Lúc này Võ Lập Tuyết theo tấm áo choàng màu đen vươn tay ra khẽ đong đưa nói:
"Chỉ một canh giờ, trong vòng một canh giờ ta nhất định quay về. Các ngươi đừng mở cửa, nếu không người khác phát hiện ra mất." Dứt lời nàng cười hì hì, trực tiếp phóng vút ra ngoài cửa sổ...
"Đi nhanh về nhanh ah!" Một nữ nhân tuổi khá lớn dặn dò theo một câu. Chứng kiến Võ Lập Tuyết đã khuất bóng, mới ngồi xuống lắc đầu thở dài: "Gã nam nhân kia của nàng ah! Nhớ rõ lúc trước mới quen Lập Tuyết đến Võ gia, Võ gia chúng ta có thật nhiều người nhìn hắn chướng mắt, kết quả mỗi lần hắn xuất hiện ở Võ gia, thì phát hiện ra tu vi của hắn ngày càng cao, quyền thế cũng càng lớn, cho tới hôm nay đã là đệ nhất nhân thiên hạ, quyền thế ngập trời. Nhưng tựa hồ như quá nhanh, Lập Tuyết làm nữ nhân của hắn chẳng biết là may mắn, hay không may mắn nữa đây. Dù sao nam nhân cũng chẳng phải là thứ tốt."
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức có người tán thành:
"Đúng vậy, kỳ thực đối với nữ nhân chúng ta mà nói, có thể mỗi ngày sống bên cạnh nam nhân của mình, chưa hẳn đã phải là chuyện gì không tốt. Còn nam nhân suốt ngày ở bên ngoài đánh đánh giết giết, tranh giành quyền lợi, coi như chiếm được thiên hạ thì đã sao? Tuyết nhi chính là ví dụ điển hình, cái gã Dược Thiên Sầu kia căn bản là không có thời gian quan tâm đến nàng." "Nhưng ở trong mắt nhiều người Võ gia chúng ta, Tuyết nhi có hạnh phúc hay không đều chỉ là thứ yếu. Chỉ cần nàng có khả năng làm nữ nhân của Dược Thiên Sầu trên danh nghĩa thì cũng đủ rồi." Một nữ nhân cảm khái xong, liền quay sang nữ nhân mở miệng đầu tiên hỏi:
"Nếu giả như Dược Thiên Sầu làm nam nhân của ngươi, hoặc giả như ngươi là Tuyết nhi, thì ngươi có vui hay không?" Lúc này người nọ hai mắt tỏa sáng đáp:
"Bản thân ta cũng muốn lắm ah! Nhưng đáng tiếc chuyện đó không thể xảy ra." "Không phải vừa rồi ngươi mới tiếc hận thay cho Tuyết nhi hay sao. Nói rằng nam nhân suốt ngày đánh đấm tranh giành ở bên ngoài, đều không có ý nghĩa mà? Hiện giờ như thế nào đã thay đổi suy nghĩ?" "Tiếc hận thì tiếc hận, nhưng nếu suốt ngày ở bên cạnh nam nhân không có tiền đồ, thì đó chẳng phải là càng không có ý nghĩa hay sao? Cho nên ta thà tình nguyện làm một nữ nhân thời gian trốn trong phòng thì hư không tĩnh mịch, chỉ cần lúc bước chân ra ngoài, có thể hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác thì được rồi. Giống như Tuyết nhi đó, ngươi xem thiên hạ này đều phải nịnh hót nàng, nàng muốn cái gì, lập tức sẽ có thứ đó. Điều này hâm mộ chết ta ah!"
"Cái nha đầu tư xuân này, vậy chờ Tuyết nhi quay về, chúng ta tìm nàng thương lượng, xem nàng có thể khuyên Dược Thiên Sầu thu ngươi làm tiểu thiếp hay không, tiểu thiếp của thiên hạ đệ nhất cao thủ đó ah!" "Khanh khách..." Một đám nữ nhân tám chuyện, trong phòng tiếng cười đùa trách mắng nhất thời vang lên thành một đoàn.
Võ Lập Tuyết một thân hắc bào, lặng lẽ bay vào cánh rừng phía tây Mạo Nhi Đảo, ánh mắt ở dưới tấm mạng sa che mặt đánh giá bốn phía xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng người nào. Lúc này liền hô:
"Ta đến rồi, có ai không?" Núi non trùng điệp, rừng rậm u ám, ngay cà tiếng chim hót cũng đều không hề nghe thấy, bốn phía xung quanh im ắng lạ thường. Kêu một tiếng không có người đáp lời, Võ Lập Tuyết trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ không chờ được đã đi mất rồi hay sao? Vì thế lại hướng bốn phía hô lớn:
"Ta đến rồi, có người nào không?" Nàng không biết rằng Thủ Trần đứng cách đó không xa, đang ngắm nhìn nàng, chỉ là khi nhìn thấy trang phục kỳ quái trên người Võ Lập Tuyết thì không khỏi có chút cảnh giác. Từ sau khi bị Dược Thiên Sầu thu thập qua vài lần, tính cảnh giác của hắn càng ngày càng cao, lúc nào cũng lo sợ cạm bẫy rình rập hắn. Nhưng sau khi xác nhận
Người đến đúng là Võ Lập Tuyết, lại cản thận quan sát bốn phía xung quanh, không nhìn thấy bóng thân ảnh nào, thì lúc này mới phóng ra ngoài.
Võ Lập Tuyết thấy không có người trả lời, cũng không có người bước ra, phỏng chừng đối phương đã rời đi trước rồi, thoáng liếc mắt đánh giá bốn phía xung quanh, muốn ly khai, bỗng dưng chứng kiến trên ngọn cây cách đó không xa, xuất hiện một bóng thân ảnh. Cần thận đánh giá thêm hồi lâu, thì phát hiện đúng là cái người uống rượu lúc trước.
Chỉ thấy đối phương nhìn mình dò hỏi:
"Cô nương là Võ Lập Tuyết đó sao?" Võ Lập Tuyết đem mạng sa che mặt vén lên, phô bày ra dung mạo nói:
"Đúng vậy, không biết các hạ xưng hô như thế nào?" Đối phương không trả lời nàng, mà hướng nàng vẫy tay nói:
"Đi theo ta!" Dứt lời xoay người lao vào trong rừng rậm.
"Có chuyện gì không thể nói luôn ở đây sao?" Võ Lập Tuyết kinh hô, ngắm nhìn không gian âm trầm bốn phía xung quanh, nàng có chút sợ hãi. Nhưng đối phương vẫn lao vào trong rừng rậm như cũ, không thèm quan tâm đến nàng.
Võ Lập Tuyết thầm nghĩ, hiện giờ phỏng chừng khắp thiên hạ cũng không có người dám gây tổn thương cho mình, hơn nữa thâm tâm nàng đích thực muốn nghe ngóng tin tức về Dược Thiên Sầu, cho nên đành phải bay theo. Bất quá trong lòng vẫn cảnh giác, thủy chung duy trì một khoảng cách với người kia. Nhưng khi quay đầu nhìn về phía Võ gia trong tầm mắt đã trở thành một cái chấm nhỏ, nàng không khỏi khẩn trương hô:
"Ngươi rốt cuộc là ai! Nếu không nói thì ta sẽ quay về đó nha!" Đúng lúc này, bóng người phía trước liền chui xuống rừng rậm, biến mất không thấy đâu. Võ Lập Tuyết dừng ở trên không trung, thầm nghĩ xem có nên bay tới nữa hay không. Thì bỗng dưng thanh âm của người kia lại truyền đến:
"Qua đây đi! Xuống dưới này, ngươi muốn hỏi chuyện gì, thì ta sẽ giải đáp cho ngươi." Nghe vậy, Võ Lập Tuyết trầm ngâm tính toán thêm một hồi, mới tiếp tục bay về phía trước, đáp xuống vị trí mà người nọ biến mất. Chỉ thấy trong rừng rậm phía dưới là một khoảng đất trống rộng lớn, xung quanh đất đá lởm chởm, theo phía sau một tảng đá có bóng người bước ra. Người nọ khoanh tay yên lặng đứng chờ nàng, dường như biết nàng nhất định sẽ bám theo bình thường.
Võ Lập Tuyết đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, theo sau mới cắn răng lắc mình đáp xuống sau lưng bóng người nọ, dò hỏi:
"Ngươi nói ngươi là bằng hữu của Dược Thiên Sầu. Vậy ngươi tên là gì?" "Tuyết nhi cô nương, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau qua vài lần, ngươi còn nhận ra tay hay không." Thủ Trần chậm rãi xoay người lại, nhìn Võ Lập Tuyết cười nói:
"Không tưởng tựợng được, Tuyết nhi cồ nương vẫn xinh đẹp như xưa, một chút cũng không có thay đổi." "Trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi sao?" Võ Lập Tuyết trầm ngâm nói, cảm giác ánh mắt của đối phương có chút quen thuộc. Nhưng không nhớ ra đã từng gặp người này ở địa phương nào. Cho nên khẽ lắc đầu nói:
"Quên đi, không phải ngươi nói, ngươi biết Dược Thiên Sầu ở nơi nào hay sao? Làm phiền ngươi nói cho ta biết đi!" "Có thể gặp Tuyết nhi cô nương một mình ở đây, thật đúng là chuyện tình khiến cho ta cao hứng. Nhưng hình dáng này của ta có điểm không phương tiện, chờ ta biến trở về bộ dạng nguyên bản, có thể Tuyết nhi cô nương sẽ nhận ra ta là ai." Thủ Trần hợp song chưởng, chỉ thẳng vào ấn đường của chính mình quát:
"Tương do tâm sinh, đưa ta quay trở về chân thân!" Một đoàn hắc khí bỗng dưng tràn ngập bốn phía xung quanh, bao phủ toàn thân người nọ. Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho Võ Lập Tuyết hoàng sợ lùi dần về phía sau. Đồng thời con ô Nha đậu trên vai Võ Lập Tuyết cũng mở mắt ra, mục quang sắc bén như lâm phải cường địch.
Bỗng dưng hắc khí cấp tốc thu về, Yến Truy Tinh ngang nhiên hiện thân, diễn cảm hưng phấn nói:
"Tuyết nhi cô nương, chẳng biết còn nhận ra ta hay không?" "A! Ngươi..." Võ Lập Tuyết hoảng sợ, lắp bắp nói:
"Ngươi.., ngươi là Yến Truy Tinh.., ngươi không phải đã chết rồi hay sao?" Nàng theo bản năng chậm rãi lùi dần về phía sau. Dược Thiên Sầu cùng Yến Truy Tinh là kẻ thù không đội trời chung, ở tu chân giới mọi người đều biết. Nếu như hiện giờ còn người dám đối lập cùng Dược Thiên Sầu ở tu chân giới, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Yến Truy Tinh mà thôi. Cho nên Võ Lập Tuyết hoảng sợ cũng là điều hiển nhiên.
"Chết? Tuyết nhi cô nương không khỏi quá coi thường ta rồi. Chỉ bằng chút tiểu xào của Dược Thiên Sầu thì còn chưa giết nổi ta đâu." Yến Truy Tinh chậm rãi bước tới phía Võ Lập Tuyết, nhàn nhạt cười nói:
"Tuyết nhi cô nương, chúng ta nói như thế nào cũng là quen biết từ lâu, chẳng lẽ ngươi rất sợ ta ư?" "Ngươi.., lừa ta đến đây là muốn gì?" Võ Lập Tuyết hoảng sợ lùi về phía sau, bất ngờ thân người uốn cong, lắc mình lao vút lên không trung hòng chạy trốn.
"
"Chạy ư? Nếu đã tới đây thì mau lưu lại cho ta." Yến Truy Tinh ung dung nói. Theo sau phóng bảy con linh xà lên không trung, đuổi theo Võ Lập Tuyết. Nháy mắt đã buộc chặt nàng, kéo trở về.
Quay về trở, Võ Lập Tuyết bị ném xuống dưới đất, đang ra sức giãy giụa tránh thoát khỏi trói buộc, nhưng căn bản bấy nhiêu sức lực chẳng thấm vào đâu, bằng vào tu vi trước mắt của nàng, há lại có thể đào thoát khỏi ma trảo của Yến Truy Tinh. Kỳ quái chính là, con ô Nha luôn đậu trên vai nàng, lúc này đã không biết chạy đâu mất rồi. Bất quá ngay từ đầu, Yến Truy Tinh cũng chẳng thèm nhìn nó vào trong mắt.
Thấy mình không thể đào thoát, lại chứng kiến Yến Truy Tinh đang bức tới. Võ Lập Tuyết không khỏi cuống quýt hô: "Cứu mạng! Dược Thiên Sầu cứu ta...
"
Tuy không có ai nghe thấy, nhưng hành động này vẫn khiển cho Yến Truy Tinh hoảng sợ, lầm tưởng rằng Dược Thiên Sầu đang trốn quanh đây, nên thoáng xoay người quét mắt nhìn bốn phía xung quanh. Bất quá khi nghe thấy Võ Lập Tuyết kêu gào: "Dược Thiên Sầu ngươi ở đâu? Mau tới cứu Tuyết nhi...
"
Thì lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi. Hóa ra nữ nhân này là ôm kỳ vọng cầu cứu, trên thực tế Dược Thiên Sầu căn bản là không ở xung quanh đây.
Không đúng! Yến Truy Tinh nhãn thần băng sương, coi như Dược Thiên Sầu trốn quanh đây thì làm sao? Vốn ta muốn tìm hắn tính sổ, thì đâu cần phải sợ hắn làm gì?
"Kêu gào cái gì! Nếu còn kêu nữa, cần thận không ta cho nó chui vào trong miệng của ngươi đó!" Yến Truy Tinh trầm giọng quát. Đám linh xà cuốn quanh người Võ Lập Tuyết nghe vậy ngỏng đầu lên, nhìn chằm chằm như muốn hăm dọa nàng. Nữ nhân trời sinh đã sợ những loài động vật xấu xí, cho nên Võ Lập Tuyết cũng không dám hô cứu nữa, ngậm miệng kêu ô ồ, không ngừng hoảng sợ lắc đầu nhìn Yến Truy Tinh.
Nguồn: http://truyenyy.com Thấy nàng không còn hô loạn nữa, cái đầu rắn mới chậm rãi lùi trở về. Yến Truy Tinh thoáng liếc mắt nhìn lên không trung, chỉ thấy lúc này con ô Nha từ trên không lao vút xuống, không chút sợ hãi đậu lên bả vai của Võ Lập Tuyết.
"Nuôi cái gì không nuôi, lại đi nuôi một con Ô Nha, quả nhiên không hổ đanh là Võ Lập Tuyết, tính tình không giống với nữ nhân bình thường.
" Yến Truy Tinh cười lạnh bước tới gần Võ Lập Tuyết, vươn tay giựt chiếc mũ mạng sa trùm đầu của nàng ra, chậm rãi nâng cằm nàng lên nói: "Ta không nghĩ ra, con người của Dược Thiên Sầu có điểm nào tốt. Hắn mặc ngươi ở nơi này không hề quan tâm đến, điều đó chứng minh hắn căn bản không hề đem ngươi để vào trong lòng. Nếu không phải vì hắn, thì ngươi đâu có phải chịu khổ như thế này. Mà ta không còn giống như xưa nữa, ta luôn đem ngươi để vào trong lòng, nếu ngươi cam tâm tình nguyện đi theo ta, ta cam đoan từ nay về sau, sẽ không để cho ngươi phải chịu khổ thêm nữa..."
HsnBnBBSBaasaaannagBBsnBnBBsn