Ngọc điệp luyện đan có ghi chép mười loại linh thảo đỉnh cấp có dược hiệu thần kỳ nhất, liệt mười loại linh thảo vào hàng ngũ không thể xuất hiện tại nhân gian. Đối với thứ tốt như vậy, Dược Thiên Sầu đương nhiên phi thường dụng tâm xem kỹ, trong đó có một loại linh thảo tên là Ưu Đàm Bà La Hoa, ghi chép và tự thuật về nó trong ngọc điệp đúng y như đoàn bạch mao hắn vừa nhìn thấy.
Bên trong ngọc điệp ghi chép một cố sự, thuật lại trước đây có một thiên thần xinh đẹp tên là Ưu Đàm, chính là con gái của một vị thần vương, nhưng nàng lại cùng một tiểu thần bình thường lưỡng tình tương duyệt(hai bên yêu nhau), đồng thời cùng rơi vào bể tình. Cha nàng không đồng ý, muốn chia rẽ hai người. Cuối cùng hai người ước hẹn bỏ trốn, hẹn nhau gặp lại nơi nhân gian, từng hẹn thề, không gặp không về. Kết cục Ưu Đàm ở lại nhân gian chờ suốt vạn năm, thủy chung không đợi được tình lang. Vì nàng lén trốn xuống trần gian, trong quá trình bị thụ thương, không thể tiếp tục trường sinh bất lão. Vạn năm sau, Ưu Đàm đã trở thành hồng nhàn già yếu, trước khi lâm chung hóa thành một loại kỳ hoa, được gọi là Ưu Đàm Bà La Hoa, lại ở trên vách đá nhắn nhủ với tình lang một đoạn di bút, chính là đoạn thơ Dược Thiên Sầu vừa lẩm bẩm trong miệng.
Đối với truyền thuyết này, Dược Thiên Sầu không tin, nhưng từ một phương diện khác cũng đã chứng minh kỳ hoa này không tầm thường. Bên trong ngọc điệp ghi chép Ưu Đàm Bà La Hoa màu trắng nhung tơ, mỗi một ngàn năm lại mọc ra một tia, nở một nụ hoa trắng nhỏ xíu, như không bao giờ bị phá hư, chỉ cần mọc ra được một tia sẽ vĩnh viễn bất diệt, vĩnh không héo tàn. Con người ăn vào sẽ có thể vĩnh bảo thanh xuân. Hiệu quả chữa thương càng thiên hạ vô song, có thể làm tái sinh da thịt người chết. Đương nhiên đây chỉ là tỷ dụ, người chết thế nào khả năng cứu sống, nhưng phàm là người nào còn một hơi thở, xác thực là có thể cứu sống lại.
"Vận khí của lão tử thật tốt quá!" Dược Thiên Sầu thì thào vài câu, ngơ ngác ngây ngốc bò lên, quan sát tòa tử tinh cung, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên ôm lấy một mảnh tử tinh gào khóc lên, đó là khóc đến rơi lệ đầy mặt, hắn đi tới thế giới này cũng chưa từng khóc thê thảm đến như vậy.
"Lão tử sao lại mệnh khổ như thế a! Nếu có thể đem cả tòa tử tinh cung đưa tới Ô Thác Châu thì thật tốt, tử tinh cung thật xinh đẹp nha! Lẽ nào thực sự phải cắt ra từng mảnh đưa về sao? Đây chính là một tòa tử tinh cung ngàn năm không gặp được nha! Ô ô…" Nguyên lai bởi vì tu vi Dược Thiên Sầu không đủ, còn không có thực lực đem nguyên tòa cung điện lớn như vậy đưa vào Ô Thác Châu nên ngồi khóc. Nghĩ đến phải đem một tòa bảo bối do trời đất tạo nên lớn như vậy cắt nhỏ ra, thực sự là xót ruột không tưởng được.
Nhưng cho dù có xót xa cũng phải cắt nhỏ ra a! Hang động đã bị hắn đánh thông, để lại nơi này chẳng phải sẽ biến thành đồ của người khác? Dược Thiên Sầu dùng tay áo lau nước mắt khô ráo, thần thức liên hệ Bạch Tố Trinh bên trong Ô Thác Châu:
"Tỷ tỷ, phiền tỷ một chuyện, nhanh đi tới địa phương bí mật dưới thâm cốc bày ra một tòa đại trận, xuất ra toàn bộ bản lĩnh của tỷ tỷ, bố trí một tòa đại trận để không ai có thể đi vào, ta muốn đưa chút bảo bối dời vào, vật này thật sự không phương tiện để cho người khác thấy." Bạch Tố Trinh bên trong Ô Thác Châu gật đầu, đối với đệ đệ nàng luôn nghe lời, còn nghĩ tới vật hắn không muốn cho người khác thấy lại chỉ cho một mình nàng nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào. Lúc này nàng liền dùng thuấn di vốn hao tổn nguyên khí, tách ra mọi người, trong nháy mắt đi tới đỉnh núi chỗ Dược Thiên Sầu khắc ba chữ Ô Thác Châu, thân hình trực tiếp thâm nhập vào dưới thâm cốc bí mật.
Tìm được một địa phương tương đối bí mật, Bạch Tố Trinh làm theo chỉ điểm của Dược Thiên Sầu bày ra một tòa đại trận, Dược Thiên Sầu lại truyền lời nói:
"Tỷ tỷ, đồ vật đưa tới xong, tỷ lập tức khởi động đại trận." Bạch Tố Trinh gật đầu, nghĩ thầm, thật muốn xem thử ngươi có thể lấy tới vật gì, khiến thần thần bí bí như thế. Không đợi nàng phản ứng lâu, liền thấy từng khối khối tử tinh thật lớn trống rỗng xuất hiện, bắt đầu chồng chất trên mặt đất.
"Đây…đây chẳng lẽ là cực phẩm linh thạch?" Nhìn tử tinh sáng loáng đang ào ào rơi xuống, Bạch Tố Trinh đưa tay bịt miệng, đôi mắt sáng trợn to không ít, tính nàng bình thường luôn thanh tĩnh, hiển nhiên cũng bị hung hăng chấn kinh một lần. Mặc kệ là người hay yêu, đặt trong tu chân giới mà nói, đây là bút tài phú lớn đến thế nào a!
Khoảng nửa ngày sau, tử tinh còn đang ào ào rơi xuống, thần tình Bạch Tố Trinh nghiêm túc lên, buông ra thần thức cẩn thận quan sát bốn phía, đại lượng tử tinh như vậy nếu như không phải người đáng giá vạn phần tin cậy xác thực không thể cho nhìn thấy, mình phải giúp đệ đệ quản lý thật cẩn thận.
Lại thêm nửa ngày, tử tinh không còn xuất hiện, lại nghe Dược Thiên Sầu cười hì hì hỏi:
"Tỷ tỷ, tỷ gặp qua tuyệt phẩm linh thạch chưa?" Bạch Tố Trinh sửng sốt, thoáng trầm tư lắc đầu nói:
"Nghe nói qua, nhưng chưa thấy qua." "Hắc hắc!" Dược Thiên Sầu vừa cười vừa nói:
"Vậy tỷ tỷ có nghe nói qua Ưu Đàm Bà La Hoa không?" "A!" Bạch Tố Trinh kinh động nói:
"Là Ưu Đàm Bà La Hoa trong truyền thuyết có thể vĩnh bảo thanh xuân sao?" Sau đó lại truy hỏi một câu:
"Đệ đệ có sao?" "Cạc cạc…" Ở một không gian khác Dược Thiên Sầu cười lên điên cuồng không ngừng, xem tỷ tỷ bình thường là một nữ nhân thanh tĩnh thế nào, nhưng phàm là vật có thể vĩnh bảo thanh xuân, không nữ nhân nào nhịn được mê hoặc này.
"Hắc hắc! Tỷ tỷ quả nhiên kiến thức uyên bác, ngay thứ này cũng nghe nói qua. Tỷ, lần này ta đến Yêu Quỷ Vực cũng không phải đến không a! Tỷ xem cho kỹ, ta cho tỷ kiến thức Ưu Đàm Bà La Hoa nở trên đỉnh đầu tuyệt phẩm linh thạch." Dược Thiên Sầu chít chít méo mó đắc ý nói.
Nói vừa xong, trên đống tử tinh đột nhiên xuất hiện một tinh thể màu đen cỡ chừng một trượng, toàn thân đều mọc đầy gai nhọn.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com Đây là tuyệt phẩm linh thạch? Một khối lớn như vậy? Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng bay qua, bàn tay tinh tế sờ nhẹ, bỗng nhiên một hương thơm đặc biệt từ phía trên khuếch tán, mũi ngọc nhẹ nhàng ngửi ngửi, liền nghe Dược Thiên Sầu cười nói:
"Tỷ tỷ, tỷ xem bên trên nó có thứ gì!" Bạch Tố Trinh bật người liên tưởng đến Ưu Đàm Bà La Hoa, thân hình như Lăng Ba tiên tử bay lên, vừa nhìn thấy đoàn bạch nhung tơ trên khối tinh thể màu đen, liền kinh hô:
"Đây thực sự là Ưu Đàm Bà La Hoa sao? Ta chưa thấy qua, đệ đệ, ngươi có thể xác định ư?" Dược Thiên Sầu đắc ý nói:
"Tỷ, xem tỷ nói lời đấy, ta còn lừa tỷ sao?" Vẻ mặt Bạch Tố Trinh xuân quang sáng lạn gật nhẹ đầu, trôi nổi trên không trung nàng cúi người đưa tay định chạm vào đoàn bạch nhung tơ, đưa tay ra lại không chạm tới, phỏng chừng thấy nó quá nhu nhược, sợ sờ vào làm hỏng.
"Hắc hắc, thứ này là hảo bảo bối a! Sau này trở về, tìm thêm vài linh thảo thúc đẩy dược hiệu của nó, luyện cho tỷ tỷ một lò đan dược vĩnh bảo thanh xuân, để tỷ tỷ thanh xuân bất lão, vĩnh viễn là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, ha ha!" Bạch Tố Trinh thần thái sáng láng gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp một mảnh đỏ bừng, càng có vẻ động lòng người, lại nghe Dược Thiên Sầu nói:
"Tỷ tỷ đem đại trận hộ bảo khởi động lên đi, ta còn có việc, chuyện khác chờ ta trở về hãy tính." Nói xong liền không có thanh âm, Bạch Tố Trinh ổn thỏa tâm thần, nghe lời làm theo.
Dược Thiên Sầu qua lại trong thạch động bị hắn dời trống không, xác nhận không còn bỏ sót tử tinh, lại nhìn vách đá bốn phía nặng nề thở dài. Trên vách đá lộ ra thượng phẩm linh thạch màu hổ phách vàng óng ánh, ở đây hiển nhiên là một tòa linh thạch quáng, hơn nữa còn là thượng đẳng linh thạch quáng. Nếu như đặt ở bình thường, hắn khẳng định hung hăng đào móc một phen, thế nhưng vừa giàu to một bút đại tài, những thượng phẩm linh thạch đối với hắn mà nói, lại có vẻ có chút không còn quan trọng.
"Ai! Có đại tài mọi người cùng nhau phát thôi!" Dược Thiên Sầu thở dài, thân hình đi vào trong hầm ngầm vừa đả thông, rất nhanh về tới đỉnh núi. Vừa nhoáng lên lắc lư đi ra động, Khấu Tuyết Hoa bọn họ cùng Linh Vụ Tam Thánh liền đi lên đón.
Dược Thiên Sầu nhìn mọi người lắc đầu nói:
"Phía dưới đã đả thông, ai! Thật không thú, ta còn tưởng là bảo bối gì, nguyên lai là một tòa linh thạch quáng, hại ta cực nhọc thời gian dài như vậy, các ngươi tự xuống dưới nhìn đi!" Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu