Bên con đường phía trước, một chiếc Bentley màu bạc từ từ chạy qua.
Thường Nhạc tinh mắt nhận ra đây là một trong những chiếc Bentley Azure series cuối cùng. Chiếc này lại càng hiếm có bởi vì nó có chứa những đặc điểm có giá trị như bánh xe mười tám inches, huy chương Mulliner và nội thất với chiếc ghế động bảo thạch nhung và trang trí sơn đen hoàn toàn mới được Mulliner tạo ra thủ công, tất cả những ai yêu xe xịn đều cực kỳ săn đón chiếc xe này, là đối tượng tốt để sưu tầm.
Một ông già năm mươi tuổi có tinh thần quắc thước bước xuống, từ từ đi đến trước mặt Lâm Quai Quai nói với ngữ điệu cực kỳ cung kính:
- Tiểu thư, có cần đưa cô về nhà ăn cơm không?
Có thể nhìn ra ông già này chắc chắn là người đã chăm sóc Lâm Quai Quai rất nhiều năm, sự thân thiết và cung kính trong ánh mắt ông ta với Lâm Quai Quai không có chút giả bộ nào. Thường Nhạc thấy vui lên trong lòng, cô bé ngoan ngoãn này đâu phải là cô bé Lọ Lem. Bằng quan hệ thanh mai trúc mã với Hoàng Dật Nhiên còn có lão quản gia đưa đón bằng Bentley này, kẻ mù cũng biết cô gái nhỏ này rõ ràng chính là một vị tiểu công chúa "cải trang đi tuần".
Nhưng chính là vì như thế, Thường Nhạc lại càng hứng thú với Lâm Quai Quai. Một cô gái nhà giàu mặc đồng phục thanh xuân hấp dẫn… Chậc chậc, ngẫm lại cũng thấy kích thích rồi!
Trái tim Lâm Quai Quai đập loạn, cố gắng điềm tĩnh nói:
- Ông Trung, không cần đâu, hôm nay tôi với bạn đi ăn cùng nhau rồi.
- À, vậy có cần tôi đưa đi không?
Ông già nói xong rồi thản nhiên liếc Thường Nhạc một cái, không có vẻ mặt gì.
Đúng là con cáo già giảo hoạt, nhưng vẫn thua kém Lão Lạc. Thường Nhạc thầm than một tiếng rồi lập tức lịch sự đáp lại bằng một nụ cười vô cùng phong độ, phong phạm quý tộc được thể hiện không hề thiếu sót.
Lâm Quai Quai hơi chấn động, cô nàng cảm thấy người con trai này những khi không xấu xa thì thực tao nhã và cao quý, đúng là bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn trong con mắt của các cô gái. Nhận ra ánh mắt ý hỏi của ông già, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quai Quai kia hơi đỏ lên, cô nàng có phần có tật giật mình đáp:
- Thôi không cần đâu, bọn tôi đi bộ là được rồi. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Cho đến khi ông ta lái xe đi, Lâm Quai Quai mới thở phào nhẹ nhõm, có phần kích động thì thào:
- Xong rồi, thế này lúc về nên nói sao với ba mẹ đây?
- Chuyện này cũng phải báo cáo sao?
Thường Nhạc ngẩn ra, lập tức ôm lấy thân thể mềm mại kia, khẽ nói bên tai nàng:
- Nhất định phải nói thế này, bảo cha mẹ em tới tìm anh, rồi nói rằng em đã là người của Thường Nhạc anh rồi!
- Đáng ghét, anh cứ nói linh tinh cơ…
Lâm Quai Quai dựa vào ngực Thường Nhạc, giãy dụa để tránh ra nhưng lại không muốn thoát khỏi vòng tay ma quỷ này. Lời này của Thường Nhạc khiến cô nàng cảm thấy vô cùng an toàn, tuy không nói ra nhưng trong lòng lại hạnh phúc muốn chết.
- Gần đây có con phố nào nhỉ, phố Bát Bảo à?
Thường Nhạc đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy, nghe nói phố Bát Bảo là con phố bình dân của thành phố J, nhưng nơi đó trị an không tốt, rất loạn…
-Vậy chúng ta đến đó đi!
Thường Nhạc không chờ Lâm Quai Quai đồng ý hay không đã kéo tay cô ta bước đi.
Lâm Quai Quai giật mình, cô nàng tưởng rằng Thường Nhạc không đi khách sạn cao cấp ở thành phố J này thì cũng phải đi tới nhà hàng Tây nổi tiếng, ai dè lại muốn đi phố Bát Bảo. Cô ta dịu dàng hỏi:
- Sao lại đến đó vậy, người ta chưa đi tới nơi như thế bao giờ đâu.
- Muốn đến thì đến thôi, nơi như thế anh đến suốt, cứ theo anh là được.
Thường Nhạc hô hào khá hoành tráng. Tên này từ hàng rong vỉa hè đến khách sạn cấp thế giới đều đã đi qua, trên khuôn mặt không che dấu được vẻ đắc chí.
Hai người tay trong tay đi dạo phố Bát Bảo, gần như là ăn một miếng lại đổi chỗ khác, còn lợi hại hơn cả đội du kích năm đó, có vẻ là muốn ăn lan tràn hết cả con phố này. Đôi nam nữ này dẫn tới không ít ánh mắt hâm mộ. Cũng có người già thở dài, ôi, trẻ vị thành niên giờ cởi mở thế đấy…
Đương nhiên cũng có không ít tên côn đồ tính nhân cơ hội mò chút lợi, nhưng nhìn thấy cách đó không xa Huyết Hổ đằng đằng sát khí đang vừa ăn vừa trừng mắt nhìn xung quanh và chú chó Big Ben hùng hùng hổ hổ, ai nấy đều rất sáng suốt mà lựa chọn nhượng bộ lui binh. Kỳ thật thì ánh mắt Huyết Hổ cũng đâu hung hãn lắm, nhưng cái loại ánh mắt hung ác đặc hữu của xã hội đen này khiến kẻ thức thời không dám lỗ mãng.
- Ồ, nữ hiệp ăn khỏe ghê, không sợ béo sao?
Thường Nhạc dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi dầu mỡ dính trên khóe miệng Lâm Quai Quai, cường điệu hóa.
Lâm Quai Quai đã không còn thẹn thùng như trước, cô nàng ôm cái cái bụng nhỏ của mình cười nói:
- Nào có? Người ta thấy anh ăn không ngừng nên người ta mới ăn theo nha… Nhưng những thứ này ngon thật đấy, lần sau anh dẫn em tới nữa nhé?
Lúc nói lời này, Lâm Quai Quai như là một cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này. Bởi vì cô ta biết, cho dù Thường Nhạc dẫn đi đâu thì cô ta đều vui cả. Và điều khiến cô ta thấy mới mẻ kích thích là… tên vô lại Thường Nhạc này lại muốn cô trả tiền, không hề che dấu chuyện trên người hắn không mang lấy một xu!
- Ừ!
Thường Nhạc mỉm cười gật đầu. Từ khi Lạc Phong và Nam Cung Huân Y xuất ngoại, hắn đã lâu không ra ngoài chơi như vậy. Ở một mức độ nào đó thì Lâm Quai Quai đã thỏa mãn một chút nhu cầu tâm lý của hắn. Vả lại, đối với cô gái có vẻ Lọ Lem như Lâm Quai Quai mà nói, để cho cô ta thử nghiệm cuộc sống của Lọ Lem hoàn toàn khác xa với những thứ xa hoa trước đây thì càng có hiệu quả càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Với Thường Nhạc, làm một gã dân chơi chính hiệu hẹn hò với các cô gái khác nhau thì phải đi những nơi khác nhau. Nếu có một ngày muốn tán một cô bé đặc biệt mà cần dùng đến trực thăng tư nhân hoặc du thuyền xa hoa, Thường Nhạc hắn cũng sẽ không hề nhíu mày.
Lâm Quai Quai đầy hạnh phúc "Ừ" một tiếng, hận không thể ngay lập tức hôn Thường Nhạc một cái thật nồng nàn. Tiếc là cô gái thanh thuần ngoan ngoãn này lại không có cái gan làm như thế trên đường phố, chỉ có thể nắm chặt tay Thường Nhạc với khuôn mặt như thể là cả đời sẽ không buông ra.
Cô ta không dám nhưng Thường Nhạc thì lại dám. Hắn lập tức ôm lấy eo Lâm Quai Quai, một bàn tay thì lúc gần lúc xa tiếp cận mông người đẹp, tay kia thì nhéo nhéo mũi người đẹp, khẽ nói:
- Sắp hai giờ rồi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi đấy, ủy viên học tập đại nhân của chúng ta có nên gương mẫu lập tức về học không ấy nhỉ?
- A?
Lâm Quai Quai cúi đầu khẽ hô một tiếng, dường như lúc này mới ý thức tới vấn đề khá nghiêm trọng này. Đối với một cô gái ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ và thầy cô như cô ta thì trốn học quả là một chuyện có nghĩ cũng không dám. Nhưng Lâm Quai Quai lại hơi bĩu đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu ka, trong mắt hiện lên chút kiên định hiếm thấy. Cô dường như lấy hết dũng khí, nhìn Thường Nhạc rồi dịu dàng nói:
- Anh không về, em cũng không về!
Trên khuôn mặt Thường Nhạc hiện lên vẻ buồn cười rồi lập tức biến mất, hắn nói:
- Xin cho anh mạo muội hỏi một câu, trước đây em trốn học bao giờ chưa?
- Chưa từng!
- Vậy em còn dám theo anh trốn học à?
- Vì anh, chuyện gì em cũng dám!
Lâm Quai Quai nói với khẩu khí cực kỳ kiên định, quả thật là không đếm xỉa tới gì nữa.
Thường Nhạc mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp khiến cho nụ cười của hắn có vẻ khá rực rỡ dưới ánh mặt trời. Hắn đột nhiên nhớ tới một buổi chiều có ánh mặt trời rạng rỡ nào đó khi hắn mười tuổi, Nam Cung Huân Y cũng nói những lời như vậy, kết quả là hai người trốn học đi bơi… Dù thực tế Thường Nhạc chẳng qua là muốn xem mối tình đầu này mặc đồ tắm.
Huân Y, em có khỏe không?
Sự thương cảm rất khó phát hiện tràn ngập toàn thân Thường Nhạc, nỗi nhớ nhung như nước lũ ào ào kéo đến.
Có lẽ hắn không phù hợp để làm kẻ tuyệt tình, hắn chỉ có thể đa tình. Tuy nhiên cha nuôi hắn, ông trùm xã hội đen phương Bắc Liễu Tùy Phong từng nói cho hắn biết, người làm chuyện lớn thì nhất định phải tuyệt tình. Nhưng hắn có đôi khi lại không làm được. Thường Nhạc càng hiểu rõ, kỳ thật Liễu Tùy Phong cũng chưa làm được đến bước tuyệt tình thực sự.
- Thường Nhạc, à không… Anh Nhạc, anh sao vậy?
Lâm Quai Quai cẩn thận hỏi. Cô tưởng là Thường Nhạc tức giận nên thấy căng thẳng không thôi.
- Không, không có gì đâu…
Thường Nhạc phục hồi lại tinh thần, hơi áy náy nhìn giai nhân trong ngực. Nhờ kỹ năng diễn cấp ảnh đế nên khuôn mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười bất cần đời, hắn hạ giọng nói:
- Anh bảo lão Hổ ngốc đưa em về trước nhé! Anh còn có chút chuyện!
- Không phải lần đầu tiên anh tới đây sao, còn có chuyện gì cần làm vậy?
Lâm Quai Quai thất vọng hỏi.
- Không nên hỏi, nếu cần anh sẽ tự cho em biết, hiểu chưa?
Thường Nhạc nhìn vào đôi mắt Lâm Quai Quai, nói với giọng điệu dịu dàng mà uy nghiêm không ai có thể chống lại. Hắn thích thú nhìn cô nàng cong mỏ lên, Thường Nhạc cười nói tiếp:
- Hôm nay em mời anh, lần sau anh lại mời em, được không cưng?
Phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn giở sách, đây đúng là lời vàng ngọc. Khuôn mặt Lâm Quai Quai lập tức chuyển sang vẻ ngọt ngào khó có thể tin được, cô nàng hỏi:
- Thật ạ? Anh không được gạt em nha!
- Đương nhiên là thật rồi! Sau này đừng có hỏi câu ngốc như vậy nữa nhé, anh nói được là làm được!
Thường Nhạc trở nên nghiêm túc, lập tức lại trêu đùa:
- Đặc biệt là chuyện đã hứa với mỹ nữ, cho tới giờ không hề chậm trễ…
- Đáng ghét, chỉ biết ba hoa thôi! Nhưng mà em tin anh!
Lâm Quai Quai hờn dỗi một tiếng, cuối cùng lưu luyến không thôi đi về.
Dọc theo đường đi, Lâm Quai Quai bám lấy Huyết Hổ không ngừng hỏi han.
Tinh thần Huyết Hổ ở trạng thái nửa sụp đổ, anh ta cầu xin:
- Tiểu thư ơi, tôi thật sự già vậy sao, đừng gọi tôi là "chú" nữa có được không?
- Được chứ ạ, anh Huyết Hổ ơi, anh nói cho em biết trên forum học viện nói rằng Thường Nhạc có một cô bạn gái mắc bệnh nan y, có phải là thật hay không?
Vừa nghe vậy, kẻ làm đầu sỏ gây ra chuyện này là Huyết Hổ ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có, vội vàng trả lời:
- Không biết, tôi không biết gì cả!
Lâm Quai Quai lại không chịu bỏ qua, năn nỉ:
- Anh Huyết Hổ ơi, anh là tốt nhất mà, nói cho em biết đi mà, cùng lắm là lần sau em mời anh một bữa cơm thật no nha!
Anh chàng cao lớn thô kệch như Huyết Hổ sao có thể chống lại được sự quấy rầy liên tục của nàng ta, đây quả thực còn khó hơn bảo anh ta đánh một trăm tên cao to lực lưỡng. Nhớ tới lúc gần đi Thường Nhạc có dặn dò, Huyết Hổ học Thường Nhạc bịa ra chuyện mới:
- Em đã thành tâm thành ý muốn biết vậy anh cũng từ bi nói cho em hay, nhưng em không được nói cho thiếu gia nhà anh đâu nhé!
- Vâng, vâng, vâng, em nhất định sẽ giữ bí mật, em xin thề!
Lâm Quai Quai như một chú chim nhỏ bay lượn.
- Chuyện xảy ra từ rất lâu, có một nam đồng chí đã yêu một nữ thanh niên…
Huyết Hổ dùng ngữ điệu trầm thấp kể, ra sức noi theo bộ dáng tang thương của Thường Nhạc. Lời dạo đầu này gã đã quá quen thuộc rồi, quả thật là có thể đọc làu làu. Bởi vì lần nào thường Nhạc lừa dối nữ sinh đều bắt đầu bằng câu này…
Chưa ăn thịt lợn bao giờ thì cũng từng thấy lợn chạy, đối với người lãnh đạo cao cấp hội Huyết Thủ mà nói, bắt chước mỗi lời nói mỗi cử động của thiếu gia anh minh thần võ trước nay đều là chuyện vô cùng có mặt mũi, quả thực như đại diện ột loại trào lưu mới, một loại nguyên tố thời thượng mới. Mà làm một gã thần tượng kiêm tiểu đệ kiêm nhân vật xếp top 3 ở hội Huyết Thủ, Huyết Hổ và Thường Nhạc ở với nhau lâu nhất, có thể nói là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Dựa vào những tình tiết kinh điển được coi trên phim hoạt hình cùng phim thần tượng, Huyết Hổ cũng bịa ra được một câu chuyện khá thương cảm. Lúc này anh ta đã hoàn toàn nhập diễn, thở dài một tiếng, giọng nói trở nên có phần bi thương:
- Chuyện sau đó, có thể nói là quanh co để hình dung. Ông trời không có mắt, cô gái xinh đẹp đó lại mắc phải bệnh nan y… Ôi, ông trời đố kỵ kẻ hồng nhan!
Kẻ ngốc mà nói dối thì luôn có nhiều người tin tưởng. Lâm Quai Quai sớm đã mắt đẫm lệ, nức nở nói:
- Hu hu hu, cảm động quá…
Phần lớn phần tử xã hội đen đều thích thêm mắm dặm muối khi kể chuyện, thường hay ba hoa chích chòe. Một người đánh gục ba tên sẽ được thổi phồng thành đánh gục ba mươi. Kẻ có thần kinh không ổn định như Huyết Hổ cũng không phải là ngoại lệ, thậm chí chỉ có hơn chứ không hề kém.
Lúc này Huyết Hổ cũng đã nghiện kể chuyện, vừa đưa khăn tay cho Lâm Quai Quai vừa bịa ra phần tiếp theo. Gã thương cảm nói:
- Từ đó về sau, thiếu gia của bọn anh cơm nước nuốt không trôi… Từ đó về sau, thiếu gia vô cùng tiều tụy… Từ đó về sau, thiếu gia thương tâm muốn chết… Từ đó về sau, thiếu gia đã nửa năm mà chưa từng nở một nụ cười…
Nhìn Lâm Quai Quai giàn giụa nước mắt, Huyết Hổ cảm thấy rất có thành tựu. Gã chỉ Big Ben rồi tiếp tục nói:
- Từ đó về sau, thiếu gia của bọn anh viết lên nhật ký: Giờ chỉ nuôi một chú chó, tạm thời không kiếm người yêu…
Big Ben dường như hiểu được ý của Huyết Hổ, nó mệt mỏi nằm úp xuống đất, ngẩng đầu đầy thương cảm, lại rất phối hợp rên một tiếng, trong mắt rỉ ra được vài giọt nước mắt. Lâm Quai Quai rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, cúi người khẽ vuốt Big Ben, trong lòng thì thề rằng từ nay về sau nhất định phải làm cho Thường Nhạc luôn mỉm cười, không bao giờ để hắn thương tâm nữa.
- Em đừng nhìn thiếu gia thoạt trông lạnh lùng, thực tế thì cậu ấy tốt với mọi người lắm…
Có cái gọi là tình nồng thì giả cũng thành thật, Huyết Hổ đã hoàn toàn nhập diễn, không thể khống chế được tình cảm của mình nữa. Gã suýt nữa thì rớt nước mắt thương tâm,
- Em cũng đừng thấy bề ngoài thiếu gia trông rất lăng nhăng, thực tế thì cậu ấy si tình lắm…
Lâm Quai Quai đột nhiên ngẩng đầu lên, đứng lên nhìn chằm chằm Huyết Hổ, khẩn trương hỏi:
- Anh ấy rất lăng nhăng? Có rất nhiều bạn gái?
- Khi đó thiếu gia tự giận bản thân, quả thật đã quen rất nhiều cô gái. Nhưng đã lâu rồi anh chưa thấy thiếu gia đối tốt với ai như thế, cậu ấy cũng rất tốt với em…
Huyết Hổ hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, thầm trách mình đùa quá mà quên. Nhìn Lâm Quai Quai nở nụ cười như trút được gánh nặng, Huyết Hổ cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trong lòng thì không ngừng cầu nguyện: "Hy vọng thiếu gia không nghe được lời đó, nếu không mình chắc chắn sẽ bị thiến trước giết sau…"