Đại thiếu gia Trang phủ Trang Tín Ngạn đứng bên hàng lang đỏ thẫm đang tìm bóng người gây họa mãi đến khi cô nương kia tới gần, nhẹ kéo ống tay áo hắn thì hắn mới quay đầu lại.
Tần Thiên nhìn qua khe nhỏ thấy hắn cũng chỉ thản nhiên nhìn nữ tử kia.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng mờ ảo yên lặng bao phủ lên nửa người hắn, sắc mặt hắn dưới ánh mặt trời vẫn lạnh lùng như băng tuyết.
Lạnh lùng thản thiên, lạnh lùng thờ ơ như mọi thứ trên đời đều không khiến hắn có chút hứng thú nào.
Nử tử ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, tay chỉ lên trời rồi lại chỉ về phía phòng Đại phu nhân, Tần Thiên hiểu ý nàng đại khái là: Đã đến lúc đến chỗ phu nhân.
Xem ra Trang Tín Ngạn cũng hiểu được ý của nàng, xoay người đi về phía vườn Đại phu nhân, nữ tử kia đi theo sau hắn.
Khi Trang Tín Ngạn vừa xoay người, sắc mặt nữ tử kia trầm xuống, nàng nhìn bốn phía, sau đó không coi ai ra gì mà oán giận:
- Thật chẳng ra gì, cả ngày đi theo người câm điếc, ta cũng sắp bị thành người câm điếc rồi. Nữ tỳ bên người Đại thiếu gia Trang phủ…
Nử tử mếu máo, bộ dáng chán nản:
- Nói thì dễ nghe nhưng chủ nhân chỉ là phế vật, ta có thể đi đâu? Chẳng lẽ về sau phải đi theo kẻ câm điếc này, sinh ra con cũng câm điếc.
Nữ tử dậm chân:
- Sao ta số khổ như vậy, không được, nhân lúc còn chưa có gì, ta phải nghĩ cách rời khỏi phế vật này mới được!
Nàng có chút không muốn nhìn về phía Trang Tín Ngạn đang dần xa, thở dài:
- Nhìn đẹp như vậy sao lại là kẻ điếc bẩm sinh? Nếu ngươi có tác dụng một chút ta cũng sẽ chẳng rời khỏi ngươi…
Trang Tín Ngạn phía trước đương nhiên không nghe được những lời oán giận này của nàng, vẫn không nhanh không chậm mà đi.
Nhưng Tần Thiên ở đó nghe được mà trợn mắt há hốc mồm.
Nàng nhìn khuôn mặt còn trẻ mà đạm mạc của Trang Tín Ngạn, trong lòng có chút thương hại.
Phía đông lại có một nha hoàn mặc áo màu lam nhạt đi tới, nàng nhìn thấy Trang Tín Ngạn thì thi lễ, Trang Tín Ngạn khẽ gật đầu, nàng tìm tới nữ tử phía sau.
- Thu Lan, vừa rồi có phải ngươi lại để Đại thiếu gia đi một mình?
Cô nương mới đến bình tĩnh hỏi cô nương lúc trước tên Thu Lan.
Thu Lan quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Không có mà, ta vẫn đi theo Đại thiếu gia. Nhưng Thái Hà à, ngươi cũng biết Đại thiếu gia đó, hắn không thích cho người đi theo, sau đó hắn cũng cho ta lui. Không tin ngươi hỏi thử đi.
Thái Hà trừng mắt nhìn nàng một cái:
- Ngươi biết thừa ta không thể hỏi Đại thiếu gia nên mới nói thế.
Nói xong, Thái Hà lại cười nhạt một tiếng:
- Thu Lan, ngươi đừng nghĩ nhàn nhã, ta nói cho ngươi, nếu thiếu gia không có chuyện gì thì không sao nhưng thiếu gia có chuyện thì xem phu nhân có tha cho ngươi không.
- Ôi chao…
Thu Lan chỉ vào mặt Thái Hà mắng:
- Đúng là đồ đen tối, ngươi nghĩ rằng ta không biết trong lòng ngươi có ý đồ gì sao, ngươi chỉ mong phu nhân không tin tưởng ta sau đó cho ngươi thay thế ta đúng không? Ngươi không cần dùng thủ đoạn ám muội này, đợi đến chỗ Đại phu nhân ta sẽ tự nói với phu nhân, nói ngày nào ngươi cũng dùng trăm phương ngàn kế muốn đến bên Đại thiếu gia, thỏa mãn tâm nguyện cho ngươi được không. Đỡ cho ngươi lúc nào cũng phải nghĩ cách đặt bẫy ta.
Mặt Thái Hà biến sắc sang màu gan lợn, tức giận đến dậm chân:
- Thu Lan, miệng ngươi sạch sẽ chút đi, nói hươu nói vượn cái gì!
- Ngươi sợ, là ta nói trúng lòng ngươi rồi?
- Nếu ngươi dám nói thế trước mặt phu nhân, ta liều mạng với ngươi!
Hai nha hoàn đi theo sau Trang Tín Ngạn cãi nhau ầm ỹ nhưng Trang Tín Ngạn đằng trước không hề có cảm giác gì, vẫn tự đi đường của mình.
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, trong lòng bỗng nhiên cảm giác bi thương.
Đợi đến khi bóng ba người biết mất ở cuối hành lang, Tần Thiên mới đi ra khỏi hòn giả sơn, nàng nhìn phía Trang Tín Ngạn rời đi, khẽ thở dài.
Bỗng nhiên có thể hiểu tâm tình của Trương ma ma và Đan Nhi khi nhắc đến Đại thiếu gia.
Nàng xoay người, đi về phòng bếp.
Dặn dò với phòng bếp một tiếng rồi giúp đỡ người trong phòng bếp mang đồ ăn đến sân của Đại phu nhân.
Thúy Vi đứng ở cửa phòng, cho các nàng mang đồ ăn vào phòng.
Bởi vì Tần Thiên cũng xách theo giỏ đồ ăn nên cũng theo bọn họ đi vào.
Phu nhân ăn cơm ở phòng phía tây.
Vào phòng đã thấy Đại phu nhân và Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn cùng ngồi trên bàn vuông khắc hoa cúc, khảm đá cẩm thạch trạm chổ hoa cỏ. Nguyệt Nương cùng đại nha hoàn Ngọc Hoàn, Thu Lan, Thái Hà đều đang hầu hạ hai người rửa tay.
Thúy Vi thì chỉ huy người của phòng bếp xếp đồ ăn.
Tần Thiên đi qua, đặt chiếc giỏ gỗ đen khắc hoa lên bàn, đem vịt quay, bánh khoai bên trong đặt lên bàn.
Lúc này, Thái Hà bưng chậu nước đi ra phía sau Trang Tín Ngạn, khuỷu tay khẽ chạm vào ót Trang Tín Ngạn khiến Trang Tín Ngạn nhíu mày, vẻ mặt đau đớn.
Đại phu nhân ở bên lo lắng vội hỏi:
- Sao lại thế này?
Nguyệt Nương cẩn thận nhìn ra đầu hắn có vấn đề, vội nhìn kĩ gáy hắn, vừa thấy thì vội kêu lên:
- Ai dà! Có chuyện gì thế, đầu thiếu gia sao bị sưng lên thế này?
- Cái gì?
Đại phu nhân vội vàng đứng lên, đi đến sau Trang Tín Ngạn nhìn xem.
Tần Thiên ở bên cũng mở to mắt nhìn, hai tay bất giác nắm chặt giỏ đồ ăn, tim như có con thỏ đang nhảy nhót trong đó.
Chỉ một hòn đá, nàng ra tay mạnh vậy sao?
Tần Thiên lén nhìn khuôn mặt nhanh chóng bình tĩnh lại của Trang Tín Ngạn, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Nhưng bảo nàng chủ động thừa nhận sai lầm, thành thật nhận phạt…
Được rồi… nàng thừa nhận nàng không có vĩ đại như vậy…
Nhìn bộ dáng Đại phu nhân như là hận không thể nhận đau đớn này thay con…
Tần Thiên cầm hộp đồ ăn lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, cúi đầu, tận lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của chính mình.
Bên kia, Đại phu nhân nhìn chằm chằm Thu Lan, Thái Hà rồi lạnh lùng nói:
- Các ngươi là đại nha hoàn bên cạnh thiếu gia, các ngươi nói xem, Đại thiếu gia bị làm sao?
Thu Lan, Thái Hà không có gì mà chống chế, đều tái mặt, vội quỳ xuống.
- Phu nhân, thiếu gia không thích cho chúng con đi theo…
Thái Hà run run nói, răng va vào nhau lập cập.
Đại phu nhân một tay đặt lên vai Trang Tín Ngạn, tay kia chỉ vào các nàng:
- Nó không thích các ngươi đi theo thì các ngươi thật sự mặc kệ sao? Ta còn lạ gì các ngươi? Ta giữ đám nô tài khinh chủ như các ngươi làm gì?
Đại phu nhân tức giận đến run người.
Có lẽ là cảm nhận được mẫu thân đang tức giận, Trang Tín Ngạn vốn im lặng bỗng nhiên vươn tay nắm lấy tay phu nhân đang đặt lên vai mình.
Đại phu nhân lập tức tỉnh táo lại.