Tiên Lộ Tranh Phong Chương 6: Tàng Tượng Kinh


 TIÊN LỘ TRANH PHONG
Tác giả: Duyên Phn
Chương 6: Tàng Tượng Kinh

Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya - metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tp: metruyen.com
Nguồn truyện: Niepo




    Vừa mới sáng ra Hư Mộ Dương nhìn thấy trước bàn của mình bày một phần canh hạt sen ngân nhĩ, cũng coi như là bồi bổ, khách điếm không thểnào cho khác bữa ăn sáng sớm như vy, vì thế Hư Mộ Dương biết rằng đây nhất định là Đường Kiếp làm.

    Tuy nói với cảnh giới của y, những hạt sen này bình thường không có tác dụng gì nhưng đó là tâm ý của người ta, điều đó vn khiến Hư Mộ Dương cảm thấy chút thoải mái, huống chi canh hạt sen này vừa tới lửa, hương vịrất ngon, đó coi như là có lộc ăn cũng tốt.



    Dùng xong đồ ăn sáng, Đường Kiếp đến bái Hư Mộ Dương, hỏi y tiếp theo có thểđi đâu.

    Câu hỏi này làm Hư Mộ Dương khó trảlời rồi.

    Y là vì tránh né truy sát mà đến, tht ra cũng không có mục đích cố định gì, không có suy nghĩđơn thuần là đi đến chỗ nào. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

    Hiện giờAn Dương phủ đã là nơi cực đông, nếu tiếp tục đi về phía đông nữa thì chính là hải vực vô tn, chẳng lẽ chính mình muốn chạy trốn tới hoang đảo sao?

    Làm như nhìn ra được do dự của Hư Mộ Dương, Đường Kiếp nói:
    - Nếu như Hư Linh Sư không có ý định đến nơi nào thì ta có một đến đề nghị, hay là chúng ta mua một căn nhà ở gần đây, kiếm nơi nào thanh tịnh tu dưỡng chữa thương.

    - Mua nhà?
    Hư Mộ Dương cảm thấy kinh ngạc.

    - Vâng. Nếu như là vấn đề tiền bạc thì Hư Linh sư không cần lo lắng, chỗ ta có một chút bạc, có thểđủ mua một căn nhà nhỏ.

    - Nhưng đó là tiền của ngươi.

    - Những con ngựa này cũng là nhờHư Sư giết mã tặc mà có, vốn dĩlà có một phần của Hư Sư.
    Đường Kiếp không kiêu ngạo không siểm nịnh trảlời, lúc xưng hô lại vô tình bỏ mất chữLinh, biến thành Hư Sư.

    Hư Mộ Dương cũng không phát hiện ra được điều ấy, do dự nói:
    - Rốt cuộc là ta vn cảm thấy không thích hợp ở đây lâu dài.

    - Lúc không muốn ở đây thì bán nó đi là được. Hơn nữa hiện tại Hư Sư có chút không khỏe, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc, ta cũng đang có vài việc cần làm ở gần đây, lúc rảnh có thểchăm sóc ngài.
    Đường Kiếp tiếp tục nói.

    Sau khi đến phủ An Dương, Đường Kiếp đã xác định Hư Mộ Dương đích tht là người không có nơi nào là cố định, nếu như là như vy thì chi bằng cứgiữy ở lại đây.

    Hắn muốn đi theo Hư Mộ Dương tu tiên, thì tất nhiên phải giữHư Mộ Dương bên cạnh, nếu như Hư Mộ Dương đi thì hắn cũng phải đi theo, nhưng lại không tìm được lý do tiếp tục đồng hành, nếu như theo sát thì Hư Mộ Dương sẽ phát hiện ra dụng tâm khác của hắn. Tuy là dụng tâm này sớm muộn gì cũng bại lộ nhưng mà hiện nay tình cảm vn chưa tới một trình độ nhất định, vn là càng muộn càng tốt.

    Cho nên nếu không thểđi theo đối phương, vy hãy đểcho đối phương chủ động ở lại đây vy.

    Hư Mộ Dương nào biết bụng dạhắn có nhiều mưu tính như vy, hơn nữa còn vì nhân quảân tình phạm sầu nữa, trong lòng nghĩnếu như đi tht thì nhân quảnày không giải được rồi, như vy thì chi bằng dứt khoát nghe lời Đường Kiếp ở lại vy.

    Chỉcó điều là nhà của y ở cũng là do Đường Kiếp mua, không phải lại nợ thêm nữa sao?

    Hoặc là như lời Đường Kiếp nói, số tiền kia vốn dĩcũng có một phần tiền của y?

    Ngm lại cảm thấy không đúng, dù sao những con ngựa đó lúc đầu là do bản thân mình vứt bỏ, nếu như người khác nhặt được tiền chẳng lẽ bản thân cũng có một phần, như vy không phải là trên đời này những người nhặt ve chai đều bịđánh cướp hết sao?

    Nhưng mà không ở, vy bản thân mình có thểở đâu? Ngay cảkhách điếm này mà Đường Kiếp cũng thanh toán tiền thôi!

    Y không biết số tiền này làm sao tính, chỉcảm thấy vô cùng nhức đầu cho nên dứt khoát không nghĩnữa, phất tay đểĐường Kiếp tự đi xử lý.

    Đường Kiếp làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chỉtrong hai ngày đã kiếm được nơi ở tốt.

    Căn nhà này là một căn nhà cũ ở hạdu bến Phong Bình bên ngoài phủ An Dương, chủ nhà cũ tại vì gia cảnh suy tàn mà bán đi cho nên Đường Kiếp chỉdùng 150 lượng bạc ra mua.

    Thủ tục mua nhà rất đơn giản, chỉcần mời những bô lão có danh tiếng gần đó làm người trung gian, trước mặt họ kí tên trong giao ước, giao tiền là xong việc.

    Chủ tòa nhà này là dùng tên của Đường Kiếp nhưng mà lúc viết khế ước thì bô lão không có hỏi kỹ tên của Đường Kiếp, vung bút viết nhầm hai chữĐường Kiệt.

    Đường Kiệt vốn định nói rõ, những suy nghĩlại bản thân mình đối với thế giới vn chưa hiểu biết hết cho nên dùng tên giảcũng an toàn chút, cho nên cũng nhn luôn.

    Sau khi mua căn nhà, Hư Mộ Dương đến đây chỉthấy căn nhà không lớn nhưng cũng thấy hai bên có sáu mái hiên chính, vịtrí có hơi vắng vẻ chút, nhưng mà dựa vào núi Tiêu Nguyên, trước mặt có sông Liễu Diệp, cũng coi như là dựa núi vọng thủy rồi, nơi ở tốt, phong cảnh u nhã, cảm giác rất vừa ý.

    Khó nhất chính là vùng này linh khí tương đối dư thừa, đúng là nơi tốt đểan tâm tu dưỡng.

    Hư Mộ Dương biết Đường Kiếp không phải tùy tiện tìm, , liền hỏi Đường Kiếp, quảnhiên Đường Kiếp chính là nhìn trúng vùng linh khí này.

    Điều này cũng làm cho Hư Mộ Dương hết sức hiếu kỳ:
    - Ngươi làm sao biết vùng này có linh khí dư thừa chứ?

    Đường Kiếp trảlời:
    - Nhà này trước đây là được tiên phái trồng linh cốc, chỉlà đời sau không chịu làm nông cho nên mới hoang phế. Nếu như là nơi có linh cốc thì kinh khí tự nhiên sẽ đầy đủ, các tiên nhân sẽ không chọn sai nơi đâu. Hơn nữa vùng này đường xá thông nhau, đối với ngươi cũng thun tiện một ít.

    Đường xá thông nhau mà hắn vừa nói tất nhiên chính là nếu như có người đến truy sát Hư Mộ Dương, Hư Mộ Dương cũng có nhiều cơ hội chạy thoát.

    Nghe câu trảlời như vy, Hư Mộ Dương hoàn toàn bất ngờ.

    Hắn nhìn thấy ngôi nhà Đường Kiếp kiếm cho mình đã được dọn dẹp sạch sẽ bên trong. Bên cạnh là thư phòng, trong thư phòng bày biện án thư và văn phòng tứbảo (bút, mực, giấy, nghiên mực), bước ra phòng chính là sân, có thểan tâm tu luyện.

    Người thiếu niên này đúng là dọn dẹp mọi thứgọn gàng ngăn nắp.

    Vì thế y đã nhìn Đường Kiếp với con mắt khác.

    Một hồi lâu, Hư Mộ Dương mới gt đầu nói:
    - Còn tuổi nhỏ, có suy nghĩkín đáo cẩn thn.

    Lúc nà nhìn Đường Kiếp đã cảm thấy tên tiểu tử này có chút thú vị, không muốn vội vã chia tay hắn nữa.

    Trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác, chính là có tên tiểu tử này bên cạnh thì những ngày sau sẽ thoải mái rất nhiều.

    Bắt đầu từ ngày hôm nay, Hư Mộ Dương chính thức ở trong căn nhà ở bến Phong Bình này, Đường Kiếp tự nhiên cũng yên tâm thoải mái ở lại nơi này, chẳng lẽ mua nhà cho ngươi ở, ta lại đi ở khách điếm sao?

    Bởi vì mua thêm dụng cụ gia đình, tiền bạc còn lại dĩnhiên là không nhiều lắm, ăn không thì núi lở, Đường Kiếp đi làm thêm trong phủ An Dương.

    Ban ngày hắn ở trong thành làm việc, buổi tối trở về nhà nấu cơm, giặt quần áo, quét vườn tược cho Hư Mộ Dương, sắp xếp mọi thứtrong nhà đều ổn thỏa.

    Hư Mộ Dương chỉcần mỗi ngày tĩnh tọa điều dưỡng, khôi phục vết thương.

    Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ ngồi một mình, trong tay cầm đồng thau cổ giám ngày đó, lt qua lt lại mà coi, cũng không biết coi gì, nhưng mà đa số thì cũng chỉcó một tiếng thở dài thôi.

    Đường Kiếp làm việc đích xác là đểcho người ta bớt lo rất nhiều, rất nhiều chuyện vụt vặt của cuộc sống mà Hư Mộ Dương không nghĩtới thì Đường Kiếp đã nghĩhết, có hắn ở đây, Hư Mộ Dương cơ bản không cần vì cuộc sống mà ưu sầu, cho nên bất giác Hư Mộ Dương đã có thói quen được Đường Kiếp phục vụ.

    Rn nhiều thì không ngứa, nợ lớn thì không lo, thời gian lâu ngày, Hư Mộ Dương cũng rõ ràng không suy nghĩthêm chuyện nhân quảnữa.

    Trong nháy mắt, hai người đã ở đây nửa tháng, hai người này ở chung nhau cũng dần dần hòa hợp.

    Tối hôm đó, Hư Mộ Dương như mỗi tối ở trong sân tu luyện Tàng Tượng Kinh, Đường Kiếp thì ở bên cạnh xem, hai người đều cảm thấy đó là thói quen.

    Đợi cho bộ Tàng tượng Kinh luyện xong, Hư Mộ Dương thu công, Đường Kiếp đã bưng một chén nước trà đưa lên, cười nói:
    - Chúc mừng Hư đại ca khôi phục thương thế.

    Hắn và Hư Mộ Dương mấy ngày nay giao tình ngày càng sâu, đã có thểtrực tiếp xưng hô là đại ca.

    - Chỉcó điều là khôi phục có ba phần mà thôi … Ừ, mà sao lần này ngươi lại nhìn ra được?
    Hư Mộ Dương hỏi.

    Đường Kiếp trảlời:
    - Hư đại ca ngày xưa mỗi lần luyện Tàng Tượng Kinh chỉlàm mười một động tác, hôm nay lại làm mười hai, có thểthấy được trước đây không phải không muốn làm mà là tâm muốn làm nhưng lại bất lực. Nếu bây giờcó thểlàm mười hai động tác rồi thì tất nhiên là vết thương đã có chuyển biến tốt.

    - Quảnhiên là như vy.
    Hư Mộ Dương không cảm thấy kì lạđối với sự tỉmỉcủa Đường Kiếp, cười nói:
    - Bộ Tàng Tượng Kinh này có mười hai chiêu thức hành công, có hiệu quảtăng linh khí. Trước đây có những ngày khí huyết ta bịthiếu cho nên không dám hoàn thành mười hai thức, hiện giờvết thương từ từ hồi phục, cũng coi như có thểthi triển rồi.

    Nói đến đâ nhìn Đường Kiếp:
    - Cũng may là trong thời gian này có ngươi tn tình chăm sóc ta, ta mới có thểchuyên tâm chữa thương.

    - Hư đại ca hoàn thành Tàng Tượng Kinh, có phải là có thểhoàn toàn khu trừ ác khí, chữa khỏi thương thế không?
    Đường Kiếp hưng phấn nói.

    - Nào có dễ dàng như vy. Tàng Tượng Kinh chỉlà công pháp cơ bản, không có tác dụng nhiều đối với việc chữa trịvết thương.

    - Hư đại ca không phải đã là Thiên Tâm Cảnh chân nhân sao? Vì sao còn phải luyện cơ bản? A, biết rồi, nhất định là lúc nhỏ huynh học hành không chăm chỉcho nên cơ bản không tốt.

    - Ăn nói by bạ!
    Hư Mộ Dương nổi gin:
    - Tàng Tượng Kinh mặc dù là công pháp cơ bản nhưng mà lai lịch phi phàm, đáng chú ý là lấy tâm nhp thần, lấy chí điều khiển suy nghĩ, lấy thân hợp đạo, bỏ hết ý niệm, khí đi trăm mạch, không gặp trở ngại …

    Hắn nói một hơi không ngừng nghỉ, vô ý dã nói ra lai lịch rất lớn của Tàng Tượng Kinh, công hiệu phi phàm, nói đến chỗ kích động, nói ra cảmột số khẩu quyết hành công của Tàng Tượng Kinh.

    Nói chỉchốc lát đột nhiên tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
    - Tiểu tử ngươi, lại lôi kéo ta nói. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

    Hắn và Đường Kiếp tiếp xúc lâu rồi, từ từ cũng hiểu tên tiểu tử này, biết hắn không phải là loại không hiểu chuyện mà là giảvờngốc. Mỗi lần nói chuyện với hắn đều nói hớ ra rất nhiều chuyện về Tu Tiên, cho nên bây giờĐường Kiếp đối với việc tu tiên không phải là không biết gì hết như trong quá khứ, ngay cảkhẩu quyết của tu luyện Tàng Tượng Kinh cũng đã bịhắn moi ra một chút.

    Tuy nhiên Hư Mộ Dương không thèm đểý đến những cái này.

    Trong khoảng thời gian nhn được nhiều chăm sóc của Đường Kiếp, y có hơi yêu thích Đường Kiếp, giữa người và người có chút tình cảm thì dĩnhiên là sẽ không tính toán nữa.

    Y bịmắc lừa Đường Kiếp, nói trắng ra là y tự nguyện cho mắc lừa.

    Theo y nghĩ, Tàng Tượng Kinh này vô cùng khó hiểu, cực kỳ khó luyện, cho dù là chân nhân đạt được Thiên Tâm Cảnh như mình đích thân luyện tp cũng không thấy hiệu quảgì, Đường Kiếp không thểnào từ những câu khẩu quyết rời rạc mà lĩnh ngộ đầy đủ tu luyện pháp môn này. Phương pháp tự an ủi bản thân của y ngày càng thuần thục hơn.

    Thời khắc nghe trách cứcủa Hư Mộ Dương, Đường Kiếp cũng chỉlà cười hì hì không nói lời nào, vẻ mặt khờdại thuần khiết như con nít.

    Hư Mộ Dương cũng không bịhắn lừa, nói thêm vài câu rồi trở về phòng đi ngủ.

    Nhìn Hư Mộ Dương rời khỏi, gương mặt tươi cười của Đường Kiếp biến mất, ánh mắt ngờnghệch như con nít bỗng trở nên sâu sắc, tràn đầu hàm súc vô tn.

    Trong miệng hắn thì thào:
    - Lấy tâm nhp thần, lấy chí điều khiển suy nghĩ, lấy thân hợp đạo, bỏ hết ý niệm, khí đi trăm mạch, không gặp trở ngại …

    Khẩu quyết Hư Mộ Dương vừa nói ra y đã thuộc lòng, đồng thời bước chân di chuyển, cánh tay giãn ra, là ra các tư thế vô cùng kì quái, đúng là thức mở đầu thứnhất trong mười hai thức của Tàng Tượng Kinh.

    Vào mỗi lúc tốt khi Hư Mộ Dương nghỉngơi là lúc Đường Kiếp luyện tp Tàng Tượng Kinh.

    Đây cũng là lúc duy nhất hắn có thểtp.

    Mười một động tác trước đây của Tàng Tượng Kinh hắn đã thấy nhiều lần, mỗi tối đều luyện nên sớm đã thuộc lòng rồi.

    Mỗi tối tp luyện đều cảm thấy sảng khoái vô cùng, dường như gân mạch toàn thân đều được đảthông vy, chỉcó điều đến cuố cùng cảm giác thiếu đi gì đó, cũng chính là thiếu động tác cuối cùng thứmười hai này, khiến hắn không thểphát huy hết toàn công.

    Hôm nay hắn mới học thêm chiêu thứmười hai, đợi mười một chiêu trước luyện xong thì tự nhiên sẽ đến chiêu mười hai, tuy là lần đầu vn công nhưng mà cảm thấy vô cùng thuần thục, giống như là cơ thểđã đợi giây phút này lâu lắm rồi, hắn không ngờlại như nước chảy mây trôi vy thành thục hoàn thành động tác.

    Đường Kiếp rốt cục cảm thấy một luồng khí yếu chảy khắp các huyệt vị.

    Tàng Tượng Kinh này không ngờlại khiến hắn cảm nhn được sự tồn tại của linh khí, hắn vui mừng quá đỗi lp tức làm lại một lần mười hai thế của Tàng Tượng Kinh.

    Hành công của Tàng Tượng Kinh này khiến hắn không cảm thấy chút khó khăn nào, ngược lại lại cảm thấy càng làm càng thoải mái, luồn khí trong cơ thểcũng tùy theo vy mà tăng lên. Đợi hắn làm xong ba lần thì luồng khí này càng mạnh, gần như là có thểchắc chắn nó tồn tại.

    Đường Kiếp chỉlà mới tu luyện lần đầu, không biết tu luyện khó khăn và nguy hiểm như thế nào, trong lúc cao hứng đã liên tục hành công, trong cơ thểhắn có dòng khí càng ngày càng lớn, dần dần nổi lên trong bụng của hắn.

    Đường Kiếp thấy sự biến hóa này ý thức được là không tốt, liền vội vàng dừng lại.

    Dừng lại này khiến cho luồng khí trong cơ thểlp tức dâng lên, gân mạch dọc theo toàn thân điên cuồng tiết ra, vốn dĩcảm thấy sảng khoái vô cùng nay lại trở thành đau khổ vô hạn, chỉtrong nháy mắt, Đường Kiếp giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

    Dưới sự chấn động của dòng khí, tai mắt mũi miệng của Đường Kiếp tràn ra máu tươi, thm chí lỗ chân lông toàn thân của như thấm máu. Đường Kiếp chỉcảm thấy toàn thân như bịkiến cắn, mà trong đó có một luồng khí trực tiếp xông vào não bộ, Đường Kiếp chỉthấy đầu mình vang lên tiếng “ong ong”, giống như có vt gì đó điên cuồng đp bên gõ bên trong.

    Hắn biết rằng tiếp tục như vy nữa chính mình chắc chắn sẽ chết, toàn lực kêu to lên:
    - Hư đại ca!

    Hư Mộ Dương nghe tiếng xông ra khỏi phòng, thấy màn này, bt thốt kêu lên:
    - Ngọc môn Xung thiên? Sao có thể?

Nguồn: tunghoanh.com/tien-lo-tranh-phong/chuong-6-aapbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận