Vô Hạn Khủng Bố Chương 12 : Sở Hiên biến mất và hỗn loạn 

Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 17 : Independence Day
Chương 12: Sở Hiên biến mất và hỗn loạn 


Tác giả: zhttty
Người dịch: ngo_ngo
Nguồn: TTV



Năm người tiến vào trong đĩa bay đều có chút ngơ ngẩn. Sở Hiên vốn đã ở trong trạng thái tâm ma, từ trước tới giờ vẫn luông im lặng, tuy lúc trước cũng có ngầm bày bố một số chuyện, sau đó lại càng mượn tay Tiêu Hoành Luật đưa cả cuộc chiến vào trong bố cục mà hai người hợp lực tạo ra nhưng hiện tại hắn đã có vẻ rất bất thường, vẻ ngơ ngẩn chính là biểu hiện rõ nhất.

Nguyên nhân thứ hai chính là những người còn lại căn bản không biết phải khởi động chiếc đĩa bay này như thế nào. Kỳ thực đây cũng chuyện đương nhiên, dù sao thì cấu tạo sinh lý của người ngoài hành tinh hoàn toàn khác với con người, bọn chúng không thể lại đi thiết kế một cái ghế ngồi cùng cần điều khiển cho loài người sử dụng được. Mà khác với chiếc đĩa bay đã được con người cải tạo và nghiên cứu suốt mấy chục năm, khoang điều khiển của chiếc đĩa bay này hoàn toàn trống rỗng, ngoài một bục ánh sáng giống như là bàn điều khiển ra thì cả đĩa bay gần như là một nhà ngục bằng thép hoàn toàn khép kín.



Vào trong đĩa bay một lúc lâu, Trịnh Xá mới bất đắc dĩ quay sang phía Sở Hiên, nói:
- Tuy ta biết ngươi đang ở trong trạng thái tâm ma nhưng có thể mời người tỉnh lại một lát được không? Nếu không chúng bỏ phí cả công sức hết. Đằng nào cũng không bay lên được, không bằng như tổng thống Mỹ nói, cưỡi tên lửa bay ra ngoài vũ trụ tìm người ngoài hành tinh liều mạng...

Trong lúc Trịnh Xá đang oán thán thì Sở Hiên đã chậm rãi bước tới chỗ bục sáng. Chỉ thấy hắn đưa tay đặt lên trên đó, cũng không biết là hắn làm những gì, từ chiếc bục bắn lên một cột sáng tròn, trên cột sáng không ngừng nhấp nháy những ký tự kỳ dị. Sở Hiên cũng không chút lúng túng, hắn nắm lấy cột sáng, nhắm mắt lại, tiếp đó đĩa bay từ từ bay lên. Mấy người Trịnh Xá còn chưa kịp hưng phấn nói gì thì họ đã bị gia tốc cực lớn đẩy bẹp xuống sàn.

Đến cả Trịnh Xá cũng bị sức ép đột ngột từ gia tốc đẩy cong gập người lại, bất quá khi thấy Sở Hiên bị ép nằm rạp hẳn xuống, hắn lập tức bật cười sung sướng, nói:
- Nhìn bộ dạng chật vật của ngươi kìa... Ha ha ha, không phải cũng cùng bị ép xuống sao? Này, nhìn ngươi có vẻ vẫn còn duy trì được lý trí, làm như thế nào vậy? Trong trạng thái tâm ma mà cũng có thể duy trì được lý trí như vậy sao?

Sử Hiên cũng không đáp, từ từ đứng thẳng dậy. Đối với những nười có tố chất thân thể cực mạnh như bọn hắn, dù là gia tốc trọng lực khi tên lửa bay lên cũng không thể hoàn toàn đè ép được, mà vừa rồi chẳng qua chỉ là gia tốc quá đột ngột làm họ không kịp đề phòng mà thôi

Moi người thấy Sở Hiên lại bắt đầu trầm mặc, không khí nhất thời lại trở nên nặng nề, Trương Hằng bỗng cười cười, nói:
- Không biết Sở Hiên điều khiển chiếc đĩa bay này thế nào? Những văn tự này rõ ràng không phải là ngôn ngữ của loài người, hắn vậy mà cũng đọc hiểu được?

Trịnh Xá vừa bị Sở Hiên làm cho mất hết cả hứng thúc, lúc này nghe thấy Trương Hằng nói vậy, hắn mới có chút xấu hổ nói:
- Nguyên lý rất đơn giản, ngươi còn nhớ trong kịch bản gốc không? Người ngoài hành tinh bị bắt sống có năng lực tâm tinh cường độ cao, cũng có thể gọi là Tinh thần lực khống chế giả ngoài hành tinh. lại thêm trong phim gốc, nhân viên nghiên cứu của khu vực 51 phát hiện nó không hề có hệ thống phát âm, bọn chúng hẳn là dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ để trao đổi tin tức. Cũng như vậy, không cần biết là trong phim hay là trong thế giới này, những đĩa bay chúng ta gặp đều có sức phản ứng linh hoạt mà máy bay chiến đấu khó có thể tưởng tượng nổi vì thế những đĩa bay này có khả năng rất lớn là dựa vào tinh thần lực để điều khiển. Trong số mấy người chúng ta ở đây cũng chỉ có tin niệm lực của Sở Hiên là tương tự nhất với tinh thần lực...

Trịnh Xá đang nói đột nhiên thấy Trương Hằng có chút sững sờ nhìn hắn. Một lúc sau Trương Hằng mới cười cười nói:
- Không biết từ lúc nào, phương thức suy luận của ngươi đã càng ngày càng giống Sở Hiên và tiêu Hoành Luật đó. Ha ha, nếu tiếp tục tiến bộ, đến một ngày ngươi cũng sẽ biến thành loại quái thai như bọn hắn đấy.

“Là như vậy sao? Ta cũng tiến bộ rồi...”

Trịnh Xá ngẩn người, trong lòng không biết là đang hồ tư loạn tưởng cái gì. Tuy hắn vẫn luôn biết là mình đã có tiến bộ rất lớn, nhưng lần nào cũng là vào lúc nguy hiểm sống chết mới tiến bộ một bước nhỏ, vì thế mỗi lần đều không cảm thấy có gì đặc biệt. Đến khi tích lũy đến một mức độ cực kỳ kinh người, hắn nhìn lại chính mình mới phát hiện bản thân đã không còn là con người nữa, còn về tiến bộ... Gọi là tiến hóa thì càng thích hợp hơn.

“Đây là mục đích chủ yếu để thế giới luân hồi tồn tại chăng? Chỉ cần sống sót, chỉ cần có thể sống sót là nhất định có thể tiến hóa... Cho dù tiến hóa chỉ nhỏ bé như vậy, nhưng khi những tiến hóa nhỏ như vậy không ngừng tích lũy lại thì giun đất cũng có thể biến thành rồng, hóa ra không biết từ lúc nào... Ta đã mạnh như vậy rồi.” (tinh thần cao quá)

Tạm thời không nhắc đến Trịnh Xá đang suy nghĩ lung tung, tốc độ của đĩa bay thật sự quá nhanh, từ mặt đất lên tới tầng khí quyển chỉ mất vỏn vẹn mấy chục giây, hơn nữa tốc độ trên cả quãng đường căn bản không có biến đổi gì lớn, chỉ từ điểm đó thôi đã có thể thấy, đĩa bay chắc chắn là có hệ thống phản trọng lực, cũng chính là một trong những đặc tính của Goblin glider.

Sau khi đĩa bay xuyên qua bầu khí quyển, mọi người nhìn qua khung cửa sổ đĩa bay ra ngoài, giữa tinh không tối tăm vô cùng vô tận, một hành tinh màu xanh lam khổng lồ nằm phía dưới địa bay. Hành tinh đó phảng phất như một viên đá quý rực sáng giữa vũ trụ đen tối, cô tịch, lạnh lẽo như một nhà tù. Hành tinh màu lam đó là cái nôi của loài người, cũng là chỗ dựa duy nhất để loài người sinh tồn, cho đến khi đám người ngoài hành tinh này tới xâm lược... Nhân loại đã bị đẩy tới bờ vực của sự diệt vong.

- Thật là đẹp... Trái đất nhìn thật mỹ lệ.
Trương Hằng nhìn tinh cầu màu lam phía dưới, lẩm bẩm nói.

- Kỳ thực, chúng ta không phải cũng bảo vệ nó sao?

Một giọng nói vang lên bên tai Trương Hằng. Hắn ngẩn đầu lên nhìn sang phía Trịnh Xá, tên này vẫn nhìn trái đất, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta vẫn luôn sinh tồn tại thế giới luân hồi , không ngừng giãy giụa cầu sinh ở đó, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn... Tất cả những gì chúng ta làm không phải cũng vì bảo vệ hành tinh xinh đẹp này cũng những người sống trên đó sao? Có lẽ... Khi chúng ta từ thế giới luân hồi trở về thế giới hiện thực, sẽ là lúc chúng ta đối mặt với những kẻ địch từ thời viễn cổ!

Ánh mắt Trương Hằng dần trở nên mờ mịt, hắn thì thào nói:
- Trái đất của chúng ta, cùng những người mà chúng ta bảo vệ sao? Vậy thì... Người của thế giới này, cũng vô số những thế giới phim kinh dị khác, bọn họ là cái gì? Những người sống thật sự? Hay chỉ là một đoạn tin tức giả tạo, hay chỉ là ảo ảnh mà Thánh nhân cùng người tu chân chế tạo ra?

- Ta cũng không biết. Ta đã không còn rõ ràng các thế giới phim kinh dị này là cái gì nữa... Nói những thế giới này toàn là hư ảo, nhưng lại chân thật đến kinh khủng, hơn nữa sự phát triển của chúng ta cũng là chân chân thực thực. Nếu nói những thế giới này là chân thực, vậy thì Thánh nhân cùng người tu chân đã có thể sáng tạo ra cả thế giới... Kẻ thù có thể hủy diệt được bọn họ, loại đời sau nửa mùa như chúng ta thật sự có thể đối kháng được với chúng sao?

- Những thế giới này thật sự do người tu chân cùng Thánh nhân sáng tạo ra ư?

Sở Hiên đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn Trương Hằng, Trịnh Xá một chút rồi lại nhìn sang hai người Imhotep, Dương Tuyết Lâm một chút. Tiếp đó cái tên thoáng cái lại trầm mặc, thoáng cái lại tỉnh táo này liền quay sang phía Imhotep, hỏi:
- Imhotep, ngươi cảm thấy thế giới mà ngươi từng sống là hư ảo không? Ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc còn nhỏ, thiếu niên, thanh niên, trưởng thành, cho đến khi giết chết Pharaoh Ai Cập rồi bị hành hạ đến chết không? Tất cả những chuyện đó ngươi có cảm thấy là giả tạo không?

Imhotep giật mình, sắc mặt lập tức có chút khó coi, thậm chí còn thoáng hiện một tia xanh mét, nhưng hắn dù sao cũng đã tới Trung Châu đội được một thời gian, qua trao đổi với các thành viên khác trong đội cũng hiểu được một chút cách cư xử, nói chuyện của Sở Hiên nên tuy trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không làm chuyện gì mất lý trí, chỉ đáp:
- Những ký ức đó luôn khắc sâu trong đầu ta, sao có thể là hư ảo được? Tuy ta không biết vì sao lại có nhiều thế giới bất đồng cùng tồn tại như vậy... Nhưng thế giới mà ta ở tuyệt đối không thể là giả tạo, nếu không ta sẽ là cái gì? Hơn nữa còn có thể cùng các ngươi tồn tại trong cùng một thế giới, ít nhất ta hiện tại chắc chắn là chân thật.

- Đúng thế.

Sở Hiên búng tay một cái, nói:
- Chính vì Imhotep thuận lợi gia nhập Trung Châu đội nên ta mới có một giả thuyết mới... Vô số thế giới phim kinh dị, tính cả thế giới mà chúng ta đang ở đây, chúng có khả năng là thế giới thật sự hay không? Không phải do Thánh nhân cùng người tu chân sáng tạo nên, mà những thế giới này vốn đã tồn tại thật sự?

- Điểm này có thể thuyết mình bằng một ví dụ, mặc dù bản thân ví dụ cũng chỉ là một giả thuyết mà thôi. Nếu như thời gian có thể quay ngược, vậy thì đoạn thời gian mà chúng ta trở về quá khứ sẽ thuộc về thế giới nào? Ở đây sẽ nảy sinh một nghịch lý thời gian, ví dụ như ngươi lên máy thời gian trở về mười phút trước, giết chết ngươi của mười phút trước đó. Như vậy ngươi lúc trước sẽ không có cơ hội bước lên máy thời gian, cũng tức là không thể có người từ tương lai về giết chết chính mình. Nhưng mà hắn đã chết rồi, hơn nữa còn chết cách đó mười phút trong chính tay hắn, đây là một nghịch lý không thể phát sinh... Vì thế nếu quay ngược thời gian trở về quá khứ, có khả năng là không trở về quá khứ, mà là một thế giới khác giống như thế giới hiện thực trong quá khứ. Cái thế giới đó tất cả đều hoàn toàn giống với thế giới hiện thực, điểm khác biệt duy nhất chính là chênh lệch thời gian mà thôi.

Sở Hiên đứng đó nói, còn những người xung quanh thì đều có nghe mà chẳng có hiểu. Tên này cũng chẳng có thái độ gì, vẫn tiếp tục giải thích:
- Nếu như kéo dài lý luận này ra, bất cứ đoạn thời gian nào cũng đều có thể là một thế giới khác, một đoạn thời gian một giây có thể có vô số thế giới khác nhau. Cũng như vậy... Có thể có khả năng tồn tại vô cùng nhiều các thế giới khác nhau hay không? Ví dụ như những thế giới chúng ta thấy qua trong phim ảnh, xem qua trong manga, đọc qua tiểu thuyết huyền ảo, không cần biết là thế giới khó tin đến mức nào cũng đều tồn tại ở một góc nào đó trong vị diện?

- Nếu thật sự là thế giới vô cùng vô tận như vậy, có vô số các loại khả năng, có vô số điều chưa biết, thế giới như thế... Các ngươi không cảm thấy rất thú vị sao?

Sở hiên quay đầu lại, trong mắt hắn tỏa ra một loại cuồng nhiệt không thể diễn tả nổi, mà ngoài cuồng nhiệt ra còn có một tia bạo ngược ẩn giấu thật sâu bên trong...

So với tân nhân và Imhotep, Trương Hằng cùng Trịnh Xá đã quá quen thuộc với Sở Hiên. Dù sao cũng là đồng đội từng cùng vào sinh ra tử biết bao lần, đối với nhất cử nhất động của Sở Hiên, hai người thật sự chẳng còn lạ lẫm gì, vẻ cuồng nhiệt trong mắt hắn vừa rồi họ đều nhìn thấy rõ ràng. Lúc trước khi nói về những chuyện chưa giải thích được, tên này cũng lộ ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, chỉ là... Tia bạo ngược đó quá khác thường, ít nhất là Sở Hiên trước đây chưa từng lộ ra thần sắc như vậy.

Trịnh Xá cùng Trương Hằng nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác bất an. Mặc dù Sở Hiên rất giỏi che giấu nhưng dáng vẻ tiến nhập trạng thái tâm ma đã được biểu hiện rõ ràng, nhìn bộ dạng hắn lúc này có vẻ đã sắp không áp chế được nữa. Chỉ hi vọng hắn sẽ không bộc phát vào đúng thời khắc mấu chốt, nếu không.. Trung Châu dội rất có thể sẽ đoàn diệt ở đây.

Trong khi hai người lo âu trùng trùng, đĩa bay đã dần dần rời xa bầu khí quyển. Ở các đó cực xa, một khối cầu tròn màu đen yên lặng đứng đó, cho dù vẫn còn cách đĩa bay vô cùng xa nhưng thể tích khổng lồ vẫn khiến người ta phải kinh hãi. Từ xa nhìn lại, vỏ ngoài đen kịt không ngừng lóe lên từng điểm ánh sáng của nó càng làm cho người ta có cảm giác thần bí, khó lường.

- Chiến đấu sẽ sắp bắt đầu, bây giờ ta có hai điểm cần cảnh báo mọi người. Một là mục đích của chúng ta không phải đến căn cứ người ngoài hành tinh quậy tung một trận, mục đích của chúng ta là đoạt được hai loại công nghệ mà Tiêu Hoành Luật cùng Sở Hiên đã nói, hai là tìm kiếm đội ngũ lớn mà Tây Hải đội lưu lại. Hai mục đích này chúng ta nhất định phải hoàn thành, còn về những chuyện khác...

Trịnh Xá nói tới đây liền ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
- Sau đó là sống sót... Tất cả mọi người cùng sống sót!

Lúc này, đĩa bay đã tới rất gần căn cứ người ngoài hành tinh, thanh âm của mọi người cũng dần dần ngừng lại, tất cả đều tập trung toàn bộ tinh thần vào khối cầu khổng lồ trước mặt. Nhìn từ cự li gần như vậy, căn cứ người ngoài hành tinh giống như một con cá voi to lớn còn đĩa bay thậm chí chẳng bằng một cọng lông, sự khác biệt thật sự quá kinh khủng khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Đến khi họ định thần lại, đĩa bay đã bay dọc theo thân căn cứ, đến chỗ một lối vào khổng lồ. Nếu nhìn từ xa lại, lối vào này thậm chí chẳng bằng một vết nứt... Căn cứ của người ngoài hành tinh thật sự quá to lớn, phảng phất như một hành tinh cỡ nhỏ.

“Thật sự quá lớn, muốn dùng một quả bom nguyên tử để phá hủy hoàn toàn căn cứ này... Căn bản là chuyện không thể, đây chắc là một trong những thay đổi của kịch bản. Nếu không phải dùng vũ khí hạt nhân trực tiếp đánh trúng khu vực dự trữ năng lượng thì căn cứ này tối đã chỉ bị tiêu hủy mất một phần mười, thậm chí có thể chưa tới một phần mười... Mà nếu thật sự có thể tiếp cận, phá hủy trung khu năng lượng thì cũng chẳng cần vũ khí hạt nhân cũng có thể hủy diệt hoàn toàn căn cứ này rồi, vì thế mang hay không mang vũ khí hạt nhân theo cũng chẳng có vấn đề gì... Chỉ là, chúng ta phải phá hủy căn cứ vũ trụ khổng lồ này thế nào đây?”

Trịnh Xá chứng kiến vẻ to lớn không thể tưởng tượng nổi của căn cứ người ngoài hành tinh, trong lòng cũng có chút chột dạ. Mặc dù hắn rất tự tin vào thực lực của bản thân nhưng muốn dùng thân thể để phá hủy cả căn cứ to như một hành tinh nhỏ thế này thì không phải chỉ có tự tin là làm được, hắn cần có sức mạnh, ví dụ như sức mạnh lớn hơn Bạo tạo, Hủy diệt, ví dụ như Ma động pháo...

- Sở Hiên, ngươi đưa Ma động pháo cho ta đi. Lát nữa nếu tìm được cơ hội thích hợp, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, khống chế được đĩa bay, ta sẽ sử dụng Ma động pháo hủy diệt căn cứ ngoài hành tinh này... Sở Hiên?

Trịnh Xá vẫn tập trung toàn bộ tinh thần vào cảnh tượng trước mắt, sau khi đĩa bay tiến vào trong căn cứ, lối vào to lớn phía sau lưng liền từ từ đóng lại. Tiếp theo đó là hàng loạt lớp tường cách ly liền tục hạ xuống, sau đó đĩa bay lại xuyên qua một tầng sương mù màu trắng, lúc này cuối cùng mới coi là tiến vào nội bộ căn cứ. Trịnh Xá nói mấy câu này lúc đĩa bay vừa xuyên qua lớp sương mù màu trắng, nhưng hỏi mấy lần mà vẫn không có lời đáp. Hắn quay đầu lại phía Sở Hiên nhưng lại phát hiện trong đĩa bay không ngờ chỉ còn có bốn người, tến khốn Sở Hiên không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.

- Chuyện quái quỷ gì vậy? Bên ngoài là không gian vũ trụ, không có dưỡng khí, nhiệt độ cực thấp, áp lực cực cao... Sở Hiên thế mà lại biến mất tăm? Chuyện quái gì đang diễn ra đây? Hắn còn chưa phải Doraemon thật sự, sao lại có thể biến mất được?

Trịnh Xá đã bắt đầu có chút ngây ngốc. Đến khi hắn chuẩn bị tìm kiếm tung tích của Sở Hiên trong đĩa bay thì mới chợt nhớ ra trong đĩa bay này căn bản không thể che giấu được ai cả, độ lớn cùng kết cấu của nó hoàn toàn chỉ liếc mắt qua là bao quát được hết. Nếu hắn đã không nhìn thấy Sở Hiên thì trừ phi là Sở Hiên biết tàng hình, nếu không thì hắn đã không còn ở trong đĩa bay nữa.

Ba người còn lại cũng đều ngây ngốc, Dương Tuyết Lâm lập tức nói:
- Tôi, tôi không biết anh ta biến mất lúc nào cả. Tôi cứ mải nhìn cửa sổ, căn bản không để ý đến anh ta...

Imhotep cũng đáp:
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết hắn biến mất từ lúc nào. Bắt đầu từ khi tiến vào thế giới phim kinh dị đến này, tến khốn này đã có cảm giác như không tồn tại rồi, dù đứng ngay cạnh hắn cũng thấy như đang đứng cạnh không khí.

Trịnh Xá nhất thời lại nhìn sang Trương Hằng, gã này quả nhiên là cũng ngơ ngác lắc đầu. Một người sống sờ sờ tự dưng biến mất chẳng thấy đâu nữa, những người xung quanh hắn không ngờ đều không nhận thấy chút gì, chù dù là không cảm giác hắn tồn tại hoặc là bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn đến thế nào thì tình huống như vậy cũng rất không bình thường.

Trịnh Xá hít sâu một hơi, cũng không nói nhiều, chỉ từ từ tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba. Sau mấy giây hắn đã mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật, bắt đầu không ngừng tự hỏi.

“Tinh táo một chút. Một người sống sờ sờ không thể tự nhiên biến mất, hắn đã sử dụng thuật che mắt hoặc là kỹ xảo đặc thù nào đó. Chuyện này tạm thời bỏ qua, dù sao thì biện pháp biến mất cũng không quan trọng, điểm mấu chốt thật sự là... Sở Hiên tại sao lại phải biến mất?”

Trịnh Xá hiểu rất rõ Sở Hiên, tên này tuyệt đối không có chuyện rỗi hơi mà đi làm những việc không đâu, còn về chuyện cảm thấy thích thú hoặc là tâm tình đại loại như vậy mà làm những chuyện vô dụng thì chắc chắn không thể xuất hiện trên người Sở Hiên. Đầu tiên là hắn không có cảm giác, tiếp đó là không có tình cảm, trong đầu hắn chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, đạt thành điều kiện hoặc là làm tới mức độ nào đó, đấy mới là những chuyện hắn thật sự suy nghĩ, vì thế chuyện hắn biến mất... Không thể không có ý nghĩa.

“Lúc trước hành động của hắn và Tiêu Hoành Luật cũng rất kỳ quái. Hai người bọn hắn góp sức bày ra một bố cục, hơn nữa còn là một bố cục mà ta không thể hiểu nổi. Đầu tiên là bọn hắn nhét vào trong tiểu đội tinh nhuệ chúng ta một nhân vật không thể giải thích được, cho dù cô ấy là Dẫn đạo giả thì cũng không đủ để giải thích cử động của hai người. Tiếp theo là vị trí của tiểu đội mấy người Tiêu Hoành Luật. Nếu như ta suy luận không sai thì hắn hoàn toàn là đợi Tây Hải đội xuất hiện... Vậy thì hắn có tự tin đối phó được với Tây Hải đội? Cho dù không có ta cũng có thể? Hay là ngay từ đầu phương hướng suy luận của ta đã hoàn toàn sai lầm?”

Trịnh Xá nghĩ đến đau cả đầu, hắn thật sự không thể tính ra được rõ ràng rút cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Đầu tiên là không giải thích được sự gia nhập của Dương Tuyết Lâm, tiếp theo là kiến nghị chia đội của Tiêu Hoành Luật có hàng trăm sơ hở, thứ ba là sự biến mất của Sở Hiên, cả ba chuyện đều khiến hắn cảm thấy khó hiểu nhưng phảng phất như giữa ba chuyện có một mối liên hệ bí ẩn nào đó. Điểm liên hệ này có lẽ chính là trung tâm để khai mở bố cục của Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật, chỉ cần thông suốt được điểm liên hệ đó thì có lẽ sẽ...

“Mẹ nó, căn bản không thể nghĩ được rõ ràng! Cái quái gì mà Dẫn đạo giả với không Dẫn đạo giả, cho dù cô ấy là... Cái đó thì liên quan gì đến sự biến mất của Sở Hiên cùng hành động kỳ lạ của Tiêu Hoành Luật? Hoàn toàn là chẳng hiểu gì cả... Chờ, chờ chút. Nếu như cô ấy là Dẫn đạo giả, nếu như Sở Hiên đang ở trong trạng thái tâm ma, lại liên kết với hành động của Tiêu Hoành Luật, cùng với căn cứ người ngoài hành tinh to lớn vô cùng này, còn cả suy nghĩ của ta lúc trước, nên làm thế nào phá hủy căn cứ ngoài hành tinh này.... Nếu như tất cả liên kết lại với nhau, vậy thì không phải là...

Trịnh Xá nghĩ đi nghĩ lại rồi bỗng gào lên. Hắn thật sự không thể nghĩ thông được bố cục của hai người rút cuộc là cái gì, vì thế bắt đầu cảm thấy buồn bực muốn xả giận một chút. Đột nhiên một đoạn ký ức như vô thức xẹt qua não hắn, Trịnh Xá trong lòng chợt nhảy lên, một ý nghĩ nảy sinh trong đầu.

Đoạn ký ức đó chính là đội trưởng trước đây của Trung Châu đội, cũng là một con người đầy bi kịch. Tên hắn là Trương Kiệt, một tồn tại đặc biệt nửa người nửa dẫn đạo giả. Trịnh Xá đột nhiên nghĩ đến những chuyện liên quan đến hắn, mà thuận theo những ký ức đó để suy luận, Trịnh Xá cuối cùng cũng liên hệ được ba chuyện với nhau. Nhưng một khi giả thiết đó được lập, chuyện Sở Hiên muốn làm không ngờ lại là...

- Không thể nào... Chuyện này không phải quá điên cuồng sao? Đây chẳng khác gì một ván bạc lớn cả! Bất quá nói ngược lại thì... Đây quả thực là phong cách của hắn, thế nào cũng phải rơi vào tử địa rồi mới sống...

Nghĩ tới đây, Trịnh Xá đã bắt đầu cười khổ. Hắn nhớ rằng đã từng nghe ai đó nói một câu, khi suy luận, cứ từ từ loại bỏ hết tất cả các khả năng không thể xảy ra, khả năng còn lại dù có khó tin đến mức nào, hoang đường đến mức nào đi chăng nữa thì nó cũng chính là sự thật. Trịnh Xá hiện tại đang ở trong trạng thái như vậy, hắn suy luận ra một kết quả không thể tưởng tượng nổi, mà kết quả đó lại rất có khả năng chính là sự thật...

Sở Hiên chuẩn bị dùng Ma động pháo tiêu diệt cả Trung Châu đội lẫn Tây Hải đội cùng một lúc, còn Tiêu Hoành Luật chính là kẻ đồng lõa...

- Được rồi, nếu đây là một ván bạc thì ta cũng không phải để ý nhiều nữa... Trương Hằng! Imhotep! Bảo vệ tốt Dương Tuyết Lâm. Nếu như cô ấy là Dẫn đạo giả thì một khi cô ấy chết, thử thách của Chủ Thần sẽ bị báo thất bại, vì thế dù thế nào cũng không được để cô ấy chết... Chạy trốn thôi! Một khi khi đĩa bay hạ xuống, chúng ta sẽ bắt đầu chạy trốn. Ta sẽ cố gắng gây rối loạn thật lớn trong căn cứ, các ngươi nhân cơ hội đó trốn vào chỗ nào đó bí mật...

Trịnh Xá bỗng quay sang phía Trương Hằng, nghiêm trang nói:
- Ngươi... Sẽ không chạy trốn nữa đúng không? Có lẽ ngươi sẽ trở thành đội trưởng Trung Châu đội ấy chứ...
Nói đạn, hắn quay đầu đi, rút Hổ hồn đao ra. Khi đĩa bay vừa hạ xuống, trong chớp mắt, Trịnh Xá đã vung đáo chém tung vỏ đĩa bay, từ lỗ hổng lao ra ngoài.

Nguồn: tunghoanh.com/vo-han-khung-bo/quyen-17-chuong-12-g1qaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận