Thiên Hạ Kiêu Hùng Chương 618 : Trợ giúp

 Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo

Chương 618: Trợ giúp

Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com

Nguồn truyện: niepo


    Lý Hiếu Cung bưng chén trà chậm rãi thưởng thức, cũng không nói gì. Bên cạnh, Lý Thế Dân cũng không nói, nhưng lại có chút không yên lòng, trên tay cầm lấy một khối ngọc bội, dường như lời nói của huynh trưởng Lý Kiến Thành với hắn không có nửa điểm liên quan, hắn giống như chỉ là một người ngồi nghe.

    Lý Kiến Thành vừa nói, nhưng ánh mắt lại bị khối ngọc trên tay Nhị đệ hấp dẫn. Y bỗng nhiên nhận ra khối ngọc bội kia chính là vật mà hôm trước Ngũ muội Quế Dương Công chúa ở trước mặt phụ hoàng xuất ra cáo trạng, chính là khối ngọc bội hình con bướm, là tín vật mà chính thân binh của Triệu Từ Cảnh đưa cho Quế Dương Công chúa. Như thế nào ngọc bộ này lại ở trong tay nhị đệ Lý Thế Dân?



    Chẳng lẽ Quế Dương Công chúa đã cùng Nhị đệ nói qua chuyện gì sao? Lý Kiến Thành phát hiện kì thật chuyện này Nhị đệ Lý Thế Dân tham dự rất sâu, trong lòng của y xuất hiện một sự nghi ngờ, chuyện này đến cuối cùng còn muốn diễn biến như thế nào nữa?

    Mặc dù ở trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng y vẫn không có ngừng nói, hướng Lý Hiếu Cung, thành khẩn:
    - Đại Đường vương triều vừa mới được thành lập, lúc này phải giữ gìn đoàn kết và ổn định hoàng tộc mới là trọng yếu, quan hệ đến chuyện chúng ta cuối cùng có lấy được hay không thiên hạ. Thánh Thượng kỳ thật cũng biết sự tình không phải đơn giản như Tề vương nói, nhưng người cũng không có cách nào, lúc này người chỉ có thể đem tình thế bình ổn trở lại, khiến mọi người nhanh chóng quên đi việc này, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thất. Ta hy vọng Hiếu Cung có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Thánh Thượng.

    Lý Hiếu Cung còn chưa có nói chuyện, Lý Thế Dân đã không kìm nổi, cười lạnh một tiếng:
    - Phụ hoàng có nỗi khổ tâm thì đệ có thể hiểu, nhưng lời giải thích của huynh trưởng lại khiến người khác khó có thể tin phục, thậm chí là hoàn toàn ngược lại.

    Lý Kiến Thành lộ ra vẻ mặt cực kì không hài lòng. Đây chính là nguyên nhân y không muốn Nhị đệ có mặt ở trong này, vì hắn sợ Nhị đệ nhúng tay vào việc này, khiến những lời cố gắng khuyên bảo của mình đối với Hiếu Cung trở thành công cốc. Hiện tại chuyện mà hắn lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, Lý Kiến Thành trong lòng lửa giận bốc lên, y hít một hơi thật dài, khắc chế những bất mãn trong lòng, dùng giọng nói cứng rắn, mạnh mẽ hiếm có mà nói:
    - Đệ còn nói! Làm sao lại khó có thể tin phục? Làm sao lại hoàn toàn ngược lại?

    Lý Thế Dân vẫn không thèm để ý đến thái độ của huynh trưởng, hắn vẫn như cũng không chút hoang mang nói:
    - Thời trung cổ lũ lụt tràn lan, vua Cổn dùng phương pháp vòng vây trị thủy, nhưng kết quả lại càng khiến cho lũ lụt thêm ngập trời. Còn vua Vũ dùng phương pháp khai thông để trị thủy, cuối cùng cũng bình ổn được lũ lụt. Việc hôm nay cũng tương tự như vậy. Tề vương phạm pháp vốn là việc nhỏ, chỉ cần hủy bỏ quan chức, trọng trách của hắn, mọi chuyện liền giải quyết xong, quân lính sẽ cảm thấy Thánh Thượng công chính nghiêm minh. Vương tử phạm pháp cũng phải chịu tội như dân. Phụ hoàng của chúng ta đang gây dựng danh vọng rất cao nhưng giờ lại áp dụng phương pháp xử lý chuyện này kiểu bịt miệng, không chịu xử phạt Tề Vương, trực tiếp coi việc quận Hoằng Nông thảm bại, chuyện Hoàng Quân Hán đầu hàng là ngẫu nhiên sao? Nhưng hiện tại phụ hoàng vẫn là không chịu thừa nhận, tiếp tục làm chuyện thêm trầm trọng, nhưng lại không biết chuyện này có thể ngăn chặn miệng của các tướng sĩ, nhưng ngàn vạn lần không thể chặn lại trái tim họ. Những chuyện nho nhỏ như vậy góp lại sẽ thành lớn, làm người ta đau lòng. Huynh trưởng thân là Thái Tử, không khuyên giải phụ hoàng dũng cảm nhận sai, ngược lại lại bao che dung túng, trợ giúp Tề vương, thế cho nên phụ hoàng trên con đường sai lầm lại càng chạy càng xa, huynh trưởng chẳng lẽ không tự xét lại sao?

    Lý Kiến Thành giận dữ, nhìn chằm chằm Nhị đệ Thế Dân, hung hăng nói:
    - Vậy đệ muốn như thế nào, chẳng lẽ khiến phụ hoàng đánh chết Tứ đệ, sau đó ra chiếu buộc tội chính mình sao? Có lẽ đây đúng như hy vọng của đệ, dù sao những loại tình cảm huynh để này đối với đệ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

    Lý Thế Dân khóe mắt nhanh chóng nhìn lướt qua Lý Hiếu Cung, thấy gã có vẻ mặt phẫn hận, hắn biết phẫn hận này không phải đối với mình, mà là nhằm vào huynh trưởng Kiến Thành. Mục đích của chính mình đã đạt đến, giọng điệu của Lý Thế Dân dần dần bình thản, hạ xuống:
    - Đệ chỉ là cùng luận sự mà thôi, nếu trên triều đã có kết luận như vậy, đệ còn có thể bức bách phụ hoàng nhận tội sai của mình sao? Đệ vẫn là tin tưởng câu nói kia, công đạo đều có trong lòng mỗi người, đại ca rồi một ngày nào đó sẽ vì việc bao che cho Nguyên Cát mà hối hận.



    Lý Kiến Thành một phen suy tính không ngờ đến cuối cùng vì có huynh đệ Lý Thế Dân ngồi đây mà không có phát huy ra tác dụng. Y không còn thời gian để cùng Nhị đệ tranh luận nữa, cửa cung đã sắp đóng, y chỉ có thể mang theo tiếc nuối mà ảm đạm rời đi.

    Màn tranh luận này cuối cùng lại khiến Lý Thế Dân lấy được lợi ích. Cũng giống như lời hắn nói, Lý Kiến Thành tạo ra áp lực chỉ có thể ngăn chặn miệng của Lý Hiếu Cung, khiến gã duy trì trầm mặc, nhưng Lý Kiến Thành không cách nào ngăn chặn tâm của Lý Hiếu Cung. Mà giờ Lý Thế Dân đã lấy được lòng của Lý Hiếu Cung, thành công đem nhân vật đứng thứ hai trong quân đội của triều Đường kéo về phía mình. Đây cũng là chuyện khiến Lý Kiến Thành chuẩn bị không kịp.

    Cái gọi là “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” là chỉ việc Lý Uyên thông qua thiết triều mà đưa ra quyết định về thất bại ở quận Hoằng Nông, ý đồ cưỡng ép bình ổn dư luận, khiến chuyện này không giải quyết được gì, nhưng Trường An không phải chỉ có một thế lực của Lý Uyên.

    Chợ Lợi Nhân trong thành Trường An, nơi này vẫn là nơi buôn bán lớn nhất của Quan Lũng. Nó từng suy bại sau một lần triều Tùy dời đô đến Lạc Dương, nhưng khi triều Đường thành lập, nơi này lại bắt đầu trở nên hưng thịnh. Tuy rằng triều đại đã biến đổi như biển cả thành ruộng dâu, nhưng nếu sau thị trường hưng thịnh, của cải cũng sẽ không theo triều đại thay đổi mà dời đi. Chín phần mười cửa hàng ở đây vẫn không đổi chủ nhân mới, vẫn như cũ đều là nằm trong tay những quý tộc Quan Lũng.

    Ở phía đông nam chợ Lợi Nhân là nơi ở của những người bán thuốc. Nơi này tập trung hơn một trăm hiệu thuốc bắc, mỗi ngày những người muốn mua dược liệu đều ra vào nơi này. Toàn bộ hiệu thuốc ở khu Quan Lũng đều nhập hàng từ nơi đây, khắp phố xá tràn ngập một mùi hương của thuốc đông y.

    Ở giữa có một hiệu thuốc khá độc đáo, cả tòa kiến trúc đều được bôi lên một màu đỏ, ngay cả cờ hiệu cũng là một màu đỏ. Hiệu thuốc bắc tên là Bạch Nguyên, ở giữa hơn một trăm hiệu thuốc chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy nó. Nhưng màu đỏ ở y dược lúc này khá kiêng kỵ, dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến màu máu tươi, cho nên mọi người tuy rằng thấy được hiệu thuốc bắc, nhưng kinh doanh của hiệu thuốc lại không được tốt lắm, nằm ở mức trung bình kém, mỗi ngày ngoài mười mấy người khách đến nhập hàng, còn lại hiệu thuốc lúc nào cũng vắng ngắt.

    Lúc chạng vạng tối, đây cũng là thời điểm kinh doanh kém nhất, các chưởng quầy của các hiệu thuốc khác đều bận rộn tính tiền của một ngày nay. Lúc này, một nam tử trẻ tuổi khoảng mười tám mười chín tuổi đang cưỡi ngựa theo đầu đường chạy tới đây, trên mặt cười hì hì, trong tay mang theo một cái bao, một bàn tay khống chế dây cương, cho thấy thuật cưỡi ngựa thành thạo của y, đồng thời cũng thể hiện y là một người trẻ tuổi hết sức lông bông. Rất nhiều người đều biết y, đó chính là tiểu nhị A Hỉ Lang của hiệu thuốc Bạch Nguyên.

    - Chưởng quầy a gia, ta đã trở về!


    A Hỉ Lang không đợi ngựa dừng hẳn liền nhảy xuống, đi lại vững vàng, không có chút nào là bị ảnh hưởng bởi quán tính. Cũng là do những người chưởng quầy ở đây không hiểu, nếu như gặp phải kỵ binh hoặc là người Hồ giỏi cưỡi ngựa, nhất định sẽ cả kinh mà trợn mắt há hốc miệng. Những gì A Hỉ Lang biểu hiện ra, đúng là kỹ thuật khống chế ngựa cao siêu.

    Sự nhiệt tình của A Hỉ Lang nhận lấy cái nhìn xem thường cùng hung hang. Người gọi là chưởng quầy a gia tuy nhiên mới chỉ ba mươi tuổi. Gã thò người ra ngoài quầy, vươn cánh tay thật dài đập trên đầu A Hỉ Lang. Chỉ cánh tay dài này cũng đủ để người ta ngạc nhiên thán phục, đây quả thật là cung tiễn thủ trời sinh.

    Kỹ thuật khống chế ngựa cao siêu, cùng với cung tiễn thủ trời sinh, tất cả những điều này đều ám chỉ hiệu thuốc bắc này quả thật bất thường. Hiệu thuốc bắc này chính là tổng đường tình báo do quân bắc Tùy thiết lập tại thành Trường An

    Đường chủ của tình báo đường tên là Tưởng Thông, chính là người có cánh tay dài trời sinh cung tiễn thủ, là chưởng quầy của hiệu thuốc bắc. Hắn ở đây giữ chức vụ Ưng Kích Lang Tướng của triều Tùy, một phần của bắc Tùy nội vệ quân.

    Ba năm trước đây tình báo đường ở Trường An được thành lập, giờ đã phát triển với hơn ba trăm người, bên dưới còn có năm điểm tình báo, mà ngôi nhà ở ngoài Đồng Quan chính là một trong các điểm tình báo. Lúc trước cứu Đại Vương Dương Hựu, cũng là nhờ vào tình báo đường phái ra những thám tử có võ nghệ cao cường tới giúp đỡ Tạ Tư Lễ hoàn thành.

    A Hỉ Lang biết mình cưỡi ngựa như vậy đã bại lộ thuật cưỡi ngựa, sợ tới mức thè lưỡi, chạy về hướng hậu viên, chưởng quầy Tưởng Thông phía sau đuổi theo, mắng:
    - Tiểu tử thối, trước đem thứ đó cho ta rồi hãy chạy tiếp.

A Hỉ Lang lúc này mới thu hồi lại sự vui đùa của mình, lắc mình tiến tới một gian nhà kề, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Hắn cũng là một gã thám báo của quân Tùy, tuổi tuy rằng không lớn, nhưng đã nhập ngũ sáu năm, trở thành kỵ binh đã sáu năm, luyện được một thân cưỡi ngựa bắn cung cao siêu, là một gã tuổi trẻ lữ soái, sau lại bị điều đến dưới tay Tưởng Thông, cùng ông ở Trường An làm thám tử tình báo. Mỗi ngày hắn đều phải đi ra ngoại thành lấy thuốc, nhưng thực tế là đi thu phát tình báo. Bọn họ dựa vào Chim ưng đưa thư và liên hệ với Thái Nguyên, nhưng ở trong thành không dám nuôi dưỡng chim ưng, sợ sẽ bị người khác phát hiện.

A Hỉ Lang lấy ra một ống tình báo màu đỏ đưa cho Tưởng Thông, Tưởng Thông sắc mặt lập tức ngưng trọng, chuyện này chứng tỏ có chuyện trọng yếu. Hắn thật cẩn thận từ trong ống trúc rút ra một chiếc khăn lụa mỏng manh, chậm rãi mở ra, trên mặt lại tràn ngập tâm sự.

Tưởng Thông đọc tới đọc lui mấy lần, lại lo nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn A Hỉ Lang nói:
- Chúng ta có chuyện phải làm rồi.


Ngày tiếp theo, Trường An vừa mới yên lặng bây giờ dư luận bỗng náo nhiệt hẳn lên. Vốn đã không có bao nhiêu người bàn luận về chuyện chiến sự ở quận Hoằng Nông, nhưng bây giờ chuyện này lại một lần nữa trở thành tiêu điểm. Nhưng khác với mọi lần chính là lần này chuyện đàm luận về chủ đề càng sâu, phạm vi càng rộng. Người Trường An dường như trong một đêm tìm kiếm được chỗ then chốt, rất nhiều chi tiết không bị mọi người chú ý bây giờ bị lôi ra ánh sang. Mà tiêu điểm của dư luận lần này chính là đương kim Hoàng đế Lý Uyên.

Tửu quán Phường Bình Khang là nơi có đông khách nhất, đây là tửu quán nổi danh ở Trường An, chiếm hơn mười mẫu đất, lầu cao bốn tầng. Tửu quán này chính là sản nghiệp của Đậu gia, hàng năm đều mang lại lợi nhuận cuồn cuộn cho họ.

Giữa trưa, trong tửu quán khách uống rượu ngồi đầy, trò chuyện vui vẻ, phá lệ náo nhiệt. Bên cạnh cửa sổ có rất nhiều người đang cùng nhau bàn luận về đề tài này, khiến rất nhiều người hiểu chuyện cũng kéo tới, tay bưng một chén rượu, đứng một bên mà dựng tai nghe.

Kẻ nói chuyện là một môn khách hơn bốn mươi tuổi, râu đen dài một thước, ánh mắt nhạy bén, hết sức dẻo miệng.

- Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hoàng Quân Hán ở bên trong quân doanh triệu tập quan quân từ Giáo Úy trở lên vào nghị sự, người nguyện ý đầu hàng cùng hắn thì ở lại, còn không muốn đầu hàng thì trở về Đồng Quan. Lúc ấy có hơn năm ngàn người quya lại Đồng Quan, khi đó sắc trời vẫn là hoàng hôn, mà Dương Nguyên Khánh một canh giờ sau mới phát động tiến công qua sông, Tề Vương không ngờ lại án binh bất động, điều này chứng tỏ cái gì?

- Điều được chứng minh Tề Vương căn bản là cố ý không cứu viện Hoằng Nông của quân Đường.
Có người lớn tiếng chen vào lời nói, lập tức khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngạc nhiên thán phục.

- Vì sao Tề vương phải làm như vậy?
Có người lại hỏi.

Người trung niên cười lạnh một tiếng:
- Rất đơn giản, bởi vì Hà Gian quận vương buộc tội Tề vương đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán, Tề vương lòng mang thù hận, cho nên tình nguyện để ba vạn quân Đường toàn bộ bị tiêu diệt, y cũng sẽ không đưa ra người nào để cứu viện.

Trong tửu quán lập tức vang những thanh âm mắng to, ba vạn quân toàn bộ bị tiêu diệt, tuyệt đại bộ phận đều là con cháu của Trung Quan, rất nhiều người đều có bằng hữu thân thích ở trong đó.

- Con mẹ nó, rốt cuộc cái tên cứt chó Tề vương có đoạt nữ nhân của Hoàng Quân Hán hay không, trên thánh chỉ không nói có đoạt hay không sao?

Người trung niên vừa muốn nói chuyện, một gã tiểu nhị của tửu điếm đã chui vào gõ cái bàn, cảnh cáo người trung niên:
- Chưởng quầy kêu ngươi nói chuyện thì coi chừng một chút, đừng có dính đến Thánh Thượng.

Người trung niên lạnh lùng cười, hướng đến mọi người nói:
- Tất cả mọi người ở đây cũng không phải là đồ ngốc, đều có thể chính mình suy nghĩ. Một người là thân vương, một người chỉ là tướng lĩnh bình thường, ai là người vu cáo, ai là người vô tội?

Trong tửu quán lập tức một mảnh xôn xao.

Từ chuyện ở trong tửu quán nổi tiếng này đã tạo nên phong ba trong thành Trường An. Mấy ngày nay các tửu quán, nhà trọ, thanh lâu, cửa hàng lớn nhỏ ở Trường An đều bàn luận chuyện này. Những dân chúng biết chuyện ở Trường An cũng dần dần bị điều động, bắt đầu có những người nhà của các tướng sĩ ôm linh bài đến ngoài cửa Hoàng thành Chu Tước khóc rống, yêu cầu triều đình nghiêm trị Tề vương, để có một câu trả lời hợp lí đối với những tướng sĩ đã hi sinh.

Mọi người tụ tập ngày càng nhiều, thậm chí đến ngày thứ ba có hơn mấy nghìn người quỳ gối trước Hoàng thành mà khóc lóc nức nở, thanh thế cực lớn, chặn lại những xe ngựa để khóc lóc kể lể, trở ngại những quan viên vào triều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại của triều đình. Đúng lúc này, trong quân doanh Bá Kiều truyền đến tin tức, xuất hiện hiện tượng binh lính trốn chạy.

Áp lực của dư luận thật lớn khiến cho Lý Uyên sứt đầu mẻ trán, hắn cuối cùng không thể không đối mặt với sự thật.

Trong nội cung Cam Lộ điện, Lý Nguyên Cát quỳ gối trước mặt phụ hoàng Lý Uyên. Lúc này đây không chỉ có hai người là Lý Uyên và Lý Nguyên Cát, mà bao gồm cả Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung, đồng thời còn có mẫu thâu của Lý Nguyên Cát, Hoàng hậu Đậu thị đang lo lắng nhìn nhi tử của mình.

- Bây giờ ngươi còn không có ý định nói thật, phải không?
Lý Uyên lạnh lùng nhìn nhi tử.

Lý Nguyên Cát cuối cùng cũng không gánh được. Trong thành Trường An bỗng dưng xuất hiện những dư luận tạo ra áp lực thật lớn khiến hắn bị vây vào trung tâm cuả cơn gió lốc chính trị, lúc này Lý Nguyên Cát trở thành nơi để ngàn người chỉ trích. Hắn cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn chỉ có một lần rất tùy ý cưỡng đoạt nữ nhân, nhưng không ngờ lại xuất hiện hậu quả nghiêm trọng như thế. Môi của hắn run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.

Lý Uyên là lần đầu phải đối mặt với áp lực chính trị lớn như thế này, nên lời nói của y cũng không được vẹn toàn, ý chỉ chính thức cũng đã ban. Hiện tại cho dù Lý Nguyên Cát thừa nhận, y cũng không biết làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ thật sự muốn y tự hạ chiếu buộc tội mình bao che cho nhi tử sao? Chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của bậc đế vương, sai một ly, đi một dặm. Lý Uyên cũng biết chuyện này quan trọng, khiến dao động quân tâm. Thật sự nếu mình không nghiêm trị nhi tử, tìm lại cho người nhà binh lính một công đạo, như vậy quy mô binh lính chạy trốn sẽ càng rộng.

Lý Thế Dân nhìn đến huynh đệ của mình lúc này đang do dự, không muốn thừa nhận. Y nghĩ đến lúc trước Lý Nguyêt Cát vứt bỏ mình ở Thái Nguyên, làm hại chính mình thiếu chút nữa chết ở Hà Đông, nghĩ đến gã háo sắc, ác độc và ích kỷ đã làm cho Hoằng Nông thảm bại, trong lòng lửa giận bao lâu nay bây giờ bạo phát, chỉ vào Lý Nguyên Cát rống to:
- Ngươi còn không chịu thừa nhận! Ngươi là một tên đại họa, có phải ngươi muốn chúng ta mất nước Đại Đường, để cho Lý gia diệt chủng, ngươi mới chịu từ bỏ ý đồ của mình?

Lý Kiến Thành lửa giận cũng bạo phát, nhưng lửa giận của hắn lúc này là nhằm vào Lý Thế Dân. Chuyện này vốn đã bình ổn nhưng bây giờ lại một lần nữa gợn sóng, hắn hoài nghi chính Lý Thế Dân đã đứng sau chuyện này mà phá rối, trong giọng nói của Lý thế Dân cũng không nhìn ra một tia tình huynh đệ, chắc chắn nếu y có thể, y nhất định sẽ giết chết Nguyên Cát.

Một cỗ nhiệt huyết tiến vào trong đầu của Lý Kiến Thành, hắn cũng chỉ thẳng vào Lý Thế Dân hô:
- Ngươi câm miệng! Ở trước mặt phụ hoàng ngươi không có tư cách ra lệnh cho người khác.

Lý Thế Dân cũng không nhượng bộ chút nào, trợn mắt lạnh lùng nhìn:
- Ngươi thân là Thái tử của một quốc gia, chẳng những không khuyên bảo phụ hoàng đúng lúc mà sửa sai, ngược lại lại giật dây mong muốn phụ hoàng bao cho kẻ ác nhân. Xuất hiện hậu quả ngày hôm nay, ngươi còn không biết sai, còn không hối cải, còn muốn bao che cho hắn, vì hắn mà xã tắc Đại Đường bị phá hủy, ngươi còn xứng với chức Thái Tử sao?

Hai nhi tử nội chiến khiến Lý Uyên tức giận đến cả người phát run. y run rẩy chỉ ngón tay vào hai huynh đệ:
- Các ngươi... Các ngươi!

Y bỗng nhiên trước mắt tối sầm, thân hình mềm nhũn ngã xuống đất, ngất đi, mọi người lập tức luống cuống tay chân, hô to:
- Thánh Thượng!
- Phụ hoàng!

Lý Uyên nằm trên giường bệnh bị ép phải viết chiếu hạ tội mình, bởi vì y không thể kịp thời triệu lùi Tề vương, làm cho trận chiến ở Hoằng Nông đại bại. Y hướng tới tất cả người nhà của các tướng sĩ tạ lỗi, cũng tước bỏ tước hiệu Tề vương của Lý Nguyên Cát, giáng xuống làm thứ dân, hạ tội gã phạm phải hành vi phạm tội giao do đại tam ti hội thẩm.

Huynh đệ Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành cũng vì chuyện này mà bất hòa, quan hệ huynh đệ bắt đầu xuất hiện sự rạn nứt. Một sự kiện nho nhỏ như vậy nhưng đã dẫn tới hậu quả chính trị nghiêm trọng.
Dựa theo hiệp định giữa Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung đã đạt thành, sau khi quân Bắc Tùy trú binh ba ngày ở quận Hoằng Nông, sẽ qua sông quay trở về quận Hà Đông, cùng lúc đó, giữa vương triều Bắc Tùy và Đường đã trao đổi hiệp nghị, dùng Đậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội, ba vị trọng thần đổi lấy hơn mười ngàn tù binh quân Đường. Lúc này hơn mười ngàn tù binh này đã chính thức bị biên chế trở thành quân Bắc Tùy, và đều giống với các quân tướng sĩ Bắc Tùy khác. Nhà của bọn họ cũng đồng dạng có thể được ban cho đất đai và về phương diện thuế má thì được ưu đãi.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-ha-kieu-hung/quyen-8-chuong-618-kGHaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận