Thịnh Thế Trà Hương Chương 16


Chương 16
Trang Tín Ngạn

Đại phu nhân cho mọi người trong phòng kể cả Thu Lan, Thái Hà lui ra ngoài, chỉ để Nguyệt Nương lại hầu hạ.

Lúc Tần Thiên ra cửa lén quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, trong lòng cực kì áy náy.

Nghĩ thầm, xem như nàng nợ hắn, sau này nghĩ cách trả lại cho hắn là được.

Trong phòng, để cho mọi người đi xuống rồi, Nguyệt Nương tìm lọ dầu giúp Trang Tín Ngạn bôi vào miệng vết thương.

Đại phu nhân ngồi trước Trang Tín Ngạn, vẫn nắm tay hắn, nhìn hắn nói:

-  Đau không?

 Ánh mắt, vẻ mặt rất đau lòng.

Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân, mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

-  Hai nha đầu kia, ta tuyệt sẽ không tha cho các nàng.

Tay Đại phu nhân nắm tay Trang Tín Ngạn cứng lên.

Trang Tín Ngạn khoát tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nương. Nguyệt Nương hiểu ý, vội vàng lấy văn phòng tứ bảo ở bên đặt lên bàn, giúp hắn mài mực.

Trang Tín Ngạn đứng lên, tay phải cầm bút, tay trái nâng tay áo, hơi hơi cúi người viết chữ.

Đại phu nhân cũng đứng lên, đi đến bên người hắn, cúi đầu nhìn lên tờ giấy.

Nhìn nét chữ đẹp tinh tế trên giấy, Đại phu nhân lòng đầy tự hào, bà quay đầu nói với Nguyệt Nương:

-  May mà Tín Ngạn tự mình học được cách nhìn khẩu hình, bằng không, ta cũng không thể chỉ được nó cách viết chữ đẹp thế này.

Nguyệt Nương cũng cười nói:

-  Thiếu gia thật sự là rất thông minh, cũng không có cố ý dạy hắn mà hắn tự học được cách đọc khẩu hình miệng, cũng may ngoài phu nhân và nô tỳ còn không có ai biết việc này, bằng không bên Lý di nương không biết lo lắng cỡ nào.

-  Nhưng không thể để người khác biết, nếu không ta sẽ không biết được chuyện Thu Lan và Lý Tú Mai câu kết làm bậy, ta còn có thể để nàng ở cạnh bên Tín Ngạn.

Đại phu nhân giận tái mặt:

-  Ta muốn để Tín Ngạn ở trong tầm mắt nàng để cho nàng an tâm, miễn cho nàng lại dùng thủ đoạn gì sau lưng. Tín Ngạn khác với người thường, khó mà phòng bị.

-  Cũng may Đại thiếu gia ở cùng các nàng lâu như vậy mà không lộ ra sơ hở gì.

Nguyệt Nương nhìn Trang Tín Ngạn cười nói:

-  Đại thiếu gia thật sự rất thông minh.

Đại phu nhân nhìn gương mặt trầm tĩnh của con, trong lòng có sự kiêu ngạo của người làm mẹ nhưng thấy hắn không chút phản ứng khi bọn họ nói chuyện thì sự kiêu ngạo lại thành cảm giác đau lòng khiến cho bà có chút đau đớn.

Nguyệt Nương bên cạnh nhẹ an ủi:

-  Phu nhân, nghĩ thoáng một chút, ta thường nghe người già nói, người thập toàn thập mỹ quá thì không tốt, sẽ thường bị tật, thiếu gia sinh ra tuấn tú lại trí tuệ, có chút khuyết điểm cũng có lẽ là điều tốt.

Mũi Đại phu nhân cay cay:

-  Nhưng ta thà nó bình thường một chút, ngu dốt một chút, chỉ cần có thể như người bình thường gọi ta một tiếng mẫu thân thì ta tình nguyện giảm thọ mười năm, cho dù trả giá mọi thứ, cả đời ăn chay cũng được.

Nói xong, hai người mắt đều ươn ướt nhưng thấy Trang Tín Ngạn đã viết xong thì lại cúi đầu lau nước mắt.

Sợ con nhìn đến trong lòng lại không thoải mái.

Đại phu nhân cúi đầu, thấy chữ viết như nước chảy mây bay, trong lòng rất thích.

-  Quả thật là ta không cho các nàng đi theo, có lẽ có đứa trẻ trong phủ nghịch ngợm, nương không cần để trong lòng. Nếu thực sự muốn hại ta thì không chỉ là hòn đá nhỏ đâu.

Trang Tín Ngạn an ủi mẫu thân.

Hắn biết khẩu ngữ, Thu Lan không biết nên không dưới một lần vô lễ trước mặt hắn.

Nhưng thế thì sao? Ở trong phủ, ngoài mẫu thân và Nguyệt Nương thì có ai là hoàn toàn thật lòng với hắn? Đến ngay cả anh em máu mủ còn vậy huống chi là đám người hầu.

Thế sự vốn là như thế, hắn muốn so đo, so đo được sao? Hắn cho dù có thể bưng miệng bọn họ thì cũng không ngăn được sự khinh thị trong lòng bọn họ.

Có đôi khi, hắn có chút hối hận vì học được khẩu ngữ, cái gì cũng không biết không phải rất tốt sao? Cũng sẽ không cảm nhận được lòng người thay đổi như vậy.

Tuy rằng được con an ủi nhưng trong lòng Đại phu nhân cũng hiểu, nếu không phải vì con khiếm khuyết thì ai dám làm càn như thế?

-  Nhưng các nàng khinh thường con như thế là không đúng, việc này không thể dễ dàng cho qua như vậy.

Đại phu nhân nhìn con rồi nói, sau đó quay đầu dặn dò Nguyệt Nương:

-  Đem Thu Lan và Thái Hà đánh mười roi, phạt tiền tiêu vặt 1 tháng.

Dù sao cũng phải làm cho các nàng nhớ kỹ, mặc kệ về sau như thế nào, bây giờ vẫn còn do bà làm chủ. Nguyệt Nương nghe lời ra ngoài dặn dò rồi lại vào hầu hạ hai người ăn cơm.

Lúc ăn cơm. Đại phu nhân gắp đồ ăn Tín Ngạn thích cho hắn, nhìn con ăn được nhiều thì lòng mới thấy vui.

Trang Tín Ngạn biết như vậy mới có thể làm cho mẫu thân bớt buồn, hắn ăn hết đồ ăn mẫu thân gắp cho, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn thấy mẫu thân tươi cười thì lòng cũng thư thái.

Ai có thể hiểu nỗi vất vả của mẫu thân hơn hắn? Mà nỗi vất vả lớn nhất của mẫu thân chính là vì có đứa con như hắn…

Tâm nguyện lớn nhất của hắn đó là cố gắng hết sức mình giúp mẫu thân bớt buồn, cho mẫu thân được thoải mái hơn, không cần quá vất vả.

Ăn cơm xong, rửa mặt rửa tay, Trang Tín Ngạn lại như bình thường mà bàn bạc chuyện của Trà Hành với mẫu thân.

Nguyệt Nương cũng như bình thường lui ra ngoài giữ cửa, không cho người ngoài vào.

Nghe xong Đại phu nhân kể chuyện xử trí chuyện Trang Tín Xuyên cân thiếu, Trang Tín Ngạn mỉm cười viết lên giấy: “Bất kể là Tín Xuyên hay di nương đều là người cực sĩ diện, sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu”

Đại phu nhân nói:

-  Ta hiểu như thế nên mới nói nặng như vậy.

Trang Tín Ngạn viết: “Cho dù là như thế Tín Xuyên cũng không chịu ra mặt đâu, sẽ bắt Tín Trung gánh trách nhiệm thôi”

-  Tín Trung?

 Đại phu nhân đầu tiên là nghi hoặc, sau đó gật đầu:

-  Quả thật bọn hắn dễ làm chuyện này lắm, chung quy bọn họ không hiểu nỗi khổ của ta…

Bà không hề ngạc nhiên với khả năng liệu sự như thần của con bởi vì mấy năm qua, sự ngạc nhiên của hắn cho bà đã rất nhiều.

“Cũng không phải là chuyện hay…” Trang Tín Ngạn lướt bút như bay: “người quản lý Trà Hành chẳng những cần có thủ đoạn mà còn phải có tính chính trực thuần lương, nếu Tín Xuyên không đủ những điều kiện đó thì mẫu thân cũng có thể bắt đầu nghĩ đến việc chọn người khác rồi.

-  Chọn người khác? Đại phu nhân thì thầm.

Trang Tín Ngạn viết lên giấy hai chữ “Tín Trung” sau đó buông bút ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thần thái nhàn nhã.

-  Tín Trung?

Đại phu nhân lắc đầu thở dài:

-  Tín Trung này, tính tình quả thật trung hậu, nhưng là thứ nhất hắn chưa có kinh nghiệm buôn bán, thứ hai…

Đại phu nhân lại lắc đầu:

-  Phòng ba bọn họ sao đấu lại được phòng nhì, chỉ sợ ta vừa giao chìa khóa cho hắn thì chẳng lâu sau đã bị phòng nhì cuỗm đi.

Trần di nương Trần Xảo Vân là thiếp cuối cùng của lão gia, địa vị thấp kém, tính tình yếu đuối, thuộc loại nữ nhân nghe tiếng sấm là đã run rẩy, nếu giao chìa khóa cho bọn họ thì chắc chắn sẽ bị phòng nhì cướp đi.

Sắc mặt Trang Tín Ngạn cũng trở nên nặng nề, chuyện làm ăn hắn có thể giúp đỡ nhưng muốn chống được phòng nhì thì phải có người có khí thế, gan dạ như mẫu thân mới làm được.

Hai mẹ con đang bàn bạc thì bên ngoài có nha hoàn thông báo:

-  Phương cô nương và Phương thiếu gia đến.

“Chỉ sợ Tín Xuyên sẽ không chịu lấy Phương cô nương!” Trang Tín Ngạn viết lên giấy những lời này xong thì Nguyệt Nương đi vào, thu dọn mặt bàn sạch sẽ, lại gập những tờ giấy Trang Tín Ngạn đã viết lại rồi giấu vào trong ngực áo, giống như bình thường, mang ra ngoài đốt.

Căn bản không có ai biết rằng mấy năm qua, rất nhiều quyết sách quan trọng của Đại phu nhân đều là từ Trang Tín Ngạn – kẻ phế vật trong mắt người đời.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/54855


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận