hơn nữa mẹ Giản đã biết bệnh tình của mình nên tâm tình rất kém, có chút cam chịu, không chịu phối hợp để điều trị, khiến Giản Chiến Nam và ba Giản lâm vào tình trạng đau khổ bất đắc dĩ.
Vì mẹ Giản bị bệnh, nên đã mấy ngày Giản Chiến Nam không về nhà, hắn bận rộn chuyện ở bệnh viện và công ty, mệt mỏi cả người, ngay cả Tiểu Hoành cũng không có thời gian để chăm sóc, cho nên trách nhiệm chăm sóc Tiểu Hoành liền giao lại cho Mạc Mạc, cũng may Tiểu Hoành đã 6 tuổi, cũng hiểu chuyện, hơn nữa còn rất nghe lời Mạc Mạc, ở chung với Mạc Mạc rất hòa hợp.
Mẹ Giản rất thích Tiểu Hoành, cho nên Mạc Mạc sẽ mang Tiểu Hoành tới bệnh viện thăm mẹ Giản, nhưng mẹ Giản không hề nhìn Mạc Mạc, nhưng thấy Tiểu Hoành thì rất vui, dù không có sức nói chuyện, cũng luôn kéo tay Tiểu Hoành, trong mắt đều là sự yêu thương.
Có lẽ cảm thấy được bản thân mình không còn sống được lâu nữa nên mẹ Giản luôn nói chuyện với Tiểu Hoành, tiếc nuối, tiếc nuối đến lúc sắp chết cũng không nghe được một lời gọi bà nội của Tiểu Hoành, nghĩ xong lại phiền toái, tức giận, cuối cùng Mạc Mạc chỉ đành đưa Tiểu Hoành đi.
Hôm nay là tròn một tuần không về nhà nên Giản Chiến Nam rốt cuộc cũng về, lúc này Tiểu Hoành đã ngủ, còn Mạc Mạc thì ngồi xem tivi trong phòng khách, nhưng tivi đang chiếu quảng cáo, có thể thấy cô cũng không thực sự xem tivi, có lẽ cô cũng đang chờ người, mỗi ngày đều chờ người đàn ông mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, hiện tại hắn đang cần một người cho hắn thêm nỗ lực.
“Vẫn chưa ngủ hả?” Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc, trong lòng liền ấm áp, có phải cô đang chờ hắn? ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu khiến sự mệt mỏi trong lòng cũng tiêu tan chút ít, hắn đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống với vẻ mệt mỏi.
“Còn sớm, không ngủ được, ăn cơm tối chưa, thấy anh rất mệt, đi tắm nước ấm trước rồi ăn chút gì đó.”
Mạc Mạc nói xong nhưng Giản Chiến Nam vẫn không nhúc nhích, trước kia mỗi lúc về đến nhà thì việc trước tiên hắn làm làm tắm rửa, vì hắn là người rất sạch sẽ, nhưng bây giờ hắn lại ngồi trên sô pha không chút sức lực như thế, thậm chí ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
“Nếu quá mệt thì hãy nằm nghỉ ở sô pha một chút, tôi đi ngủ trước.”
Mạc Mạc nói xong thì đứng dậy rời đi, nhưng tay lại bị Giản Chiến Nam nắm lại, cô lại ngồi xuống, Giản Chiến Nam đã sán lại gần cô, ôm cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, mặt vùi vào trong cổ cô, hắn không nói chuyện, nhưng Mạc Mạc lại cảm thấy tâm sự của hắn rất nhiều.
Lúc tay của Mạc Mạc để trong ngực hắn, Giản Chiến Nam lại xiết chặt tay hơn “Mạc Mạc, để anh ôm một lát.”
Tay Mạc Mạc do dự một chút rồi vòng tay ôm lấy hắn, vuốt ve tấm lưng rắn chắc của hắn, giống như một loại an ủi trong im lặng “Sao thế, mẹ….. mẹ vẫn không chịu phối hợp để điều trị hả?”
Giản Chiến Nam không nói chuyện, Mạc Mạc cũng không nói nữa, hai người cứ ôm nhau trong im lặng như thế, không biết thời gian trôi qua bao lâu Mạc Mạc nghe được hơi thở đều đều của Giản Chiến Nam, cô nhẹ đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn tiếp tục ngủ.
Mạc Mạc không thức hắn dậy, rời khỏi vòng ôm của hắn, đỡ hắn nằm trên sô pha, bỏ giày và cà vạt ra, rồi cầm tấm thảm mỏng đắp lên cho hắn, cô vẫn cho rằng hắn sẽ không mệt, thì ra là không phải, hắn cũng chỉ là một người phàm…
Ngày hôm sau khi Mạc Mạc dậy thì Giản Chiến Nam vẫn nằm ngủ ở sô pha, cho đến khi Mạc Mạc và Tiểu Hoành ăn sáng mà Giản Chiến Nam vẫn chưa tỉnh, nhất định mấy ngày nay hắn rất mệt. Mạc Mạc bảo dì Tố đừng làm phiền Giản Chiến Nam, để cho hắn ngủ, dặn dò xong mới đưa Tiểu Hoành tới bệnh viện.
Lúc Mạc Mạc và Tiểu Hoành tới, mẹ Giản không chịu ăn sáng, đang tức giận với hộ lý, Mạc Mạc và Tiểu Hoành tới như là vị cứu tinh. Vì mẹ Giản thấy Tiểu Hoành tới thì lập tức chuyển thành vui vẻ.
Tiểu Hoành rất thông minh, đi tới kéo tay của mẹ Giản, rồi mình cũng đứng khoa tay múa chân như nói gì đó, hoàn cảnh như thế, tình huống như thế cũng rất dễ để hiểu Tiểu Hoành đang muốn nói gì, hơn nữa, mỗi lần đến thăm mẹ Giản thì Tiểu Hoành đều làm động tác này, chắc là hỏi mẹ Giản có khó chịu không, có khỏe hơn không.
Mạc Mạc đi tới sờ đầu Tiểu Hoành, nhìn mẹ Giản đang nằm trên giường bệnh liền nói: “Đã nhiều tuổi rồi mà còn giống như trẻ con, không sợ bị Tiểu Hoành cười, Tiểu Hoành bị bệnh đều biết nghe lời bác sĩ, mẹ đã mấy tuổi rồi, còn không bằng một đứa bé.”
“Tôi cần cô dạy sao….cô đi ra ngoài cho tôi….” Sắc mặt của mẹ Giản tái nhợt, nhìn không hề có tinh thần, nhưng nhìn thấy Mạc Mạc liền hận không thể nhảy xuống giường rồi đuổi cô ra ngoài.
“Muốn đuổi con đi thì mẹ cũng phải có tinh thần chứ.” Mạc Mạc vẫn đứng đó không nhúc nhích, “Nghe bác sĩ nói, nếu điều trị tốt thì bệnh cũng không phải là không chữa được, rất nhiều người đều chữa khỏi và đã xuất viện.”
“Hừ..” mẹ Giản hừ một tiến “Tôi chết…. không phải cô càng vui sao….giả mùa sa mưa, an cái gì tâm chứ, đừng hy vọng tôi thay đổi với cô….tôi sẽ không cảm kích….”
“Con vẫn không biết vì sao mẹ vẫn không thích con, có lẽ con không phải là đứa con dâu tiêu chuẩn của mẹ lựa chọn, ngược lại con cũng không thích mẹ, nói những lời này không phải là muốn lấy lòng. Nói thật, chúng ta vốn là hai người không có gì liên quan tới nhau, nhưng vì Giản Chiến Nam chúng ta mới ở cùng nhau, có duyên nên con mới có thể gọi mẹ một tiếng mẹ, con hy vọng mẹ có thể khỏe mạnh sống lâu.
Mấy ngày nay Giản Chiến Nam rất khổ sở mẹ biết không, tâm tình của anh ấy đau khổ bao nhiêu con đều biết, bởi vì con cũng đã trải qua cảm giác mất đi người thân, lúc 17 tuổi, ba mẹ con bị tai nạn xe….để lại một mình con, quãng thời gian đó như sống trong địa ngục, cảm giác mất đi người thân đau khổ sống không bằng chết. Giản Chiến Nam cũng thế, mẹ nghĩ qua chưa, nếu mất đi mẹ thì anh ấy sẽ đau khổ bao nhiêu, thương tâm bao nhiêu?
Cho dù mẹ không vì bản thân mình mà kiên cường cũng cần nghĩ cho con của mẹ, nghĩ cho người chồng đã cầm tay mẹ dắt đi hơn nửa cuộc đời, họ đều hy vọng mẹ sẽ khỏe hơn, nếu mẹ từ bỏ, đau khổ nhất, khó khăn nhất, thương tâm nhất là những người thân của mẹ, chỉ cần mẹ không sợ bệnh thì nhất định sẽ chiến thắng, nếu mẹ không chiến mà bại, thì thật sự là sẽ không còn cơ hội.”
Mẹ giản không nói gì, có lẽ là vì khó chịu không còn sức, có lẽ cảm thấy lời Mạc Mạc nói là có lý, bà nắm mắt lại không để ý tới Mạc Mạc cũng không để ý tới Tiểu Hoành, thực ra khi nghĩ tới lời của Mạc Mạc, mất đi bà, chồng cùng con sẽ phải làm sao?
Mạc Mạc giữ chặt tay Tiểu Hoành nói: “Tiểu Hoành, bà nội mệt rồi, để cho bà nội nghỉ ngơi nhé.”
Tiểu Hoành gật đầu, mắt to nhìn Mạc Mạc, sau đó nhón chân môt lên hôn mặt mẹ Giản một cái, rồi có vẻ như nói tạm biệt, rồi rời đi với Mạc Mạc. Từ sau khi Tiểu Hoành ở chung với Giản Chiến Nam và Mạc Mạc thì tính cách dường như hoạt bát hơn nhiều, trước kia khi tới với Nhã Nhi thì dường như cảm thấy Tiểu Hoành không có hứng thú với thế giới bên ngoài, bây giờ xem ra đã tốt hơn nhiều, là một đứa bé linh động hoạt bát.
Tiểu Hoành và Mạc Mạc trốn ở sau cửa, phía sau còn có thêm hai người đàn ông, là vệ sĩ của Mạc Mạc, đi đâu cũng có mắt, dần rồi cô cũng quen. Cô và Tiểu Hoành trốn ở đó nhìn hộ lý bắt đầu cho mẹ Giản ăn cơm.
Mạc Mạc và Tiểu Hoành nhìn nhau cười, xem ra những lời lúc nãy đã có tác dụng, một lớn một nhỏ cùng nắm tay rời khỏi bệnh viện, Tiểu Hoành cảm thấy Mạc Mạc là một người mẹ đặc biệt, bà nội rất cố chấp, vì sao mãi không chấp nhận mẹ Mạc Mạc, mẹ là một người tốt.
Ra tới cổng bệnh viện, Hàn Chấn Dạ cũng chạy xe tới, Mạc Mạc và Tiểu Hoành vừa lên xe, thì tiếng di động vang lên, Mạc Mạc lấy điện thoại ra thì thấy người gọi tới là Giản Chiến Nam nên lập tức bắt máy.
“Em tới bệnh viện hả?”
“Ừm, anh không cần phải lo, mẹ vừa ăn sáng rồi, hơn nữa tâm tình đã tốt hơn, anh…còn có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Hắn tỉnh lại nhưng không thấy Mạc Mạc nên trong lòng hơi trống rỗng.
Tiểu Hoành lắc mạnh tay của Mạc Mạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nỗi lo lắng và chờ mong, Mạc Mạc cũng đoán được ý của Tiểu Hoành, tiểu tử này đã mấy ngày không gặp Giản Chiến Nam rồi “Bây giờ anh còn ở nhà không?”
“Anh ở công ty.’
“Tiểu Hoành muốn gặp anh, lát nữa anh rảnh không, tôi đưa Tiểu Hoành tới tìm anh.” Mạc Mạc nói xong thì nhìn Tiểu Hoành, trên khuôn mặt nhỏ đều là nét vui mừng, cô đã nói ra tâm sự của Tiểu Hoành rồi.
“Anh chờ hai người.” trong giọng nói của Giản Chiến Nam khó nén được sự vui mừng, đã lâu Mạc Mạc không tới công ty thăm hắn, gần đây quan hệ hai người lạnh như băng, giăng co mãi không xong, nói như nước sôi lửa bỏng cũng không đủ, nói khách sáo giống như người ngoài cũng không đủ.
Lúc Mạc Mạc và Tiểu Hoành tới công ty thì Giản Chiến Nam đang họp, trợ lý bảo Mạc Mạc và Tiểu Hoành chờ trong văn phòng. Tiểu Hoành tràn ngập tò mò với văn phòng của Giản Chiến Nam, dáng vẻ tiểu đại nhân, chắp tay sau mông đi thăm dò mọi nơi, nhìn xung quanh, quan sát nơi mà ba của mình làm việc.
Mạc Mạc thì nhìn ảnh cưới của cô và hắn đặt trên bàn làm việc, trên mặt hai người đều là nụ cười hạnh phúc, cười rất ngọt ngào. Người vẫn như trước nhưng hạnh phúc thì như khói, mới kết hôn một năm mà thôi, cũng đã đi tới cục diện đáng buồn này….
Chờ một chút hơi chán, Mạc Mạc liền mở ti vi cùng ngồi xem với Tiểu Hoành, đương nhiên cũng phải chiếu cố một chút tới sở thích của cậu bạn nhỏ, nên xem phim hoạt hình, đợi cho tới 11 giờ, cuối cùng cũng đợi tới lúc Giản Chiến Nam họp xong.
Tiểu Hoành nhìn thấy Giản Chiến Nam liền nhảy xuống khỏi sô pha chạy tới hướng Giản Chiến Nam. Giản Chiến Nam cũng vươn tay nâng cao Tiểu Hoành xoay vài vòng, sau đó ôm vào trong lòng, rồi đi tới hướng Mạc Mạc đang ngồi ở sô pha.
“Có phải ngồi chờ rất chán không.” Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc, rất muốn dựa vào gần cô, là cơ thể hoặc làm tâm, nhưng hai người như có gì đó khiến hắn không thể chạm vào Mạc Mạc.
“Vẫn tốt, có Tiểu Hoành cũng không phải quá chán.” Mạc Mạc thản nhiên nói xong rốt cuộc không có gì để nói nữa, tiện tay đổi kênh, Giản Chiến Nam cũng không có đề tài gì khác nên hai người đều im lặng.
Tiểu Hoành kéo kéo Giản Chiến Nam, lại kéo kéo Mạc Mạc, sau đó chỉ bụng của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu là biểu tình khổ sở, Mạc Mạc cười “Tiểu Hoành đói bụng rồi hả?”
Tiểu Hoành vội vàng gật đầu.
Giản Chiến Nam thừa dịp nói: “Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.”
Tiểu Hoành nhảy xuống khỏi chân của Giản Chiến Nam, lập tức chạy tới toilet, lúc nãy thị sát một lượt mới biết đây là toilet, hiện tại cậu bé cần giải tỏa…
Tiểu Hoành không ở bên cạnh, Giản Chiến Nam ngồi gần lại Mạc Mạc, tay bắt được bắt cô nắm trong lòng bàn tay, Mạc Mạc rút tay lại, nhưng Giản Chiến Nam thuân thế ôm Mạc Mạc vào lòng, cúi đầy nói: “Ngày hôm qua không ôm đủ.”
“Này, anh bỏ ra đi, Tiểu Hoành sắp ra rồi đó.”
Nhưng Giản Chiến Nam không buông ra, lại hôn xuống môi Mạc Mạc, mềm mại, ngọt, rất nhớ, càng muốn nhiều hơn, chỉ muốn nhét cô vào trong ngực, có cốt nhục của hắn như vậy sẽ không chia rẽ nữa, nhưng lại nhìn không được nghĩ Giang Xuyên cũng đã hôn cô như thế, thậm chí… trong lòng không nhịn được lại đau nhức, nụ hôn càng thêm xâm nhập dù biết nó cũng khiến Mạc Mạc đau.
Ngay lúc Mạc Mạc bị hôn tới mức không thở được thì Tiểu Hoành chạy từ toilet ra, Giản Chiến Nam và Mạc Mạc nhanh chóng tách ra, Giản Chiến Nam thì vẻ mặt thản nhiên không hề có chút ngượng ngùng nào, còn Mạc Mạc thì hả to miệng, gương mặt quẫn bách cũng ửng đỏ.
Tiểu Hoành tinh quái dùng hai tay bé nhỏ bịt mắt lại, liên tục lắc đầu, ý đang nói cái gì nó cũng không thấy, nhưng đôi mắt to đen láy kkia lại lén nhìn bộ dáng đỏ mặt của Mạc Mạc qua khe hở, dáng vẻ đỏ mặt của mẹ Mạc Mạc rất đáng yêu, Tiểu Hoành nhếch miệng cười lên.
Giản Chiến Nam cũng cười, tay đỡ Mạc Mạc đứng dậy, Tiểu Hoành cũng đi tới, dắt tay Mạc Mạc, một nhà ba người đi ra cửa văn phòng, đã rất lâu rất lâu không từng như thế, rất nhớ cảm giác bình thản hạnh phúc như thế, Giản Chiến Nam không kìm được nắm chặt tay Mạc Mạc hơn, quay đầu lại nhìn Mạc Mạc, bà xã, con trai, như vậy là đủ rồi…
Ba người tới quán ăn trung quốc, Tiểu Hoành theo thói quen ngồi một bên cùng Mạc Mạc, nó thích ngưởi mùi thơm trên người Mạc Mạc, sau đó ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người ba đẹp trai ngồi đối diện.
Lúc Mạc Mạc gọi món, ngay lúc Tiểu Hoành đang vui vẻ thì có người gọi: “Tiểu Hoành!”
Ánh mắt ba người đồng thời nhìn lên theo tiếng gọi, vẻ mặt của Giản Chiến Nam trầm xuống, còn sắc mặt của Mạc Mạc khẽ biến, còn Tiểu Hoành khẽ nắm chặt áo của Mạc Mạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng.
“Thật khéo lại gặp được mọi người ở đây.” Nhã Nhi từ từ đi tới, rồi đi tới bên cạnh Tiểu Hoành, xoay người ôm lấy Tiểu Hoành: “Con trai, mẹ rất nhớ con, thời gian qua có tốt không, có nhớ mẹ hay không?”
Tiểu Hoành hơi kháng cự lại vòng ôm của Nhã Nhi, cầu cứu nhìn về phía Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam nhìn sắc mặt của Mạc Mạc, nhíu mày nói với Nhã Nhi: “Cô ôm khiến Tiểu Hoành đau đó.!”
“À, xin lỗi, xin lỗi.” Nhã Nhi vội buông Tiểu Hoành ra, “Chỉ là em rất nhớ Tiểu Hoành mà thôi.” Nói xong thì liếc mắt nhìn Mạc Mạc, nói với Tiểu Hoành: “Tiểu Hoành, mẹ lại sắp làm mẹ nữa rồi, tương lai con sẽ có một em gái hoặc một em trai, Tiểu Hoàh thích em gái hay em trai?”
Tầm mắt của Mạc Mạc dừng lại trên bụng hơi lồi ra của Nhã Nhi, trong lòng đau như bị đâm, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, đứa bé trong bụng kia là con của Giản Chiến Nam sao? Giản Chiến Nam không thừa nhận, Nhã Nhi lại nói thế, haha, thật là châm chọc, thế giới này rốt cuộc là thế giới nào.
Tiểu Hoành thì cúi đầu không nhìn Nhã Nhi, khuôn mặt nhỏ như xiết lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhã Nhi nhìn Giản Chiến Nam, “Chiến Nam, mấy hôm trước em vừa tới bệnh viện kiểm tra, cục cưng rất khỏe.”
“Phải không, như vậy chúc mừng cô, nhưng những lời này cô nên tìm tới ba đứa bé mà nói.” Giản Chiến Nam lạnh lùng nhìn Nhã Nhi, hắn không muốn khiến cô gái này bối rối, “Nhà chúng tôi cần ăn cơm, không hy vọng người ngoài xem vào, cô tự xử đi.”
Trong lòng Nhã Nhi đau xót, thái độ của Giản Chiến Nam rất khiến người khác bị tổn thương, tầm mắt của cô dừng lại trên người Tiểu Hoành, nói với vẻ tội nghiệp: “Nhưng mà… lâu lắm rồi em không gặp Tiểu Hoành…em có thể ở với Tiểu Hoành một lát không?”
Giản Chiến Nam đang muốn cự tuyệt thì Mạc Mạc nhìn thoáng qua Tiểu Hoành rồi nói: “Tuy quyền nuôi là của ba đứa bé, nhưng cô là mẹ của Tiểu Hoành, vẫn có quyền thăm hỏi, nếu cô muốn có nhiều thời gian hơn với Tiểu Hoành, thế thì ngồi đi.”
Đôi mắt Giản Chiến Nam thâm trầm không thấy đáy, hơi híp lại nhìn Mạc Mạc tâm tình tích tụ tới cực điểm, Mạc Mạc làm như thế là vì Tiểu Hoành hay là chỉ thuần túy cho hắn biết cô đã không còn chú ý gì tới hắn.
“Cảm ơn.” Nhã Nhi lập tức ngồi bên cạnh Giản Chiến Nam.
Một bữa ăn, thỉnh thoảng Nhã Nhi lại gắp rau giúp Tiểu Hoành, Mạc Mạc phát hiện, những thứ mà Nhã Nhi gặp toàn là những thứ mà Tiểu Hoành không thích ăn, làm mẹ như thế có phải là không quan tâm hay không? Đối mặt với Nhã Nhi Tiểu Hoành trở nên trầm mặc hơn nhiều, không giống dáng vẻ hoạt bát sáng sủa ngày thường.
Dường như Giản Chiến Nam không ăn, còn Mạc Mạc lại ăn cơm rất nghiêm túc, còn Tiểu Hoành cũng dường như ăn uống không tốt, người sôi nổi nhất là Nhã Nhi. Ăn cơm xong, tính tiền, Nhã Nhi hỏi Giản Chiến Nam: “Chiến Nam, em muốn đón Tiểu Hoành về mấy ngày.”
Tiểu Hoành nghe thấy lời của Nhã Nhi liền lắc đầu, cầu cứu nhìn Mạc Mạc và Giản Chiến Nam, Nhã Nhi thì giữ chặt tay Tiểu Hoành “Tiểu Hoành ngoan, về ở với mẹ mấy ngày, mẹ rất nhớ con.”
Nói xong thì muốn lôi Tiểu Hoành đi, Tiểu Hoành lại cúi đầu cắn một cái trên tay của Nhã Nhi, Nhã Nhi bị đau buông Tiểu Hoành ra, ánh mắt lộ vẻ hung giữ, tay cũng không kìm được giơ lên, Mạc Mạc vội chặn Tiểu Hoành “Cô muốn làm gì, muốn đánh đứa bé sao, Tiểu Hoành không muốn về, cô không cần phải ép như thế, đi thong thả, không tiễn.”
“Tiểu Hoành là con của tôi, làm sao tôi có thể đánh được nó, tôi chỉ dọa nó chút thôi, tôi là mẹ của nó, sao nó có thể cắn tôi.” Nhã Nhi nói xong có chút thương tâm nhìn Tiểu Hoành trốn phía sau Mạc Mạc.
Giản Chiến Nam không hề để ý tới Nhã Nhi, xoay người ôm lấy Tiểu Hoành, cầm tay Mạc Mạc đi tới hướng đậu xe, còn Nhã Nhi thì đứng sững ở đó, nhìn bóng dáng ba người rời đi với ánh mắt thù hận.
Về đến nhà, Tiể Hoành không nói một lời, tâm tình của Mạc Mạc cũng không tốt nên liền về phòng ngủ. Còn Giản Chiến Nam thì ngồi xổm bên cạnh Tiểu Hoành hỏi: “Nói cho ba biết, vì sao lại cắn mẹ của con?”
Tiểu Hoành nhảy xuống khỏi sô pha tìm bút viết, “Cô ấy không phải là mẹ, Mạc Mạc là mẹ.”
Giản Chiến Nam nhìn thấy mấy chữ đó, còn cho là do Nhã Nhi làm mẹ không đủ thân mật với con, không đủ tốt, mà Mạc Mạc lại đối xử với Tiểu Hoành rất tốt, cho nên Tiểu Hoành mới viết như thế, hắn nghĩ đơn giản như vậy.
“Giỏi lắm, đi chơi đi.”
Tiểu Hoành lại lần nữa viết “Cô ấy không phải là mẹ, Mạc Mạc là mẹ.” Cô ấy không phải là mẹ, Mạc Mạc là mẹ. Cô ấy không phải là mẹ, Mạc Mạc là mẹ. Càng viết càng tức vì không ai hiểu lời nó nói, cuối cùng nó bỏ bút ra, buồn bực chạy về phòng của mình.
Giản Chiến Nam thấy những chữ đó thì giật mình đứng tại chỗ, mỗi một chữ như đều tràn đầy tức giận, nơi nào bút viết tới đều như bị xé nát.
Mạc Mạc rất khó chịu, cô khóc lúc tắm, Bụng của Nhã Nhi, lại nghĩ đến lúc mình đẻ non mà lòng đau nhức, trong lòng đau đến mức co rút từng cơn. Đứa con của cô, bị chính một tát của người đàn ông của mình xóa sạch, mà người phụ nữ khác lại mang chính đứa con của chồng mình, lại là không lâu sau lúc cô đẻ non thì Nhã Nhi lại mang thai đứa con của Giản Chiến Nam.
Nhớ tới một cái tát kia, cái tát khiến cô mất đi đứa con, Mạc Mạc ức chế khóc lên, cô cô rất muốn chấm dứt thế giới tan vỡ này với Giản Chiến Nam, như thế thì cô sẽ không bị nhiều đau khổ, nhưng cô lại không có cách nào để thoát khỏi…
“Mạc Mạc!”
Ngoài phòng tắm truyền đến tiếng gọi của Giản Chiến Nam và tiếng đập cửa, Mạc Mạc vội dùng nước rửa mặt, lau khô người, khoắc khăn tam “Tôi sắp tắm xong rồi, anh có chuyện gì?”
Người bên ngoài không trả lời, Mạc Mạc mở cửa đi ra, cô nghĩ là Giản Chiến Nam đã rời đi nhưng không ngờ hắn lại dựa vào cửa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nhưng rồi lại cúi đầu, cô không muốn để cho hắn nhìn ra là cô đã khóc, hắn cũng không buông tha, từng bước đi tới chặn đường của cô, hai tay thô ráp mà ấm áp nâng mặt của cô lên, buộc cô đối diện với hắn “Sao lại khóc?”
“Không có, không cẩn thận để xà phòng tắm chảy vào mắt.” Mạc Mạc đẩy tay của hắn ra, đi tới bàn trang điểm, mới bước được hai bước, eo bị giữ chặt, bị cánh tay của hắn ôm chặt, cằm của hắn để trên vai cô, sau đó hôn nhẹ nhàng, “Mạc Mạc, đứa bé trong bụng cô ta thực sự không phải là của anh, ngày đó mẹ bị tai nạn xe, là cô ấy đã cứu mẹ, trên đường tiễn cô ta về, bọn anh tới quán bar…”
“Tôi không muốn nghe.” Mạc Mạc vội chặn lời nói của Giản Chiến Nam, “Dù đứa nhỏ không phải là của anh, cũng không thay đổi được gì, tôi chỉ muốn anh thả tôi ra, tôi chỉ muốn anh cho tôi tự do…”
Giản Chiến Nam lại xoay cô lại, đôi môi mạnh mẽ hôn lên môi cô, không muốn nghe cô nói tới hai chữ ly hôn, nhưng chiếc lưỡi cường thế của hắn lại tách đôi môi cô, trượt đi vào: “Mạc Mạc, anh không muốn xa em, anh cần em.”
Hắn một tay ôm cô đi tới giường, hai người đều ngã lên đó, cô đưa tay ra đánh hắn, nhưng lại càng sa vào trong lòng hắn, khăn tắm rơi xuống, không thể ngăn cản được thế cường hãn của hắn, ở trong trầm luân đau khổ, trong lòng tan nát mê mang, cô buông tha không chống cự, chủ động hôn hắn, gặm cắn hắn, muốn hủy hoại hắn, hủy hoại chính bản thân mình để cùng nhau rơi vào cực thắm…
Giản Chiến Nam muốn để bản thân mình quên đi chuyện Mạc Mạc đã từng làm với Giang Xuyên, quên đi tình cảnh ngày đó, chỉ cần nhớ cô là Mạc Mạc của hắn, là vợ của hắn, lúc hắn đi vào cơ thể cô, hắn thở gấp nói: “Bảo bối Mạc Mạc, anh yêu em.”
Hoan ái một lúc lâu, Mạc Mạc nặng nề đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã xuống núi, cô thấy Giản Chiến Nam thanh thần thoải mái ngồi bên cạnh cô, trong mắt đầy sự hối lỗi, cô lại nghĩ đến lúc cuồng nhiệt với Giản Chiến Nam.
Thực ra cô cũng không chống lại việc làm chuyện đó với Giản Chiến Nam, huống gì cô và Giản Chiến Nam vẫn là vợ chồng. Sau khi cô sinh non, hai người vẫn không ở chung phòng, lúc trước là vì sinh non nên không thể làm, sau đó là ầm ĩ đòi ly hôn, cô cự tuyệt hắn, hắn cũng không miễn cưỡng, sau đó nữa là vì chuyện của Giang Xuyên, hắn không cách nào để chấp nhận cô làm chuyện đó với người khác, kéo dài cho đến hiện tại.
Nhưng do Giản Chiến Nam cấm dục quá lâu, cho nên quá mãnh liệt, Mạc Mạc cảm thấy cơ thể cô bị hắn giày vò đến mức rụng rời từng mảnh. Tay Giản Chiến Nam đỡ Mạc Mạc ngồi dậy tựa vào ngực hắn, cầm một lọ thuốc đầu giường đưa cho Mạc Mạc “Cái gì?”
“Thuốc tránh thai khẩn cấp, bà xã, xin lỗi em.” Giản Chiến Nam cúi đầu cọ cằm ở hai má cô “Anh quá kích động, cho nên không dùng biện pháp, cơ thể của em bây giờ không thể mang thai, ngoan, uống thuốc đi.”
“Không cần, bây giờ là thời kỳ an toàn.”
Giản Chiến Nam nghe Mạc Mạc nói là thời kỳ an toàn, không cần uống thuốc, hắn vui thêm một chút, tay cầm lọ thuốc bỏ ra, nhỏ giọng hỏi: “Bà xã, lâu rồi anh không chạm vào em, rất lâu không làm, kỹ thuật không thạo lắm.”
Không phải là Mạc Mạc không tin những lời của Giản Chiến Nam, mà rơi vào buổi chiều đầy nhiệt huyết, Mạc Mạc có thể cảm giác được, hắn không lêu lổng ở bên ngoài, đức hạnh như thế của hắn mà có thể nhịn lâu như thế đã là không dễ. Tuy nhiên vấn đề khiến người ta đỏ mặt tía tai này được hắn hỏi rất tự nhiên, cô thì không thể trả lời tự nhiê 10f7 n được, lập tức cho hắn một ánh mắt xem thường, mặc kệ hắn.
“Bà xã, chúng ta đừng chia phòng ngủ nữa được không.” Giản Chiến Nam được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, vì Mạc Mạc cho hắn một chút hòa nhã, hơn nữa bệnh viện gọi điện thoại tới thông báo, mẹ ông cũng bắt đầu phối hợp làm điều trị với bác sĩ.
Mạc Mạc sau khi nghe được lời Giản Chiến Nam thì có chút mơ màng, cô đã quyết tâm phải ly hôn, nhưng không cách nào có thể ly hôn, sau này, phải tiếp tục như thế nào, cùng kính như băng, hay là thuận theo tự nhiên?suy nghĩ một chút cô nói“Tôi quen ngủ một mình rồi, nếu chúng ta có yêu cầu với nhau thì có thể nói ra, như ngày hôm nay.” Mạc Mạc lấy dũng khí nói ra, nói xong thì cảm thấy như đã dùng hết sức, miệng cũng mở không ra.
Mặt Giản Chiến Nam trở nên cứng đờ, con ngươi lạnh tới cực điểm, lòng nhói đau, vợ chồng trở nên như thế, vẫn còn là vợ chồng sao, trong quãng thời gian qua có rất nhiều chuyện xẩy ra, như một đám mây bị gió thổi tan, hư ảo, mờ hồ, biến mất…
Có lẽ Giản Chiến Nam cũng tuyệt vọng với cuộc hôn nhân này, có lẽ cũng vì quá bận, sau một lần tình cảm mãnh liệt đó, đã mấy ngày Giản Chiến Nam không trở về, Mạc Mạc cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng như thế nào, tóm lại dù cho Giản Chiến Nam làm gì, cô cũng làm chuyện tệ nhất như dự tính, đáp lại cũng chỉ là hờ hững chống đỡ.
Trong bệnh viện gọi tới, mẹ Giản muốn gặp cháu trai, Mạc Mạc liền giúp Tiểu Hoành ăn mặc chỉnh chu, sáng sủa, đẹp trai như một hoàng tử nhỏ, có đôi khi nhìn gương mặt của Tiểu Hoành, Mạc Mạc lại nhớ tới gương mặt của Giản Chiến Nam, hai ba con thật sự rất giống nhau.
Mạc Mạc ra ngoài không thể tránh được bị bảo vệ đi theo, là thói quen, Mạc Mạc cũng xem như họ không tồn tại, đi tới bệnh viện với Tiểu Hoành. Lúc đi tới trước cửa phòng bệnh, vừa đúng lúc y tá đi từ trong ra, vô không cần gõ cửa nên liền đi vào, phòng bệnh của mẹ Giản ở buồng trong, bên ngoài giống phòng khách, cũng là nơi để người nhà nghỉ ngơi, còn có cả tivi.
Mạc Mạc cầm tay Tiểu Hoành đi vào bên trong, lúc đi tới trước cửa thì nghe được giọng nói yếu của mẹ Giản: “Muốn mẹ…. phẫu thuật cũng có thể, con đi…. Đi ly hôn với vợ, nếu không….mẹ có phẫu thuật cũng bị nó hại hết….đừng cho mẹ là bà già hồ đồ nói gì cũng không biết, cô ta…. Cùng Giang Xuyên…làm chuyện đó, người phụ nữ như thế cần cô ta làm gì.”
“Mẹ, mẹ đừng kích động, cơ thể mới quan trọng, chuyện của con mẹ cũng đừng quan tâm, nghe lời bác sĩ.”
Mạc Mạc nghe thấy Giản Chiến Nam nói, tim đau, cảm giác nói không nên lời, tuy cô vẫn muốn ly hôn, nhưng giờ phút này cô không dám nghe đáp án của Giản Chiến Nam, kéo Tiểu Hoành đi ra, ngồi xổm xuống nói nhỏ với Tiểu Hoành “Đi thăm bà, coi như dì không tới, biết không? Vào đi.”
Tiểu Hoành hơi do dự, gật đầu, xoay người đi vào trong, Mạc Mạc đứng ở đó, nghe thấy mẹ Giản vui vẻ gọi: “Cháu ngoan….cháu tới rồi….bà nội nhớ cháu sắp chết luôn….”
Mạc Mạc lặng lẽ xoay người mở cửa rồi rời đi.