Lý Diên Tông nói:
- Sao thế? xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Đoàn Dự nói:
- Có nhiều lời cũng vô ích. Ta đếm từ một tới mười, nếu như ngươi giết ta không được thì đừng có chèo kéo ta thêm nữa. Ngươi không giết nổi ta mà ta cũng không giết được ngươi, hai đứa mình cứ cái trò "ông Nỉnh ông Ninh, ông Nảng ông Nang…" này mãi có khỏi khiến Vương cô nương đứng xem chán chết đi được hay không?
Chàng không đợi Lý Diên Tông đồng ý hay không há mồm đếm lớn:
- Một, hai, ba…
Lý Diên Tông nói:
- Ngươi giở trò ngốc gì thế?
Đoàn Dự vẫn đếm tiếp:
- Bốn, năm, sáu…
Lý Diên Tông cười nói:
- Sao trên đời này lại có đứa rỗi hơi như ngươi, quả thực hết sức nhục cho cái tiếng con nhà "võ."
Vù vù vù y chém luôn ba đao, Đoàn Dự cước bộ càng nhanh hơn, miệng đếm lại càng nhanh hơn nữa:
- Bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba… A ha, ta đếm tới mười ba rồi mà ngươi vẫn chưa giết được ta, sao còn chưa nhận thua. Ta xem bụng ngươi cũng đói rồi, mồm khô lưỡi đắng, thôi vào thành Vô Tích đến Tùng Hạc Lâu uống vài chén, ăn dăm món sơn trân hải vị, có phải sảng khoái hơn không?
Chàng thấy đối phương chưa chịu ngừng tay nên định dụ y đi uống rượu. Lý Diên Tông nghĩ thầm: "Trong đời ta gặp không biết bao nhiêu đại địch, thật chưa từng người nào giống như gã này. Y nếu nói rằng tinh thì cũng không phải, mà bảo vụng thì cũng không đúng, võ công cao chẳng ra cao, thấp chẳng ra thấp, quả thực trên đời ít gặp. Cứ dây dưa giằng dai với y thế này thực không biết rồi sẽ ra sao? Chỉ sợ mình sơ sẩy một tí bị trúng phải tà thuật của y, hóa ra bỏ mạng nơi đây. Chi bằng ta phải tính mưu trước."
Y biết Đoàn Dự cực kỳ quan tâm đến Vương Ngữ Yên, đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trên gác quát lớn:
- Hay lắm! Hay lắm! Chúng bay mau mau chém chết con bé đó đi, rồi xuống giúp ta.
Đoàn Dự kinh hoảng, lại tưởng có địch nhân thật đã trèo lên gác toan gia hại Vương Ngữ Yên, vội ngửng đầu lên, bước chân chậm đi một chút, Lý Diên Tông đưa chân đá quét ngang chàng liền ngã lăn ra, chân trái y liền chận lên ngực, cương đao kề ngay vào cổ chàng. Đoàn Dự vung tay toan điểm ra, Lý Diên Tông chân hơi nhấn mạnh xuống, lưỡi đao đâm vào cổ chàng mấy phân quát lên:
- Ngươi mà cử động, ta sẽ cắt đầu ngươi ngay.
Lúc này Đoàn Dự thấy trên gác không có người nào nên cũng an tâm cười nói:
- Thì ra ngươi đánh lừa ta, Vương cô nương không có gì nguy hiểm cả.
Chàng lại thở dài nói:
- Tiếc thay! Tiếc thay!
Lý Diên Tông hỏi lại:
- Tiếc cái gì?
Đoàn Dự đáp:
- Ngươi võ công thật giỏi, đúng ra có thể coi là một bậc anh hùng hảo hán, Đoàn Dự này có chết dưới tay ngươi thì cũng đáng đời. Ngờ đâu ngươi lại không dùng võ công để thắng ta mà lại giở trò gian trá, học thói hèn hạ tiểu nhân, Đoàn Dự chết thế có phải oan không?
Lý Diên Tông nói:
- Ta xưa nay đâu có để cho người ta nói khích, ngươi chết oan trong lòng không phục thì xuống mà kiện với Diêm Vương!
Vương Ngữ Yên kêu lên:
- Lý tướng quân! Khoan đã.
Lý Diên Tông hỏi:
- Cái gì?
Vương Ngữ Yên nói:
- Nếu ngươi giết anh ta, trừ khi giết luôn ta thì không nói, nếu không thể nào cũng có ngày ta sẽ giết ngươi báo thù cho Đoàn công tử.
Lý Diên Tông ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi chẳng bảo là sẽ nhờ biểu ca ngươi đi kiếm ta hay sao?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Biểu ca ta võ công chưa chắc đã giỏi hơn ngươi, nhưng ta cũng có cách giết ngươi được.
Lý Diên Tông cười khinh khỉnh nói:
- Sao ngươi biết?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Võ công ngươi tuy biết rộng thật nhưng cũng chưa bằng nửa ta. Lúc đầu ta thấy đao pháp ngươi phức tạp quả có bội phục thật, nhưng coi độ năm chục chiêu rồi thấy chẳng qua cũng chỉ đến đó, bảo là "kiềm lô kỹ cùng"(17.5) thì có hơi khắc bạc nhưng nói trắng ra hiểu biết của ngươi còn kém xa ta.
Lý Diên Tông nói:
- Đao pháp ta sử dụng cho tới lúc này chưa có chiêu nào cùng ở một môn phái, làm sao ngươi biết được là ta hiểu biết kém ngươi xa? Ta còn biết bao nhiêu võ công chưa hiển lộ làm sao ngươi biết?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Mới rồi sau khi ngươi sử dụng chiêu Đại Mạc Phi Sa của phái Ngọc Thụ ở Thanh Hải, Đoàn công tử rảo bước tránh qua, ngươi nếu như sử dụng chiêu thứ mười bảy của Vũ Y Đao phái Thái Ất, rồi sử thế Thanh Phong Từ Lai của phái Linh Phi thì đã đánh ngã được Đoàn công tử rồi chứ việc gì phải sử dụng Hác gia đao pháp hoa hòe hoa sói của đất Sơn Tây? Cũng việc gì phải hành gian sử trá, đánh lừa để cho Đoàn công tử phân tâm mà thủ thắng? Ta xem ra những danh môn đao pháp của Đạo gia ngươi hoàn toàn không biết tí gì.
Lý Diên Tông buột miệng hỏi:
- Danh môn đao pháp của Đạo gia ư?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Đúng thế! Ta đoán ngươi vẫn tưởng đạo gia chỉ tinh thông một môn kiếm pháp, có biết đâu đao pháp của danh môn cương trung hữu nhu là một công phu đáng kể.
Lý Diên Tông cười khẩy:
- Ngươi nói có vẻ tự phụ quá. Nếu quả như thế ngươi đối với gã họ Đoàn này thật là thâm tình đấy nhỉ?
Vương Ngữ Yên hơi đỏ mặt nói:
- Cái gì mà bảo là thâm tình? Ta đối với anh ấy làm gì có cái gì gọi là "tình" đâu, chẳng qua anh ấy vì ta mà bỏ mạng cho nên ta quyết tâm báo thù.
Lý Diên Tông hỏi lại:
- Ngươi nói vậy sau này không hối hận chứ?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Dĩ nhiên là không hối hận.
Lý Diên Tông cười nhạt mấy tiếng, lấy trong túi ra một chiếc bình sứ vứt vào trước mặt Đoàn Dự, soạt một tiếng tra đao vào vỏ, thân hình vụt một cái đã ra tới ngoài cửa. Chỉ nghe tiếng ngựa hí rồi có tiếng vó ngựa cồm cộp, người cưỡi chạy đi mỗi lúc một xa.
Đoàn Dự đứng lên, xoa xoa vết đao hằn trên cổ thấy ngâm ngẩm đau tưởng như mình đang ở trong mộng. Vương Ngữ Yên cũng không sao ngờ được chuyện xảy ra, hai người kẻ ở trên gác, người dưới chân thang nhìn nhau ngơ ngẩn, vừa sung sướng lại vừa kinh ngạc. Một hồi lâu sau Đoàn Dự mới nói:
- Y đi rồi!
Vương Ngữ Yên cũng nhắc lại:
- Y đi rồi!
Đoàn Dự cười:
- Hay thật, hay thật! Y không giết tôi. Vương cô nương, kiến thức võ học của cô hơn y nhiều, y sợ cô đó.
Vương Ngữ Yên đáp:
- Chưa hẳn vậy đâu, y giết anh rồi chỉ một đao là giết luôn tôi, có phải rảnh tay không?
Đoàn Dự gãi đầu:
- Cô nói thế cũng đúng. Thế nhưng… thế nhưng… ồ, y thấy cô đẹp chẳng khác gì tiên trên trời, làm sao dám giết cô?
Vương Ngữ Yên hai má đỏ ửng nghĩ thầm: "Chỉ có thứ đồ gàn như anh mới coi tôi là thần tiên, còn thứ võ quan Tây Hạ lòng lang dạ thú như y thì có coi tôi vào đâu." Thế nhưng nàng đâu dám nói ra câu đó. Đoàn Dự thấy nàng ra vẻ bẽn lẽn không hiểu vì sao nên nói:
- Tôi đã định dù phải bỏ mạng cũng nhất định bảo vệ cho cô nương được chu toàn, may sao cô nương cũng bình yên mà chính tôi cũng không chết, quả mình thật hên vô kể.
Chàng tiến lên một bước, nghe keng một tiếng, một chiếc bình sứ rơi luôn xuống đất chính là chiếc bình Lý Diên Tông vứt lại trên người chàng. Chàng nhặt lên coi thấy trên bình viết tám chữ "Bi Tô Thanh Phong, ngửi vào là khỏi." Đoàn Dự trầm ngâm hỏi:
- Cái gì mà Bi Tô Thanh Phong? Ồ, chắc đây là thuốc giải.
Chàng mở nắp bình ra, một làn hơi thối tha cực kỳ khó ngửi xông ngay vào mũi. Chàng hoa mắt choáng váng, vội vàng đóng nắp bình lại kêu lên:
- Láo toét, láo toét! Thối ơi là thối, thật có khác gì "bào ngư chi tứ"(17.6) đâu.
Vương Ngữ Yên nói:
- Anh cứ đem lên đây tôi ngửi thử, có khi dĩ độc công độc lại hiệu quả không chừng.
Đoàn Dự đáp:
- Vâng!
Chàng liền cầm cái bình lên chỗ Vương Ngữ Yên nói:
- Cái thứ này thối không chịu được, cô có thực sự muốn thử hay không?
Vương Ngữ Yên gật đầu, Đoàn Dự cầm nắp bình nhưng chưa mở vội. Trong một giây phút ngắn ngủi, trong đầu chàng qua lại bao nhiêu ý niệm: "Nếu như thuốc giải này quả là hiệu nghiệm, giải được chất độc trong người nàng thì nàng đâu cần ta giúp đỡ nữa. Tài nghệ nàng gấp trăm lần ta, có cần gì ta đi cùng? Dẫu cho nàng vẫn để cho ta theo không cự tuyệt, lúc gặp ý trung nhân Mộ Dung Phục rồi, chẳng lẽ mình đứng trơ mắt nhìn hai người quấn quít với nhau hay sao? Nghe lỏm hai người nói chuyện yêu đương ư? Đoàn Dự này liệu có giữ bình tĩnh thản nhiên, không nổi cơn tam bành được chăng? Hay là mình rồi cũng mặt mày cau có, buông lời gắt gỏng?"
Vương Ngữ Yên thấy chàng ngẩn ngơ không nói gì cười hỏi:
- Anh nghĩ gì thế? Cứ đưa cho tôi ngửi, tôi không sợ thối đâu.
Đoàn Dự vội đáp:
- Vâng! Vâng!
Chàng mở nắp bình, đưa vào cạnh mũi nàng. Vương Ngữ Yên hít một hơi mạnh, kinh hoảng kêu lên:
- Ôi chao! Quả là thối thật.
Đoàn Dự nói:
- Đúng đó! Tôi đã bảo không dùng được mà.
Chàng đang định bỏ lại chiếc bình vào trong túi, Vương Ngữ Yên bỗng nói:
- Để tôi ngửi thêm lần nữa xem sao.
Đoàn Dự lại đưa chiếc bình vào cho nàng, chính chàng cũng không biết trong bụng mình muốn thuốc giải này có linh nghiệm hay không. Vương Ngữ Yên cau mày đưa tay bịt mũi nói:
- Tôi thà tay chân không cử động được, còn hơn ngửi cái thứ thối đến chết… a, tay… tay tôi cử động được rồi.
Thì ra nàng không để ý đưa tay lên bịt mũi chứ trước đây lấy tay kéo hai vạt áo cũng mất không biết bao nhiêu là hơi sức, bao nhiêu là khó khăn.
Nàng mừng rỡ, cầm chiếc bình trong tay Đoàn Dự, ra sức hít mạnh, biết rằng mùi hôi này cực kỳ hiệu nghiệm nên không còn sợ hãi gì nữa, cố hít thêm mấy lần, chân tay vốn mềm nhũn đã dần dần có sức, quay sang nói với Đoàn Dự:
- Xin anh đi xuống dưới nhà một chút, tôi muốn thay áo.
Đoàn Dự vội đáp:
- Vâng! Vâng!
Chàng hấp tấp xuống thang, nhìn thấy xác chết la liệt khắp nơi, ngoại trừ đôi trai gái nhà quê, tất cả đều do mình hạ thủ, trong lòng cực kỳ bàng hoàng, thấy một tên võ sĩ Tây Hạ mắt vẫn mở trừng trừng, quả đúng là chết không nhắm mắt. Chàng vái một cái thật sâu nói:
- Nếu như ta không giết lão huynh thì lão huynh cũng giết ta, cái xác nằm đây không phải là lão huynh mà là Đoàn Dự. Tại hạ thật cực chẳng đã mới phải làm nhưng trong lòng quả là đau xót, mai sau về đến Đại Lý rồi thể nào cũng mời các cao tăng, tụng kinh siêu độ cho các vị nhân huynh.
Chàng quay sang nhìn xác đôi thanh niên nam nữ, lại quay sang nhìn xác những võ sĩ Tây Hạ nói:
- Người các ngươi định giết là ta, còn người các ngươi muốn bắt là Vương cô nương, cớ sao lại giết hại người vô tội?
Vương Ngữ Yên thay áo xong rồi, cầm chiếc áo ướt đi xuống thang nhưng chân tay vẫn còn uể oải, thấy Đoàn Dự đứng nhìn những xác người nói lảm nhảm cười hỏi:
- Anh nói gì đó?
Đoàn Dự đáp:
- Tôi thấy mình giết bấy nhiêu người trong lòng quả là ái ngại.
Vương Ngữ Yên trầm ngâm nói:
- Đoàn công tử, anh thử nghĩ xem vì lẽ gì gã võ sĩ Tây Hạ họ Lý kia lại cho tôi thuốc giải?
Đoàn Dự ấp úng:
- Cái đó… cái đó… tôi cũng chẳng biết nữa… à… tôi biết rồi. Chắc là y… y…
Chàng liên tiếp mấy chữ "y" mà không dám tiếp: "Y có bụng ái mộ cô rồi!" Chàng nghĩ bụng: "Một tên võ sĩ Tây Hạ dã man, thô lỗ như thế mà lại bảo là ái mộ nàng thì quả là xúc phạm người đẹp quá hay sao? Nàng xinh đẹp tuyệt trần, cái bụng yêu vẻ đẹp ai mà chẳng có, thế nhưng nếu như ai ai cũng đều say mê nàng cả thì tấm lòng điên đảo của Đoàn Dự này có khác gì đâu? Đoàn Dự với tất cả đàn ông con trai trong thiên hạ cá mè một lứa hay sao? Ôi, cam tâm chịu chết vì nàng thì có gì là không phải? Huống chi ta đã được chết vì nàng đâu?" Đoàn Dự nghĩ đến đây bèn nói:
- Tôi… tôi cũng không biết nữa.