ÂM DƯƠNG MIỆN
Đường Gia Tam Thiếu
Tập 12: Bạo Quân phát uy
Chương 409: Càng thêm mãnh liệt.
Dịch: Duy Linh
Biên: Cuonghv
Nguồn: banlonghoi.com
Cơ Động nhìn thoáng qua Cúc Hoa Trư:
- Ngươi muốn nói với ta cái gì?
Có Cúc Hoa Trư trợ giúp, kinh mạch trong cơ thể hắn nhiều nhất chỉ nửa canh giờ nữa là có thể khôi phục. Cúc Hoa Trư thuộc Mộc hệ Thánh lực, đã mang đến cho hắn một loại cảm giác gần như vô tận, dường như lúc này khí tức sinh mệnh trong khắp thiên địa đều ngưng tụ chung quanh cơ thể hắn.
Cúc Hoa Trư nói:
- Ta muốn cùng ngươi nói chuyện về nữ hoàng Liệt Diễm. Ta biết, cái chết của Liệt diễm đối với ngươi là một đả kích rất lớn, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, ngươi và nữ hoàng Liệt Diễm căn bản là không có khả năng kết hợp không?
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Cơ Động nhất thời khẽ biến:
- Ta và Liệt Diễm yêu thương lẫn nhau, vì sao không có khả năng?
Cúc Hoa Trư nói:
- Đương nhiên ngươi sẽ không minh bạch. Nữ hoàng Liệt Diễm là Thần, còn ngươi chỉ là người phàm. Cho dù Thần giới không cử Chấp Pháp hạ giới để đối phó với nàng, thì thời gian các người ở bên nhau cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Liệt Diễm khi phóng thích Hồng Liên Thiên Hỏa, tu vi đã đạt đến nhị cấp Thần cách, mà ở cấp độ tu vi này, nhất định sẽ phi thăng tiến nhập Thần giới.
Nữ hoàng Liệt Diễm lại không phải là nhân loại người, bởi vậy nàng ấy và loài người các ngươi mặc nhiên là bất đồng. Nếu như loài người các ngươi có thể tu luyện tới trình độ nhị cấp thần cách, như vậy có thể lưu lại ở nhân gian mấy ngàn năm, thậm chí trên cả vạn năm, tự do khoái hoạt. Chờ cho đến khi thần lực cùng thân thể hoàn toàn dung hợp, tự đem thân mình cải tạo thành Thần thể, khi ấy sẽ tự mình phi thăng vào Thần giới.
Nhưng nữ hoàng Liệt Diễm lại là Hồng Liên hóa thân, Liệt Diễm mà ngươi đã thấy chỉ là năng lượng thể mà thôi, bản thể của nàng vẫn là địa tâm Hồng Liên. Sau khi tu luyện đến nhị cấp thần cách, nàng ta cần phải chìm vào ngủ say để tiến hành dung hợp thần thể. Địa tâm Hồng Liên mặc dù là tuyệt phẩm thực vật, nhưng nó cũng chỉ đơn thuần là thực vật, phải trải qua mười vạn năm mới có thể phi thăng thần giới. Nhưng nhất định là phải ngủ say mà tu luyện trong mười vạn năm mới được.
Sở dĩ Liệt Diễm có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, đó là do nàng ta kiềm chế giấc ngủ say sắp đến của mình. Điều này đối với nàng mà nói là cực kỳ thống khổ, chẳng qua Liệt Diễm không cho ngươi biết đó thôi. Một khi nàng ta khắc chế thời gian quá dài, thì bản thân nàng ấy sẽ hứng chịu thương tổn mà không cách gì bù đắp được. Dịch lực trong bản thể của nàng sẽ dần dần hỏng mất. Bởi vậy, nếu nàng và ngươi ở cùng một chỗ, đừng nói đến việc năng lượng thể này có thể cùng ngươi ân ân ái ái, không trả giá bằng cả sinh mạng của nàng đã là may mắn lắm rồi. Đây mới thực sự là vì ngươi mà chết và cũng là nguyên nhân vì sao ta nói hai ngươi không thể ở cùng một chỗ.
Nghe Cúc Hoa Trư nói vậy, Cơ Động ngây dại cả người, hắn trăm triệu lần cũng không tưởng được, khoảng thời gian Liệt Diễm ở cùng mình lại phải âm thầm chịu đựng, hy sinh nhiều như vậy.
Cúc Hoa Trư tiếp tục nói:
- Nếu Thánh Tà Đảo không có phát sinh đại kiếp nạn, ta cũng nhất định khuyên ngươi mau chóng rời xa nữ hoàng Liệt Diễm, để nàng khẩn trương ngủ say mà tu luyện tiếp. Lần này tuy rằng cái chết của Liệt Diễm là do Chấp Pháp Thần giới gây ra, nhưng ta thấy đây không hẳn là chuyện xấu. Lấy hiểu biết của ta về Thần giới, thì Thần giới cũng không phải là nơi lãnh đạm vô tình, không nói đến đạo lý.
Liệt Diễm tuy không phải thuộc nhân loại, nhưng nàng ta lại chưa bao giờ làm chuyện gì gây tổn hại đến người khác. Điều nghịch lý là bởi vì sự xuất hiện của nàng, cả địa tâm thế giới mới chỉnh hợp, vô hình trung trừ khử địa tâm đại chiến, loài người cũng tránh bị ảnh hưởng. Bởi vậy, Liệt Diễm tuy đã chết, nhưng ta tin tưởng thần trí của nàng sẽ được Thần giới thu về. Có lẽ nàng ta sẽ nhân tiện tìm một địa phương yên tĩnh nào đó tại thần giới để tu luyện, tuy rằng các người không có khả năng ở cùng một chỗ, nhưng Liệt Diễm nếu có thể còn sống và chân chính trở thành Thần, đối với nàng mà nói đó không phải là chuyện tốt hay sao? Ta cảm thấy, nếu so với Liệt Diễm thì Trần Tư Tuyền thích hợp với ngươi hơn, ngươi hãy trân quý người trước mặt đi.
- Ngươi, ngươi nói là Liệt Diễm không chết?
Giọng nói của Cơ Động có chút run rẩy.
Cúc Hoa Trư nói:
- Ta không dám khẳng định, nhưng điều này rất có thể xảy ra. Chẳng qua Liệt Diễm của ngươi sẽ không còn là Liệt Diễm nữa. Khoảng thời gian ở nhân gian trong trí nhớ của nàng tất nhiên sẽ bị xóa nhòa đi. Bởi vậy, các ngươi vốn là không cách gì ở gần nhau được, một người là phàm nhân, người kia là thần, vậy thì ngươi còn thống khổ cái nỗi gì? Cho nên ngươi cần phải sống tốt, vì bản thân mình mà tiếp tục tồn tại. Trần Tư Tuyền cũng là con người, nói về thuộc tính thì vô cùng phù hợp với ngươi. Phất Thụy tiểu tử nói rất đúng, cô nương này thật sự không tệ, ngươi hãy quý trọng cơ hội này đi.
Nói xong Cúc Hoa Trư vội vàng bỏ đi. Cơ Động vẫn còn như ngây dại, hóa ra Liệt diễm vì muốn ở cùng một chỗ với mình mà phải hy sinh nhiều như vậy. Không ngờ nàng chấp nhận tiêu hao sinh mệnh của mình để được ở cùng ta. Liệt Diễm, nàng thật sự là ngốc nghếch mà. Có lẽ Cúc Hoa Trư nói đúng, thần trí của nàng có thể đang tồn tại ở một nơi nào đó trong Thần giới. Liệt Diễm mà ta yêu đã thật sự chết rồi, thần thức thay đổi, thân thể thay đổi, coi như nàng có tồn tại ở đâu đó trong thần giới thì cũng không phải là nàng nữa rồi. Người ta hằng tìm kiếm là Liệt Diễm đã cùng ta luyến ái!
Cúc Hoa Trư nào biết, những lời này của nó chẳng những không thể xóa đi tình yêu của Cơ Động đối với Liệt Diễm, mà ngược lại giống như là châm dầu vào lửa, tình yêu đó vốn đã nồng nàn say đắm, bây giờ lại càng trở nên mãnh liệt, nồng cháy bội phần.
Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần, mãi đến khi trời tối thì ma lực mọi người mới lần lượt khôi phục lại, sau đó rời đi.
Hôm nay cùng Cúc Hoa Trư và Chu Tiểu Tiểu quyết đấu một trận, đối với mọi người mà nói, đây là sự trợ giúp không có gì sánh bằng. Cơ Động tuy rằng đã khống chế cả chiến cuộc, cũng như đã mang đến cho Cúc Hoa Trư và Chu Tiểu Tiểu rất nhiều áp lực. Thêm vào đó, trong lúc quyết đấu hắn dùng hết mọi năng lực của bản thân để suy tính kết quả cùng phương thức tác chiến, rồi thông qua linh hồn lực chỉ dẫn cho bọn hắn toàn bộ quá trình. Về phần Cơ Động khi thi triển tuyệt kỹ Đại U Diễm Băng mặc dù không hoàn toàn thành công, nhưng cũng đủ cho mọi người được một phen mở rộng tầm mắt. Sau mấy canh giờ tu luyện để khôi phục ma lực, đồng thời cũng là khoảng thời gian để bọn hắn nhìn lại trận chiến mà đúc kết thêm kinh nghiệm, tuy nhiên có thể lĩnh hội kinh nghiệm được ít hay nhiều là còn tùy vào khả năng của mỗi người.
Lúc mọi người rời đi, Đại Diễn Thánh Hỏa Long cực kỳ bất bất mãn hướng về Cơ Động kêu lên vài tiếng. Khi thấy Cơ Động không gọi nó xuất chiến, Mao Đài và Ngũ Lương Dịch đều có chút phẫn uất. Ngược lại Hỏa Nhi vẫn luôn luôn trầm tĩnh, tuy rằng nó đã hoàn thành xong tiến hóa, nhưng một khi Cơ Động chưa gọi, nó sẽ vẫn ở trong Chu Tước thủ trạc âm thầm tu luyện. Có lẽ, cũng vì nó nhận thức được, mình và Đại Diễn Thánh Hỏa Long còn khá nhiều chênh lệch.
Diêu Khiêm Thư cũng đang ngồi trên lưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Trong nhóm bọn họ, chỉ có bốn người có ma thú đồng bạn là Phất Thụy, Cơ Động, Miễu Miễu và Diêu Khiêm Thư. Trông chờ vào Cúc Hoa Trư chở bọn hắn phi hành là điều không thể, cho nên mọi người chia ra ngồi trên người Đại Diễn Thánh Hỏa Long, Tử Lôi Diệu Thiên Long cùng Ngân Dực Hải Đông Thanh. Do vóc dáng của Ngân Dực Hải Đông Thanh có phần trội nhất nên nó mang theo hai người là Miễu Miễu và Lam Bảo Nhi.
Diêu Diêm Thư nói với Cơ Động:
- Cơ Động, hiện tại thực lực mọi người đã tạm ổn, chúng ta tổng hợp thực lực lại cũng đủ để đối đầu với thập giai ma thú. Bây giờ chúng ta cần sắp xếp thời gian để mọi người chia nhau tìm kiếm ma thú cho bản thân mình. Như vậy mới có thể nhanh chóng tăng cường thực lực của chúng ta, cũng không cần giống như hiện tại, tất cả phải dựa vào các ngươi.
Cơ Động gật đầu nói:
- Đúng vậy, mọi người nên có tọa kị của mình. Thiên Can thánh đồ đạt đến Ngũ giai là có thể sử dụng khế ước, mọi người chúng ta đều thỏa mãn yêu cầu này. À, đúng rồi, lúc trước Hỏa Long Vương có mời ta đến nơi bọn chúng cư ngụ, các ngươi thấy thế nào? Lần này chúng ta đi tới thương hội Ngốc Có Tiền, nếu bọn họ đưa ra sát hạch quá khó khăn thì chúng ta liền đến Long cốc. Long tộc chính là chủng tộc cường đại nhất trong các loại ma thú. Ở nơi đó, ta tin tưởng mọi người đều có thể tìm được cho mình một Cự Long thích hợp.
Diêu Khiêm Thư gật gật đầu, nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ than thầm.
Tất nhiên Cơ Động biết hắn đang nghĩ gì, nếu nói về phẩm chất của ma thú đồng bạn, chỉ sợ không ai có thể qua mặt Diêu Khiêm Thư. Cúc Hoa Trư chính là đỉnh phong Thánh cấp, là một trong Ngũ đại thánh thú của Thánh Tà Đảo, từng gây nên bao nỗi khiếp sợ cho giới ma sư. Nhưng cũng bởi lý do đó, bọn hắn mới ký kết bình đẳng khế ước. Cúc Hoa Trư lại quá mức cường thế, cho nên Diêu Khiêm Thư căn bản là không cách nào mượn được lực lượng của nó. Có thể nói, Cúc Hoa Trư chẳng có bất kỳ trợ giúp nào đối với hắn. Diêu Khiêm Thư thà rằng sở hữu một ma thú có thực lực nhỏ yếu nhưng có thể cùng hắn phối hợp hoàn mỹ, còn hơn là làm bạn với vị thánh thú này.
Trải qua phong ba, Diêu Khiêm Thư cũng đã trở nên thành thục rất nhiều, nhất là mấy năm bị Cúc Hoa Trư hành hạ...
truyện copy từ tunghoanh.com
Lúc này, Cúc Hoa Trư đang ngủ trong lòng Đỗ Hinh Nhi, bộ dáng cực kỳ thoải mái. Mỗi khi nhìn thấy nó, ánh mắt Diêu Khiêm Thư luôn trở nên cực kỳ phức tạp.
Cơ Động khẽ vỗ vai Diêm Khiêu Thư:
- Chuyện này ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp. Phải tìm cách làm cho Thánh trư của chúng ta tự động giải trừ khế ước. Nó chỉ giúp ta trên danh nghĩa là viện quân, sẵn sàng tương trợ, rõ ràng so với chiếm khế ước của ngươi có phần tốt hơn.
Diêu Khiêm Thư mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng cho ta, thực lực của bản thân mới là vấn đề trọng yếu, điểm này ta rất rõ ràng, cho nên ta sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không để ngươi bỏ rơi quá xa.
Thiên Cơ bên cạnh mỉm cười nói:
- Ta cho tới bây giờ chưa từng lo lắng cho ngươi, quả thật nếu không có chủ nhân, ta tin tưởng rằng ngươi có năng lực để trở thành Thánh Vương. Chủ nhân, hiện tại mọi người đều đã mệt mỏi, chi bằng chúng ta tìm chỗ dừng chân, nghỉ ngơi chỉnh đốn chút đi. Sáng mai lại tiếp tục hành trình vậy.
Cơ Động gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, trận chiến hôm nay mọi người ít nhiều cũng có lĩnh ngộ, có thể nhân cơ hội này tự nghiền ngẫm thêm một chút.
Đang ngồi ngay ngắn trên lưng Tử Lôi Diệu Long Thiên, Phất Thụy cười ha hả nói:
- Chúng ta nên đến tửu điếm Ngốc Có Tiền, trước hết kiếm cái gì bỏ bụng, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai hãy tiếp tục lên đường, các ngươi thấy thế nào?
Chu Tiểu Tiểu đang tự mình phi hành, đối với hắn đây cũng là một phương thức tu luyện, nghe vậy tức giận nói:
- Ta thật là bất hạnh, chẳng những phải làm bao cát cho các ngươi đánh, mà còn phải mời các ngươi ăn ở nữa. Các ngươi có còn tính người hay không?
- Đúng đấy! Các ngươi đúng là không có nhân tính gì cả. Mập mạp, mang ta đi. Ta là người đầy nhân tính. Thánh Trư ta vốn muốn thăm tửu điếm của ngươi từ lâu, sự có mặt của ta tuyệt đối sẽ làm ngươi nở mày nở mặt.
Vừa nghe đến cái ăn, vốn đang êm đềm trong giấc mộng, Cúc Hoa Trư lập tức tỉnh dậy, cười hắc hắc hướng Chu Tiểu Tiểu mà nói.
- Ngươi? Ta xem ngươi cũng chỉ là muốn tranh ăn với bọn hắn mà thôi!
Chu bé nhỏ khinh bỉ liếc nhìn Cúc Hoa Trư. Cúc Hoa Trư dương dương tự đắc trả lời:
- Đó là do bổn Thánh trư phải vất vả vì ngươi! Vất vả thì phải ăn nhiều, nếu không làm gì có khí lực? Ngươi sẽ không nhỏ mọn tới mức không mời nổi bổn Thánh trư một bữa cơm chứ?
Chu Tiểu Tiểu cười nói:
- Mời, đương nhiên là mời. Thứ khác ta không dám nói, chứ ăn cơm thì tuyệt đối sẽ cho ngươi ăn no. Nghe Diêm Khiêu Thư nói, ngươi thích ăn ma thú phải không. Không thành vấn đề, trước hết ta cho người làm cho ngươi một trăm đầu, vậy đủ rồi chứ?
Nghe những lời này, ánh mắt Cúc Hoa Trư nhất thời sáng rực:
- Tốt, vẫn là Bàn tử ngươi thông tình đạt lí.
Thánh Trư liền nở nụ cười toe toét.
Chu Tiểu Tiểu nói tiếp:
- Phía trước không xa chính là Tây Đê thành, có thể xem như là một trấn quan trọng ở phía Tây Trung Thổ đế quốc. Tại đây thương hội chúng ta có một phân bộ khá lớn, trong khoảng thời gian ngắn huy động một trăm đầu ma thú tuyệt đối không thành vấn đề. Cúc Hoa Trư, theo ta ngươi nên gia nhập thương hội Ngốc Có Tiền của chúng ta đi. Với sức ăn của ngươi, chỉ sợ Diêu Khiêm Thư không thể nào kham nổi! Chỉ có thương hội chúng ta với lượng tiền bạc dồi dào như vậy mới có thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi.
Cúc Hoa Trư hừ một tiếng:
- Tạm thời cái này... ngươi chưa từng nghe qua câu “Nhục ti tằng khả quý. Nhục phiến giới canh cao. Nhược vi tự do cố. Lưỡng giả giai khả phao” sao? Bổn Thánh trư ghét nhất là bị câu thúc.
(Biên: tạm dịch “Sợi thịt được cho là quý, miếng thịt lại càng quý hơn. Nếu vì muốn tự do, hai thứ đều có thể bỏ qua” – Miếng ăn không đáng phải đánh đổi bằng tự do)
Chu Tiểu Tiểu buồn cười nhìn nó nói:
- Ngươi nói không đúng rồi, với ta câu đó phải là “Nhục ti tằng khả quý. Nhục phiến giới canh cao. Nhược hữu đại nhục khối. Lưỡng giả giai khả phao.”
(Biên: “Sợi thịt được cho là quý, miếng thịt lại càng quý hơn. Nhưng nếu có một khối thịt lớn hơn, cả hai thứ trước đều đáng vứt – Vì lợi ích to lớn, sẵn sàng vứt bỏ hết thảy)
Nghe bọn họ đối thoại, Cơ Động mặc nhiên phát hiện, Diêu Khiêm Thư bên cạnh mình thần sắc ngày càng ảm đạm. Thần sắc Cơ Động nhất thời cũng có chút biến hóa, xem ra phải tranh thủ cùng Cúc Hoa Trư nói chuyện một phen.
Tây Đê thành tọa lạc ở phía Tây của Trung Thổ đế quốc, là khu vực mậu dịch trọng yếu. Tuy rằng không được khổng lồ như Trung Nguyên thành, nhưng cũng là một tòa thành khá lớn.
Khi bọn Cơ Động đến đây, nơi này đã bước vào cuộc sống về đêm. Dưới sự hướng dẫn của Chu Tiểu Tiểu, mọi người dễ dàng đến được tửu điếm Ngốc Có Tiền nằm ngay tại trung tâm thành. Tửu điếm Ngốc Có Tiền cơ hồ đều giữ đúng một phong cách buôn bán cho dù tọa lạc ở đâu đi nữa. Chỉ riêng hai cô gái song sinh bên cửa thôi cũng đã làm cho nhóm Thiên Can thánh đồ một phen rung động. Tuy nhiên những người phục vụ lại không hề biết Chu bé nhỏ, cho nên khi thấy mọi người đến, hai gã phục vụ vội vàng hướng dẫn bọn họ đi vào đại sảnh khách sạn.
- Xin hỏi các vị cần phục vụ những gì?
Một cô bé phục vụ ôn nhu hỏi.
Chu Tiểu Tiểu trả lời:
- An bài cho chúng ta mười ba phòng thương gia.
Nói xong câu đó, hắn còn quay sang nói với Cơ Động:
- Mỗi một tửu điếm Ngốc Có Tiền đều chỉ có tối đa năm phòng Hoàng Đế, như thế mới chứng tỏ được sự trân quý của gian phòng. Phòng thương gia tuy rằng hơi kém một chút, nhưng cũng tạm chấp nhận được. Ngươi thấy thế nào?
Hắn hiện tại cũng không dám đắc tội với Cơ Động, sợ vị Bạo Quân này lại quay đầu bỏ đi, cho nên cố ý xin ý kiến của Cơ Động.
Cơ Động gật đầu:
- Ngươi cứ việc an bài đi.
Phục vụ nghe Chu Tiểu Tiểu nói vậy mà hoảng sợ trong lòng. Tuy rằng phòng thương gia giá cả không so được với phòng Hoàng Đế vốn sang quý, nhưng đối với người bình thường thì đây cũng là một con số trên trời!
- Tiên sinh, ngài chắc chứ?