Ánh mắt của đối phương lạnh lùng vô tình so với động vật còn muốn lãnh huyết khủng bố hơn, mặc cho ai bị liếc nhìn một cái, cũng đều sẽ cảm thấy nội tâm hoảng hốt, ánh mắt kia căn bản là không giống như nhận ra mình. Hiện giờ, Dược Thiên Sầu càng thêm hoài nghi người này đến tột cùng thì có phải là Văn Lan Phong hay không, chẳng những dung mạo cổ quái, mà khí chất cùng tu vi đều hoàn toàn bất đồng với Văn Lan Phong.
Còn nếu là Văn Lan Phong, vậy thì vì sao hắn không nhận ra mình. Chẳng lẽ bởi vì năm xưa chịu áp chế của mình, mà hiện giờ hắn muốn báo thù sao....Dược Thiên Sầu đã chuẩn bị kĩ lưỡng, nếu phát hiện ra tình huống không thích hợp thì sẽ rời đi ngay lập tức.
"Văn Lan Phong?" Trong ánh mắt băng sương của người nọ, chợt xuất hiện một tia nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu hỏi:
"Ta rốt cuộc là ai? Ngươi nhận thức ta sao? Vì cái gì mà cũng gọi ta là Văn Lan Phong?"
"Ách...." Dược Thiên Sầu sửng sốt, không hiểu nổi lời này của đối phương là có ý gì, thoáng ngẩn ra, mặc cho Hỏa Phách Huyền Binh kéo mình tránh né một cột quang mang phóng lên từ dưới mặt biển xong, liền dừng chân, bắt đầu cân nhắc lời nói của đối phương thực không thích hợp, dường như đối phương không nhớ nổi bản thân mình là ai?
"Chuyện này.., ta đứng ở đây nói chuyện không phương tiện, có thể cho ta lên đảo rồi từ từ nói chuyện hay không?" Dược Thiên Sầu hỏi một câu thăm dò, thấy đối phương không tỏ vẻ phản đối, thì lập tức phân phó cho Hỏa Phách Huyền Binh đưa mình lên trên đảo.
Người nọ dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào hắn, Dược Thiên Sầu cũng cẩn thận ngắm nhìn đánh giá đối phương, nâng tay mân mê cằm, cũng không hiểu đối phương quả thật không nhớ ra mình là ai, hay chỉ là giả vờ. Nhưng thầm nghĩ, bằng vào tu vi của đối phương, nếu muốn đối phó với mình thì cũng chẳng cần quanh co lòng vòng làm gì. Lúc này mới cả gan bay qua, cẩn thận đánh giá đối phương, thì phát hiện người này đích xác rất giống Văn Lan Phong.
"Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, phải chăng còn có người cũng gọi qua ngươi là Văn Lan Phong hay sao?" Dược Thiên Sầu tò mò dò hỏi.
Người nọ phất tay chỉ xuống một sơn cốc dưới chân núi, giải thích:
"Hắn nói ta là Văn Lan Phong, ta đã giết hắn. Hắn nói ta bị tẩu hỏa nhập ma, còn nói ta là Kiếm Ma, tẩu hỏa nhập ma là cái gì? Ta rốt cuộc là Văn Lan Phong hay là Kiếm Ma?" "Ách...." Dược Thiên Sầu đứng trên một gốc cây, phát hiện ra cùng người này nói chuyện, đầu óc có chút không theo kịp lối diễn giải của đối phương. Nhìn theo phương hướng cánh tay hắn chỉ đi, chỉ thấy một tòa sơn cốc nham thạch nho nhỏ, có lẽ dùng nham thạch vun đắp mà xây dựng nên, nhưng không hề nhìn thấy bất luận bóng dáng người nào.
Bị ngươi giết mà vẫn nói chuyện được sao? Đây là ý tứ gì? Dược Thiên Sầu ngập ngừng gãi đầu mỉm cười:
"Ta có thể đến nhìn xem là ai nói chuyện với ngươi được chăng?" Vừa mới dứt lời, thì đã thấy đối phương yên lặng không một tiếng động biến mất tại chỗ, khi tái xuất hiện thì đã đứng ở trong sơn cốc dưới chân núi, gật đầu ra hiệu, có vẻ như đang gọi hắn chạy qua đấy. Dược Thiên Sầu cùng Hỏa Phách Huyền Binh bay qua, theo phương hướng cánh tay hắn chỉ đi, chỉ trông thấy trên vách đá có một cái sơn động, liếc mắt nhìn vào thì trông thấy một cỗ thây khô, đang ngồi xếp bằng cúi đầu ở đó.
Dược Thiên Sầu tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người nọ, nhưng trông thấy cỗ thây khô chỉ có một cánh tay, thì trong lòng không khỏi chấn động, nhanh chóng lắc mình đến kiểm tra, thần sắc ngưng trọng bước đến trước người cỗ thây khô ngồi chồm hổm xuống. Phần dưới bụng cỗ thây khô xuất hiện miệng vết thương lớn, mơ hồ có thể nhận ra là ai, không nằm ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu, người này đúng là Lý Độc Hành đã mất tích từ lâu.
Dược Thiên Sầu yên lặng đứng dậy, xoay người bước ra ngoài sơn động, nhìn Văn Lan Phong đang đứng ở trên một tảng đá, khẽ thở dài. Hiện giờ, hắn đã có thể xác định, vị cao thủ khủng bố ở trước mắt này chính là Văn Lan Phong, hơn nữa đại khái cũng đoán ra tiền căn hậu quả một số chuyện tình.
Theo trong lời nói vừa rồi của Văn Lan Phong thì có thể nghe ra, Lý Độc Hành là bị Văn Lan Phong giết chết, mà sở dĩ Lý Độc Hành bị giết chết là bởi vì Văn Lan Phong đã tẩu hỏa nhập ma, mất hết trí nhớ, cũng chính bởi vì lời trăn trối trước khi chết của Lý Độc Hành, mà đã gây ra cho Văn Lan Phong nghi vấn không nhỏ. Không hiểu nổi, nguyên bản mình tên Văn Lan Phong hay là Kiếm Ma!
Dược Thiên Sầu không sao hiểu nổi, hai người này sẽ phát sinh chuyện tình như vậy. Một người bị giết, còn một người thì đang tẩu hỏa nhập ma, mất đi trí nhớ, hơn nữa còn biến trở thành cao thủ khủng bố. Cũng không biết rốt cuộc thì hai người này gặp phải chuyện gì, mà đồng thời cùng đến cái địa phương nguy hiểm trùng trùng này. Dược Thiên Sầu muốn hỏi nguyên nhân, nhưng biết ở trong tình trạng này thì Văn Lan Phong sợ là cũng chẳng thể giải thích nổi chuyện gì.
"Ta là Văn Lan Phong hay là Kiếm Ma?" Văn Lan Phong đứng trên một tảng đá, mái tóc dài màu tuyết lam tung bay phiêu đãng trong gió, nhíu mày hỏi, dường như hắn thực muốn biết mình rốt cuộc là ai.
Dược Thiên Sầu quay đầu liếc mắt nhìn thi thể Lý Độc Hành đã chết từ lâu ở trong sơn động, sau đó lại không chút sợ hãi nhìn Văn Lan Phong. Lúc này chẳng quản Văn Lan Phong tu vi cao siêu tới mức nào, ở trong mắt của Dược Thiên Sầu thì hắn chỉ là một kẻ đáng thương mất đi trí nhớ mà thôi, liền cười nhàn nhạt nói:
"Tên của ngươi đúng thực là Văn Lan Phong, còn Kiếm Ma là ngoại hiệu của ngươi!" Chân mày của Văn Lan Phong thoáng giãn ra, lộ ra bộ dáng tỉnh ngộ, gật đầu nói:
"Nguyên lai tên của ta chính là Văn Lan Phong, còn Kiếm Ma là ngoại hiệu của ta." Mẹ nó! Cao thủ như vậy mà biến thành kẻ ngu ngốc ư?
Dược Thiên Sầu cảm thấy đáng tiếc, nhưng rất nhanh nhãn tình đã sáng ngời lên. Nhanh chóng lao vút đến gần bên người Văn Lan Phong, thân thiết nói:
"Ta là Dược Thiên Sầu, bằng hữu của ngươi, còn nhớ ta không?" "Dược Thiên Sầu...." Trong đôi con ngươi màu tuyết lam của Văn Lan Phong tràn đầy vẻ mờ mịt, nhanh chóng lắc đầu nói:
"Ta không nhớ ngươi." "Ách...." Dược Thiên Sầu có vẻ ngượng ngùng, liên tục khoát tay nói:
"Không sao, ta sẽ mang ngươi quay về nhà. Sau khi quay về tức cảnh sinh tình, tự nhiên sẽ nhớ ra ta đây năm xưa là bằng hữu thân giao của ngươi...." "Về nhà?" Nhãn tình của Văn Lan Phong vẫn mờ mịt như cũ, nhìn bốn phía chung quanh nói:
"Nơi đây chính là nhà của ta, ta rất quen thuộc nơi này, không cần ngươi dẫn ta đi đâu." Dược Thiên Sầu không biết phải nói cái gì, đừng thấy người ta ngu ngốc, muốn hồ lộng người ta càng thêm khó khăn hơn người bình thường ah!
Tuy đau răng không thôi, nhưng hắn rất nhanh đã ho khan một tiếng, trịnh trọng nói:
"Văn Lan Phong! Chẳng lẽ ngươi đã quên mất Lộ Nghiên Thanh rồi sao?" Lời này vừa nói ra, Văn Lan Phong lập tức ngây dại, trong con ngươi toát ra thần sắc hỗn loạn, miệng đột nhiên thì thào lẩm bẩm:
"Lộ Nghiên Thanh...Lộ Nghiên Thanh...." Dược Thiên Sầu phóng ra cái tên Lộ Nghiên Thanh thấy hữu dụng, trong lòng mừng thầm, tiếp tục đả kích nói:
"Đúng vậy! Chính là Lộ Nghiên Thanh, chẳng lẽ ngươi đã quên nàng rồi sao? Nơi nào có Lộ Nghiên Thanh thì đó mới chính là nhà của ngươi à." "Lộ Nghiên Thanh..., mới chính là nhà của ta....Lộ Nghiên Thanh..." Văn Lan Phong vẫn lẩm bẩm thì thào nói như cũ. Nhưng làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn phát hiện ra, trong vành mắt của Văn Lan Phong thế nhưng lại vô thanh vô tức chảy ra từng giọt nước mắt màu tuyết lam....
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Văn Lan Phong nâng tay quẹt ngang một giọt nước mắt, giơ ngón tay lên ánh sáng mặt trời, ngắm nhìn giọt nước mắt lấp lánh tinh quang, hỏi:
"Đây là cái gì? Vì sao ở trong mắt ta không kìm hãm được, lại tự động chảy ra thứ này?" Dược Thiên Sầu không giải thích được, mà Văn Lan Phong thì vẫn tiếp tục hỏi:
"Vì sao trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy vô cùng chua sót? Vì sao cái tên Lộ Nghiên Thanh kia lại làm cho ta cảm thấy thực ấm áp? Dường như ta rất quen thuộc với người này, có phải hay không?" Dược Thiên Sầu gật đầu, thổn thức nhìn Văn Lan Phong cười khổ:
"Vậy ngươi có muốn đi gặp nàng hay không?" "Lộ Nghiên Thanh là nhà của ta...." Đột nhiên Văn Lan Phong dùng sức gật đầu nói:
"Ta rất muốn đi gặp nàng, thỉnh ngươi mang ta đi gặp nàng. Ta muốn quay về nhà của ta chân chính..." "Ưm! Vậy thì quay về nhà thôi!" Dược Thiên Sầu hưng phấn mỉm cười, tùy tay ném ra mấy viên tiểu ngân cầu bên trong sơn cốc, sau đó hai bóng người mới biến mất nguyên tại chỗ....
Hoảng sợ chạy trốn ra bên ngoài Lam Hải Tử Cảnh, hai người nhìn thấy cao thủ khủng bố không có đuổi theo. Thì lập tức dừng bước, Tam Dạ Ma Quân cau mày nói:
"Khi nào thì ở tam giới lại xuất hiện một gã cao thủ lợi hại đến mức này?" Lý công công bình ổn tâm tình hoảng hốt xong, trầm ngâm suy tư một hồi, mới nói:
"Đích thực là quá mức khủng bố, nếu thuộc hạ đoán không lầm, cao thủ lợi hại như vậy xuất hiện ở cái địa phương này. Chỉ sợ cũng đã trải qua Lam Hải Tinh Hoa tôi luyện thân thể rồi!" "Ta cũng nghĩ như vậy. Trên người hắn có quá nhiều dấu hiệu của Lam Hải Tinh Hoa, rõ ràng là đã ngấm sâu vào tận xương tủy. Đồng thời cũng phải thừa nhận sự thống khổ trong quá trình Lam Hải Tinh Hoa tẩy cân phạt tủy, ta không tưởng tượng nổi, con người này có bao nhiêu ý chí mà chế trụ được quá trình kia..." Tam Dạ Ma Quân kinh nghi bất định nói.
Lý công công gật đầu tán thành. Sau đó lại lắc đầu phủ nhận, nói:
"Ma Quân còn nhớ khi ngài hỏi, hắn đã trả lời như thế nào không? Ngài hỏi hắn là ai, hắn nói vấn đề này làm cho hắn phi thường khó chịu. Ta cảm thấy cái giọng điệu kia, giống như hắn không rõ ràng bản thân mình là ai, tựa hồ..., giống như.., có lẽ hắn đã tẩu hỏa nhập ma, đánh mất trí nhớ, trở thành Ma nhân rồi." "Tẩu hỏa nhập ma?" Tam Dạ Ma Quân thoáng suy nghĩ một chút, liền hít sâu vào một ngụm lương khí, nói:
"Dường như đúng là vậy. Nhưng ta chỉ khó hiểu, làm cách nào mà hắn vượt qua được quá trình luyện thể thống khổ đó. Quả thực là vô pháp tưởng tưởng nổi!"