Tiên Nghịch Chương 548: Thiên soái động dung.

Người đàn ông mặc kim giáp lại nhướng mày lên, hắn cười lạnh, xảo trá nói:
 
-Giả thần giả quỷ, chẳng lẽ chỉ cần sờ vào Yêu Cổ là có thể đánh được mười lăm cái sao? Nếu đúng như vậy thì những hạ nhân ngày nào cũng phải lau trống sẽ đánh được hơn một trăm cái à? Vớ vẩn!
 
Không phải chỉ có mình hắn nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người đang ngồi trên khán đài Yêu soái từ nam tới bắc cũng phải nhíu mày.
 
-Người này đang làm gì vậy? - Huyền soái cảm thấy khó hiểu.
 
-Chẳng lẽ tu sĩ này có thể cảm nhận được Yêu Cổ sao?
 
Trong đám Yêu soái có một người cười khẽ.
 
-Không phải cảm nhận mà hắn đang cảm ngộ. Năm xưa khi ta đánh Yêu Cổ cũng cảm nhận được bên trong có một khí tức, chẳng lẽ mọi người đều quên rồi sao?

 
Người con gái duy nhất trong số Yêu soái, là Vũ soái, khẽ nói. Lời này vừa nói ra thì vẻ mặt của tất cả Yêu soái đều trở nên ngưng trọng.
 
Những văn thần có thân phận sang trọng trên đài cao lúc này cũng không thể bảo trì được sự yên lặng, tất cả đều đang khẽ thì thầm thảo luận với nhau.
 
Mặc Phi ở trong đám Yêu tướng, mắt hắn cũng lộ ra một tia sáng kỳ dị. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm rồi khẽ nói:
 
-Ngươi cũng cảm nhận được luồng khí tức kia phải không?
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nhắm chặt mắt lại, một cổ khí tức không chịu khuất phục lại nổi lên rất rõ ràng.
 
Luồng khí tức này ngưng tụ trong cơ thể Vương Lâm, nguyên thần của hắn cũng dần chìm đắm vào bên trong rồi hoàn toàn dung hợp vào cùng một thể với Yêu Cổ.
 
-Phản lực của tiếng trống không thể chống lại được mà phải dung hợp vào với nhau. Nếu hiểu rõ được cái nghịch này thì lực phản chấn sẽ không thể làm tổn thương mình, ngược lại có thể đạt được mục đính tẩy tủy!
 
Vương Lâm mở hai mắt ra, trong mắt hắn lộ ra sự thanh tĩnh. Hắn nâng tay phải lên rồi lại khẽ đánh xuống.
 
-Tùng!
 
Tiếng trống thứ mười đã vang lên, rồi vang vọng trong quảng trường.
 
Cơ thể Vương Lâm lập tức cảm giác được một lực trùng kích không thể tưởng tượng được từ trong trống truyền ra. Trong khoảnh khắc này, hắn dứt khoát thu hồi Sinh Chi Lạc Ấn để lực trùng kích kia trực tiếp tiến thẳng vào trong cơ thể.
 
Lực trùng kích điên cuồng vận chuyển trong cơ thể Vương Lâm, từng giọt mồ hôi màu đen tiết ra từ trong lỗ chân lông hắn. Trong nháy mắt khi những giọt mồ hôi màu đen dơ bẩn này rời khỏi cơ thể, một loại cảm giác tẩy tủy sảng khoái chỉ có ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ tràn ra khắp toàn thân Vương Lâm.
 
Nhưng loại cảm giác này cũng duy trì không được lâu, lực lượng này sau khi tiến vào trong cơ thể không gặp phải sự khống chế nào lại lập tức vận chuyển. Sắc mặt Vương Lâm lúc này trở nên trắng xanh.
 
-Tẩy tủy! Người này lại dùng tiếng trống để tẩy tủy!
 
Đám Yêu soái lập tức trở nên kinh hãi.
 
Không phải chỉ có bọn họ, trong đám Yêu tướng cũng vang ra những tiếng kinh hô. Ánh mắt Thạch Tiêu nhìn về phía Vương Lâm với sát khí ngày càng đậm. Hắn đã nhiều lần giơ tay lên, nhưng do dự hồi lâu lại thả xuống.
 
Trong mắt người đàn ông mặc kim giáp chợt lóe lên hàn quang, trong lòng hắn khẽ cười lạnh, thầm nghĩ:
 
-Tẩy tủy! Lão phu đi theo Yêu Đế nhiều năm, đã từng nghe Yêu Đế nói có thể dùng tiếng trống để tẩy tủy. Nhưng tu vi của ngươi không đủ mạnh thì tẩy tủy chắc chắn sẽ trọng thương!
 
Thiên soái đang ngồi trong đám Yêu soái, hai mắt đang mở ra một nửa của hắn lộ ra một tia thất vọng rồi khép lại.
 
-Không nên nhìn người này nữa! - Khoảnh khắc khi Thiên soái nhắm mắt lại, hắn khẽ thở dài, nói.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nhưng hai mắt lại sáng ngời.
 
-Ngịch lực trong Yêu Cổ có ẩn tàng một loại ý thức nào đó. Nếu ta không bảo lưu mà chỉ lo dung hợp, tuy điều đó cũng phù hợp với âm nghịch nhưng cái nghịch này không phải là đạo của ta mà nó là đạo của Yêu Cổ!
 
-Ta tẩy tủy bị thương cũng không phải vì tu vi không đủ mà do sự khác nhau về đạo! Trong thiên hạ này, tu sĩ cũng được, sinh linh cũng được, chỉ cần là nghịch thiên tu hành thì đều có cái nghịch của riêng mình!
 
-Một chữ nghịch này lại căn cứ vào sự cảm ngộ của mỗi người mà chia ra rất nhiều con đường. Vương Lâm ta tu đạo bảy trăm năm, ta cũng có đạo của riêng mình!
 
Hai mắt Vương Lâm tỏa ra một luồng tinh quang, vẻ mặt hắn tuy vẫn còn tái nhợt nhưng lúc này lại có một Ý Cảnh lóe lên trong đầu! Tinh quang trong mắt hắn dần tiêu tán, thay vào đó là một tia cô độc và suy tàn.
 
Vương Lâm khẽ nâng tay phải lên rồi đánh vào Yêu Cổ!
 
-Tùng!
 
Tiếng trống thứ mười một lại vang lên. Trong nháy mắt, một ý niệm bi thương theo tiếng trống vang vọng khắp quảng trường rồi dần dần truyền ra xa, lan đến cả Thiên Yêu thành.
 
Nổi bi thương ẩn chứa trong tiếng trống giống như tiếng đàn trên chiếc thuyền hoa làm rung động lòng người.
 
Lấy bi nhập thần, dùng thần nhập niệm, lấy niệm đánh trống, dùng trống truyền đạo… ….
 
-Tiếng trống chứa ý niệm…Không thể, chuyện này là không thể. Người này sao có thể làm được? Chuyện này tuyệt đối là không thể!
 
Lần đầu tiên vẻ mặt người đàn ông mặc kim giáp đại biến, cơ thể hắn vô thức lui ra phía sau vài bước rồi ngây ngẩn nhìn Vương Lâm.
 
Lần đầu tiên Thiên soái phải mở to hai mắt, lần đầu tiên hắn phải đứng thẳng người lên nhìn về phía Vương Lâm. Tất cả mọi người ở toàn trường đều rung động, lúc này chỉ còn duy nhất một Vương Lâm.
 
Trên ba khán đài cao của quảng trường, trong khoảnh khắc này tất cả những người đang quan sát đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng trống vang vọng. Trong tiếng trống đang vang lên khắp bốn phía ẩn chứa một sự đau thương, nó đi sâu vào trong lòng mọi người, giống như gió thu quét lá khơi gợi hồi ức và âm vọng dư vị.
 
Trong quảng trường vạn trượng, thậm chí Yêu tướng cũng đều trở nên nặng nề.
 
Một loại Ý Cảnh thăng hoa chìm vào trong tiếng trống rồi vang vọng bên tai, giống như một dòng nước nhỏ chảy vào trong lòng người rồi tiếp xúc với những nơi tận cùng trong linh hồn.
 
Tay Vương Lâm vẫn dừng lại trên Yêu Cổ, khoảnh khắc này một tiếng trống của hắn vang lên đã đem đạo của hắn truyền khắp thiên hạ.
 
Từng kỷ niệm xưa khi Vương Lâm và Lý Mộ Uyển quen nhau… ….
 
Tu hành cô độc bảy trăm năm… ….
 
Khuôn mặt hư ảo thủ trong Thiên Vận Tông cả trăm năm kia… ….
 
Con đường suy tàn trong mảnh đất Yêu Linh.
 
Khoảnh khắc này tất cả mọi thứ đều ngừng lại, giống như lúc Vương Lâm nghe được tiếng đàn trên hoa thuyền.
 
Tiếng đàn truyền vào tai, âm vọng mấy tháng, rửa sạch tâm linh, thăng hoa đạo niệm.
 
Trong nháy mắt, tiếng đàn của người con gái và tiếng trống hình như hòa hợp vào nhau, rồi lại cộng hưởng với tâm tình của Vương Lâm. Khi hắn dùng tay đánh vang tiếng trống, những đau thương vẫn đang được giấu sâu trong nội tâm khi Lý Mộ Uyển rời khỏi Cổ Tự, chậm rãi truyền ra.
 
Tiếng trống vang vọng trên quảng trường, tất cả mọi người ở bốn phía đều trở nên nặng nề, thậm chí còn có người rơi lệ. Bọn họ bị tiếng trống làm xúc động rồi chìm đắm vào trong thế giới nội tâm, tất cả những chuyện xưa lại hiện ra ở tận đáy lòng.
 
Mỗi một người đều có những kỷ niệm chôn dấu, nhưng có một loại sức mạnh có thể kéo những chuyện xưa này ra ngoài, sức mạnh đó là một loại cộng hưởng.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm đánh ra tiếng trống, đã đem tất cả những cảm ngộ của hắn khi nghe được tiếng đàn truyền hết ra bên ngoài.
 
Trong đám Yêu tướng, ánh mắt Mạc Lệ Hải lộ ra những hồi ức. Không chỉ có hắn, mà ngay cả Thạch Tiêu cũng có một tia bi thương lóe lên trong mắt.
 
Ngoại trừ một người duy nhất, đó là Mặc Phi, vẻ mặt hắn vẫn bình thản, thậm chí có thể nói là hờ hững. Những bi niệm trong tiếng trống hình như đối với hắn không có bất kỳ cộng hưởng nào.
 
Không biết tiếng trống đã ngừng lại từ lúc nào—Một lúc lâu, mọi người mới lần lượt thanh tỉnh trở lại.
 
Trong nháy mắt khi mọi người tỉnh táo lại, ngoại trừ Yêu soái và những người cá biệt thì tất cả đều tỏ ra kinh hoàng. Khoảnh khắc khi bọn họ thanh tỉnh thì giật mình phát hiện chính mình đã rơi lệ đầy mặt.
 
Huyền Hôn soái ngơ ngẩn nhìn về phía Vương Lâm đang đứng bên cạnh Yêu Cổ, hắn than nhẹ một tiếng, vẻ phức tạp trong mắt dần tan biến, thay vào đó là một sự kính phục.
 
-Tiếng trống truyền niệm! Có lẽ hắn mới chính là người mà Yêu Đế bệ hạ đã chờ đợi rất nhiều năm. Tu vi của ta đã dừng lại rất lâu rồi, không ngờ lại có chút rung động.
 
Trong nhóm Yêu soái, ngoại trừ Thiên soái, ánh mắt những người khác nhìn về phía Vương Lâm có sự khác biệt rất lớn, nhưng có một điểm giống nhau đó là sự kinh hãi.
 
Trong đám người ở đây không có người nào hiểu rõ ý nghĩa của tiếng trống truyền niệm hơn bọn họ.
 
Đây là một loại cảnh giới.
 
Ánh mắt Thiên soái như điện nhìn về Vương Lâm ở phía xa, ánh mắt hắn cực sáng.
 
-Hắn! Là Vương Lâm sao?
 
Vương Lâm khẽ nâng tay phải lên, hắn khẽ quay lại nhìn khắp bốn phía. Lúc này hắn đang bị tất cả mọi người nhìn chăm chú.
 
Ánh mắt của Vương Lâm rơi dừng lại trên người đàn ông mặc kim giáp.
 
Vẻ mặt người đàn ông mặc kim giáp đã không còn âm trầm mà trở nên trắng xanh. Hắn ngơ ngẩn nhìn về phía Vương Lâm một lúc lâu mà nói không ra lời. Ngày hôm nay, tu sĩ đang đứng trước mặt đã mang đến cho hắn quá nhiều nổi kinh hoàng.
 
Từ khi bắt đầu Vương Lâm đã đánh liên tục năm tiếng trống mà sắc mặt không chút thay đổi, cơ thể đứng sừng sững như một ngọn núi. Cho đến khi hắn đánh đánh thêm ba tiếng trống để đuổi kịp Mặc Phi! Khi tiếng trống thứ chín vang lên, đặc biệt là đến tiếng trống thứ mười cơ thể Vương Lâm bị bức lùi về phía sau.
 
Người đàn ông mặc kim giáp thấy Vương Lâm bị bức phải lùi lại, hắn tưởng rằng đến đây là kết thúc. Nhưng lúc này hắn lại phát hiện tất cả mới chỉ là bắt đầu.
 
Tiếng trống thứ mười một vang lên làm hắn trở nên kinh hoàng.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-548/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận