Vĩnh Dạ Chương 18

Chương 18
Phụng chỉ nghị hòa
Biểu cảm của Vĩnh Dạ khiến Lý Ngôn Niên hơi hoài nghỉ rằng phải chăng nước cờ lần này Cốc chủ đẵ đi sai rồi. Nếu Nguyệt Phách không thể kiềm chế nối Tỉnh Hồn thì chỉ có Phong Dương Hề là có thể khiến vĩnh Dạ trung thành để bảo toàn tính mạng. Nhưng nếu Vĩnh Dạ tìm được người có thể cân bằng thực lực với Phong Dương Hề thì sao?

Tin tức công chúa Ngọc Tụ tới phủ Hựu thân vương tham dự hội thỉ thơ đã lan truyền khắp nơi, Đông cung Thái tử Lý Thiên Thụy nghe tin cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng hẳn được lập làm Thái tử nhưng trong lòng vẫn âm ỉ một ngọn lửa, Dụ Gia Đế không thân thiết với hắn, ban cho hắn ngôi vị Thái tử chẳng qua là vì thân phận đích tử và thế lực của bên ngoại nhà hẳn mà thôi.

Công chúa Ngọc Tụ của Trần quốc tới phủ Hựu thân vương, nếu Lý Thiên Hựu cầu hôn nàng, có sự hỗ trơ của Trần quốc thì vị trí Thái tử của mình còn ngồi được bao lâu? Lý Thiên Thụy chỉ hận không thể bóp nát cái ly ngọc trong tay mình.

- Hoàng nhỉ. - La Hoàng hậu trong bộ phục sức hoa lệ xuất hiện ở cửa điện, lên tiếng trách cứ.

Lý Thiên Thụy hừ một tiếng, ngũ quan anh tuấn toát lên vẻ thâm hiểm, xua tay bảo nội thị và cung nữ lui ra.

La Hoàng hậu chầm chậm đi tới bên cạnh hẳn, nhìn sự xa hoa ở Đông cung mà thở dài, cúi lưng nhặt chiếc ly hỏng lên, nói:

- Ly ngọc này là đặc sản của tiếu quốc Tây Lương, chỉ tiến cống có một bộ, Hoàng thượng đã ban cho con, vậy mà con không biết trân trọng sao? Nếu để Phụ hoàng con biết đưđc thì lại ba tháng trời chẳng thèm ngó ngàng gì tới con.

Tia lửa giận trong lòng Lý Thiên Thụy bùng lên, vung tay đập cái ly trong tay Hoàng hậu xuống, quát to:

- Người không thích con, năm xưa hà cớ gì phải lập con làm Thái tử? Ba tháng không đếm xỉa tới con? Đã ba năm rồi người còn không bước vào Phượng cung ấy chứ!

La Hoàng hậu bị hắn nói đúng tâm sự, tức giận xanh mét mặt mày. Hoàng hậu thất sủng, Dụ Gia Đế ngoài việc mỗi tháng tới Phượng cung ăn một bữa cơm đối phó thì không bao giờ ở lại qua đêm. Bà là Hoàng hậu nhưng đã mất hết thế diện, chỉ hỉ vọng con trai mình tài giỏi. Lý Thiên Thụy từ sau khỉ được lập làm Thái tử, ngày càng tàn bạo hơn, bào bà không giận sao được?

Thấy hắn có vẻ không bình tĩnh được, Hoàng hậu cười lạnh:

- Bao năm vẫn không tiến bộ, ta thấy cái ghế Thái tử của con cũng không ngồi được lâu nữa đâu!

Lý Thiên Thụy vừa nói xong đã lập tức thấy hối hận, nghe Hoàng hậu giáo huấn bèn đứng lên, đỡ bà ngồi xuống, nhẹ nhàng bóp vai cho bà, nói:

- Nhỉ thần 18 lời, Mẩu thân đừng giận Con là lo Lý Thiên Hựu mà có được công chúa Trần quốc thì như hổ thêm cánh. Bao năm qua hẳn tưởng chừng chỉ ở trong vương phủ ngoan ngoãn đọc sách, cả ngày toàn kết giao với những phường hủ bại, nhưng aỉ không biết hắn đang lôi kéo bè phái! Số quan viên trong triều bị hắn lôi bè kết phái còn ít sao? Chưa nói tới những người khác, thái độ của Binh bộ Thượng thư Quách Kỳ Nhiên đột nhiên thay đối là rỗ ràng nhất. Con người Lý Thiên Hựu rất giả tạo, nhưng lúc nào cũng tỏ ra ôn hòa và vô hại.

La Hoàng hậu thở dài, đưa tay thưởng thức tấm thảm trên chiếc sập, đột nhiên lên tiếng:

- Công chúa Ngọc Tụ đúng là chuẩn bị được gả tới An quốc. Chỉ có điều ba huynh đệ các con chẳng ai cưới đước nàng ta cả.

Bàn tay Lý Thiên Thụy khựng lại, đứng ra trước mặt La Hoàng hậu, nhìn bà nghi hoặc.

La Hoàng hậu đưa tay sờ lên lớp vải thêu tinh tế trên chiếc sập, mỉm cười. Tấm vải thêu này phải làm thủ công mất một năm mới xong, chỉ những bậc tôn quý tối cao mới được dùng. Nếu không tranh giành thì đã không thể trở thành chủ nhân của cung điện hoa lệ này.

- Hoàng nhi biết có một nơi gọi là Di Li Cốc không?

- Con biết ạ, trong thiên hạ, ở đô thành của mười nước đều có Mau Đơn viện Nghe nói chỉ cần chỉ đủ tiền ở Mẩu Đơn viện là có thể khiến Du Li Cốc nhận sinh ý. Đó là một tổ chức thích khách ngang dọc thiên hạ, chỉ cầu tiền tài, không hỏi chính sự, thế nên các nước đều mặc nhận sự tồn tại của nó. - Lý Thiên Thụy nói đoạn, ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Mầu hậu ở trong thâm cung mà cũng có nhiệm vụ ủy thác cho Du Li Cốc?

La Hoàng hậu đặt chân lên tấm thảm mềm mại, lẳng lặng đi ra ngoài cửa điện, tà váy dài tôn lên vẻ cao ngạo của bà.

- Mười năm trước, Cốc chủ Di Li Cốc đích thân nhận sự ủy thác của Mầu hậu, cho con ngồi lên ngôi vị Thái tử. Vụ ủy thác này đã hoàn thành. - Bà quay đầu lại, ánh tịch dương dát một lớp ánh sáng vàng lên người bà, gương mặt thanh tú của Hoàng hậu nở nụ cười - Thù lao mà Du Li Cốc đòi là cái đầu của Đoan vương.

Lý Thiên Thụy há hốc mồm như không dám tin... giết Đoan vương? Sao có thể? Ngộ nhổ thất bại, đừng nói là cái ghế Thái tử khó giữ, đến tính mạng có giữ được hay không còn khó nói. Đoan vương rất được Hoàng thượng tin tưởng, quyền thế nhất nhì An quốc, trong vương phủ, cao thủ nhiều như mây, bản thân Đoan vương cũng vố nghệ siêu quần, làm sao có thể lấy được cái đầu của ông ta?

Hoàng hậu nhìn ra ngoài cung điện, ánh hoàng hôn dát vàng lên Hoàng cung, nổi này đẹp biết bao! Ánh nắng cuối cùng cũng nhạt dần đi, bóng tối sắp bao phủ tất cả, hậu quả của việc không trả nổi thù lao là gì, bà biết rõ lẳm.

- Mau hậu không phải là ngốc, đã nói rõ là không thể nào hạ thủ giết Đoan vương được. Du Li Cốc làm sinh ý vốn rất công bằng, họ chỉ đưa ra một điều kiện, vào lúc thích hỢp, để họ phái một người thích hỢp tới. Nay người đó đã tới rồi.

Hôm sau, thị tùng trong phủ bước vào Hoàn Ngọc viện thông báo:

- Thiếu gia, thánh chỉ tới.

Vĩnh Dạ còn đang dưổng thương, kinh ngạc hỏi:

- Thánh chỉ?

- Vâng! vương gia bảo thiếu gia mau qua đó.

Vĩnh Dạ "ừ" một tiếng, thay y phục rồi tới đại điện trung đường. Phụ vương không lấy lý do bệnh tật để thoái thác, chẳng hiếu là có chuyện gì?

Tuyên đọc thánh chỉ xong, Vĩnh Dạ ngây người, được phong cho chức quan Hồng LƯ Thiếu Khanh, làm sứ thần đàm phán với nứớcTrần, còn biết nói gì?

Đoan Vương giữ hắn lại thư phòng, cau mày nói:

- Đây là yêu cầu của Trần quốc, nói rằng bại trận dưới tay ta, bởi vậy muốn cùng con đàm phán.

Vĩnh Dạ vỡ lẽ, nhớ tới vị Ngọc Tụ công chúa Nàng đã đoán được mình ra tay lấy trộm ngọc bội sao? Lại còn bắt mình đàm phán là có dụng ý gì? Vĩnh Dạ lắc đầu, nói:

- Chẳng lẽ phụ vương không biết, công chúa Ngọc Tụ của nước Trần đã tới kỉnh đô? Hôm qua ở phủ Hựu thân vương, nàng với Tường Vi còn gây gổ với nhau. - Nói rồi bèn kể cho ông nghe chuyện hôm qua hai người đánh nhau chỉ vì một bài thơ ở phủ Hựu thân vương.

Đoan vương hừ một tiếng, chỉ con quát:

- Con... đồ mọt sách! Nếu không phải tại con thì làm sao Tường Vỉ có thế làm ra được bài thơ như thế? Rõ ràng là con tự mua dây buộc mình.

Vĩnh Dạ cười nói:

- Chẳng qua là con nhìn thấy miếng ngọc bội phỉ thúy ở thắt lưng nàng, tò mò không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở phủ Hựu thân vưởng thôi. Thăm dò nàng chút cũng đưđc. Dù sao nước Trần muốn con làm chủ sứ đàm phán, phụ vương muốn điều kiện gì, Vĩnh Dạ sẽ đòi giúp người.

Đoan vương vừa bực vừa buồn CƯỜỈ, giơ tay chỉ Vĩnh Dạ hồi lâu, tiếng chửi thốt ra lại thành một câu nghe thật ấm áp:

- Đừng làm ta mất mặt là được.

- Phụ vương, người nghĩ lần này Trần quốc phái Ngọc Tụ công chúa tới đàm phán nghị hòa là có mục đích gì? Con không tin nàng ta tới kỉnh đô chỉ để ngắm cảnh, nàng ta biết võ công. - Vĩnh Dạ cất nụ cười ban nãy đi, nghiêm túc hỏi

Đoan vương ngẫm nghĩ rồi nói:

- Bất kể là mục đích gì thì chắc chắn Trần quốc cũng sẽ cắt nhượng trăm dặm đất ở phía nam Tán Ngọc Quan, những việc khác tùy con.

Trăm dặm phía nam Tán Ngọc Quan vẫn là rặng núi cao hiểm trở, An quốc dựa vào Tán Ngọc Quan để ngăn nước Trần, Trần quốc cũng nhờ vào rặng núi trăm dặm này đế phòng thủ. Hai nước triển khai thế trận giằng co ở trong khoảng đất này đã nhiều năm nay.

Quân Trần không lúc nào không muốn chiếm được vùng đất hiểm trở trời ban Tán Ngọc Quan, mở cánh cửa phía nam của An quốc, còn An quốc cũng luôn luôn muốn thoát ra khỏi Tán Ngọc Quan, tấn công nước Trần. Lần này quân Trần xâm nhập vào Tán Ngọc Quan, Đoan vương thừa thắng truy kích chiếm được năm mươi dặm núi, nhưng dù sao đóng quân ở nước Trần quá lâu cũng không phải là cách hay.

Vĩnh Dạ thở dài:

- Nếu họ không chịu thì sao?

Đoan vương CƯỜỈ cười:

- Bồi thường hoàng kim mười vạn lạng, bạch ngân năm mươi vạn lạng, sắt sống mười vạn cân, tơ lụa ngàn xấp...

Mỗi câu ông nói, Vĩnh Dạ lại hít vào một hơi, khỉ Đoan vương nói xong, Vĩnh Dạ lấm bẩm:

- Phụ vương, việc này e rằng Vĩnh Dạ không làm được. Con không đi nữa. - Nói rồi ném Thánh chỉ lên thư án, quay dầu bỏ đi.

Đoan vương cũng không ngăn lại, chỉ thở dài nói:

- Kháng chỉ tru di cửu tộc, phụ vương với Hoàng thượng là huynh đệ, tru di chẳng nổi, con vào cung tạ tội đi. Cho dù chỊU phạt cũng phải khiến Hoàng thượng thu hồi ý chỉ

Vĩnh Dạ thầm mắng sao không nói sớm, cần gì phải chờ Thánh chỉ tới? Phụ vương và Hoàng đế chẳng biết là có chủ ý gì mà đồng ý cho mình làm chủ sứ, bèn cười hỉ hả quay lại, cầm Thánh chỉ nhét vào ngực:

- Hồng Lư Thiếu Khanh phẩm cấp thế nào? Có tiền lương không? Bao nhiêu ạ? Đoan Vương ngấn ngơ, cười mắng:

- Quan tứ phẩm, mỗi tháng mười bốn thạch!

Vĩnh Dạ cũng cười:

- Con không ăn một năm, cũng tiết kiệm được cho phủ mình không ít. - Nói rồi đắc ý bỏ đi.

Ánh mắt Đoan vương lóe lên tỉa nhìn dịu dàng, con ông miệng thì cứng nhưng tâm thì mềm khiến ông thấy thật an ủi. ông nhìn theo lưng con, nói khẽ:

- Tán Ngọc Quan đi thẳng về hướng Tây Bắc chính là... Du Li Cốc.

Vĩnh Dạ giật mình, quay đầu nhìn Đoan vương, gật đầu Chẳng lẽ phụ vương nghi ngờ Du Li Cốc và Trần quốc có liên hệ, thế nên mới đồng ý cho mình đi điều tra? Nếu Du Li Cốc thực sự có liên quan tới Trần Quốc thì mình là chủ sứ đàm phán, Du Li Cốc sẽ có hành động gì. Aỉ xảo trá hơn ai? Vĩnh Dạ cảm thấy bàn thân vẫn không thế bi được với Đoan vương và Dụ Gia Đế.

Vĩnh Dạ chưa vội vàng nhậm chức, vẫn nằm trên ghế trúc tĩnh dưổng. Vĩnh Dạ đang đới, đới cái đáp án đã nghĩ trong lòng. Thánh chỉ vừa xuống, Lý Ngôn Niên đã cùng Lãm Thúy mang đồ ăn tới.

sắc mặt Vĩnh Dạ trông còn tiều tụy hơn những cánh hoa đang nằm tả tơi dưới đất, nằm trên ghế trúc, đắp một tấm chăn, Lý Ngôn Niên vừa nhìn đã biết Vĩnh Dạ bệnh thật chứ không phải dùng loại thuốc thay đổi làn da mà Nguyệt Phách đưa. Lý Ngôn Niên cau mày, lời nói ra không nhắc một tiếng nào tới việc Vĩnh Dạ phải gánh vác trách nhiệm làm chủ sứ đàm phán với Trần quốc lần này. Thấy xung quanh không có ngườỉ, hắn ta hạ thấp giọng:

- Đây là lần đầu tiên ngươi không hoàn thành nhiệm vụ! Quách ThưỢng thư bị thương cũng không nặng lắm!

- Đồ đệ tưởng rằng ít nhiều SƯ phụ cũng phải hỏi tôi có bị thương hay không, như thế sẽ khiến tôi cảm động hơn nhiều. - Vĩnh Dạ châm biếm, giọng đầy mệt mỏi.

- Bị thương u? - Lý Ngôn Niên bây giờ mới cau mày.

- Hai mươi cao thủ, cộng thêm Phong Dương Hề. sư phụ, Tinh Hồn không phải là thần tiên.

Lý Ngôn Niên trầm tư giây lát rồi nói:

- Chẳng lẽ có người đế lộ tin tức ra ngoài? Làm sao mà Hựu thân vương và Phong Dương Hề biết người sẽ tới đó thích sát? Tối hôm đó Hựu thân vương tới vương phủ gặp vương gia, không lẽ hắn tới nói với vương gia việc này...

Lý Ngôn Niên không nói tiếp, Vĩnh Dạ cười khổ trong lòng, nghĩ, đó chính là cái giá của việc làm nội gián. Chính mình đã nói với phụ vương tin này, để Hựu thân vương sắp xếp trước, không những có cao thủ trong vương phủ tới mà còn mời cả Phong Dương Hề. Chỉ tiếc là thoát được cái bẫy đó, Hựu thân vương lại vội vàng về vương phủ mai phục, khiến mình bị trúng độc.

Vĩnh Dạ uể oải nói:

- Chẳng lẽ Hựu thân vương có tai mắt ở trong cốc? sự phụ, tôi chỉ liên lạc với mỗi mình người, có điều hôm trước ở trà lầu hình như tôi nhìn thấy Nguyệt Phách. Y đã tới rồi, vậy còn Hồng Y, Ưng vũ, Nhật Quang đâu? cũng xuất cốc rồi sao?

Lý Ngôn Niên thận trọng kéo tấm chăn tuột xuống đất lên đắp cho Vĩnh Dạ, đáp khẽ:

- Đây không phải là vấn đề ngươi nên hỏi. Có điều đúng là Nguyệt Phách tới rồi. Sơn cốc nghĩ ngươi với Nguyệt Phách từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt với nhau, muốn điều y tới để phối hỢp với ngươi cùng hành động. Từ bây giờ, hai ngươi coi như đã bị cột vào làm một. Bất kể nhiệm vụ của ai xảy ra sai sót thì ké còn lại chỉ có thể chết.

Nói tới tiếng "chết", giọng nói bình thản của hắn ta trở nên tàn nhẫn như lang sói.

- Ồ? Với thân phận hiện nay của tôi, các người có nổ không? - Khóe miệng Vĩnh Dạ nở một nụ cười nhạo.

- À, ta nói hơi nhầm. Nguyệt Phách sẽ không trực tiếp tham dự vào bất kỳ vụ ám sát nào, y chỉ phụ trách cung cấp tình báo, thảo dược, hỗ trổ cho ngươi. Nhiệm vụ còn lại là đề phòng Hựu thân vương bị hạ độc. Nếu ngươi có bất cứ hành động gì bất thường thì y sẽ chết. Nếu y phản bội sơn cốc, ngươi sẽ đích thân giết y. - Ánh mắt Lý Ngôn Niên lóe lên sự lạnh lẽo tận cùng.

Vĩnh Dạ đã từng nhìn thấy thần sắc ấy từ rất nhiều năm trước. Khi loạng choạng từ lầu đi ra, đứng trong tuyết chờ hắn, Vĩnh Dạ đã từng nhìn thấy. Khỉ đó Lý Ngôn Niên đứng trên cao lạnh lùng nhìn xuống, cho dù khỉ nói câu "Ra được khỏi lầu đều là gia rồi" thì cũng không có một chút tình cảm, chỉ như một lời cảm thán, cảm thán rằng từ nay về sau, lũ trẻ sẽ được Du Li Cốc sử dụng.

- Rất nhiều năm trước, khi y đứng ra, rồi khỉ ngươi đứng ra, ta đẵ biết, có một thứ tình cảm sẽ vượt qua mọi món vũ khí vững bền nhất. Còn bây giờ, chúng ta đang nắm tình cảm đó trong tay, cũng không thế nào phá hủy được.

Lời Lý Ngôn Niên như một chiếc liềm có iưổỉ gai móc vào da thịt Vĩnh Dạ, khiến Vĩnh Dạ cảm thấy như máu rỉ ra đau đớn. Khỉ chuyển thế làm người, Lý Lâm đã lập lời thệ tuyệt đối không để huynh đệ đâm sau lưng một đao nữa, vì sao kiếp này lại bị Nguyệt Phách bám lấy? Vì sao trong lòng vẫn thấy ấm áp khỉ nhớ về quãng thời gian học nghệ?

Vĩnh Dạ bình thản cười:

- Chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, khi đó vẫn còn là trẻ con. ông tưởng rằng tôi thực lòng coi trọng sinh tử của y sao?

Lý Ngôn Niên nhìn vĩnh Dạ, thong thả nói:

- Ta cũng hoài nghi, nhưng ta tin vào nhãn lực của Cốc chủ. Lão nhân gia từng nói, nhươc điểm duy nhất của ngươi chính là tình cảm quá phong phú.

- Sao Hựu thân vương lại biết nhất định tôi sẽ đi? Nguyệt Phách nói với hắn sao? - Vĩnh Dạ rất muốn đổ chuyện này cho Hựu thân vương.

- Còn nữa, chẳng phải ông nói vị Quách ThưỢng thư đó thực ra là người của Đông cung sao? Hựu thân vương bảo vệ ông ta làm gì?

Lý Ngôn Niên ngắc ngứ, hồi lâu sau mới đáp:

- Quách Kỳ Nhiên là người của Hoàng thượng, nay Hoàng thượng lập Nhị Hoàng tử làm Thái tử, Quách Kỳ Nhiên đương nhiên sẽ tận trung với Đông cung, muốn phò tá Hựu thân vương thì bắt buộc phải tiêu diệt ông ta.

Thì ra là thế! Mình không hề đoán nhầm, Du Li Cốc muốn An quốc đại loạn, tiêu diệt nhân tài của An quốc! Vĩnh Dạ bỗng dưng nở nụ cười vui vẻ, hân hoan nói:

- Thì ra tôi không làm hỏng việc à! Như thế Quách ThưỢng thư mang ơn cứu mạng của Hựu thân vương, chẳng phải sẽ đứng về phía Hựu thân vương sao?

Vĩnh Dạ thấy khóe mắt Lý Ngôn Niên giần giật, trong lòng thầm đắc ý, tôi cũng muốn cho ông nếm thử cảm giác thằng câm ăn hoàng liên, đắng mà không kêu nổi!

- ừm, nhận đưđc hiệu quả ngoài dự đoán. Chuyện này chỉ có ta và Mau Đơn viện... tóm lại Nguyệt Phách không biết chuyện ngươi làm, đừng nghỉ ngờ y. - Lý Ngôn Niên càng nói càng rối, lộ ra cả cái tên Mầu Đơn viện.

Vĩnh Dạ thở dài:

- TÔI thực sự hy vọng là y nói ra, tôi không muốn chịu trách nhiệm với những người không liên quan. Sống chết của y không liên quan gì tới tôi.

Biểu cảm của Vĩnh Dạ khiến Lý Ngôn Niên hơi hoài nghỉ, phải chăng nước cờ lần này Cốc chủ đã đi sai rồi? Nếu Nguyệt Phách không thế kiềm chế nổi Tinh Hồn thì chỉ có Phong Dương Hề là có thể. Nhưng nếu Tỉnh Hồn tìm đước người có thể cân bằng thực lực với Phong Dương Hề thì sao? Lý Ngôn Niên vẫn luôn không tán thành những gì Cốc chủ nói, tình cảm của con người là con trùng độc nhất, hẳn ta chỉ tin vào thủ đoạn của mình.

Tỉnh Hồn này từ nhỏ đã khiến hẳn không nắm bắt được, bao nhiêu năm trôi qua, tuy rằng nó vẫn ngoan ngoãn nghe lời hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lý Ngôn Niên vẫn không hiểu được. Hắn không muốn mạo hiếm bất cứ điều gì, quyết định thỉnh chỉ thị sơn cốc về việc cho Tỉnh Hồn uống cổ trùngế

- Bị thương nặng không? - Sau khi đã có chủ ý, giọng Lý Ngôn Niên trở nên dịu dàng hơn.

- ừm, nội tức hơi bị chấn động. Còn nữa, ám khí của tôi gần như đã dùng hết với Phong Dương Hề, bảo chưởng quầy kiếm một ít tới đây. - Vĩnh Dạ mệt mỏi đáp.

Lý Ngôn Niên đưa tay ra bắt mạch, Vĩnh Dạ rụt tay về:

- Không cần, vẫn có thể bán mạng cho sơn cốc được, chỉ cần qua vài ngày nữa, tĩnh dưỡng là sẽ khỏe.

Lý Ngôn Niên trầm tư giây lát rồi nói:

- Cũng tốt. Nghỉ ngơi vài ngày. Đám người đó ta sẽ phân cho những người khác.

Trong danh sách có tám người, không lẽ các thích khách trong cốc thực sự đã tới kinh đô? Vĩnh Dạ lẳng lặng "ừm" một tiếng, có vẻ như vô tình, lên tiếng hỏi:

- Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, phong tôi làm Hồng LƯ Thiếu Khanh, làm chủ sứ đàm phán với Trần quốc, SƯ phụ có đề nghị gì không?

- Đang đỊnh nói với ngươi chuyện này đây, ý kiến của Cốc chủ là muốn có một người. - Lý Ngôn Niên thì thào bên tai Vĩnh Dạ xong bèn đứng thẳng lên. - Ngươi cũng biết, muốn Trần quốc cắt nhượng trăm dặm đất là điều không thể, muốn bồi thường ngân IƯỢng cũng khó, nếu ngươỉ có được người này thì sẽ có ích với địa vị của ngươi tại An quốc.

Vĩnh Dạ như cười như không, nhìn Lý Ngôn Niên, khỉnh khỉnh nói:

- Chỉ cần không phải nhét cho tôi thì tùyế

- Đương nhiên rồi.

Vĩnh Dạ nhìn bông hoa anh đào vừa rụng, lại nhớ tới Nguyệt Phách, có nên gặp y một lần không?

Màn đêm chầm chậm buông xuống, hai mắt dần dần trở nên sáng hơn, Vĩnh Dạ ngẩng đầu nhìn, tối nay không chỉ có trăng mà còn có những vì sao rải rác trên bầu trời như những mảnh bạc vụn.

Khỉ đó, Nguyệt Phách tám tuổi che chở mình ra khỏi tòa tiểu lầu, rồi bất chấp nguy cổ bị đưa tới Mau Đđn viện, đứng ra bảo vệ mình.

Khỉ đó, Nguyệt Phách mườỉ tuổi bị mình kéo nằm lăn trên thảm cỏ xem ba vỊ SƯ phụ đánh nhau, rồi cũng là y đứng ra nhận tội.

Nguyệt Phách cho mình thuốc để đứa trẻ áo tím ngủ, cho mình thuốc dịch dung, trộm dược hoàn giải độc của Hồi Hồn SƯ phụ cho mình.

Nguyệt Phách nói y nhất định sẽ nhận ra mình. Nguyệt Phách nói chúng ta là huynh đệ.

- Ta tin ngươi được không? - Vĩnh Dạ lẩm bấm, đôi mẳt nhìn lên bầu trời đêm thoáng vẻ do dự. Sau khi giải độc, nguyên khí bị tổn thưđng, nội tức không lúc nào ổn định, không gặp Nguyệt Phách cũng không được. Nguyệt Phách ở phủ Hựu thân vương có thể nẳm được những tin tình báo mà mình không có, còn có thể cung cấp cho mình một số dược vật cần thiết.

Thay bộ dạ hành, nhìn vào phòng Ỷ Hồng và Nhân Nhỉ một lượt, lần nào ra ngoài, Vĩnh Dạ cũng không quên cho hai thị nữ của mình Túy Mộng Tán, để họ ngủ càng ngon hổn.

Lặng lẽ lẫn vào bóng đêm, Vĩnh Dạ đi xuyên qua kinh thành tĩnh lặng.

Căn nhà tranh của Nguyệt Phách nằm ở một góc hoa viên trong vương phủ, được dựng lên giống y căn nhà trong Di Li Cốc, bên ngoài cũng trồng các loại thảo dược. Vĩnh Dạ đứng nhìn, bất giác nhớ lại tình cảnh Nguyệt Phách dạy mình nhận biết thảo dươc khi còn trong sơn cốc. Trong thi hội, Vĩnh Dạ chỉ nhìn một cái đã biết đây là nơi ở của Nguyệt Phách. Y lưu luyến Du Li Cốc sao? Tình cảm của Nguyệt Phách và Du Lỉ Cốc hiện nay có sâu sắc không? Vĩnh Dạ ngẫm nghĩ, không dám ngang nhiên bước vào, âm thầm điều chỉnh lại nội tức, cảm nhận động tĩnh xung quanh.

Đã chịu khổ một lần, Vĩnh dạ không dám coi thường Lý Thiên Hựu nữa.

Trong nhà tranh vang lên hơi thở của một người, có lẽ chỉ có mình Nguyệt Phách ở đó. Vĩnh Dạ vẫn uống thuốc giải độc của Hồi Hồn, nhẹ nhàng dừng ở bên ngoài, quan sát xung quanh, lòng bàn tay nắm chặt một thanh phi đao rồi mới đẩy cửa bước vào. Ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, Nguyệt Phách trong bộ áo bào màu trẳng đang ngồi trên ghế nhìn Vĩnh Dạ đăm đăm.

Tám năm không gặp, Nguyệt Phách ngoài sự anh tuấn có thêm cả vẻ thanh tao thoát tục, đôi mắt dưới hàng mày kiếm lấp lánh ánh sáng thông tuệ. Vĩnh Dạ cất phỉ đao đi, chậm rãi bước thêm hai bước, cởi khăn che mặt xuống, thấy hàng lông mày của Nguyệt Phách thoáng động đậy, CƯỜỈ nói:

- Ngươi nhìn thấy ta lâu rồi phải không?

Nguyệt Phách đứng lên, đi tới trước mặt Vĩnh Dạ, đưa tay nâng cằm lên, cau mày nói:

- Bị thương hay là trúng độc? sắc mặt khó coi thế.

Vĩnh Dạ mất tự nhiên quay mặt đi, có cảm giác rất kỳ lạ, nam nhân nâng cằm mình? Hành động này...

Kiếp trước Lý Lâm thường làm vậy, còn giờ thì sao? Vĩnh Dạ nhìn Nguyệt Phách chăm chú, cảm thấy hơi ngứa tay.

- Nghĩ gì thế?

Vĩnh Dạ cười khan một tiếng, không định nói với Nguyệt Phách chuyện mình trúng độc ở phủ Hựu thân vương, ngồi phịch xuống chiếc ghế mà ban nãy Nguyệt Phách ngồi, ngẩng đầu lên nhìn y, chậm rãi nói:

- Nếu vào đây là để giết ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào.

- Ta đang nghĩ nếu trên người ngươi có một con rết, ngươi sẽ làm thế nào?

Vĩnh Dạ cúi đầu nhìn xuống, đưa tay lên bụm miệng để ngăn tiếng hét, chỉ mặt Nguyệt Phách toát mồ hôi lạnh, gai ốc nổi khắp toàn thân. Một con rết dài tới một thước đang chầm chậm bò ra dưới người Vĩnh Dạ, trong bóng đêm, các chân của nó chuyển động, chớp mắt đã dừng lại ở ngực.

Nguyệt Phách không nhịn đước cười, đưa tay ra, con rết đó bám vào tay y, toát lên vẻ thân mật và quỷ dị. Nguyệt Phách ngẩng đầu mỉm cười:

- Tên nó là Tiếu Tỉnh. - Ngón tay thoáng động đậy, con rết lặng lẽ bò lên người y, chớp mắt đã biến mất.

Vĩnh Dạ buông tay thở hổn hển, tức tới buồn nôn, muốn đánh người, chỉ mặt Nguyệt Phách, run giọng đáp:

- Để ta nhìn thấy cái thứ buồn nôn ấy trên người ngươi thì đừng hòng tiếp cận ta trong vòng ba trượng.

Nguyệt Phách thở dài, tiến thêm một bước, cúi đầu nhìn Vĩnh Dạ, đột nhiên cười nói:

- Ta lại gần ngươi đây!

Vĩnh Dạ giật mình, lông tóc dựng ngược, vội vàng bay dính lên xà nhà, cách xa y ba trượng.

Nguyệt Phách đắc ý cười, vỗ ngực nói:

- Còn định khoe khoang khinh công sao?

- Ta còn biết ám khí, đừng trách ta ghim chết con sâu của ngươi! - Vĩnh Dạ nghiến răng nghiến IỢỈ.

- Bảy tám năm không gặp, lại còn học cách uy hiếp người khác. - Nguyệt Phách lẩm bẩm, người khẽ nghiêng, con rết lập tức bò đi - Xuống đây!

Vĩnh Dạ vẫn treo trên xà nhà bất động.

Nguyệt Phách bất lực xòe tay ra:

- Không còn nữa, thật đấy.

Lúc này vĩnh Dạ mới nhảy xuống, bất mãn nói:

- Hồi Hồn sư phụ dạy ngươi những thứ vớ vẩn gì thế.

- Phải phòng thân chứ! Ta chỉ biết mấy chiêu quyền cước vớ vẩn thôi. - Nguyệt Phách bình thản đáp.

Thần thái của y khiến Vĩnh Dạ nhớ tới hình ảnh Nguyệt Phách năm xưa cầm đao bảo vệ mình lao ra khỏi tiểu lầu. Nguyệt Phách khỉ đó rất thích học võ, y và Vĩnh Dạ đã bước lên hai con đường khác nhau. Ngay cả việc mình lập mưu đế ba vị sự phụ ghen tuông đánh nhau cũng khiến Nguyệt Phách vô cùng hưng phấn. Nguyệt Phách hôm nay có còn là Nguyệt Phách năm xưa không?

- Người bán rết cho Tường Vỉ Quận chúa là ngươi phải không? Ngươi cũng dọa con gái à! - Vĩnh Dạ cố tỏ ra bình thản, lảng sang chủ đề khác.

- Hôm đó ta nhìn thấy ngươi bị một Quận chúa xỉnh đẹp nhưng ngang ngạnh đuổi theo. - Nguyệt Phách nhìn Vĩnh Dạ bằng ánh mắt dịu dàng, thấy Vĩnh Dạ vẫn gầy gò, nhỏ bé, tuy rằng mình không biết võ công nhưng vì sao vẫn muốn bảo vệ người ấy? - Ta nghĩ ngươi không thích nàng ta bám lấy nên mấy lần cản nàng ta lại.

Khỉ xuất cốc, Vĩnh Dạ vẫn là một đứa trẻ, nay đã trưởng thành, gương mặt anh tuấn càng trở nên yêu mị. Nguyệt Phách tự nhiên đưa tay ra xoa mặt Vĩnh Dạ, còn chưa chạm vào, Vĩnh Dạ đã tránh đi theo bản năng.

Hành động này khiến Nguyệt Phách thấy hổi ngượng, y lặng lẽ rụt tay về, thương cảm nói:

- Chúng ta đều trưởng thành rồi.

Câu nói của y khiến Vĩnh Dạ thấy trong lòng thật buồn, nhưng vẫn cố tỏ ra đang muốn bàn việc chính:

- Ta tìm ngươi là vì Lý Chấp sự nói ngươi có thể giúp ta.

Thần sắc của Nguyệt Phách trở nên lạnh nhạt, cụp mẳt nói:

- Nói đi. Ta giúp ngươi, không nói với họ đâu.

Trái tim Vĩnh Dạ bất giác cũng trở nên mềm yếu. Miệng vẫn lạnh lùng:

- Ta cần một loại thuốc có thể khiến thần trí con người mơ hồ trong giây lát, sau đó không nhớ được những việc vừa xảy ra nữa. Còn nữa, ngươi mà hạ độc giúp Hựu thân vương thì nói trước với ta một tiếngế

Nguyệt Phách mở tủ lấy một cái chai đưa cho hắn, Vĩnh Dạ nhận lấy rồi ra về.

- Tỉnh Hồn! - Nguyệt Phách buột miệng gọi hắn.

Vĩnh Dạ khựng lại, rồi bỏ đi một mạch không quay đầu. Nguyệt Phách không có võ công, Vĩnh Dạ không thể để y phải mạo hiểm. Thay vì để y biết quá nhiều thì chỉ bằng một mình mình hành sự.

 

Du Li Cốc chủ nói không sai, tình cảm của Vĩnh Dạ quá phong phú. Hình như kiếp này chỉ cần gặp được ngườỉ đối xử tốt là đều có cảm giác không thể ra tay độc ác được. Vĩnh Dạ không hiểu lắm cái cảm giác kỳ lạ mà thân thể mới mang lại sau khi chuyến thế, chỉ có thể như một đứa trẻ, thích nghi lại từ đầu, học lại từ đầu.

Ra khỏi căn nhà tranh, đang định rời đi thì Vĩnh Dạ chợt cảm thấy bầu không khí có sự thay đổi, cơ thể bèn thả lỏng, dán chặt vào bức tường.

Vĩnh Dạ nhìn thấy một bóng đen nhanh nhẹn di chuyển, bay thẳng về hướng thư phòng của Lý Thiên Hựu. Vĩnh Dạ nhất thời thay đổi chủ ý. Đêm khuya thanh tĩnh, Lý Thiên Hựu gặp ai nhỉ?

Khẽ cười, Vĩnh Dạ lẳng lặng lại gần như một cơn gió.

Nằm trên hiên thư phòng, lặng lẽ như một con dơi.

Chao đèn bao phủ tỉa sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn trong phòng.

Hựu thân vương mặc bộ áo bào rộng màu lam nhạt có vẻ ung dung, nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tử đàn.

Một hắc y nhân đứng cách Lý Thiên Hựu ba trượng, thân hình cao to mang lại cho Vĩnh Da cảm giác thật quen thuộc, Vĩnh Dạ gần như nín thở.

- Giải độc rồi? - Lý Thiên Hựu mỉm CƯỜỈ lên tiếng.

Hắc y nhân chỉ gật dầu.

Ánh mắt Vĩnh Dạ xuyên qua khe hở ở cửa sổ, nhìn thấy thanh kiếm được nắm chặt trong tay hắc y nhân. Phong Dương Hề, quả nhiên Hựu thân vương có liên hệ với hắn, hơn nữa quan hệ có vẻ không hề bình thường! Vĩnh Dạ ngưng thần lắng nghe hai người đối thoại.

- Mục tiêu tiếp theo. - Lý Thiên Hựu lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn ta.

Vĩnh Dạ chỉ liếc qua đẵ nhận ra đó chính là bản danh sách cần ám sát mà mình cố ý để rơi vào tay Lý Thiên Hựu. Đầu Vĩnh Dạ bắt đầu thấy đau. Nếu Du Li Cốc không xuất động toàn bộ trong cùng một ngày, người nào cũng có Phong Dương Hề tới bảo vệ thì mình sẽ phải gặp hắn ta hai lần. Vĩnh Dạ chỉ mong Phong Dương Hề đánh bại các thích khách khác, nhưng đương nhiên không bao gồm mình. Làm thế nào để Phong Dương Hề đi chỗ khác nhỉ? Vĩnh Dạ lại gặp một vấn đề khó.

- Du Li Cốc phái Nguyệt Phách tới giúp đỡ ta, ta muốn từ chối nhưng không chống nổi cám dỗ. Rất nhiều lúc cần dùng tới y. Không dùng cũng phí.

- Trong Đông cung thì sao? - Hắc y nhân thong thả hỏi.

- Có lẽ cũng có người như Nguyệt Phách. Bên cạnh Đoan vương cũng có, Du Li Cốc suy nghĩ rất chu đáo, lo hết cả rồi.

Vĩnh Dạ cau mày, chẳng lẽ Du Li Cốc đều cài cắm người bên cạnh ba vị Hoàng tử? Nguyệt Phách và mình phò tá Đại hoàng tử, Du Li Cốc toan tính rằng cho dù ai được kế VỊ thì mình cũng có IỢỈ sao?

Lúc này Lý Thiên Hựu bắt đầu sắp lại giá sách, Vĩnh Dạ đoán y đang định mở mật thất, mở to mẳt ra nhìn, thấy mấy ngăn sách dịch đi dịch lại mà không có gì khác thường, bất giác hơi thất vọng. Hôm nay biết được những thứ này là nhiều lắm rồi, Vĩnh Dạ định rời đi.

Chỉ mới cựa mình một cái mà thân hình Phong Dương Hề đã xoay lại, Vĩnh Dạ thầm kêu chết rồi, tay phóng một ngọn phi đao dập tắt nến trong thư phòng, búng người bay ra.

Lý Thiên Hựu hô to:

- Ai thế? - Rồi cùng Phong Dương Hề đồng thời bay ra khỏi thư phòng.

Bốn bề vô cùng yên tĩnh, Phong Dương Hề nhìn Lý Thiên Hựu một cái, điểm chân bay về phía hoa viên.

Lý Thiên Hựu đứng trong đình viện nhìn một lát, quay ngược lại thư phòng. Y đang định vào cửa thì bước chân dừng lại, cười khẽ:

- Ra đi.

Vĩnh Dạ vốn định trốn về hướng hoa viên, khỉ thấy hướng đi của Phong Dương Hề lại quay về thư phòng. Phong Dương Hề đi về phía hoa viên có Nguyệt Phách ở, đmh ôm cây đổi thỏ u? Vĩnh Dạ tuyệt đối không muốn bị bắt quả tang, càng không muốn kéo cả Nguyệt Phách vào vụ này, thân hình lập tức dùng một tư thế mà bản thân không thế tưởng tương nối, lăn vào thư phòng

Vĩnh Dạ không biết là Lý Thiên Hựu phát hiện ra thật hay là lừa mình? Bèn núp sau tấm bình phong bất động.

Lát sau, Lý Thiên Hựu thở dài, đi vào thư phòng.

Vĩnh Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, Vĩnh Dạ vốn rất tin tưởng vào khỉnh công của bản thân, Lý Thiên Hựu không cảm nhận được sự tồn tại của mình đâu.

Nhìn ngọn nến được thắp lên, Vĩnh Dạ hi vọng Lý Thiên Hựu đừng quá chăm chỉ, trong lòng hết lần này tới lần khác nói, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, tối thế này mà ngồi đọc sách không có IỢỈ cho thị lực.

Lý Thiên Hựu ngồi đọc sách một lát rồi cuối cùng cũng thối tắt nến.

Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng bước chân hắn xa dần, đang định rời đi thì nghe thấy Lý Thiên Hựu gọi người tới:

- Người đâu! Phong tỏa thư phòng cho ta!

 

Vĩnh Dạ thất kinh, nhanh nhẹn lao ra từ tấm bình phong, một chân đạp cửa sổ, lập tức khựng lại, cửa sổ bật ra, bên ngoài có một tấm lưới. Vĩnh Dạ chưa kịp quay đầu, Lý Thiên Hựu đã xuất hiện ở cửa, thong thả nói:

- Chỉ có một cửa ra, ở đây.

Vĩnh Dạ không nghĩ ngỢi gì lao ra luôn, vung tay ném ba ngọn phỉ đao, biết rố chỉ có tấn công Lý Thiên Hựu thì mới thoát được ra ngoài. Lần trước Nguyệt Phách hạ độc, Vĩnh Dạ đã vô cùng thận trọng không chạm vào bất cứ thứ gì, thế mà công lực của Lý Thiên Hựu lại khiến Vĩnh Dạ phải kỉnh ngạc, y dễ dàng né tránh được ba ngọn phỉ đao.

- Biết rằng ngươi là cao thủ sử dụng ám khí, cũng chỉ thế mà thôi. - Lý Thiên Hựu giễu cỢt.

Ngươi tưởng rằng ngươi thực sự tránh được sao? Vĩnh Dạ cũng muốn cười, khàn giọng nói:

- Sao ngươi biết ta ở trong thư phòng?

- Đoán thôi. - Gương mặt anh tuấn của Lý Thiên Hựu lóe lên vẻ xảo trá. Ngoài kia quá yên tĩnh, với công lực của mình và Phong Dương Hề, chỉ trong một chớp mẳt, y thực sự không nghĩ ra người đó nếu không núp trong thư phòng thì còn có thể trốn ở đâu. Trao đổi ánh mắt với Phong Dương Hề là vì muốn bảo hắn đến canh chừng Nguyệt Phách.

Vĩnh Dạ vỗ tay khen ngỢi:

- Đại điện hạ quả nhiên quỷ kế đa đoan!

- Quỷ kế đa đoan là ngươi mới phải. - Lý Thiên Hựu dựa người vào khung cửa, không nhường nửa bước, nhấc hai tay lên thong thả nói. - Ta từng nói rồi, muốn mặt đối mặt nói chuyện với ngươi. Ngươi năm lần bảy lượt thâm nhập vào thư phòng của ta, hiển nhiên là cũng có ý này, chỉ bằng ngồi xuống nói chuyện thì hơn.

Vĩnh Dạ gật đầu, không biết từ lúc nào trong tay đã nắm thêm mấy viên bỉ màu đen. Ngón tay miết nhẹ lên bề mặt trơn nhẵn của viên bỉ, Thanh y sư phụ từng nói, ám khí này là đặc sản của nước Tống ở biên giới nước An, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng dùng. Vĩnh Dạ nhìn thư phòng của Hựu thân vương, toàn là gia cụ bằng tử đàn một màu, đúng là rất biết hưởng thụ.

- Thích chỗ này hả? Những sản phẩm làm bằng tử đàn này đều xuất phát từ những khu rừng cổ cách đây hàng vạn dặm, ta rất thích độ bóng và chất gỗ của chúng. Tuy rằng hơi xa, tốn nhân công nhưng mà cũng đáng. Ngồi ở đây uống trà, trò chuyện là một cách hưởng thụ cuộc sống. Thử không? - Lý Thiên Hựu dỊU dàng nói, ánh mắt vẫn găm chặt lên người Vĩnh Dạ. Y không tin là tối nay còn để người đó thoát khỏi tay mình.

 

- Tiếc quá. Vĩnh Dạ cười khẽ, bàn tay vung lên, Lý Thiên Hựu nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được, nhưng lại nghe "bùm" một tiếng, toàn thân đã bị một cơn sóng khí bốc lên. Đồng thời lúc ấy, tấm lưới ở ngoài cửa sổ thư phòng cũng nổ tung, các thị vệ canh giữ bên ngoài ngã nhào xuống đất.

Vĩnh Dạ chép miệng, cùng một tốc độ ấy nhưng ám khí đã thay đổi, vậy mà vẫn tránh theo cách cũ thì quá ngốc. Liếc nhìn thư phòng với vé áy náy, một lần dùng năm viên, thật tiếc cho căn phòng này quá. Vĩnh Dạ vừa nghĩ vừa mƯỢn lực đẩy của sóng khí lao ra ngoài, búng người một cái đã bay xa mười trượng, trong gió còn nghe thấy tiếng cười đắc ý:

- Lý Thiên Hựu, ta đối xử với ngươi không tệ đâu, không ném lôi đạn lên người ngươi là tốt lắm rồi, ngươi phải nhớ ân tình này đấy!

Lý Thiên Hựu chầm chậm đứng thẳng lên, đưa tay xoa gáy, trên ngón tay dính vết máu, cho dù tránh rất nhanh nhưng vẫn bị vụn gỗ nổ bắn ra cứa rách da. Y nhìn vết máu trong tay, rồi nhìn thư phòng vừa bị nổ, sắc mặt trở nên thâm trầm. Đúng là đã coi thường tên thích khách này, khỉ dịch chuyển giá sách y đã khởi động cơ quan, dùng lưới phong tỏa cửa sổ, vậy mà thích khách này lại dám nổ nó. Không những thế mà còn dùng phỉ đao đánh lạc hướng y, khiến y bị thương.

- Thả chó!- Nến mà y thắp có cho thêm dạ anh thảo, kết hỢp với hương tử đàn sẽ tỏa ra một mùi rất nồng. Nếu bị dính trên người, loài chó mà y huấn huyện có thể ngửi được.

Thị vệ dẳt hai con chó nhỏ màu đen lao ra, ngửi trên người Lý Thiên Hựu, rồi lao về phía màn đêm nơi Vĩnh Dạ vừa biến mất. Một canh giờ sau, thị vệ báo cáo:

- Đoan vương phủ.

Đoan vương phủ? Ánh mắt Lý Thiên Hựu tối đi.

Người đó tới từ Đoan vương phủ! Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, rất nhạt, rất khẽ, chớp mắt đã biến mất không để lại dấu vết.

Tên thị tùng nhẹ nhàng dùng miếng vải trắng lau vết máu trên gáy y, nói khẽ:

- Không sao đâu ạ.

Lý Thiên Hựu ừm một tiếng, chắp tay sau lưng, chẳng nhìn lại căn thư phòng, men theo con đường nhỏ đi về phía nhà tranh.

Ra khỏi cống Đông Hoa của kỉnh đô, xuôi về phía Nam, qua mấy con đường lớn là tới ngố Điềm Thủy, đó là một nơi vô cùng phồn hoa. Khánh Đức Đường đại dược phường, cổ Nguyệt lầu, các cửa hàng bán trang sức vàng bạc, Phạn Gia tửu lầu, tiệm bánh bao Lưu Gia... những tiệm nổi tiếng nhất kinh đô đều đưđc mở ở đây. Đưa mắt nhìn ra, khách viếng thăm những nơi này nườm nượp không ngớt.

Dịch quán tiếp đón các sứ thần của An quốc cũng được đặt ở đây.

Sáng sớm tỉnh dậy, Vĩnh Dạ thấy tinh thần thoải mái, tâm trạng rất tốt, bèn quyết định đi đàm phán với Trần quốc.

Lần đầu tiên được làm quan, lại còn là một chức quan to, Vĩnh Dạ chưa từng có kinh nghiệm, cũng không hiểu những lễ nghi rườm rà, chỉ phân biệt chức quan lớn nhỏ qua cách ăn mặc và miễn cưỡng học cách hành lễ với Hoàng đế.

Đối với hai vị phó sứ, Vĩnh Dạ chỉ chắp tay gọi một tiếng lão đại nhân, những việc khác thì kệ

Hai vị phó sứ biết hẳn là Đoan vương Thế tử được Hoàng thượng đích thân hạ chỉ phong làm Hồng LƯ Thiếu Khanh, chính sứ đàm phán, ngoài ra thì không biết nguyên do. Đang nghĩ không biết có phải Hoàng thương cố ý cho vị Đoan vương Thế tử có vẻ ốm yếu, hư nhược này cơ hội rèn luyện nhuệ khí hay không, bởi vậy không dám nói một lời nào thất lễ với Vĩnh Dạ đang được ngồi ghế mềm khiêng vào dịch quán.

Dịch quán chiếm diện tích rất rộng, có bốn, năm viện lạc để thuận IỢỈ cho sứ thần các nước dừng chân.

Vĩnh Dạ tò mò liếc ngang liếc dọc, chặc lưỡi khen ngỢi khoảnh đất này của dịch quán tốt, trong cái ồn ào vẫn giữ được sự yên tĩnh. Nếu không phải đầu óc Hoàng đế có vấn đề thì tức là người ra chủ ý là gian tế nước khác, ai lại cho sứ thần các nước tới kinh đô được ở trong một môi trường đưđc che chắn tốt thế này

Vĩnh Dạ lại nghĩ, e rằng các nước cũng đều như thế, chỉ muốn thể hiện sự phồn hoa cường thịnh của mình, thế nên mới chọn mảnh đất này. Vĩnh Dạ giễu cỢt bản thân thần hồn nát thần tính, việc gì cũng chỉ nghĩ tới phòng vệ, đoạn thở dài, thả lỏng tâm lý phòng vệ đã được bồi dưổng từ khỉ làm thích khách, an nhiên nằm trên ghế thưởng thức tòa nhà theo phong cách vườn tược này.

Đi suốt một khắc, đội ngũ mới vào Đông đại viện của dịch quán.

Trước mặt là chính đường, xung quanh là đại thụ bao vây, một kiến trúc theo lối cửu trùng huyền sơn rộng rãi, dưới mái hiên là một hành lang dài và rộng, trên trải một lớp gỗ màu nâu, đưđc đánh sáng bóng tới mức có thể soi gương.

- Hồng Lư Thiếu Khanh An quốc và Nghị đại sứ Lý đại nhân tới!

Vĩnh Dạ liếc thấy các sứ thần Trần quốc đã ngồi vào vị trí, bèn để cho thị tùng dìu vào trong.

 

Trần sứ xin Dụ Gia Đế để Đoan vương Thế tử chủ đàm, vốn tưởng rằng vỊ Thế tử này anh khí ngời ngời, uy vũ như Đoan vương, không ngờ vừa bước vào đã thấy một thiếu niên có gương mặt trắng bệch, ngũ quan tuyệt mỹ, mặc bộ quan bào màu đỏ tươi, lưng đeo thắt lưng ngọc, mũ kết lưu ly, chính là Hồng Lư Thiếu Khanh cấp tứ phấm, bởi vậy không dám coi nhẹ, hành lễ ra mắt.

Vĩnh Dạ phất tay lên, dường như đang cố lấy sức:

- Hạ quan phụng chỉ đàm phán, các vị mời an... - Vĩnh Dạ dùng sức quá độ, tiếng "an tọa" còn chưa nói dứt mà mặt đã đỏ bừng, sau đó ho khù khụ, tới mức những người có mặt ở đó đều cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy rồi mới dừng lạị

Ho xong, Vĩnh Dạ nhấp một ngụm trà, thở dài:

- Hạ quan từ nhỏ đã lắm bệnh, Hoàng thượng vì muốn bày tỏ thành ý nên chấp nhận yêu cầu của Trần quốc, để hạ quan đảm nhiệm chức chính sứ đàm phán. Hạ quan tinh thần không tốt, không ngồi được lâu, đành phiền hai vỊ phó sứ đại nhân. - Nói rồi Vĩnh Dạ liền nhắm mẳt dưồng thần.

Hai vị phó sứ ngẩn người, thầm kêu khổ trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm trang, nói:

- Lần này là Trần quốc xâm chiếm Tán Ngọc Quan của chúng tôi, điều kiện của An quốc là Trần quốc cắt nhượng trăm dặm phía nam Tán Ngọc Quan...

- Không đưđc! NƯỚC tôi tuyệt đối sẽ không nhương một tấc đất. Mong quân đội An quốc sớm rút khỏi năm mươi dặm quốc thổ nước tôi, giải phóng cho những quân nhân nước tôi bị cầm tù.

- Tiền đại nhân nói thế là sai rồi, quân của ngài chiến bại, thái độ này khác gì đang ra điều kiện! - Mã phó sứ tức giận đỏ bừng mặt - Quân tôi đã chiếm được năm mươi dặm, bên ngài chỉ cần nhường năm mươi dặm nữa mà thôi.

- Năm mươi dặm đó cũng là đất của Trần quốc, quân đội An quốc có thể ở đó lâu dài được không? - Chính sứ Trần quốc Tiền đại nhân CƯỜI lạnh.

- Hừ, quân tôi nếu như khai chiến, chiếm thêm năm mươi dặm nữa thì Trần quốc sẽ mất một trăm dặm, không lẽ Tiền đại nhân lại muốn nhìn thấy quân tôi đỉ vào sâu hơn sao?

Thế là đôi bên mở cuộc "khẩu chiến".

Tranh cãi một lúc, Tiền đại nhân đảo tròn mắt, nhìn Vĩnh Dạ:

- Chính sứ đại nhân nghĩ thế nào?

Vĩnh Dạ mở mắt, đang định nói thì lại bật ho khù khụ, ho xong lau miệng, uống một ngụm trà, nói:

 

- Vừa nãy cãi nhau gì thế? Tôi nghe mà chóng cả mặt, chẳng hiểu câu nào cả. Tiền đại nhân, ý bên ngài thế nào?

Tiền đại nhân mỉm cười:

- Ý bên tôi là...

Còn chưa kịp nói đã bỊ Vĩnh Dạ ngắt lời, hắn quay sang phó sứ Mã đại nhân hỏi:

- Ý bên ta thế nào?

Mã đại nhân hùng hồn nói lại một lần ý của An quốc.

Vĩnh Dạ gật đầu, cười với Tiền đại nhân:

- Tiền đại nhân, chính là ý này, bên ngài còn có yêu cầu gì không?

Tiền đại nhân ngơ ngác, lo lắng toát cả mồ hôi:

- Lý đại nhân, bên tôi không có yêu cầu gìế Bên tôi chỉ là...

- Đã không có yêu cầu gì thì Mã đại nhân, soạn hiệp ước đi, tôi sẽ về phụng chỉ. - Vĩnh Dạ bình thản ngắt lời Tiền đại nhân, lên tiếng dặn dò.

Mã đại nhân cười tươi như hoa, ông biết cho dù không ký được hiệp ước này thì vị Đoan vương Thế tử bệnh tật ốm yếu này cũng khiến đối phương tức nổ cả bụng

Quả nhiên, ông vừa mới gật đầu thì Tiền đại nhân đã đập bàn đứng lên:

- Vớ vẩn, một thằng con nít ranh mà dám tới đây gây chuyện!

Vĩnh Dạ tiện tay đặt mạnh tách trà xuống bàn, lạnh lùng đứng lên:

- Hạ quan là Hồng LƯ Thiếu Khanh, Nghị chủ sứ do quý quốc thượng thư khẩn cầu và do chính Hoàng thượng sắc phong. Quý quốc thỉnh cầu hạ quan chủ đàm, lại lên tiếng sỉ nhục, trở mặt như thế là ý muốn tiếp tục trận đánh này hay sao?

Tiền đại nhân há hốc miệng, biết rằng mình nhất thời nóng nảy đã nói không suy nghĩ, tức đến mức hai mắt đỏ bừng, ông ta cũng là người biết nặng biết nhẹ, lập tức cúi lưng hành lễ:

- Là hạ quan không phải, nghe nói Đoan vương văn võ song toàn, Thế tử đương nhiên cũng là người tri thư đạt lễ, là hạ quan lổ lời.

Vĩnh Dạ cười cười, thong thả nói:

- Hạ quan đâu dám trách tội Tiền đại nhân? Hạ quan thân thể yếu đuối, ngày mai lại bàn. - Nói đoạn chống tay vào thị tùng, đi ra ngoài.

Đế lại quan viên hai nước đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành giải tán.

Tiền đại nhân thở dài, lẩm bấm:

- Công chúa, người hại chết hạ quan rồi.

Hôm sau đàm phán lại tiếp tục, đôi bên vẫn tranh chấp mảnh đất này.

Vĩnh Dạ vô cùng chán nản, nhìn quan viên hai nước bất chấp hình tượng đập bàn quát tháo, đột nhiên bực bội, đứng lên, không thèm ho nữa mà lạnh nhạt buông một câu:

- Không cắt nhượng đất cũng được.

Lập tức xung quanh ỉm ắng như tờ.

Quan viên Trần quốc kỉnh ngạc, niềm vui nở ngay trên mặt. Trăm dặm phía nam Tán Ngọc Quan là tấm màn che của Trần quốc, không thể nhường dù chỉ một tấc. Sứ đoàn hai nước vì việc này mà tranh cãi suốt nửa tháng trời, vậy mà vỊ chính sứ đại nhân này mới chủ đàm đến ngày thứ hai đã kết thúc tất cả chỉ trong một câu.

Tiền đại nhân thận trọng hỏi:

- Chính sứ đại nhân nói thật không?

- Sao? Tiền đại nhân thấy tôi không đòi đất lại cảm thấy bất an u? Thế thì... Tiền đại nhân vội vàng ngắt lời hắn, cười nói:

- Chính sứ đại nhân nói chí phải, không nói chuyện đất đai nữa.

Các quan viên An quốc đều lo lắng toát cả mồ hôi, trỢn to mắt nhìn Vĩnh Dạ, không biết Thế tử đang định làm gì. Phó sứ Mã đại nhân giật giật áo Vĩnh Dạ.

Vĩnh Dạ cười cười, nói một mạch những gì mà Đoan vương ra giá. Quan viên An quốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sứ thần nướcTrần càng nghe càng giận. Hoàng kim, bạch ngân đã đành, lại đòi cả mười vạn cân sắt sống mang vào An quốc. Thời thế loạn lạc, sắt là vật tư chiến bị, nước nào cũng cần dùng, nước Trần sản xuất được sắt, nước An vừa mới mở miệng đã đòi sản IƯỢng cả năm, sao Trần quốc sứ thần có thể đồng ý.

Tiền đại nhân đang định lắc dầu, Vĩnh Dạ tiếp tục:

- Những thứ này coi như là của hồi môn của các ngài cho công chúa Ngọc Tụ, nói ít đi thì thiệt thòi cho công chúa quá.

Quan viên Trần quốc thất kinh, đứng lên quát:

- Ngọc Tụ công chúa vô cùng tôn quý, An quốc dám cầu thân với người để bắt làm con tin, làm gì có lý ấy!

Vĩnh Dạ nhắm mắt không nói nữa.

Sứ thần An quốc cũng giật nảy mình vì câu này của hắn, chuyện này lúc trước chưa hề thống nhất. Mã đại nhân nhảy dựng lên, thấy Vĩnh Dạ nhắm mắt dưỡng thần, lại không biết nên nói gì nữa.

Lúc này chợt nghe có tiếng ngọc bội vang lên tinh tang, một giọng thanh tú cất lên:

- Thêm cả ngàn con chiến mã. Chính sứ đại nhân, điều kiện này Ngọc Tụ đồng

r

- Công chúa! - Tiền đại nhân và quan viên Trần quốc phủ phục hành lễ.

 

Vĩnh Dạ mở bừng mắt. Công chúa Ngọc Tụ trong y phục nữ xuất hiện ở cửa. Ngọc Tụ mặc một bộ cung trang[l], vô cùng diễm lệ, chiếc cằm của nàng vẫn hếch lên theo thói quen, chỉ liếc nhìn Vĩnh Dạ bằng khóe mắt, ngạo khí bấm sinh của hoàng tộc ập tới. Vĩnh Dạ nhớ tới Tường Vi, nếu so sánh thì nha đầu đó vẫn đáng yêu hơnế

[1] Trang phục hoàng cung.

Vĩnh Dạ cười cười đứng lên, cúi người hành lễ:

- Hồng Lư Thiếu Khanh Lý vĩnh Dạ tham kiến công chúa.

Đó chính là thiếu niên áo tím che mặt hôm đó sao? Thân hình hơi gầy một chút, nhưng lưng rất thẳng, chiếc quan bào màu đỏ chót ánh lên sức sống và vé anh tuấn, ngũ quan tinh xảo tới mức không tìm được bất cứ khuyết điếm gì. Trong mắt Ngọc Tụ lóe lên một sự ngổ ngàng, lập tức nhớ tới Đoan vương phỉ xinh đẹp như thần tiên trong lời đồn. Nàng lại nhớ tới bộ dạng của Vĩnh Dạ hôm trước sỢ hãi lăn lông lốc tới chân mình, khóe miệng nhếch lên một nụ CƯỜỈ giễu cợt và khinh bỉ, gật đầu hoàn lễ.

Vĩnh Dạ cười nói:

- Nếu công chúa có thể làm chủ thì chúng tôi sẽ hiệp ước phụng chỉ. Hạ quan cáo từ.

- Thế tử xin dừng bước, Ngọc Tụ có một việc không hiểu, muốn mời Thế tử đi bộ đôi bước Ngọc Tụ mặc kệ vĩnh Dạ luôn miệng xưng là hạ quan, giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng ngữ khí thì không cho phép có sự từ chối.

Vị công chúa này rõ ràng là biết kế hoạch của Du Li Cốc, thế nên mới đồng ý nhanh chóng như thế. Vĩnh Dạ tò mò không biết nàng ta định giữ mình lại nói chuyện gì, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.

Vĩnh Dạ lặng lẽ theo sau nàng ra khỏi đại đường, tà váy của Ngọc Tụ xòe trên đất trông như đuôi công. Thị nữ cách họ ba trượng để tạo điều kiện cho công chúa và Vĩnh Dạ nói chuyện.

Đi qua hành lang là tới một tiểu viện dây leo bám đầy, lúc xuống bậc cấp, công chúa đứng yên không nhúc nhích, đưa mắt nhìn Vĩnh Dạ cười:

- Ngươi làm tốt lắm Chỉ có điều... đòi nhiều thứ quá.

Câu nói ấy thốt ra từ miệng một cô gái mới mười sáu tuổi, lại mang hàm ý trách móc khiến Vĩnh Dạ bất giác nghĩ, người thời này hình như đều già trước tuổi. Nhưng ý của câu ấy là... trong mắt Vĩnh Dạ lóe lên một tỉa sáng, chẳng lẽ Du Li Cốc thực sự có quan hệ với Trần quốc? Hoặc là tổ chức đó do Trần quốc dựng nên? Dã tâm của Trần quốc hình như hơi lớn quá. Có điều, ngay cả viên ngọc minh châu của Trần vương cũng mang ra cho An quốc cầu thân thì còn có chuyện gì mà họ không làm được?

Vĩnh Dạ giả bộ không hiểu, hùng hồn nói:

- Trần quốc bại binh, bồi thường nước tôi là lẽ đương nhiên!

Công chúa nhìn Vĩnh Dạ giễu cdt, Vĩnh Dạ nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, không hề sổ hãi, hi vọng nàng sẽ làm như thế, càng hi vọng nàng nhắc tới Du Li Cốc. Vĩnh Dạ chỉ mong nàng chứng thực mối quan hệ giữa Du Li Cốc và Trần quốc, bất giác nở một nụ cười.

Ngọc Tụ bị nụ cười ấy mê hoặc, Vĩnh Dạ cũng không cao hơn nàng là mấy, nhưng vẫn khiến nàng phải hếch cằm lên:

- Trung thu tháng Tám, ta sẽ chờ ngươi tới đón ở mười dặm ngoài Tán Ngọc Quan.

Vĩnh Dạ thấy hđỉ tiếc khi nghe thấy câu này, thản nhiên nói:

- Hạ quan sức khỏe không tốt, có phải do hạ quan đi đón công chúa hay không thì còn chưa biết.

Mùa xuân ấm áp, nếu từ xa nhìn vào thì đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ. Tiếc rằng một người kiêu ngạo, một người thản nhiên. Ngọc Tụ liếc xéo Vĩnh Dạ một cái, khoác lại chiếc áo trên vai, tức khí:

 

- Lui ra. - Nói rồi đặt chân xuống bậc cấp.

Vĩnh Dạ bĩu môi, lẳng lặng thò một chân ra giẫm vào gấu váy, đắc ý nhìn công chúa bỊ ngã. Thầm nói, giẫm lên cái đuôi của cô, xem cô còn kênh kiệu được không!

Ngọc Tụ không kịp đề phòng, thân thế đổ mạnh về phía trước, nàng phản ứng rất nhanh, xoay người lại, vốn định đứng vững, nhưng Vĩnh Dạ giẫm mạnh quá. Vĩnh Dạ chỉ khẽ đưa tay ra, Ngọc Tụ đã tình cờ rơi vào vòng tay.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ ra ngượng ngùng.

Vĩnh Dạ nhất thời lơi tay, Ngọc Tụ thấy mình sắp ngã ra đất, kêu khẽ một tiếng rồi cả người bật lên, tà váy bị kéo mạnh rách một lỗ to.

Vĩnh Dạ chớp mắt, như thể giật mình.

Gương mặt xinh xắn của Ngọc Tụ đỏ bừng, ngượng ngùng kéo váy, quát to:

- Thật là vô lý

- Hạ quan sỢ làm phiền công chúa, xỉn cáo lui. - Mục đích của Vĩnh Dạ đã đạt được, cúi đầu tỏ ý mình không hề dám vô lễ.

- Cút

Vĩnh Dạ quay người cất bước, rồi lại quay người lại nâng niu viên ngọc bội phỉ thúy của công chúa trong tay:

- Đúng rồi, nếu công chúa đang tìm vật này thì hạ quan tình cờ nhặt được. - Vĩnh Dạ nhìn thân thể phát run lên vì tức giận của nàng đến cái điệu bộ không thế không đưa tay ra nhận lại miếng ngọc bội mà đắc ý vô cùng, cố nhịn cười:

- Công chúa sắp gả tới nước tôi, mong người sớm về Trần quốc chuẩn bỊ. Hạ quan không ở lại lâu nữa, còn phải hồi cung phụng chỉ.

- Chính sứ đại nhân đích thân cầu thân, không biết là cầu cho ai? - Ngọc Tụ lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Vĩnh Dạ nghĩ bụng, nàng mời ta làm chính sứ là để gả tới triều đình của ta. Còn về ba vị Hoàng tử, nàng muốn chọn ai thì chọn, có lẽ nàng cũng chẳng buồn quan tâm. Trên mặt nở một nụ cười lấy lòng:

- Hạ quan không dám đoán bừa Thánh ý, xin phép cáo từ. Đúng rồi, công chúa nổi giận trông càng xinh đẹp, còn nữa, nếu cằm hếch lên nhiều quá thì sau gáy sẽ có nếp nhăn đấy.

Một câu châm biếm được nói ra hết sức nhẹ nhàng, Vĩnh Dạ nghe mà còn cảm thấy hình như mình đang muốn tốt cho nàng. Nhìn Ngọc Tụ một lần nữa biến sắc, Vĩnh Dạ lập tức quay người, rảo bước bỏ đi, không còn dáng vẻ yếu đuối cần người dìu đổ nữa. Khiến Ngọc Tụ tức giận nghiến răng ken két.

 

Hồi lâu sau nàng mới cười lạnh, ra lệnh:

- Bảo Tiền đại nhân chuẩn bị hành trang hồi quốc.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t127059-vinh-da-chuong-18.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận