đến sự tồn tại của nàng, căn bản không biết mọi thứ xảy ra với nàng, bởi vì hắn là người điếc…

Nàng lại đi bắt nạt một người tàn tật…

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/54853


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận