Tiên Hồng Lộ Chương 588: Huyết mạch hoàng tộc

Long khí?
Dương Phàm mặt đầy vẻ kinh sợ, nhìn chằm chằm hào quang trên người cỗ Huyền Minh thẳng hướng tận trời cao, khiến cho khắp băng hà tuyết vực đều phải rơi vào ảm đạm thần phục với khí tức long văn màu tím kia.
Khí tức màu tím này có sẵn quyền uy bá đạo vô thượng, mà lại không mất tính tường hòa tốt lành rộng rãi bao la, bên trong khí tức mơ hồ có thể thấy hình ảnh long văn mờ nhạt.
Một lực chấn nhiếp thuộc loại Chân Long Chi Khí phủ đè lên khắp băng hà.
Giờ khắc này, trong phạm mấy trăm dặm, hết thảy sinh linh trong Băng hà đều cúi đầu sợ run, thần phục dưới cỗ long khí này.
Ngay cả Dương Phàm, cùng cảm giác chính mình bị cổ lực lượng này làm kinh sợ.
Đây là một loại uy hiếp ngồi phía trên cung điện, từ trên cao nhìn xuống, có thể làm suy yếu thật lớn tinh khí thần của đối thủ.

Dương Phàm mặt hơi biến sắc, chỉ cảm thấy tinh thần ý chí chiến đấu của mình, cùng với pháp lực trong cơ thể, đều đã bị suy giảm ở một mức độ nhất định.
Tình huống này quả thực là từ trước tới nay chưa từng nghe nói tới.
Mặc dù lúc trước ở trong Thiên Lan điện, đối chiến cùng chuẩn Thần thú Kim Giao Long, bị Chân Long Chi Khí nhàn nhạt của đối phương bao phủ, cũng còn có thể chống cự phần nào.
Mà cổ long khí trên người Cổ Huyền Minh này, cùng Chân Long Chi Khí có điều khác nhau, không chỉ có liên quan tới huyết mạch, mà còn nối thông với số mệnh huyền diệu nào đó trong thiên địa.
- Trên người ngươi như thế nào có thể có được long khí, chẳng lẽ ngươi không phải nhân loại?
Dương Phàm khôi phục trấn định, gẳt gao nhìn chằm chằm Cổ Huyền Minh, lạnh lùng hỏi.
- Ha ha ha
Cổ Huyền Minh ngẩng đầu cười, trong mắt lộ vẻ trào phúng:
- Hiện giờ Tu Tiên giới, sớm đã phai nhạt thời huy hoàng cường thịnh từng có trên đại lục, càng quên lãng đi thời đại bốn phương tám hướng triều bái kia. Bản thiếu chủ chính là huyết thống cao quý như thế, nhưng lại bị coi là ngoại tộc, thật sự là buồn cười mà bi ai
- Chẳng lẽ ngươi là
Dương Phàm khiếp sợ không hiểu, thậm chí không thể che dấu biểu tình đó trên mặt.
- Cuối thời đại thượng cổ, thời gian đã cách xa trăm vạn năm tháng xa xưa, nay bản thiếu chủ cho ngươi kiến thức một chút lực lượng của hoàng tộc ta!
Thân hình Cổ Huyền Minh vươn cao, kia cổ khí tức long văn màu tím kinh thế hãi tục, ngưng kết ở trên người hắn giống như chân long phụ thể, lực lượng toàn thân hắn tăng mạnh trên diện rộng.
Dương Phàm cũng không úy kỵ lực lượng của đối phương, cho dù có cường đại mấy, cũng không có khả năng vượt qua Hóa Thần Kỳ.
Thế nhưng long khí quanh quẩn quanh thân Cổ Huyền Minh, lại làm suy yếu tinh khí thần cùng pháp lực của đối thủ trong vô hình.
Dưới sự chênh lệch này, Dương Phàm lập tức rơi vào tình trạng cực kỳ bất lợi.
Hắn hít sâu một hơi, ý chí mãnh liệt phản kháng, pháp lực chấn động, hiệu quả cũng là không tốt lắm.
- Đừng phí sức vô ích! Cho dù là tu sĩ cùng cấp, cũng phải bị long khí hoàng tộc của ta khắc chế, huống chi tu vi của ngươi còn kém ta.
Cổ Huyền Minh từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ ngạo mạn nói:
- Trong thiên địa này duy chỉ hoàng tộc ta chí tôn, bá chủ thiên hạ, chấn nhiếp vạn vật. Trừ phi là Thần thú cấp bậc thượng vị, nếu không đừng mơ tưởng may mắn thoát khỏi.
Hoàng tộc chí tôn, bá chủ thiên hạ, chấn nhiếp vạn vật.
Cổ Huyền Minh nói ra từng chữ hùng hồn hữu lực, dường như đều trở thành khuôn vàng thước ngọc, vang vọng từng hồi tại khu vực Băng hà này.
- Ta không tinTuyệt đối không tin.
Dương Phàm hít sâu một hơi, trên người tinh thần ý chí lại một lần nữa kéo lên, tự có một ý chí chiến đấu bất khuất không sờn lòng.
Cổ Huyền Minh Chỉ cảm thấy long khí hoàng tộc của mình bị bắn ngược lại, không ngờ mơ hồ có chút cố hết sức.
Điều này sao có thể.
Một tên tu sĩ Nguyên Anh trung Kỳ nho nhỏ, ở dưới tình huống thấp hơn mình một cảnh giới mà còn có sức phản kháng.
Sắc mặt hắn lạnh xuống, quanh thân long khí hoàng tộc lại mạnh lên vài phần.
Dương Phàm biến sắc, cảm giác không có sức chống lại.
"Không, ta nhất định có thể, Cho dù là ông trời kiata cũng có thể nghịch thiên chống lại." Trong mắt Dương Phàm đột nhiên bộc phát ra tín niệm vô hạn.
Đột nhiên, hắn nhắm hai mắt lại, tại dưới áp lực này, thân thể cường đại của hắn ẩn chứa sinh cơ mênh mông, hơi rung động rất nhỏ rồi phóng xuất ra một lực lượng khiến cho tim người ta đập nhanh.
Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể, giờ khắc này mãnh liệt co rút lại.
"Thình thịch!"
"Thình thịch! Thình thịch!"
Mỗi một lần Sinh Mệnh Lục Chủng nhảy lên, đều ẩn chứa một nguồn lực lượng ngoan cường bất khuất.
Tại đây dưới co rút nhịp đập liên tiếp nhảy lên, bên ngoài thân Dương Phàm đột nhiên bộc phát ra một vầng hào quang xanh biếc như nước lũ, pháp lực cùng tinh khí thần trong cơ thể đột nhiên "ầm" một tiếng, dường như đột phá một cái gông cùm xiềng xiếc nào đó.
Tiếp theo sau, Dương Phàm mở lớn mắt, ánh mắt càng lúc càng trong vắt sáng ngời, phát ra tia sáng rực rỡ.
- Như thế nào có thể
Cổ Huyền Minh mặt đầy vẻ khiếp sợ, phát hiện đối phương không ngờ đã thoát khỏi ảnh hưởng của lĩnh vực long khí hoàng tộc.
Chấn nhiếp vô địch cùng cấp.
Đây là thiết luật đã tồn tại từ thời đại Tiên Tần.
Như thế nào có thể có người chống lại được?
Trong lòng hắn dậy sóng, ngoại lệ như vậy, mặc dù ở thời thượng cổ gần như cũng rất ít xuất hiện.
Huống chi, đối phương không phải cùng cấp với mình, tu vi còn thấp hơn mình một bậc.
Cổ Huyền Minh không khỏi hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Phàm, hỏi:
- Chẳng lẽ trong cơ thể ngươi cũng chảy xuôi huyết mạch cao quỷ của bộ tộc thượng cổ nào đó hay sao?
- Không! Ta Chỉ là nhân loại bình thường, không có huyết mạch cao quý gì cả.
Dương Phàm cười lạnh trào phúng nói:
- Dù có huyết mạch cao quý cũng chỉ là ưu thế thiên phú của ngươi mà thôi! Ở trong những người ta gặp, ít nhất có hai người cũng có thể dưới tình huống cùng cấp chống cự lại cái gọi là long khí hoàng tộc giống như ngươi.
- Không có khả năng, ta không tin!
Khuôn mặt Cổ Huyền Minh gần như có chút vặn vẹo.
Sự cao quý của hắn, lòng tự tôn của hắn, không cho phép người khác chạm đến.
- Hừ! Ngươi cũng chỉ gần là có thể chống lại long khí hoàng tộc của ta mà thôi, thực sự muốn sánh ngang với ta, vẫn có chút chênh lệch.
Thân hình Cổ Huyền Minh chợt lóe, một hư ảnh màu tím xẹt qua phía chân trời.
Tại khoảnh khắc đó, trên không trung mơ hồ có thể thấy được một ảo ảnh hình rồng.
"Ầm!"
Từ trên người Cổ Huyền Minh thoát ra một vầng long khí màu tím kinh người, theo một cái phất tay, trong thời gian ngắn bao phủ toàn thân Dương Phàm vào trong đó.
Dương Phàm chỉ cảm thấy cả khu vực này, đều bị long khí đáng sợ đó giam lại, càng đừng nói khí tức của mình.
Hắn muốn tránh cũng không được, trong cơ thể Sinh Mệnh Lục Chủng nhảy lên, bỗng nhiên đập nhanh hơn vài lần.
"Phù!"
Hào quang màu xanh từ trong bàn tay hắn phát ra như nước lũ, đồng thời bên ngoài thân lập tức ngưng kết một tầng quang giáp màu nâu đất.
Nhưng mà, khi hư ảnh hình rồng cùng long khí màu tím vạch một đường trên không trung giáng xuống, Dương Phàm vẫn như trước cảm thấy cố hết sức, khó có thể nghịch chuyển.
"Bịch!"
Thân thể Dương Phàm rơi xuống, hai chân lún thật sâu vào tầng băng, quang giáp vỡ vụn, khóe miệng trào ra một vệt máu.
Còn Cổ Huyền Minh, bị lực phản chấn bắn ngược lại mấy trượng xa, long khí quanh thân ảm đạm vài phần, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ngưng thần chăm chú nhìn Dương Phàm, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ và không thể tin.
- Như thế nào có thểtrên thân có long khí, thi triển bí kỹ Tiềm Long Xuất Uyên của hoàng tộc, không ngờ không có giết chết hắn, thậm chí ngay cả bị thương nặng cũng không làm được.
Sắc mặt Cổ Huyền Minh biến đổi không ngừng, trong lòng mơ hồ này sinh một tia cảm giác bất lực.
Dựa theo tình huống bình thường, một kích vừa rồi kia, có trên sáu thành nắm chắc giết chết đại tu sĩ Nguyên Anh, hơn nữa bị giam lại không thể né tránh, cho dù không chết, ít nhất cùng phải mất nửa cái mạng.
Nhưng, người trước mắt này thật sự quá ngoan cường
Dương Phàm rơi xuống tầng băng, cũng la thảm kêu khổ.
Một kích vừa rồi đã tạo thành một chút thương tổn cho hắn, tổn thương tuy rằng không lớn, nhưng là miệng vết thương ẩn chứa một loại lực lượng bá đạo, không ngờ có thể ở một mức độ nhất định nào đó, ngăn cản sự khôi phục sức khỏe biến thái của hắn.
Còn may mà nhiều nhất cũng vẻn vẹn chỉ là hình thành trở ngại chút đỉnh, sự khôi phục sức khỏe biến thái của Dương Phàm vẫn kinh người như trước, hơn nữa bộ phận tâm thần dung nhập Tiên Hồng Không Gian, chút tổn thương đó không tới mười lần hô hấp, đã hồi phục như cũ.
Chân chính khiến Dương Phàm kêu khổ chính là, tuy rằng hắn rơi xuống mặt đất, nhưng đạp dưới chân đều là một mảng tầng băng.
Tầng băng này ít nhất dầy tới mười trượng, làm cho Hồn Căn của hắn dung thông đại địa, đã bị cách trở.
Nói cách khác, địa thế nơi này không có lợi cho Dương Phàm tác chiến, hắn không thể phát huy thực lực ưu thế lớn nhất của mình.
"Sớm biết vậy, mang theo viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng đi, mà hiện tại trùng hợp Thạch Thiên Hàn cùng đang ở trong tình trạng tĩnh dưỡng. Dương Phàm thầm thở dài trong lòng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa ba điều này hắn cũng không chiếm được một điểm nào.
"Phù!"
Dương Phàm thở một hơi dài, lẩm bẩm:
- Cho dù không có những chỗ dựa này, ít nhất ta cũng không hề sợ hãi đối phương.
Nghĩ đến đây, Hồn Căn của hắn trực tiếp dung nhập tầng băng, xuyên qua mười trượng xuống dưới mặt đất.
Sau khi tiến vào Diễn Căn trung Kỳ, Dương Phàm cũng không cần nhất định chân đạp đất, mới có thể mượn lực lượng của đại điạ.
Trong phút chốc, cảm quan của hắn dung thông đại địa, lực lượng, tốc độ, đặc biệt lực phòng ngự, đều tăng lên trên diện rộng.
Cổ Huyền Minh hơi kinh hãi, thân hình nhoáng một cái hạ xuống, uy lực của vầng long khí màu tím mênh mông kinh người rót vào trong quyền chưởng, giao kích cùng một chỗ với Dương Phàm.
Dương Phàm đứng trên mặt đất, giống như một ngọn núi thật lớn không thể lay động, để mặc cho đối phương công kích như thế nào, đều không nhúc nhích.
Công kích một lát sau, Cổ Huyền Minh càng ngày càng có cảm giác bất lực.
Theo chiến đấu liên tục kéo dài, hắn có cảm giác khí lực của đối phương dồi dào, cuồn cuộn không ngừng.
Rồi đột nhiên, Dương Phàm tập trung ý niệm tâm thần, một cỗ trọng lực giáng xuống đột ngột đánh trúng Cổ Huyền Minh.
"Ầm!"
Thân thể Cổ Huyền Minh hơi lảo đảo trong hư không mấy cái, thế công lập tức bị cắt ngang.
- Các hạ đánh đủ rồi, đến lượt Dương Phàm ta ra tay.
Trong tay Dương Phàm đột nhiên xuất hiện một cây quạt lông vàng, phóng ra khí tức uy áp đặc biệt.
- Bằng Vũ Phiến!
Cổ Huyền Minh liếc mắt một cái nhận ra lai lịch cây quạt này, bật thốt ra.
"Xoạt xoạt!"
Bằng Vũ Phiến đột nhiên tách rời ra, hóa thành một vầng hào quang màu vàng hoa mỹ, gắn vào sau lưng Dương Phàm hình thành một đôi cánh vàng dài chừng hai trượng, nở rộ hào quang vàng ánh chói mắt.
Rồi bất ngờ, đôi cánh rung lên, hào quang tiến thêm một bước kéo dài chừng năm sáu trượng.
"
Vù!"
Phía chân trời chợt lóe một cái, tốc độ nhanh như một tia chớp màu vàng, trong chớp mắt hiện ra bên cạnh Cổ Huyền Minh.
- Ngươi có pháp bảo phi hành? Tưởng ta không có sao?
Cố Huyền Minh cười lạnh, một tiếng, dưới chân xuất hiện một đôi con thoi lấp lánh hào quang màu xanh.
"
Vù!" một tiếng, quang toa dưới chân hắn chợt lóe, ở trên bầu trời hắn cùng Dương Phàm tiếp tục một trận giao kích kinh hồn động phách, ở trong chiến đấu, thân ảnh hai người thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mị.
- Tốc độ của ngươi vẻn vẹn chỉ như thế sao?
Trong phút chốc, truyền đến thanh âm bình thản xem thường của Dương Phàm.
Liền thấy dưới hai chân hắn, xuất hiện một đôi giày màu bạc, hào quang hai màu vàng bạc uốn lượn vờn quang thân người, tốc độ gần như tăng lên gấp bội,
"
Vút!"
Cánh vàng rung lên, giày bạc tỏa sáng, Dương Phàm hóa thành hư ảnh hai màu vàng bạc mơ hồ.
"
Bốp! Bốp! Ầm! Ầm! Ầm"
Cổ Huyền Minh lập tức rơi vào trong thế công nhanh như tia chớp của Dương Phàm.
Ở tình trạng lực lượng ngang nhau, khi được thêm vào tốc độ nhanh hơn, lực lượng bùng nổ đáng sợ biết bao.
Vẻn vẹn chỉ mấy lần hô hấp, Cổ Huyền Minh liền bị trúng hai ba quyền của Dương Phàm.
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc, hắn bị Dương Phàm tung một cước đá rơi xuống mặt băng, miệng phun máu tươi.
Cổ Huyền Minh mới vừa rơi xuống còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Dương Phàm biến mất trên không trung, ngay sau đó hiện ra tại phía sau mình.
Độn Pháp Na Di.
Trong đầu hắn vừa mới hiện lên ý niệm này, chỉ kịp thấy một hư ảnh màu đen cuốn lấy thân thể của mình.
Ngay sau đó toàn thân hắn tê rần, máu huyết trong cơ thể bị hút đi.
- Không!
Hắn sợ hãi rống lên một tiếng, mặt xám như tro tàn.
Huyết mạch hoàng tộc của mình cao quý biết bao, sao có thể bị một kiện pháp bảo xà tiên hấp thu, đây là loại sỉ nhục đến mức nào?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-588/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận