Trên Trời Có Cây Tình Yêu Chương 14


Chương 14
Ngự thủy chi linh

Trăng sáng treo cao, đỉnh núi tĩnh lặng.

Gió núi thổi qua, hoa phượng hoàng rơi rớt.

Một đóa hoa màu tím hồng dịu dàng đậu xuống thân hình người thiếu nữ áo vàng đang say ngủ dưới tàng cây, đẹp như tranh vẽ.

Đường Miểu cũng không biết linh lực trong thức hải của mình đã biến đổi. Mỗi lần hít thở, thân thể lại theo bản năng mà chậm rãi hấp thụ tinh hoa của ánh trăng.

Những đốm sáng nhỏ màu u lam từ trán nàng ào ạt tuôn vào thức hải. Gương mặt của nàng được bao bọc trong một lớp ánh trăng sáng long lanh, da thịt vốn dĩ mềm mại như nước trở nên sáng trong như ngọc.

Cây phượng hoàng bên cạnh nàng lặng im ủ rũ, không còn ánh sáng xanh lóng lánh khi Đường Miểu thấy nó biến hóa, cũng không tiếp tục hấp thụ ánh trăng. Nó giống như một gốc cây bình thường sinh trưởng trong sơn cốc, không có chút nào kỳ lạ.

Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh mặt trời bỏng rát chiếu lên gương mặt Đường Miểu. Nàng bò dậy, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Sao mình lại ngủ nhỉ?”

Đầu vai rớt xuống mấy đóa hoa rụng. Đường Miểu dụi dụi mắt, hoảng sợ nhìn lớp hoa màu tím hồng rơi rớt khắp mặt đất, mỗi đóa đều lớn cỡ nắm tay, cánh hoa dài thanh mảnh đã héo rũ, phủ kín trên đá trước mặt nàng.

Nàng giật mình nhìn lên cây phượng hoàng trước mắt, lá cây rủ xuống rũ rượi, ánh mặt trời xuyên qua cành lá, không còn đóa hoa nào trên cây nữa.

Hoàng Vũ không phải có thói quen ban ngày đều ở trong hang tránh mặt trời hay sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua hình như nàng đột ngột ngất đi, sao vừa mới tỉnh lại đã thấy Hoàng Vũ trở lại nguyên hình thế này? Đường Miểu hai tay liên tiếp xoa mặt, tin chắc rằng mình không bị hoa mắt.

Một lần là từ Hoang Nguyên trở về, anh ta bị thương, rớt mất vài chiếc lá, nhưng hiện giờ là toàn bộ hoa trên cây đều rụng hết. Anh ta làm sao vậy? Đường Miểu nóng nảy, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng Vũ, anh làm sao vậy?”

Gọi mấy lần cũng không nghe thấy Hoàng Vũ trả lời, Đường Miểu hoảng sợ, chạy vội đến dưới tàng cây, áp tai vào thân cây.

Không nghe thấy tiếng động nào. Lúc lâu sau Đường Miểu mới vỗ vỗ trán tự mắng chính mình ngốc: “Ngu ngốc! Cây sao mà có tim đập được chứ?”

Nhưng thật sự không có sao? Cây phượng hoàng này rõ ràng chính là Hoàng Vũ, nàng tận mắt nhìn thấy anh ta biến thành cây, rồi lại từ cây biến thành người. Chẳng lẽ Hoàng Vũ không có trái tim như người? Đường Miểu lắc đầu, không đâu. Trong lòng nàng, cho đến giờ vốn dĩ vẫn không coi Hoàng Vũ là một gốc cây không có suy nghĩ như con người.

Nàng nhớ rõ hương thảo mộc dịu dàng thoang thoảng trên người anh ta, nàng cũng không thể quên được đôi môi anh ta mát lạnh mà mềm mại. Tối qua Hoàng Vũ còn quan tâm nàng, xuống Hoang Nguyên lấy thịt rắn cho nàng ăn, sáng sớm hôm qua trước khi biến thành cây anh ta còn không quên chuẩn bị bát uống cho nàng. Ngày hôm qua anh ta còn cười nói với nàng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đường Miểu nhớ đến lúc đó một cơn đau nhức đột ngột xuất hiện, rồi sau đó chuyện gì xảy ra?

“Hoàng Vũ, anh đáp lại tôi một tiếng đi, một tiếng thôi được không?” Đường Miểu nhìn khắp xung quanh. Trong khe núi chỉ có thêm một thân cây, ngọn núi đá vẫn yên tĩnh y nguyên khi nàng mới đến.

Lại có hai chiếc lá chuyển màu úa vàng rụng xuống. Đường Miểu nhìn theo hai chiếc lá rơi, bất chợt rùng mình, Hoàng Vũ bị thương rất nghiêm trọng sao?

“Hoàng Vũ, anh nói chuyện đi, anh làm sao vậy?” Đường Miểu chân tay luống cuống nhìn cây phượng hoàng, lại một lần nữa cảm thấy cô đơn và sợ hãi.

Đường Miểu chạy quanh gốc phượng hoàng vài vòng, tay định đánh lên cây nhưng nửa đường lại rụt trở về. Nàng vẫn không nghe thấy tiếng Hoàng Vũ trả lời.

Hoàng Vũ khi biến thành cây thích im lặng. Nhất định là như vậy nên mới không để ý đến mình. Đường Miểu không kêu lên nữa, những đóa hoa rụng đầy mặt đất khiến nàng đau lòng, nàng lặng lẽ túm làn váy nhặt lên từng đóa.

Mặt trời càng lúc càng nóng cháy, Đường Miểu ôm bọc váy đầy hoa ngồi dưới tàng cây, mồ hôi như mưa. Nàng không biết làm thế nào để có nước, chỉ đành ăn một viên kẹo bạc hà. Cảm giác mát mẻ từ trong miệng ùa ra. Đáng tiếc anh ta đã biến thành cây. Đường Miểu cẩn thận cất kẹo bạc hà đi, thì thầm: “Anh thích ăn, tôi giữ lại cho anh đây.”

Lá cây phượng hoàng hình lông vũ lại héo rũ rụng xuống, Đường Miểu nhìn thấy rất rõ, một lớp lá cây ở gần nàng đều đã úa vàng. Nàng không kìm được nhớ lại cuộc nói chuyện đêm qua với Hoàng Vũ. Hoàng Vũ sẽ rụng sạch lá cây biến thành hói đầu sao? Đường Miểu nghĩ đến cảnh đó liền cảm thấy đáng sợ.

Cảm giác nóng nảy bất an bao phủ nàng, Đường Miểu rốt cuộc không ngồi yên được nữa, lo lắng bò lên chỗ cao nhất của tảng đá nhìn xung quanh.

Tay chạm phải đá núi nóng bỏng khiến nàng xuýt xoa vung vung tay, mặt bị ánh mặt trời thiêu đốt đau đớn. Cây phượng hoàng cứ phơi nắng như vậy, liệu có thể bị chết héo hay không? Làn da Hoàng Vũ liệu có thể bị phơi nắng nứt hết? Nàng càng nghĩ càng thấy sốt ruột, hận không thể biến ra một mảnh vải lớn che trên cây phượng hoàng.

Thấy Đường Miểu loi choi nhảy lên nhảy xuống như khỉ, Hoàng Vũ mới tỉnh lại nhịn không được muốn cười. Hắn đang định biến thành người đi vào sơn động, nhưng vừa vận linh lực, đau đớn thấu tim đã ùa đến, đau khiến hắn run rẩy, lại bị ngất đi.

Cây phượng hoàng rung lên, lá cây cũng xôn xao rung động, lại có mấy chiếc lá phất phơ rụng xuống. Đường Miểu nghĩ mình nghe thấy tiếng rên rỉ của Hoàng Vũ, nàng vội vàng chạy đến dưới gốc cây, ngửa đầu hỏi: “Hoàng Vũ?”

Cây phượng hoàng lẳng lặng đứng yên trước mặt nàng. Đường Miểu sắc mặt lại ảm đạm. Ban nãy là tiếng gió thổi động lá cây phải không? Nàng đặt mông ngồi dưới gốc cây, chống cằm nhìn lên, nhẹ giọng nói: “Anh bị thương phải không? Thương rất nặng đúng không? Tôi không quấy phá anh đâu, tôi chờ anh.”

Sau giữa trưa, ánh mặt trời càng nóng cháy. Đường Miểu ôm đầu gối ngồi co mình dưới bóng cây, bị phơi nắng đến hoa mắt choáng đầu, mí mắt nặng tựa ngàn cân, chẳng bao lâu liền mệt nhọc thiếp đi.

Một lúc lâu sau, lá cây phượng hoàng lại nhẹ nhàng rung động, lá cây tụ lại, chặn đi ánh nắng đang chiếu vào Đường Miểu.

Mặt trời vẫn tiếp tục thiêu đốt núi đá. Có thể thấy bằng mắt thường lá cây phượng hoàng nhanh chóng úa đi, rồi lại vội vàng rụng xuống.

Đường Miểu bị cái nóng hun tỉnh lại cảm thấy như mùa thu đến sớm. Cây phượng hoàng xanh tươi dần úa vàng khiến nàng khổ sở khó chịu. Dưới tàng cây chớp mắt đã phủ thêm một lớp lá, Đường Miểu lại lặng lẽ đi nhặt. Mỗi chiếc lá nhặt lên lại khiến trái tim nàng run rẩy, nàng đột ngột ném hết lá cây trong tay, òa khóc: “Hoàng Vũ anh làm sao thế? Đừng dọa tôi được không? Tôi sợ lắm! Anh đừng bị phơi nắng mà chết! Tôi làm thế nào mới có thể dẫn ra nước được đây?”

Đúng lúc nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất, Đường Miểu dậm mạnh chân. Một dòng nước từ trong lòng đất phun ra dọa nàng sợ đến nhảy dựng. Trên mặt đất giống như vừa đục thông một con suối, xuất hiện một làn nước bạc róc rách, ở giữa nở ra một đóa bọt nước màu trắng, suối nước trong ào ạt tuôn ra.

Đường Miểu ngẩn ngơ, vừa khóc vừa cười nhảy lên: “Hoàng Vũ, tôi có thể dẫn ra nước này! Anh xem, thật sự là nước!”

Nàng xoay người vốc nước vẩy về phía cây phượng hoàng. Giọt nước trong suốt giữa không trung đột ngột nở bung thành một đóa bọt nước lớn, ánh mặt trời xuyên qua, bảy sắc rực rỡ, đẹp đẽ vô cùng.

Bọt nước thoáng chốc đã ào lên cây, phát ra tiếng vang trong vắt. Như một cơn mưa vội, vô số giọt nước mưa chảy theo lá cây, cành cây rào rào rớt xuống.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng ngẩn ra lau nước trên mặt, nhìn vũng nước màu bạc lênh láng dưới chân, lại nhìn tay mình, khó có thể tin việc này là do nàng làm.

Gần như cùng lúc, một cảm giác quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện, dường như nàng đã từng làm như vây. Cảm giác quen thuộc kia trong lòng Đường Miểu càng lúc càng rõ, tay nàng theo bản năng vung về phía vũng nước trên mặt đất kia. Tay vừa vung lên, lòng bàn tay liền dựng dậy một cột nước. Nàng nghiêng đầu nhìn mà không tin nổi, nàng có thể cầm nước nhấc lên như là xách giỏ rau?

Trong lúc ngây người, lực hút ở lòng bàn tay biến mất, cột nước rào rào rớt xuống, ngấm vào trong đất.

“Đây là linh lực ngự thủy? Tuyệt!” Đường Miểu thì thầm. Nàng ngồi xổm xuống, tay vốc nước lên uống thử. Ngọt lành mát rượi. Đường Miểu uống đến no căng, nhảy lên hô to với cây phượng hoàng: “Ta muốn trời mưa!!” Nàng vốc nước lên hưng phấn vẩy về phía cây phượng hoàng.

Cảnh tượng kỳ ảo lại xuất hiện lần nữa, vốc nước nhỏ vẩy lên ở trong không trung tràn ra thành từng đóa từng đóa bọt nước lớn, rơi xuống lá cây ào ào rung động. Đường Miểu chẳng thèm suy nghĩ tất cả sao lại có thể xảy ra, cười lớn không ngừng vốc nước vung tới.

Bọt nước trong không trung liên tiếp hạ xuống cây phượng hoàng, như mưa rơi ào ào rớt xuống.

Đường Miểu hưng phấn hoa tay múa chân vui sướng xoay một vòng. Nước bạc trên mặt đất dựng lên, hóa thành một dải nước trong suốt chuyển động theo thân mình Đường Miểu. Nàng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vô cùng kiêu ngạo lấy tay chỉ về phía cây phượng hoàng ra lệnh: “Tiến lên!”

Dải nước theo lời thốc về phía cây phượng hoàng, dội lên thân cây.

“Oa! Thực là uy mãnh quá đi!” Đường Miểu thử lấy bàn tay hút nước, vẫy hai cột nước ném đến.

  

Hoàng Vũ dường như lại nhớ đến cảnh trên bờ sông Nhược Thủy, hắn ngồi trên hành lang ngoài Trọng Vũ cung, uể oải đọc sách.

Nắng ngày xuân ấm áp như bàn tay trẻ nhỏ, nghịch ngợm lốm đốm rớt đầy trang sách. Phía xa xa là núi tuyết đang tan băng. Những mảnh băng lớn bằng nắm tay từ trên núi tuyết rơi xuống dòng Nhược Thủy, dưới mái hành lang, những tiếng vang lanh canh nhỏ vụn không ngừng vọng vào tai.

Thị nữ trong cung mặc áo trắng, chân bước mềm mại lướt qua bên cạnh hắn. Sàn gỗ bị một đôi chân trần xinh đẹp trắng như tuyết dẫm lên qua vang vang những tiếng thình thịch nhè nhẹ.

Trên chiếc bàn bên cạnh, trong chén ngọc lưu ly, rượu màu xanh trong suốt, hương thơm tinh khiết nồng nàn.

Phả vào mặt là cảm mát lạnh và ướt át thấu vào tận tim gan. Hắn hít một hơi thật sâu, trong giấc ngủ nặng nề, phảng phất như được nhìn thấy những đóa hoa trong Trọng Vũ cung lần lượt nở rộ.

Trong vô thức, lá cây phượng hàng từ úa vàng chuyển lại thành màu xanh, từng chút một lấy lại được sức sống.

“Hoàng Vũ, anh sao rồi? Anh nói chuyện đi!” Đường Miểu thở hổn hển lớn tiếng hỏi.

Là ai nói chuyện với hắn? Không phải công chúa, Anh Nhu trước nay nói chuyện đều rất rụt rè. Là Tố Tố Quỳnh Nhi? Hoàng Vũ nghi ngờ lắc đầu, Trọng Vũ cung không có người dám mạo phạm hắn như vậy.

Đường Miểu không nghe được câu trả lời, lau lau mồ hôi đầy trán, thở phì phò nhìn lá cây biến lại thành màu xanh. Nàng mệt mỏi, chưa bao giờ lại mệt mỏi như vậy. Việc nặng duy nhất nàng từng trải qua là xách hành lý đến trường đại học báo danh. Tay trái xách một rương lớn, tay phải một đống vụn vặt, lưng đeo ba lô lớn bò lên tận tầng sáu, mệt đến bủn rủn cả người. Hiện giờ nàng lại có cảm giác bủn rủn trống rỗng như vậy. Nhìn cây phượng hoàng, Đường Miểu cắn chặt răng lại bắt đầu đưa nước lên tưới cây.

Đầu kêu ong ong, linh lực của Đường Miểu rốt cuộc hao hết. “Đường Miểu, mày thật là ngu hết cỡ!” Nàng mắng chính mình một câu. Tại sao nàng không tạo ra một con suối ngay dưới gốc để cho cây phượng hoàng tự nó hấp thụ nước chứ? Cây phượng hoàng màu xanh lớn dần trước mắt nàng. Tiếp tục thôi, Đường Miểu nghĩ vậy, nhắm mắt lại mềm oặt ngã xuống.

Con suối nàng tạo ra lặng lẽ tràn khắp mặt đá, thấm vào núi đá hoang vu. Mặt trời dữ dội cuối cùng cũng hạ xuống đỉnh núi, trăng sáng và gió đêm xua tan hết lửa nóng ban ngày còn sót lại.

Hoàng Vũ từ trong hôn mê tỉnh lại. Hắn mẫn cảm nhận ra dòng nước bạc kia, còn có Đường Miểu nằm bên cạnh. Trong con ngươi màu xanh hiện lên một chút ngạc nhiên, nháy mắt đã hiểu được ký ức trong hôn mê từ đâu mà đến.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, rễ phượng hoàng di chuyển đến dòng nước bạc. Một lát sau, ánh trăng trên bầu trời bị khuấy động điên cuồng, những đốm sáng bạc tụ tập lại thành sợi quấn quanh thân cây, những đóa hoa màu tím hồng nhất tề nở rộ. Ánh sáng xanh dần hiện, Hoàng Vũ phun ra một hơi trọc khí, biến lại thành người.

Hắn cúi xuống ôm lấy Đường Miểu, trong tay nâng một đóa hoa tím hồng. Chất lỏng màu trắng ngà từ trong nhụy hoa rớt vào trong môi Đường Miểu. Nhìn sắc mặt nàng dần khôi phục, trên môi Hoàng Vũ nở một nụ cười.

“Ngu ngốc!” Hoàng Vũ dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng mắng một câu chẳng có tác dụng gì.

Hắn ôm Đường Miểu lẳng lặng ngồi trên đá núi, ngón tay bắn ra, vũng nước bạc kia phân thành nhiều dòng bắn ra tứ phía. Những bụi cây rậm rạp trong khe núi phát ra tiếng vang nứt lách tách, mầm cây xuyên thủng lớp vỏ thô ráp, vươn ra tầng tầng lớp lớp những chiếc lá màu xanh. Cỏ xanh trong kẽ đá cũng lay động, xôn xao lan tràn ra bốn phía.

“Nàng biết không? Ta ở Đông Hoang này năm năm cũng không thể trồng ra được một thân cây. Vào lúc ta tuyệt vọng nhất, nàng đã đến. Ba tháng, ta có thể làm cho cả ngọn núi đá biến thành rừng rậm.” Hoàng Vũ cảm khái nhìn khe núi dần dần chuyển thành màu xanh. “Nhưng mà, hiện giờ ta lại không muốn thắng. Nàng nói, nên làm thế nào cho phải?”

“Nàng thật sự rất ngốc, ngay cả đáp mây mà cũng sợ. Có người bắt nạt nàng, nếu ngay cả chạy cũng không biết thì phải làm sao đây?”

“Nào có ai dùng linh lực như nàng chứ? Kiệt quệ tổn thương đến nguyên thần nàng cũng không biết. Nói nàng ngu ngốc nàng còn dám giận?”

Hắn mơ màng nhìn lên trăng sáng trên đỉnh đầu, lặng lẽ thở dài: “Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng. Ta đi rồi, để nàng ở lại chỗ này, nàng có trách ta không? Đồ ngốc, nàng ở chỗ này tuy rằng hơi vắng vẻ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giữ lại mạng cho nàng. Núi đá ta đã giăng kết giới, không loại dị thú nào có thể lên thương tổn nàng được.”

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi phiền muộn khó chịu đựng. Hình ảnh Lam Chiều và U Minh xà chợt lóe lên trong đầu hắn, mắt Hoàng Vũ dần lạnh lẽo. Thật lâu sau, Hoàng Vũ cười cười: “Không trở về cũng tốt.”

Hắn đặt Đường Miểu xuống đất, đứng dậy, trong ánh sáng xanh lấp lóe, hắn lại biến trở về thành hình cây.

Cây phượng hoàng rung rung tán, cành lá mềm mại nhanh chóng đan vào nhau thành một cái tổ. Một cành cây lặng lẽ vụt đến, quấn chặt lấy Đường Miểu đặt nàng vào đó.

Những đóa hoa khắp cành lá rời khỏi cuống bay lên, tụ lại trong không trung. Một đạo lục quang từ trong cây bắn ra, bọc lấy những đóa hoa. Ánh sáng màu tím lấp lóe, khi ánh sáng xanh đã tản ra, trong không trung chỉ còn một đóa hoa phượng hoàng tím hồng lớn bằng một lóng tay đang trôi nổi. Cánh hoa long lanh trong suốt, tựa như được tạo thành từ ngọc lưu ly màu tím, một vòng những tia sáng nhọn màu tím lợn gợn bao quanh.

Dưới sự dẫn dắt của linh lực Hoàng Vũ, đóa hoa phượng hoàng chậm rãi hạ xuống ngực Đường Miểu. Ánh sáng tím lấp lánh dần biến mất ngay vị trí trái tim nàng.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/60931


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận