Trăng Lạnh Chương 10.

Chương 10.
Trong lúc lái xe, viên thám tử to béo cựa quậy liên tục, ông ta sờ bụng, giật giật cổ áo.

 

Kathryn Dance hiểu thứ ngôn ngữ hình thể ấy của Lon Sellitto, trong lúc ông ta lái chiếc Crown Vic không sơn chữ cảnh sát – cùng một loại với chiếc xe công vụ của cô ở California – lao vun vút qua các con phố New York, những cái đèn gắn lưới bảo vệ sáng lấp lóe, nhưng không hú còi.

Cú điện thoại cô nhận được trong taxi là của ông ta, một lần nữa đề nghị cô giúp đỡ trong quá trình giải quyết vụ án. “Tôi biết chị phải lên máy bay, tôi biết chị phải về nhà, nhưng…”

Sellitto nói rằng họ vừa phát hiện ra một nơi có khả năng là nơi có khả năng là nơi xuất xứ của những chiếc đồng hồ được để lại tại hai hiện trường vụ án mà Thợ Đồng Hồ tiến hành, và họ muốn cô phỏng vấn người đàn ông có thể đã bán chúng. Có một khả năng, dù mong manh thôi, là người này có mối liên hệ nào đấy với Thợ Đồng Hồ và họ muốn cô cho ý kiến.

Dance chỉ thoáng cân nhắc trước khi nhận lời. Cô đã cảm thấy nuối tiếc, vì phải đột ngột rời khỏi ngôi nhà của Lincoln Rhyme. Kathryn Dance rất ghét phải bỏ dở một vụ án, thậm chí nếu nó không phải một vụ án do cô chịu trách nhiệm. Chiếc taxi quay lại, trở về chỗ Rhyme, nơi Sellitto đang đợi cô.

Bây giờ, trong xe của viên thám tử, Dance hỏi: “Gọi cho tôi là ý tưởng của anh, đúng không?”

Nguồn: truyen8.mobi/t111178-trang-lanh-chuong-10.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận