Thì ra A Bà Cụ La Ma Thần đã sớm cảm ứng được Dư Tắc Thành muốn tới nơi này, cho nên y vẫn một mực chờ đợi Dư Tắc Thành tới Tự Tại Thiên này giết chết y đi. Cuộc sống bị phong ấn vĩnh viễn như vậy, y đã không thể nào chịu được nữa, tử vong chính là khao khát lớn nhất của y hiện tại.
Trong Tự Tại Thiên, tất cả sinh linh không thể giết chết kẻ khác, bởi vì bọn họ chỉ là thức ăn của Tự Tại Thiên này. Thật ra Tự Tại Thiên cũng như một sinh linh, nhờ vào nuốt lấy ảo tưởng của những sinh linh lạc vào giới này mà tồn tại.
Chỉ có sinh linh ở bên ngoài mới có thể giết chết được sinh linh bên trong Tự Tại Thiên. A Bà Cụ La Ma Thần bị nhốt ở nơi đây vô số vạn năm, càng ngày càng suy sụp, số phận tương lai của y không có gì khác ngoài thần điện của y đang dần dần hóa thành hư vô. Cuối cùng sẽ chỉ còn lại ngọn đèn tàn ba thước, bị vây trong phạm vi nhỏ hẹp đó, dần dần tiêu vong sau vô số vạn năm nữa.
Mỗi khi nghĩ tới số phận này đang chờ đợi mình phía trước, A Bà Cụ La Ma Thần vô cùng sợ hãi. Năm xưa Đại Thần Uy Sĩ Thương Hiệt phong ấn y ở nơi đây, cũng chính là vì mục đích này. Kết thúc cuộc đời bi thảm như vậy, y không thể nào chấp nhận, tại nơi này năm tháng trôi qua quá chậm, lạnh lẽo vô tình, đã từ lâu y không còn chịu đựng được nữa, cho nên y chỉ hy vọng mình được chết.
Cho đến khi phân thân của y bị Dư Tắc Thành bắt được, y cảm ứng được suy nghĩ mỏng manh của phân thân, biết được Dư Tắc Thành muốn tới Tự Tại Thiên, cho nên y thông qua phân thân ảnh hưởng, thúc giục Dư Tắc Thành liên tục, để Dư Tắc Thành khẩn trương tới Tự Tai Thiên, mau chóng kết thúc cuộc sống vô vị của mình.
Rốt cục tử vong cũng tới, vì cảm tạ Dư Tắc Thành, cũng vì trừng phạt Dư Tắc Thành giết chết mình, y làm cho phân thân của mình nổ tung, khiến cho thông đạo trở về của Dư Tắc Thành bị cắt đứt. Y muốn từ nay về sau Dư Tắc Thành cũng giống như mình, ở lại hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng trong Tự Tại Thiên, chờ đợi tử vong trong lặng lẽ cũng như mình.
A Bà Cụ La Ma Thần đã chết, Dư Tắc Thành vội vàng ngự kiếm chạy trốn, tuy rằng tọa độ điểm gốc đã tiêu tan, nhưng lỗ đen kia vẫn còn đó. Lúc này Dư Tắc Thành có hai lựa chọn, một là nhảy vào lỗ đen, sau đó mọi chuyện phó thác cho trời. Hai là ở lại Tự Tại Thiên này, hưởng thụ cuộc sống sung sướng vĩnh viễn.
Dư Tắc Thành không còn lựa chọn nào khác, vọt nhanh về phía trước. Hắn muốn rời khỏi nơi này, cuộc sống sung sướng vĩnh viễn ở nơi này chỉ là hư ảo. Đây không phải là cái mà mình theo đuổi, cho nên mình phải rời khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay nhanh, không hề do dự, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía trước, không dám ngừng nghỉ chút nào.
Đám sương mù trắng xóa kia giống như có xúc tu, bám riết lấy Dư Tắc Thành một cách âm thầm lặng lẽ. Bị nó bao vây như vậy hoàn toàn không thể ngăn cản, không thể chống cự.
Nếu đã không thể ngăn cản, vậy dời nó đi... Dư Tắc Thành nhanh chóng lôi ra một tên nô lệ Hải tộc, lập tức đám sương mù sắp sửa vây quanh Dư Tắc Thành nhanh chóng chuyển sang vây lấy tên nô lệ Hải tộc kia. Một thế giới hình trứng nháy mắt hình thành, tên nô lệ Hải tộc kia mơ mộng mình trở về Thương Khung hải xưng vương xưng bá, hóa thân thành rồng, hưởng phú quý cao sang vĩnh viễn.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành nhân cơ hội này lao ra xa trăm dặm, lỗ đen kia vẫn đang càng ngày càng nhỏ đi với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được. Lúc này làn sương mù lại ập tới, Dư Tắc Thành lại ném ra một tên nô lệ Hải tộc, cứ như vậy, mỗi tên nô lệ đổi được một quãng thời gian tiến tới.
Dần dần đám nô lệ Hải tộc mất hết, Dư Tắc Thành chỉ còn lại một tên Hải yêu còn chưa kịp huấn luyện. Hắn ném ra thử xem sao, kết quả không có chút tác dụng nào cả. Sinh vật chưa hình thành linh trí, hoặc là linh trí quá thấp, làn sương mù này không thèm quan tâm.
Làm sao đây... Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, ném ra ngoài một Kiếm Sủng, lập tức làn sương mù sắp sửa bao vây mình quay sang bám lấy Kiếm Sủng kia. Dư Tắc Thành lại có thể nghỉ xả hơi, có thể tiếp tục bay về phía trước.
Dư Tắc Thành bắt đầu vứt bỏ Kiếm Sủng, đổi lại thời gian chạy trốn, dần dần tiến về phía trước. Rốt cục lỗ đen đã ở ngay phía trước, chỉ còn một bước cuối cùng là có thể tiến vào lỗ đen.
Nhưng lỗ đen này đã mất đi tọa độ, nếu tiến vào động này, không thể biết được phía trước là thế giới gì đang chờ đợi Dư Tắc Thành, cho nên hắn còn đang do dự.
Trong khoảnh khắc mà hắn do dự, sương trắng kia dần dần ăn vào thân thể hắn. Đột nhiên đối diện xuất hiện một điểm bạch quang, đối diện có người kết nối thông đạo Thời Không. Hy vọng xuất hiện ngay trước mắt, Dư Tắc Thành lập tức liều mạng xông vào, lập tức tiến vào thông đạo vô tận kia, lăn lông lốc bay về phía trước.
Dường như thông đạo này không có cuối, nhưng rốt cục cũng tới lúc dừng. Dư Tắc Thành từ trên trời bay xuống, ngẩng đầu lên chỉ thấy mình đã trở về thế giới Thương Khung, dưới chân là đường phố trong thành Trường An, rốt cục cũng đã trở về.
Dư Tắc Thành vui mừng cười ha hà, nhìn kỹ lại, thì ra là Lưu Nhất Phàm và lão nhân há cảo trợ giúp mình. Lúc này hai người bọn họ đang khẩn trương nhìn thông đạo kia dần dần khép lại.
Lưu Nhất Phàm chợt hỏi:
- Nơi đó là Tự Tại Thiên ư?
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đúng vậy, nơi đó chính là Tự Tại Thiên.
Lưu Nhất Phàm cũng gật gật đầu:
- Hay quá, đi nát đế giày tìm không thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Lão há cảo, chúng ta đi thôi, vượt qua nơi đó, chúng ta có thể tới được Tiên Giới.
Lão há cảo nói:
- Được, chúng ta đi thôi... khoan đã, chúng ta không thể đi như vậy được, Dư Tắc Thành giúp chúng ta như vậy, phải thưởng cho hắn. Mấy thứ này có giữ lại cũng bằng vô dụng, chúng ta cho Dư Tắc Thành hết đi.
Lưu Nhất Phàm nói:
- Đúng vậy, cho ngươi hết.
Dứt lời, lão há cảo chỉ tay ra, lập tức có một điểm sáng bay về phía Dư Tắc Thành. Hắn giơ tay đón lấy, chỉ thấy đó là một chiếc nhẫn trữ vật, Lưu Nhất Phàm cũng tháo túi hàng trên lưng xuống ném cho Dư Tắc Thành. Sau đó hai người cười ha hà, ngự không bay vào trong lỗ đen kia, hoàn toàn biến mất.
Hai người biến mất, lỗ đen cũng tiêu tan, nơi đây chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành lẻ loi giữa đường.
Hắn trở về nơi ở của mình, bắt đầu kiểm kê tài sản. Hồ cầm lấy được của A Bà Cụ La Ma Thần quả nhiên là Tiên Thiên Linh Bảo.
Chiếc nồi nấu há cảo mà lão nhân kia sử dụng không ngờ lại là Hỗn Độn Kim Tinh, cũng là Tiên Thiên Linh Bảo. Dư Tắc Thành lại tìm được Tức Nhưỡng trong nhẫn trữ vật của Lưu Nhất Phàm, không ngờ lần này hắn đã thu thập được đủ Tiên Thiên Linh Bảo Ngũ Hành.
Ngũ Hành hợp nhất, lập tức thế giới Bàn cổ biến hóa, trở thành đại lục ngàn dặm, chứa đựng vô số bảo tàng, sinh ra vô số Linh tộc phục vụ cho Dư Tắc Thành.
Trong túi hàng của Lưu Nhất Phàm. Dư Tắc Thành còn tìm được Thương Khung Bảo Giám, một trong Thập Đại Tiên Điển. Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, nhờ đó dần dần ngộ đạo, chỉ trong một đêm đã ngộ ra vô thượng Thiên Đạo, trong ba năm đạt thành Nguyên Anh.
Sau khi Nguyên Anh đại thành. Dư Tắc Thành luyện thành Kiếm Đạo vô thượng, ba mươi năm sau hắn ngộ được chân lý thiên địa, trở thành Phản Hư Chân Nhất. Lúc ấy thiên hạ đại biến, quần ma thời viễn cổ xuất hiện, Dư Tắc Thành rút kiếm ra tay, đại chiến quần ma, mọi việc đều thuận lợi, vang danh thiên hạ.
Cuối cùng được lão điên nâng đỡ, Dư Tắc Thành lên làm chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, dẫn dắt Hiên Viên kiếm phái hoành hành thế giới Thương Khung, chém yêu trừ ma. Hắn giết cả Tiên Nhân hạ giới, đoạt lấy Thập Đại Tiên Điển, thần uy lên cao, một kiếm trong tay, vạn người khuất phục, ngạo mạn càn khôn, dám hỏi thiên hạ ai kẻ anh hùng. Sau khi Dư Tắc Thành trở thành vô địch thiên hạ, vạn phái cúi đầu, sau đó cưới Lưu Thi Vận, Phong Linh Tĩnh, Mộc Tư Y, Hứa Tiểu Nhã, còn có mẹ con Lạc Tĩnh Sơ. Phàm là mỹ nữ mà Dư Tắc Thành quen biết, cuối cùng đều bị hắn thu vào hậu cung của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cuộc đời sung sướng vô tận, thiên hạ duy ngã độc tôn, cuộc đời như vậy đã là đỉnh phong của đời người.
Một trăm năm sau, Dư Tắc Thành phi thăng Tiên Giới, trở thành Tiên Nhân.
Trở thành Tiên Nhân ư, Tiên Nhân có hình dáng thế nào, Tiên Nhân có lý tưởng thế nào? Nháy mắt Dư Tắc Thành tự hỏi lòng mình, lập tức tỉnh táo lại, thì ra chỉ là một giấc Nam Kha, mình còn đang ở phía trước lỗ đen kia. Chỉ vì khoảnh khắc do dự khi nãy khiến cho sương trắng nhập vào thân, làm cho hắn sinh ra vô số ảo tưởng. Hết thảy những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, những chuyện tu luyện hàng trăm hàng ngàn năm, vạn người cúi đầu quy thuận, có được trong tay biết bao pháp bảo hùng mạnh, tiên thuật kiếm pháp vô tận, thế giới Bàn Cổ có thể hình thành một giới riêng, vô số mỹ nữ trở thành hậu cung... Tất cả chỉ là hư ảo, chỉ là cơn mộng mà thỏi.
Nếu muốn cơn mộng vừa qua trở thành sự thật, vậy mình phải ở lại Tự Tại Thiên này, ở nơi này, mình có thể thực hiện tất cả lý tưởng, hơn nữa mình có được thế giới Bàn cổ, khác với những người khác, vĩnh viễn không có nỗi khổ bị tiêu vong, ở trong này, hắn có thể hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý, sau đó sẽ tìm cơ hội rời khỏi nơi này.
Những ý niệm này không ngừng xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, tràn ngập che mờ lý trí hắn. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, thét lớn một tiếng, lập tức những ý niệm này tan tác, hắn nhanh chóng ngự kiếm bay nhanh về phía lỗ đen kia.