Mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy có người ra giá kiểu như vậy, người ta vừa ra mười lăm vạn, hắn lại trực tiếp đẩy lên tới ba mươi vạn, có tiền cũng không cần làm như vậy nha! Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng không muốn làm như vậy! Then chốt chính là thứ đồ vật này hắn phải mua cho được, xem hình dạng đối thủ cứ mãi ra giá kiểu đó, thật đúng là tài đại khí thô! Động bất động lại ra mấy vạn, nếu như hai người vẫn hợp lại đấu xuống tiếp tục, thật đúng không biết sẽ đem giá cả đẩy lên tới tình trạng gì, cho nên hắn thẳng thắn làm ác hơn, chỉ cần ngươi không sợ ta nửa đường buông tay, ngươi có bản lĩnh thì cứ đi theo tăng giá như ta.
Võ Thái hưng phấn, hô lớn nói:
"Đã ba mươi vạn, còn có ai tăng giá hơn nữa không, vị tiên sinh này còn tăng giá nữa không."
Mọi người cũng hòa theo tim đập không ngớt, giả như người nọ đi theo tăng giá, theo phương thức tăng giá của Dược Thiên Sầu, làm không tốt sẽ lại tăng lên gấp đôi. Nhưng vạn nhất hắn tăng giá Dược Thiên Sầu lại không bỏ thêm, thật đúng là thiệt thòi lớn. Phòng đấu giá có sai lầm cũng không phải là điều gì hiếm lạ, chính là vì nâng vật bán đấu giá lên cao, giá lên cao bỗng nhiên rút tay, vốn người mua chỉ cần trả một vạn linh thạch để mua vật nào đó, thường thường lại phải trả gấp vài lần. Xem phương thức ra giá của Dược Thiên Sầu thật có điểm như vậy, kỳ thực hai người thoạt nhìn đều giống.
Người nọ dừng một chút, lắc đầu, biểu thị không bỏ thêm. Toàn trường thở ra một hơi, trái tim Dược Thiên Sầu cũng hạ xuống, lập tức nghĩ tới phải lấy ra ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch thật xót ruột không ngớt, nha đầu xui xẻo, ngươi thích đồ vật gì đáng giá một chút để lão tử có đào tiền cũng thấy thoải mái một chút, hết lần này tới lần khác ngươi lại thích cái trứng nát đó, còn không biết phải là trứng hay không, vạn nhất chỉ là một tảng đá phát ra ánh sáng, lão tử không ói máu mới lạ.
Cũng không biện pháp! Ai kêu mình đã đáp ứng người ta, ai! Cùng tứ đại gia tộc thành lập quan hệ không thể phá hư, tìm cơ hội kiếm trở về thôi! Dược Thiên Sầu là nghĩ như thế.
"Tốt! Nếu không ai tăng giá nữa, trứng Chu Tước sẽ thuộc về vị tiên sinh này." Võ Thái lớn tiếng tuyên bố. Hắn cũng không nghĩ tới, vật đầu tiên bán đấu giá lại bán ra với giá tốt như vậy, xưa nay những thứ lên đài cuối cùng mới là vật áp trục tốt nhất.
Một vị đệ tử Võ gia trên đài đi tới bên người Dược Thiên Sầu, hỏi hắn còn muốn tiếp tục tham gia bán đấu giá hay không, nếu như còn muốn tiếp tục, thỉnh hắn ra phía sau thanh toán tiền trước, sau khi trả xong hội đấu giá lại chờ hắn quay lại mới tiếp tục. Dược Thiên Sầu biểu thị còn muốn tham gia, đứng dậy đi cùng hắn, việc bán đấu giá tiến nhập vào một thoáng nghỉ ngơi.
Như vậy nhìn như phiền phức, kỳ thực là chuyện không có biện pháp, tu chân giới không thể so thế tục, vạn nhất một vị tu sĩ tu vi cao thâm cố ý đến quấy rối, đem toàn bộ vật phẩm ra giá cao mua hết, kết quả lại không trả một đồng nào, phiêu nhiên bỏ đi, ai có thể ngăn cản được hắn? Hội đấu giá không phải sẽ biến thành trò đùa? Chuyện như vậy không phải chỉ nói lung tung là xong, mà thực sự từng xuất hiện qua, cho nên mới có quy củ như thế, mọi người dần quen nên cũng lý giải.
Đệ tử Võ gia cung kính đưa hắn tới hậu trường, vô lễ không được a! Người có thể tùy tiện xuất ra ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch là đại hộ khách, việc buôn bán nga! Hậu trường có không ít người, dù Võ Tứ Hải cũng từ trong phòng đi ra, tuy rằng đệ tử Võ gia không mặc áo đen, nhưng Dược Thiên Sầu cũng không nhận ra hắn. Được người đưa tới trước một cái phễu lớn, biết đây là pháp khí tính toán linh thạch, Dược Thiên Sầu trước đây từng gặp qua trong linh thạch quáng của Thanh Quang Tông, nếu hiện tại mình lấy ra ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch, đợi người đếm đếm, quỷ biết phải đếm tới khi nào.
Một trưởng lão bên người Võ Tứ Hải đi tới, chỉ vào pháp khí cười nói:
"Vị tiên sinh này thỉnh trả tiền." Ý tứ bảo hắn trực tiếp bỏ linh thạch vào trong cái phễu kia.
Dược Thiên Sầu nhíu mày nói:
"Ta không có nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy." Trưởng lão kia sửng sốt, xấu hổ cười nói:
"Vị tiên sinh này, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?" Võ Tứ Hải bỗng nhiên nói:
"Dùng trung phẩm linh thạch và hạ phẩm linh thạch với giá cả tương đồng cũng là như nhau." Trưởng lão kia lập tức gật đầu cười nói:
"Không sai, chỉ cần tính tương đương với ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch là được, cũng có thể tiến hành trao đổi." "Trung phẩm linh thạch và hạ phẩm linh thạch ta cũng không có nhiều như vậy." Dược Thiên Sầu nói. Lời này của hắn không phải nói giỡn, bên trong Ô Thác Châu nuôi nhiều người như vậy, hắn lại trả tiền lương rất cao, linh thạch tích lũy trước kia, tuy rằng hiện tại cũng vượt hơn ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch, nhưng nếu hắn lấy ra hết, sau này làm sao phát tiền lương cho cấp dưới? Lẽ nào đem cực phẩm linh thạch ra phát? Nói giỡn!
Một đám người Võ gia trao đổi ánh mắt, lặng lẽ tản ra chặn lại đường lui, phỏng chừng ngày hôm nay gặp người đến tạp bãi, trách không được vừa mới bắt đầu đã ra giá trên trời như vậy, cũng chưa từng gặp qua ai ra giá kiểu này. Trưởng lão nọ thần tình co quắp, đã lâu không đụng tới chuyện như vậy, trầm giọng nói:
"Vị tiên sinh này, rốt cục ngươi có ý tứ gì?" Võ Tứ Hải lại nói:
"Thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm ba loại linh thạch cộng lại giá trị ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch đều được." Vị trưởng lão cũng không nói gì nữa, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu gật đầu nói:
"Nói như vậy, thật ra ta có thể đem ra ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch, nhưng ta giữ lại còn có việc dùng, không thể cho các ngươi." Lần này ngay cả sắc mặt Võ Tứ Hải cũng thay đổi, lẽ nào lão phu xem lầm người! Những người của Võ gia đứng xung quanh cũng đã sờ vào vũ khí, chuẩn bị không thích hợp liền động thủ.
"Dùng cực phẩm linh thạch trả tiền được chưa?" Dược Thiên Sầu lấy ra một khối tử sắc linh thạch hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com "Ách…" Toàn bộ mọi người trợn tròn mắt, chăm chú nhìn vào tử sắc linh thạch trên tay hắn, đây là cực phẩm linh thạch trong truyền thuyết? Thật hay giả?
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn bốn phía, phiền phức rồi, chẳng lẽ không thu cực phẩm linh thạch? Thực sự không được, không thể làm gì khác hơn là đem linh thạch trong Ô Thác Châu bổ sung vào. Hắn hỏi:
"Võ gia các ngươi không thu cực phẩm linh thạch sao?" Hầu kết của Võ Tứ Hải di động liên tục, gian nan nói ra:
"Vị tiên sinh này, có thể đưa cực phẩm linh thạch cho ta giám định một chút, nếu như là thật, tự nhiên có thể trả tiền." "A! Làm ta hoảng sợ, ta còn nghĩ các ngươi không thu cực phẩm linh thạch chứ? Yên tâm đi! Đồ vật trong tay ta không có hàng giả. Đây, tùy tiện kiểm tra!" Dược Thiên Sầu cười nói.
"Đó là tự nhiên, ta cũng tin tưởng trong tay tiên sinh không có đồ giả." Võ Tứ Hải nói như vậy, nhưng cầm lấy tử sắc linh thạch, linh thạch vừa vào tay, còn chưa kiểm tra, liền cảm giác được linh khí nhàn nhạt nhộn nhạo bên trong.
Võ Tứ Hải cầm linh thạch vuốt ve, màu tím mê người trong suốt sáng rực, cũng y hệt những loại linh thạch khác, từ góc ngoài quan sát, tuyệt đối do thiên nhiên hình thành. Hắn dùng hai tay phủng bên trong, nhắm mắt lại, một lũ thần thức rót vào, nhất thời cả người chấn động. Hắn chẳng thể nghĩ ra, bên trong một khối linh thạch nho nhỏ lại có biển linh khí dồi dào như thế, thượng phẩm linh thạch không thể nào so sánh, thực sự là không thể tin nổi!
Võ Tứ Hải thu hồi thần thức mở mắt ra, vui mừng quát:
"Thực sự là thứ tốt, nghĩ không ra trong lúc còn sinh thời của lão phu còn có thể nhìn thấy được cực phẩm linh thạch, vạn hạnh!" Mọi người xung quanh nhìn khối tử sắc linh thạch không chuyển mắt, vẻ mặt kinh diễm, có một phen đánh giá như hắn thực sự đúng là cực phẩm linh thạch không thể nghi ngờ, đây chính là thứ tốt khó gặp a! Ngày hôm nay rốt cục mở rộng tầm mắt. Võ Tứ Hải vuốt ve một phen, nhưng lại sợ hãi than không ngớt, sau đó đưa khối cực phẩm linh thạch cho vị trưởng lão, nói:
"Ngươi cũng cầm kiểm nghiệm một chút, xem ta có phải trông nhầm hay không." Trông nhầm cái rắm! Lúc trước do chính tay lão tử đào ra cả đống lớn, còn có thể giả sao. Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn phản ứng của những người này, cũng không nói chuyện.
"Sẽ không, sẽ không, ngươi nói là thật, tự nhiên không thể giả." Vị trưởng lão khách khí nói. Nhưng vẫn kiềm lòng không được nhận lấy linh thạch, tấm tắc thưởng thức một phen, xác nhận không thể nghi ngờ, lại hai tay đưa trở lại. Võ Tứ Hải xua tay nói:
"Cơ hội khó được như vậy, cũng cho các đệ tử ở đây nhìn xem, được thêm kiến thức." Sau đó, khối tử sắc linh thạch chuyền tay các đệ tử Võ gia. Võ Tứ Hải nhìn Dược Thiên Sầu cười nói:
"Nhượng tiên sinh chê cười, chỉ vì Võ gia ta ăn cơm bằng ánh mắt, có cơ hội thêm kiến thức, thật sự không muốn bỏ qua." "Lý giải!" Dược Thiên Sầu gật đầu cười nói:
"Ta có thể dùng cực phẩm linh thạch trả tiền rồi?" "Đương nhiên là được!" Võ Tứ Hải vui vẻ nói. Lập tức liền nhướng mày: "Có chuyện lão phu muốn nói rõ với tiên sinh, giá cả cực phẩm linh thạch hiện nay ở bên ngoài không có lưu thông, định giá cụ thể cũng không ở đâu có. Nhưng đã có tương truyền, một khối cực phẩm linh thạch có thể đổi một vạn thượng phẩm linh thạch, cho nên ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch thì tiên sinh phải xuất ra ba mươi khối cực phẩm linh thạch. Đương nhiên, lão phu cũng tin tưởng một khối cực phẩm linh thạch với giá trị hiện nay tuyệt đối cao hơn một vạn thượng phẩm linh thạch, bất quá chỉ sợ chủ bán sẽ không đồng ý, còn thỉnh tiên sinh thứ lỗi!"
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu