Ác Ma Pháp Tắc Chương 344 : Gánh Nặng

Chương 344 : Gánh Nặng
Dịch: BlackCat4Bidden
Biên dịch: donquichotte
Hiệu đính: vttgiang
Nguồn: TTV



Số lượng thuyền đội gia tộc Hoa Tulip đối với số lượng tàu bè ra vào bến cảng phồn hoa của đế quốc- có thể nói đứng đầu cả đại lục- cũng không phải là lớn nhất. Nhưng vấn đề là đội thuyền này quá nổi bật.

Đầu tiên là hai mươi chiếc thuyền lớn thuần một màu toàn là cấp Hải Hồn, điều này đã là hiếm thấy trong việc vận chuyển đường sông trong nội địa. Nếu không phải vì trong lịch sử từng mở rộng đường sông nhiều lần để tiếp đón hạm đội viễn chinh Nam Dương khải hoàn trở về thì nhiều thuyền lớn như vậy rất khó theo đường thủy tiến thẳng vào đế đô. Thứ hai là nhờ “Công lao” của những lá cờ Hoa Tulip rực lửa chói mắt trên thuyền.



Một đội thuyền to và nhiều như thế đã chiếm cứ cả đường sông, thậm chí cả bến cảng một thời gian dài. Mà mỗi ngày, cảng của đế đô đều có rất nhiều thuyền buôn ra vào. Đột nhiên bị một đội hải thuyền cực lớn như thế chiếm nơi neo đậu đương nhiên sẽ trở nên chật chội. Thế nhưng người khác nhìn thấy lá cờ Hoa Tulip thì cũng không có ai dám đến gây chuyện.

Dưới sự giám sát của quan viên và binh lính Sở trị an, đội thuyền cực lớn này bắt đầu tháo dỡ hàng hóa. Từng cái hòm nặng trịch cực lớn từ trên mỗi chiếc thuyền được vận chuyển xuống. Các võ sĩ được võ trang đến tận răng của gia tộc Hoa Tulip phòng bị nghiêm mật xung quanh. Zach nhỏ cũng đích thân đến hiện trường giám sát, điều động trăm cỗ xe ngựa lớn đến vận chuyển, đi lại suốt hai ngày với khí thế sục sôi mới đưa được toàn bộ hàng hóa trên thuyền đi. Mà lúc này, nếu là người cẩn thận sẽ phát hiện trên trán của một quan viên Sở trị an phụ trách trên cảng đã thấm đầy mồ hôi!

Kể từ sau ngày chính biến ở đế đô, khi gia tộc Solomon lợi dụng thuyền buôn lén vận chuyển một đám cung thủ vào thành, cảng ra vào của đế đô liền bị kiểm tra nghiêm mật. May mà Đỗ Duy với thống lĩnh Sở trị an hiện nay là Camille Ciro có giao tình rất tốt. Camille Ciro sắp từ chức thống lĩnh ở đây để tới quân phương thăng chức nên hắn cũng vui vẻ bán cho Đỗ Duy một mối nhân tình. Cho nên, những thuyền chở hàng này của gia tộc Hoa Tulip không hề bị kiểm tra nghiêm mật mà chỉ tùy tiện chọn ra hai ba cái thùng hàng mở ra xem chút, chỉ cần không phải là vũ khí bị cấm hoặc nhân vật nguy hiểm nào đó lén vào là được cho qua.

Có một chi tiết đáng để nhắc đến là trong lúc kiểm tra ở một nơi chứa hàng trên một chiếc thuyền, khi Zach nhỏ ở ngay trước mặt vị quan viên Sở trị an này mở đại một thùng ra, khi thùng hàng vừa mới hé một cái khe hẹp, quan viên này liền hít sâu một hơi rồi hô lên:

- Thần linh vạn năng a!!

Trong thùng, sắc vàng kim rực rỡ chói lọi chiếu lên mặt hắn, mém chút làm mù luôn cái tên đáng thương này! Trong thời khắc này, lòng tham lẫn kinh ngạc trong nhân tính con người đã bộc lộ hoàn toàn.

Zach nhỏ lập tức đóng thùng lại, sau đó từ trong áo mò ra một khối vàng lớn cỡ nửa viên gạch, nhét vào trong tay vị quan viên này rồi thản nhiên nói:

- Vị quan viên này, khi trở về , trên văn kiện nên ghi như thế nào trong lòng ngài đã rõ rồi chứ!

Người này chỉ cảm thấy trong tay nặng trĩu, một khối vàng to như thế! Dù làm quan viên kiểm tra ở cảng là công việc khá béo bở nhưng khối vàng này to như vậy đã ngang với thu nhập một hai năm của hắn rồi! Hắn nhét kỹ khối vàng này vào sát trong người rồi sau đó vội gật đầu cười với vị đại tổng quản của công tước Hoa Tulip này.

Cứ như vậy, trọn hai mươi chiếc thuyền vàng bạc châu báu được ghi trên văn kiện kiểm tra của nhân viên Sở trị an đế đô là: “ Đặc sản Nam Dương”! Mà các viên quan kiểm tra cùng viên quan ghi chép đều có được một thu nhập giá trị hơn ngàn đồng vàng. Còn trong phủ thống lĩnh Camille Ciro, ngay đêm đó có người của gia tộc Hoa Tulip đặc biệt đến tặng một thùng “Đặc sản Nam Dương”.

Đương nhiên thủ đoạn giấu giếm này Đỗ Duy cũng không mong là thật giấu được tất cả mọi người. Dù sao ngày rộng tháng dài vẫn sẽ bị truyền ra ngoài nhưng hắn chỉ cần món “tiền bất chính” này có thủ tục nhập cảnh hợp pháp là xong. Người khác biết hắn rất giàu có thì sao chứ? Có ai dám động đến hắn sao? Đừng quên, Đỗ Duy ngoại trừ là công tước quyền khuynh thiên hạ ra còn là một vị ma pháp sư văn minh của đại lục!

Quả đúng như vậy, sau mấy ngày, trong đế đô liền xôn xao lan truyền một “tin tức”: Nghe nói đội thuyền buôn của công tước Hoa Tulip trên hòn đảo nhỏ nào đó ở biển Nam Dương đã đào được một mỏ vàng cực lớn.

Đối với loại tin tức nhỏ này Đỗ Duy không có tâm tư đi quản, mấy ngày nay hắn rất là bận. Khiến cho thị vệ cận thân bên cạnh hắn kinh ngạc là vị công tước vốn trước nay không hề kính trọng thần linh, không ngờ lại một hơi chạy đến Thần điện của đế đô liên tục ba ngày liền.

Vào ngày đầu tiên, khi Đỗ Duy ra ngoài đã dặn dò thị vệ là “sắp xếp đến thần điện”. Đám thị vệ này suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm - Không nhầm chứ? Công tước của chúng ta nổi tiếng là người bất kính với thần linh lại muốn tới thần điện?

Mà sau khi đến thần điện, Đỗ Duy lại trực tiếp cho người đi vào thông báo: Công tước Hoa Tulip muốn cầu kiến Giáo hoàng!

Giáo hoàng là người muốn gặp là gặp được sao? Huống chi lại là công tước Hoa Tulip nổi tiếng không cung kính với Thần điện! Ở Tây Bắc khi thần điện muốn kiến lập Sở tôn giáo, đám nhân viên thần chức đã chịu không ít đau khổ từ Đỗ Duy nên nội bộ thần điện đối với vị công tước Hoa Tulip này thật sự là không có hữu nghị gì đáng nói cả. Chuyện tiếp theo càng khiến cho đám thủ hạ này hoàn toàn mù mịt.

Giáo hoàng lại lập tức phái người ra, lễ độ mời công tước Hoa Tulip vào. Sau đó Đỗ Duy ở trong thần điện một mạch đến tối mịt mới ra. Sau đó ngài công tước liền liên tục trong ba ngày đều chạy đến thần điện, thậm chí mỗi ngày đều muốn gặp Giáo hoàng bệ hạ, lại ở trong thần điện từ sáng đến tối, cũng không biết là nói cái gì ở trong đó.

Ngày thường Đỗ Duy đối với thủ hạ rất ôn hòa nên có thị vệ cận thân to gan hiếu kỳ mà đi hỏi ông chủ của mình, Đỗ Duy lại cười hi hi:


- Ông chủ ta đây quyết định dốc lòng tin theo ánh quang huy của thần linh. Bắt đầu từ nay thành kính tín phụng thần linh, làm một tín đồ thành thật.

Lời nói này, mọi người tuyệt đối đều không tin theo! Theo như họ thấy trời long đất lở đều có thể nhưng ngài công tước này tin vào thần linh là tuyệt đối không thể nào. Ngày thứ tư Đỗ Duy không ra ngoài nữa, hắn nhốt mình trong thư phòng. Sau đó gọi Hussein, Rodriguez, và tiểu thư Nicole (nữ vương Medusa) cùng vào trong, lại dặn bất kỳ ai cũng không được làm phiền. Mấy người cứ thế trong phòng suốt cả một ngày.

Mà cùng lúc này trong hoàng cung cũng xảy ra một chuyện kỳ dị,

Lãnh tụ tôn giáo và tinh thần quanh năm không ra ngoài của đại lục Roland - Giáo hoàng bệ hạ lại đích thân vào hoàng cung yêu cầu gặp mặt Nhiếp Chính vương để bàn bạc!

Nực cười! Ngày trước còn vì cái chuyện cứu trợ nạn tuyết phương nam kia, thần điện cố ý làm bẽ mặt hoàng thất, quan hệ hai bên đã cực kỳ căng thẳng rồi. Bây giờ Giáo hoàng bệ hạ chạy đến gặp Nhiếp Chính vương làm cái gì? Chẳng lẽ là đấu võ mồm không lại muốn pk thật sự sao??

(pk: giữ ý y nguyên của tác giả, bạn nào chơi game online chắc biết thuật ngữ này).

Tin tức này không đến nửa ngày đã truyền khắp đế đô, đến tai mấy nhân vật quyền quý nòng cốt, nhất là mấy “Bố già” trọng thần của đế quốc cũng đã nhận được tin. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Nói cho cùng chúa tể thật sự của đế quốc và lãnh tụ tinh thần của đế quốc gặp mặt nhất định là có chuyện gì rồi. Chẳng lẽ hai người vốn bận rộn trăm bề này không gì làm, gặp mặt nhau để tán dóc sao?

Căn cứ theo một số tin tức truyền ra từ trong cung, Giáo hoàng bệ hạ và nhiếp chính vương điện hạ mật đàm đến xế chiều. Đêm đó sau khi Giáo hoàng bệ hạ rời khỏi hoàng cung, tinh thần của nhiếp chính vương điện hạ rõ ràng là có chút mỏi mệt và quái dị, cũng không biết là chuyện gì đã ảnh hưởng đến tâm tình điện hạ, khiến cho vị điện hạ này đêm hôm đó ngủ một mình trong thư phòng của mình. Có một tì thiếp vốn rất được sủng ái, cậy vào sự đắc sủng của mình, đại khái là cảm thấy bản thân nói không chừng chính là hoàng hậu hoàng phi gì đó trong tương lai, nên không tránh khỏi có chút phóng túng ngạo mạn. Vốn đêm đó, nhiếp chính vương hứa là qua đêm ở chỗ ả, kết quả lại thất hứa khiến bé này đại khái là trong người trống rỗng khó chịu. Nàng ta ỷ vào sự sủng ái dẫn đến kiêu ngạo, đích thân chạy đến thư phòng của nhiếp chính vương làm nũng. Nhưng bé mỹ nữ này không ngờ rằng Thần hoàng tử thường ngày đối với mình dịu dàng sủng ái lại nổi trận lôi đình vào ngay đêm hôm đó! Dưới sự tức giận điên cuồng, hắn hạ lệnh cho võ sĩ cung đình trước mặt thị vệ và kẻ hầu quất cho người đàn bà này mấy chục roi, sau đó ra lệnh đuổi thẳng cổ ả khỏi hoàng cung!

Lần này mọi người đều biết: Tâm tình điện hạ rất tệ!!

Cả một ngày sau đó, biểu hiện của nhiếp chính vương điện hạ hình như rất kỳ lạ. Hắn nhốt mình trong phòng, không cho bất kì ai đến quấy rầy, thậm chí là thị vệ cận thân mà ngày thường hắn tín nhiệm nhất cũng bị sát khí nồng nặc trên mặt hắn dọa cho một trận.

Rốt cục… Đã xảy ra chuyện gì?

Lại một ngày trôi qua, nhiếp chính vương tựa hồ càng cáu kỉnh thêm, tâm tình hắn cực kì bất ổn. Hắn thậm chí đang nửa đêm đột nhiên chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần, đuổi hết người hầu và thị vệ xung quanh, một mình đi đến tòa Tháp Trắng ở trung tâm hoàng cung. Sau đó vị chúa tể của đế quốc được xem là vị quân chủ trẻ tuổi anh minh nhất trong mấy triều đại của đế quốc cứ chau mày chặt, để chân trần, trên người khoác áo mỏng manh, trong đêm tối lạnh lẽo, ngồi trên mặt đất giá lạnh dưới Tháp Trắng suốt cả đêm.

Mọi thị vệ đều nhận được nghiêm lệnh không cho phép đến gần, chỉ có thể đứng ở phía xa.

Thần hoàng tử ngồi suốt đêm đến lúc hừng đông lên thì vẻ mặt đã vô cùng tiều tụy nhưng cũng đã bình tĩnh lại. Hắn đứng dậy đi đến dưới Bạch tháp, đưa tay vuốt ve chất đá cẩm thạch trên thành tháp rồi lẩm bẩm:

“Aragorn bệ hạ vĩ đại, một ngàn năm trước ngài đã hao phí vô số để xây dựng Tháp Trắng này, để lại ma pháp trận cường đại này, chẳng lẽ là để đón nhận tình huống của ngày hôm nay?

Nhất định là như thế! Khi xưa, đại lục đã thống nhất dưới sự lãnh đạo của Aragorn bệ hạ, quân đội của đế quốc Roland vô địch trên đại lục, căn bản không gì có thể uy hiếp đến sự tồn tại của đế quốc. Phóng tầm mắt nhìn, dưới tình huống như thế mà Aragorn lại để lại một ma pháp trận cực lớn, hao phí vô số tài lực và nhân lực của đế quốc là để phòng ngự kẻ địch ở đâu chứ?

Chẳng lẽ chính là phương bắc…”

Nghĩ đến nội dung cuộc mật đàm giữa Giáo hoàng và bản thân, Thần hoàng tử lại nhíu mày. Nếu như chỉ đơn giản là lời nói một phía của Giáo hoàng nói không chừng chưa chắc hắn đã tin. Điều này rất bình thường, loại sự tình hệ trọng này sao có thể tùy tiện nói ra là tin ngay được? Cứ như là Giáo hoàng của Vatican đột nhiên chạy đi gặp tổng thống Mỹ nói: “Thượng đế báo mộng cho tôi rằng, ba năm sau, người ngoài hành tinh sẽ ồ ạt xâm lược Địa cầu. Hiện giờ ngài mau hạ lệnh toàn quốc chuẩn bị chiến tranh đi!” Nếu nói như vậy không chừng người ta sẽ tưởng Giáo hoàng bị điên rồi. Cũng giống vậy, Thần hoàng tử cũng không tùy tiện tin vào chuyện này. Nhưng dù sao liên tưởng đến việc gần đây, rừng rậm Đóng Băng đột nhiên xông ra hàng loạt đàn ma thú như dòng nước lũ, hiện tượng này trong ngàn năm qua chưa từng xảy ra tại đế quốc. Hơn nữa ngoài lời nói của Giáo hoàng ra, thật ra nội bộ hoàng thất đế quốc Roland cũng có một thiết luật đời đời lưu truyền: “ Bất luận là tình huống như thế nào cũng không được bỏ bê ma pháp trận của đế quốc”. Đến nỗi mỗi một đời hoàng đế không thể không tập trung tài lực để duy tu mới, thậm chí là hoàn thiện ma pháp trận này. Cho dù là hoàng đế ngu muội nhất cũng tuân thủ nghiêm ngặt thiết luật này. Càng quan trọng hơn là về chuyện phương bắc đại lục, xuyên qua cực bắc của rừng rậm Đóng Băng còn có một số chủng tộc bị trục xuất. Truyền thuyết này trên đại lục Roland người bình thường hoàn toàn không hề biết. Nhưng mà Thần hoàng tử biết! Trong hoàng thất tất nhiên là có những tài liệu lịch sử cực kỳ bí mật và trân quý nhất, được lưu truyền lại từ cổ xưa, tuy chỉ ghi lại đôi câu vài lời hàm hồ không rõ nhưng mà tổng hợp lại cũng có thể thu được một dự đoán mơ hồ. Mà Giáo hoàng của thần điện khi tới thăm cũng mang theo một số tài liệu lịch sử cổ đại không biết đã được bảo tồn bao nhiêu năm tháng ở trong thần điện. Tất cả những điều này đều đang nhắc nhở vị quân chủ trẻ tuổi này rằng:

Toàn bộ đều là thật, và đã thật sự xảy ra rồi! Ở phía bắc của đại lục có một nhóm địch nhân hung tàn, còn mạnh mẽ hơn nhiều so với người thảo nguyên và quân Tây Bắc! Mà rất nhanh chúng sẽ tiến xuống phía nam, một đường giết thẳng tới đế quốc!!

“Lúc này, ta lại hy vọng người thắng trong ngày chính biến là anh trai ta!”_ Thần hoàng tử đứng dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng vuốt ve Bạch tháp, thấp giọng nói_ “Trọng trách lớn quá mà…”

Mà cũng ngay sau khi trời sáng hẳn, quân phương đã đưa đến một báo cáo quân tình khẩn cấp do đích thân quân đoàn trưởng Rostock của quân đoàn Bạo Phong tự tay viết.

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-344-Xjkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận