Vô Lại Quần Phương Phổ Chương 156 Tống Loan đích thỉnh cầu

"Vân La, ta muốn thương lượng với tỷ một việc được không?" Diệp Vô Ưu tiến đến bên cạnh Hoa Vân La, thấp giọng hỏi.
"Không được!" Hoa Vân La ném cho gã một cái nhìn kiêu kỳ, dáng điệu có chút không cao hứng nói.
"Ta còn chưa nói gì mà!" Diệp Vô Ưu phân bua.
"Hanh, không cần ngươi nói ta cũng biết ngươi muốn cái gì rồi. Cho ngươi hay, không được!" Hoa Vân La hừ nhẹ nói.
"Vậy tỷ nói ta muốn làm gì?" Diệp Vô Ưu có chút không phục hỏi.
"Ta đương nhiên biết. Ngươi muốn ta giúp ngươi thu thập tám nữ sinh tuyệt sắc đó phải không?" Hoa Vân La hừ mũi: "Ta không thể giúp ngươi giải quyết việc đó được!"
"A? Tỷ làm sao biết được?" Diệp Vô Ưu há to miệng. Gã không nghĩ rằng, Hoa Vân La lại thực sự nói trúng ý nghĩ của gã. Đúng là gã muốn nhờ Hoa Vân La giúp gã bắt người.

"Thấy ngươi rớt rãi ròng ròng khi nhìn bọn họ, ta liền biết tên đại sắc lang ngươi mang ý đồ quỷ quái trong lòng!" Hoa Vân La liếc nhìn gã "Không quản ngươi nữa, ta và Thiên Thiên đi trước đây!"
Hoa Vân La nói đi là đi, không sợ gây kinh thế hãi tục (làm mọi người sợ hãi), liền kéo Giang Thiên Thiên ngự kiếm phi hành đi mất. Lúc này là buổi tối, nên ngay cả nếu có người nhìn thấy, có thể cũng chỉ nghĩ là bị hoa mắt, tóm lại, bọn họ trước nay chưa từng thực sự được nhìn thấy người có thể phi hành trên không.
."Tiểu sắc lang, giữa tám tỷ muội bọn họ đều có cảm ứng lẫn nhau, giả sử lúc này ngươi bắt được một người thì họ cũng có thể tìm ra ngươi rất nhanh, trừ phi ngươi có biện pháp có thể khiến bọn họ đến với ngươi, bằng không, ngươi nên bỏ ý định ấy đi." Triệu Thiên Tâm ở bên cạnh tỏ ra rất hảo tâm đề tỉnh Diệp Vô Ưu.
"Rất đơn giản, bắt được họ rồi buộc ăn CY (chẳng hỉu gì cả) thì sẽ chẳng sao cả!" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ. Mặc dù gã biết rằng dạng thủ đoạn này có chút thấp hèn, nhưng Tô Tố Tố cùng tám tỷ muội đó đã chủ động tìm gã gây chuyện trước nên gã cũng phải đâm trả lại bọn nàng vài kiếm. Gã đối với bọn họ có dùng chút ít thủ đoạn tàn nhẫn cũng chẳng có sao, đó gọi là ăn miếng trả miếng. Nguồn: http://truyenyy.com
Chỉ là, Hoa Vân La không muốn giúp gã, Triệu Thiên Tâm tựa hồ cũng không đồng ý làm vậy nên gã cũng đành phải từ bỏ. Không có Hoa Vân La giúp gã bắt người, lại không có Triệu Thiên Tâm cho gã CY, gã tự nhiên không cách nào thực hiện kế hoạch thô bỉ của gã.
"Sư đệ, ngươi không sao chứ?" Vừa về đến khách sạn, Lãnh Sương Sương đã nhảy đến, cấu cấu véo véo, sờ sờ nắn nắn trên người Diệp Vô Ưu. Nhưng đối với Lãnh Tâm m cùng về với Diệp Vô Ưu, nàng dường như không hề nhìn qua một lần. Bất quá, Lãnh Tâm m cũng đã sớm quen với dạng thái độ này của Lãnh Sương Sương với nàng, nên cũng chẳng để ý chút nào.
"Ta hồi cung trước, hơn nữa, ta cũng đã nhận được tin tức xác thực từ Tuyết Minh Cương. Lí Quách đã đầu nhập về phe Tuyết Minh Văn, vì thế các ngươi có thể tùy ý đối phó hắn." Lãnh Tâm m chậm rãi nói. Khi mà Diệp Vô Ưu đã bình an trở về, nàng cũng không cần phải lưu lại đây.
"Tên gia hỏa này cũng không dễ đối phó." Diệp Vô Ưu tiện miệng nói.
"Ngươi cho là đối phó Tô Tố Tố thì tự nhiên là dễ hơn hả?" Lãnh Tâm m không khách khí nói: "Chỉ cần không bị bắt lại."
"Ta chỉ là nói chung như vậy thôi." Diệp Vô Ưu ngượng ngùng nói. Bị Tô Tố Tố bắt giữ trong mấy thời thần, gã cũng có cảm giác hổ thẹn trên mặt.
"Ta thấy ngươi cứ nhìn thấy mĩ nữ là như ngớ ngẩn." Lãnh Tâm m hừ một tiếng: "Đây cũng coi như là một bài học cho ngươi, không phải cứ thấy mĩ nữ là không cần biết đông tây nam bắc gì cả. Đây là ngươi vận khí còn tốt đấy, lần sau cả tiểu tâm lẫn tiểu mệnh ngươi đều bỏ đi rồi!"
"Sư phụ tỷ tỷ, người có cần thiết phải tức giận như vậy không?" Diệp Vô Ưu lầm bầm nói: "Thực ra là do lần này ta sơ xuất thôi, sau này ta nhất định không để bị người bắt được"
"Cứ tính toán đi, ta không quản ngươi sống hay chết nữa!" Lãnh Tâm m hừ nhạt, chuyển mình đi khỏi.
oOo
Mặc dù Hoa Vân La đã đến Phiêu Hương thành, hơn nữa cùng Diệp Vô Ưu ngụ ở cùng một khách điếm, nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch của Diệp Vô Ưu buổi tối muốn vào trong phòng thâu hương lại một lần nữa thất bại. Nguyên nhân thật đơn giản, nàng và Giang Thiên Thiên ở chung một chỗ.
Đáng thương cho Diệp Vô Ưu vừa từ cửa sổ nhảy vào liền nhìn thấy một khuôn mặt phấn khả ái, vô cùng khả ái. Một khuôn mặt hiếu kì đang nhìn gã, dịu dàng hỏi: "Ca ca, huynh trông giống như tên trộm vậy, từ cửa sổ nhảy vào?"
"Cái này là ta đang rèn luyện thân thể!" Diệp Vô Ưu trong lòng phiền muộn không thôi, trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ. Nhìn thấy ả nha đầu Thiên Thiên này, gã biết rằng, đêm nay không có biện pháp nào để hưởng thụ ngọc thể kiều mĩ của Hoa Vân La.
Vừa buồn bực từ trong phòng Hoa Vân La bước ra hắn lại **ng phải Triệu Thiên Tâm trên hành lang.
"Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?" Nhìn thấy Triệu Thiên Tâm có dáng vẻ muốn đi ra cửa, Diệp Vô Ưu vội vã hỏi. Gã cũng muốn tối nay qua đêm ở phòng nàng!
"Ta có chút việc, phải ra ngoài một chút." Triệu Thiên Tâm trả lời.
"Có việc gì vậy?" Diệp Vô Ưu có chút buồn bực hỏi.
"Kì thật cũng chẳng phải việc gì lớn, chỉ là giúp người xem bệnh." Triệu Thiên Tâm cười nhẹ: "Nếu ngươi nghi ngờ lời ta, có thể đi cùng với ta"
"Thật sao? Tỷ vừa mới tới đây, đã có người tìm tỷ khám bệnh?" Diệp Vô Ưu trưng ra bộ dạng không tin tưởng.
"Chuyện này thật là xảo hợp, chúng ta vừa mới trở về khách sạn, đã có người nhìn thấy nên khi chúng ta ở trong khách điếm liền có người đến cửa mời ta, hiện tại hắn đang đợi ở ngoài khách điếm." Triệu Thiên Tâm có chút bất lực, có điều, thân là truyền nhân Y cốc, có người cầu y, nàng nhất định phải đi.
"Thôi được, tỷ cứ đi đi, ta không đi đâu." Diệp Vô Ưu ngán ngẩm nói.
"Được thôi, không cần phải có bộ dạng chán nản vậy chứ, ngươi đâu phải là hạng người như vậy." Triệu Thiên Tâm tâm tình vui vẻ, đồng thời cũng có một chút cảm giác động tâm, ngữ khí trở nên ôn nhu dị thường.
"Nhưng ta muốn tỷ bồi tiếp ta!" Diệp Vô Ưu biểu lộ bộ dạng rất ủy khuất.
"Đắc liễu ba, tên tiểu sắc lang ngươi, đừng tưởng ta không biết, ngươi vừa từ chỗ Vân La tỷ đi ra!" Triệu Thiên Tâm ban cho gã một ánh mắt khinh khỉnh: "Được rồi, bệnh nhân không thể đợi lâu, ta đi trước!"
Triệu Thiên Tâm rất nhanh hôn lên mặt Diệp Vô Ưu một cái, sau đó vội vã đi khỏi. Sờ tay lên má, nhìn theo hình bóng tuyệt đẹp của Triệu Thiên Tâm, trong lòng Diệp Vô Ưu trỗi dậy một tia nhu tình.
oOo
"Hay nhất là sư tỷ." Hoa Vân La không dung, Triệu Thiên Tâm ra ngoài có việc, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đi tìm Lãnh Sương Sương. Lúc này, Diệp Vô Ưu mới phát hiện, chỉ có Lãnh Sương Sương mới luôn thuận theo ý gã.
.Nghĩ đến Lãnh Sương Sương, trong lòng Diệp Vô Ưu có dạng cảm giác rất kì quái. Từ trước tới nay, gã đều có chút khó lí giải vì sao Lãnh Sương Sương có thể đối tốt với gã như vậy, là bởi vì gã là sư đệ sao?
"Không cần biết vì sao, sư tỷ đối tốt với ta, ta cũng đối tốt với nàng như vậy." Diệp Vô Ưu nghĩ không ra, quyết định không nghĩ tới nữa. Lý lẽ của gã rất đơn giản, ai đối tối với gã, gã cũng đối tốt với người đó, tương tự thì ai đối với gã không tốt, gã cũng đối với người đó không tốt như vậy. Giống như Tô Tố Tố lần này tính kế với gã, gã ngày sau khẳng định phải tính kế đáp lại, gã không thể bỏ qua được.
Còn chưa bước tới cửa phòng Lãnh Sương Sương, cánh cửa bên cạnh phòng Lãnh Sương Sương đột nhiên mở ra. Một trận hương phong bay tới, sau đó Diệp Vô Ưu liền cảm thấy một cỗ đại lực kéo hắn vào trong, tiếp đó, liền nghe thấy sau lưng truyền lại thanh âm đóng cửa.
"Loan tỷ, tỷ muốn gì?" Diệp Vô Ưu có chút mê hoặc hỏi. Người kéo gã tịnh không phải người khác, chính là Tống Loan, có điều gã thật không minh bạch Tống Loan lén lén lút lút kéo gã vào trong có chuyện gì.
"Ta muốn thương lượng với ngươi một việc." Tống Loan tỏ ra rất bình tĩnh.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Vô Ưu không hiểu, "Có việc gì cứ trực tiếp mà nói, việc gì phải làm ra vẻ thần bí như vậy?"
"Nữ nhân của ngươi rất nhiều, ngươi dường như có thời gian đều ở cùng với bọn họ. Nói cách khác, ta rất thiếu cơ hội nghiên cứu pháp bảo trên tay ngươi." Tống Loan chậm rãi nói: "Ta nghĩ đã lâu, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp giải quyết."
"Biện pháp gì?" Diệp Vô Ưu có chút ngạc nhiên. Nói thật, gã tịnh không hề quan tâm Tống Loan thực sự có thể nghiên cứu được cái gì, cho nên đồng ý cho Tống Loan đi cùng gã chỉ là vì nghĩ rằng có một đại mĩ nữ như vậy đi theo cũng chẳng phải là việc xấu.
"Rất đơn giản, đó là, ta cũng trở thành nữ nhân của ngươi, nói như vậy, ngay cả nếu ngươi cùng đám nữ nhân của ngươi ở cùng một chỗ thì ta cũng có thể đi theo bên cạnh ngươi." Tống Loan lúc nói những lời này vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Mặc dù trước đó, nàng đã phải tranh đấu rất lâu, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, nàng liền có thể bình tĩnh đối phó với mọi thứ.
"Hả?" Diệp Vô Ưu ngẩn người, gã thế nào cũng không tưởng nổi cái gọi là biện pháp giải quyết của Tống Loan lại là như vậy. Nói cho cùng, gã đối với Tống Loan đương nhiên là có hứng thú, và gã cũng không ngại để nàng đi theo, chỉ là Tống Loan đưa ra một quyết định như vậy, thực khiến gã cảm thấy rất đột ngột.
"Cái đó, Loan tỷ, tỷ đã cân nhắc kỹ chưa?" Ngập ngừng một lúc, Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi.
"Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi" Tống Loan nhìn Diệp Vô Ưu, tỏ ra rất kiên quyết. "Ta biết rằng so với đám nữ nhân bên người ngươi, ta tịnh không có một chút ưu thế nào. Ta không có quyến rũ, xinh đẹp như Lãnh Sương Sương bọn họ, nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể đáp ứng yêu cầu để ta trở thành nữ nhân của ngươi."
"Loan tỷ, kì thật, tỷ cũng rất quyến rũ, chỉ là…, tỷ nói như vậy…, khiến ta cảm thấy có chút đột ngột." Diệp Vô Ưu ngập ngừng một chút nói: "Ta biết tỷ là vì pháp bảo, nhưng, Loan tỷ, pháp bảo này, đối với tỷ mà nói, quả thực trọng yếu vậy sao?"
"Đó là hy vọng duy nhất cho sự sinh tồn của Kiếm các chúng ta." Tống Loan chậm rãi nói: "Ngươi nói, cái này đối với chúng có có quan trọng không?"
Diệp Vô Ưu trầm mặc, gã biết rằng trên thế giới này, rất nhiều người vì sự sinh tồn không thể không làm những việc cho dù họ tịnh không nguyện ý. Tuy vậy, biết là một chuyện, còn hiểu thấm thía thì lại là một chuyện khác. Có thể nói, gã từ nhỏ tới giờ đều gặp rất nhiều thuận lợi, chưa từng nếm trải cảm giác gọi là sinh tồn gian nan, vì thế, gã cũng khó mà nói là đồng cảm hoàn toàn với những lời của Tống Loan được.
"Kì thật, ngươi đáp ứng việc này, đối với ngươi cũng có lợi ích rất lớn." Thấy Diệp Vô Ưu không nói gì, Tống Loan không nhịn được lại mở miệng nói.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-lai-quan-phuong-pho/chuong-156/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận