"Thật tốt, còn có thể sống mà nhìn thấy anh. Lạc Tư, em rất nhớ anh, mỗi ngày mỗi một phút, một giây. Anh thật sự đã ở đây, cảm tạ ông trời, đây là lễ vật tốt nhất em nhận được." Cô tựa như một cô bé cười thỏa mãn, chỉ có ở trong mơ, cô mới có thể đối với anh cười như vậy, đối với anh nói ra tâm sự thật trong lòng.
Anh lắc lắc đầu, nhắm đôi mắt tràn ngập niềm vui lại. Đem cô gắt gao ôm lấy, yêu thương lại lan tràn.
Đồ ngốc này, ông trời muốn cướp đi em từ tay của anh, em còn cảm ơn cái gì? Em nên trách anh, mắng anh không nên để chúng ta yêu nhau, lại tàn nhẫn chia cách chúng ta như vậy, mắng anh không nên chia rẽ đôi uyên ương, chúng ta là người thân, không được xa cách nhau.
Tình yêu của chúng ta, vì sao lại như vậy?
Quá mức khắc cốt ghi tâm, cũng quá mức đau triệt nội tâm.
Nhưng mà, chúng ta đã gặp lại nhau, đang ở bên nhau. Nổi thống khổ của chúng ta, bi thương của chúng ta, chúng ta đang phải chịu tội. Thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, niềm vui thế tục cùng hạnh phúc, giống như giọt nước trong trẻo, ấm áp như dòng suối ngọt ngào đang ở trước mắt anh, cứ không ngừng chảy mãi ra xa, anh không có hy vọng xa vời, anh chỉ muốn em hạnh phúc, không còn đau buồn nữa.
Có lẽ niềm vui gặp lại làm trái tim Uyển Uyển nhất thời không chịu đựng được, sau đó không lâu, cô nặng nề rơi vào giấc ngủ. Lông mi thật dài im lặng buông xuống, cô ngru quá mức im lặng, như một con búp bê bằng gốm sứ, tuy đắt nhưng lại dễ vỡ.
Lạc Tư ôn nhu mang Uyển Uyển đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng mở cánh cửa đi ra ngoài.
"Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện."
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh cùng với Dương Nhược Vy mặt đối mặt. Bưng ly Whisky lên, nhẹ nhàng lay động, chất lỏng màu vàng cùng hương vị mê ly tỏa ra.
"Anh muốn tôi nói như thế nào? Đã qua nhiều ngày như vậy, cô ấy ngày nào cũng giống nhau. Dưỡng bệnh, ăn cơm, buổi sáng ngồi trước cửa sổ ôm quyển sách ngây ngô cười, buổi tối lại ôm nó khóc lớn. Mỗi lần đi ngủ cô ấy đều rất sợ, bởi vì cô ấy sợ ngủ nhiều quá sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa."
Dương Nhược Vy nói xong, tâm Lạc Tư trầm xuống, mùi vị rượu trong miệng trở nên chua xót, theo yết hầu anh đi xuống, tràn đầy đau đớn.
"Anh biết không? Anh cho cô ấy một tình yêu đã hết thuốc chữa. Tôi đã hỏi qua bác sĩ trị liệu cho cô ấy từ nhỏ, bệnh của cô ấy từ lúc sinh ra đã có, mẹ cô ấy bởi vì bệnh này mà qua đời. Từ nhỏ, cô ấy không thể cười to, không thể giống như người bình thường muốn làm gì thì làm. Mà cả đời cô ấy, việc mạo hiểm nhất chính là đi yêu anh. Nhưng, cô ấy đã đặt cược quá lớn, cho dù thắng trong tình yêu, cô ấy lại thua chính sinh mệnh của mình. Cô gái ấy, thực sự rất ngu ngốc."
Anh suýt chút nữa ngừng thở, trong lòng rung động cũng không nhỏ. Đúng vậy, cô rất ngốc, ngu ngốc đến mức cái gì cũng cho anh, ngốc đến mức không nên gả cho người đàn ông như anh, bị anh đưa vào tù, sau khi ra khỏi, cô cũng không thông minh lên chút nào, ngược lại càng trở nên ngốc thêm. Cô không nghĩ mình trốn đi sẽ làm người khác lo lắng sao, cô không biết người khác sẽ vì cô mà không thể sống sao?
Nhưng mà, sao cô ngốc như vậy, khiến cho người ta thương tiếc, cũng khiến cho người ta yêu thương.
"Còn có biện pháp sao?" Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào ly rượu, thanh âm khàn khàn hỏi.
"Sao? Sao anh không hỏi về con của anh?"
Anh nhẹ nhàng kéo môi, động tác rất nông, giống như cố nặn ra một nụ cười: "Tôi không quan tâm."
Dương Nhược Vy gật gật đầu, đúng vậy, anh đã nói mình lãnh huyết vô tình, tất cả mọi người chết anh cũng sẽ không để ý.
Cô nói: "Có, giữ lại em bé, sau khi sinh xong tiếp tục làm phẫu thuật, đổi một trái tim trọn vẹn khỏe mạnh." Đây là biện pháp duy nhất, nhưng cũng là biện pháp làm Uyển Uyển dễ ra đi nhất.
"Không đơn giản như vậy, thật không?"
Nếu không phải đang là thời điểm không thích hợp, cô sẽ vì người đàn ông thông minh như vậy vỗ tay.
Dương Nhược Vy gật gật đầu: "Đúng, bởi vì sau khi sinh xong cơ thể cô ấy vô cùng suy yếu, căn bản không thích hợp làm phẫu thuật, hơn nữa thân thể của cô ấy không thể chịu đựng thời gian giải phẫu dài như vậy. Cho dù thành công, thân thể còn trải qua đau đớn hành hạ, phải điều dưỡng qua một thời gian dài mới có thể bình phục. Nhưng mà, cũng không thể đảm bảo vài năm sau cô ấy không sẽ xuất hiện phản ứng phụ."
Anh trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: "Nếu làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công đến mấy phần?"
Cô nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi trả lời: "Hiện tại, chỉ không đến hai mươi phần trăm".
Anh gật gật đầu, không nói cái gì.
Cuối cùng anh đứng lên: "Cám ơn cô, giúp tôi chăm sóc cô ấy."
"Lạc Tư tiên sinh, tôi có thể xin anh một việc được không?" Đột nhiên, cô lên tiếng.
Người đàn ông dừng bước đứng trước cảnh cửa, nghi hoặc quay đầu nhìn vào cô.
Cô cũng đứng lên, chân thành nói: "Tôi muốn xin anh, nếu yêu cô ấy, xin hãy cố gắng chờ đợi. Cũng hy vọng anh, có thể làm cô ấy tin tưởng, làm cô ấy sống sót. Cô ấy hiện tại rất mong manh, cũng rất suy yếu. Khả năng giữ lại đứa bé cũng đã là cái kỳ tích, tôi hy vọng kỳ tích này có thể kéo dài thêm."
Nhìn vào cô thật lâu sau, anh mới gật gật đầu, bờ môi cong lên, khẽ ảm đạm cười, từ trước đến nay trong đôi mắt sắc bén giờ phút này lộ vẻ ôn nhu cùng tình yêu sâu sắc, còn có sự kiên định: "Tôi không muốn miễn cưỡng cô ấy. Nhưng mà tôi sẽ nói cho cô ấy biết, không có cô ấy, nữa đời sau cuộc sống của tôi sẽ như một cái xác không hồn."
Nhìn người đàn ông rời khỏi, Dương Nhược Vy thật lâu không hề cử động.
Lời nói của anh, có thể hiểu được.
Cô sống, anh sẽ sống. Trên thiên đàng, dưới bầu trời, nơi nào có Hách Liên Uyển Uyển, sẽ có Lạc Tư bên cạnh. Rốt cuộc, không biết ai sẽ là người ra đi.
Có một loại yêu, vượt qua thời gian cùng không gian, sẽ không vì cái chết mà biến mất.
Có một loại yêu, khắc sâu mà không hề có đạo lý, trong nội tâm bọn họ chỉ có thể trồng trọt một lần, một lần lúc sau, tình nguyện hoang vu. Sau đó, chỉ có thể trơ mắt xem anh hoang vu chết đi.
Nếu đau thương, ngươi có thể vì nó thương tiếc, lại vĩnh viễn không thể thay đổi được nó.
Ban đêm, ánh trăng lén lút lộ ra, có lẽ là không muốn quấy rầy đôi tình nhân trong phòng, nó đang ngượng ngùng tránh ở sau đám mây, xuyên thấu qua tầng tầng sương trắng, tản mát ra ánh sáng thần bí mà lại mông lung. Bóng cây nhờ gió nhẹ nhàng lay động, cảnh ban đêm, rất ấn tượng.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, Uyển Uyển tựa vào trên lồng ngực người đàn ông, trong tay người ấy đang cầm một quyển sách, nhẹ nhàng đọc chậm. Giọng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính, tựa âm thanh êm ái đẹp nhất trong đêm, giống như có vô số tinh linh đang nhảy múa hay phảng phất đâu đây tiếng ca thánh thót của ai đang ngâm.
Anh đọc rất nghiêm túc, cô nghe thật hạnh phúc.
Anh chỉ muốn lặng im ở bên em, anh không dám nói, ...
Anh khát vọng con người em, nhưng anh không dám, sợ em sẽ biết tình cảm này.
Bởi vậy anh tùy tiện chiếm giữ em từ đầu đến cuối.
Từ trong mắt em liên tiếp truyền đến sự kích lệ, làm cho anh luôn cảm thấy mới mẻ.
Đọc xong một đoạn dài, Lạc Tư chậm rãi khép lại tập thơ. Một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo đột nhiên duỗi tới.
"Đừng dừng lại, đọc tiếp cho em nghe đi, em thích nghe." Uyển Uyển nhẹ giọng làm nũng.
Kỳ thật, cô muốn nghe nhiều lắm, muốn nghe âm thanh của anh. Ở bên cạnh anh, cô thậm chí cảm thấy ngủ là lãng phí thời gian, vào lúc này cô đã rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng cô không muốn ngủ, chỉ muốn nghe thêm nhiều giọng nói của anh, cảm thụ được hương vị của anh truyền đến bên người cô.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của Uyển Uyển, nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến làm người đàn ông khẽ nhíu mày. Ôm lấy cô thật chặt, kéo tay cô với vào trong áo ngủ của mình, dùng chính nhiệt độ trên cơ thể anh làm cô ấm áp. Mặt Uyển Uyển nhiễm một màu đỏ hồng, hành động của Lạc Tư tuy ôn nhu nhưng cũng mập mờ, khiến cô có chút ngượng ngùng.
"Anh đồng ý với em, ngày mai sẽ lại đọc cho em nghe. Nhưng hiện tại em cần nghĩ ngơi, đã quá khuya, đừng quên cục cưng của chúng ta hôm nay chơi đủ rồi."
"Nhưng em không muốn ngủ." Cô thấp giọng kháng nghị, con ngươi xinh đẹp lóe ra có chút đáng thương đang nhìn anh.
Anh bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng mang theo sủng nịch nồng đậm: "Được rồi, vậy em muốn làm cái gì?"
"Nói chuyện phiếm." Thấy Lạc Tư có chút đùa cợt, cô vội vàng cao hứng đưa ra yêu cầu.
"Được, em muốn tán gẫu chuyện gì?" Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc dài mềm mại của cô, ôn nhu đem chúng nó vén sau hai tai cô."Em muốn biết, làm sao anh tìm được em?"
Từ thân thể người đàn ông ngồi bật dậy, cô cầm lấy tay anh đang chơi đùa mái tóc đen của cô, từng sợ từng sợi theo khe hở của bàn tay từ từ rơi xuống.
Cô có chút tò mò, cô rõ ràng trốn thành công như vậy, trong thời gian ngắn anh lại có thể tìm được cô. Nhưng, Uyển Uyển không biết, trong mắt cô là "Thời gian ngắn", nhưng với Lạc Tư, mỗi ngày trôi qua giống như trải qua ngàn năm, vạn năm lâu như vậy, thế cho nên sau khi tìm thấy cô, vô luận cô kháng cự anh như thế nào, không muốn tha thứ cho anh, anh cũng không rời khỏi người cô một bước.