Đang lúc chần chờ, một đám nam khách từ ngoài cửa xông vào, Đoàn Dịch Kiệt đứng giữa. Ngô Văn Quyên vừa thấy liền cười nói: “Người báo cáo đến rồi, bây giờ mọi người không cần khách khí nữa.”
Một đám đàn ông trẻ tuổi ầm ầm tiến thẳng vào, không hề ít phu nhân tiểu thư nhát gan da mặt mỏng vội tránh về phía sau. Đoàn Dịch Kiệt đi lên trước, khẽ mỉm cười chào hỏi mẹ, dì Tư và các trưởng bối trong phòng: “Dì Tư vừa rồi nói báo cáo cái gì?”
Ngô Văn Quyên nhìn qua đám người cười nói yêu cầu, Đoàn Dịch Kiệt đại mã kim đao đứng đó, híp mắt nhìn đám nam khách đi theo, thấy mọi người đã đứng nghiêm chỉnh đúng như mình phân phó, mớinói: “Kết hôn phải báo cáo quá trình yêu đương là chuyện đương nhiên, chẳng qua…” Anh nhìn Hứa Lương Thần một cái: “Cô ấy mới từ Mĩ trở về, thật sự chưa gặp chuyện này bao giờ, làm phiền một người làm mẫu trước được không?”
Ánh mắt như điện đảo qua mọi người. Hình tượng đại thiếu mặt lạnh trong lòng mọi người quá sâu nặng, đa số mọi người vẫn có chút sợ hãi vị Thiếu soái không nói đùa này, lại nghe anh chơi xấu cố ý làm khó liền biết người ta tới ‘hộ giá’, chỉ e bị anh bắt được. Thấy thế mọi người vẫn cười nhưng không ai dám tiếp lời.
Lư phu nhân thấy trận thế con trai bày ra, trong lòng liền hiểu ra tám phần. Bà vừa cảm khái con trai lần đầu biết yêu, vừa thấy lo cho anh. Vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa này mới gả đến, có vừa ý không còn chưa biết, vợ chồng son tương lai thế nào còn chưa rõ đâu. Nghĩ vậy, bà bèn liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái.
Trở lại tân phòng, cởi áo cưới thay bằng một bộ sườn xám bó sát màu đỏ tươi thêu chỉ vàng, người đẹp như ngọc, kiều diễm như hoa, môi đỏ mọng khẽ cong lên, trong vẻ đẹp đẽ sang trọng lại ẩn chứa thần thái ngây thơ của thiếu nữ. Đứng trước mặt một đám đàn ông nói cười ồn ào, cô hơi ngượng ngùng cúi đầu làm người ta không kìm lòng được muốn thương tiếc.
Cũng khó trách con trai bà không buông tay được, Lư phu nhân nhìn ‘cảnh xuân tươi đẹp’ khắp phòng, nhưng không ai sánh bằng con dâu nhà mình, xinh đẹp thì lại quá tục, quyến rũ không đủ ngây thơ, đoan trang lại không đủ dịu dàng, khí chất pha trộn Trung Tây, vừa xinh đẹp vừa trang nhã như vậy quả thật hiếm có. . . . . .
Nghĩ vậy, trong lòng bà lại cảm thấy đắc ý vui mừng. Thấy con trai cứng rắn nhất quyết cản đường, chỉ sợ mấy người trêu chọc cô dâu chú rể không đồng ý, bà liền cười giảng hòa: “Nơi này chật chội nói chuyện không tiện, Thường phu nhân, Khương gia tỷ tỷ, không bằng mọi người ra phía trước ngồi đi? Phòng bếp mới làm mấy món bánh ngọt rất ngon, mọi người nếm thử nhé?” Bà chỉ tên vài người quen biết, dẫn đầu đám phu nhân, cố gắng giảm bớt áp lực cho cô dâu.
Ngô Văn Quyên khéo léo, đương nhiên hiểu ý Lư phu nhân, cũng cười mời: “Đằng trước chuẩn bị mở màn chiếu bộ phim mới của Shirley Temple đó.”
Tuy rằng tiếc nuối cô dâu còn chưa mở miệng, trêu chọc cô dâu chú rể còn chưa đủ náo nhiệt, nhưng ai cũng biết lúc này phu nhân đại soái đích thân mời là vinh hạnh hiếm có, huống chi còn có đại thiếu mặt lạnh đang ‘hộ giá’ tân phòng, chỉ sợ không có cơ hội. Vì thế đám nữ khách nương theo đề nghị của Lư phu nhân, ào ào đứng dậy đi theo ra ngoài, những người ở lại lặng lẽ ngồi sau đám nam khách muốn xem náo nhiệt.
Hứa Lương Thần đã từng nghe Đoàn Kỳ Bình nói, thân thích bạn bè của nhà họ Đoàn thân rất nhiều, nháo tân phòng đương nhiên phải náo nhiệt. Cô nhìn trai gái đầy phòng, không khỏi lo lắng làm thế nào mới vượt qua được đây. Cũng may có chị em Kỳ Bình giúp cô ngăn cản, Lư phu nhân cũng lôi bớt nữ khách đi; nhưng Đoàn Dịch Kiệt và nam khách anh mang đến lại không hề có ý rời đi, phải làm thế nào đây?
Muốn tìm chị em Kỳ Bình đến giúp, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Đoàn Kỳ Bình đâu, dường như đã đi theo đám Lư phu nhân đi mất rồi? Đang nghĩ tới đó lại thấy a hoàn bưng khay tới, Hứa Lương Thần định tiếp tục kính trà khách, vừa bưng một chén trà lên thì hai người đàn ông bên cạnh vội cười xông tới: “Việc nhỏ này làm sao dám làm phiền chị dâu? Nào nào nào, các huynh đệ, cầm lấy.” Họ vừa chuyển trà vừa cười nói với Hứa Lương Thần: “Chị dâu vất vả rồi, mời ngồi mời ngồi.”
Lúc này Hứa Lương Thần lại có chút ngượng ngùng, vội cười cười cảm ơn, không tự chủ được lặng lẽ nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái. Đoàn Dịch Kiệt hơi nhếch môi, cho cô một ánh mắt an tâm.
Có người chú ý tới hai người ‘mắt đimày lại’, vừa định lên tiếng lại bị Thịnh lão lục bên cạnh trợn mắt nhìn. Anh chàng cao gầy bị trừng có chút khó hiểu, nhưng vẫn nuốt những lời định nói về, đi tới gần cười khẽ hỏi: “Lục thiếu, hôm nay không nháo tân phòng, chẳng lẽ cả trêu cũng không cho nói à?”
Thịnh lão lục liếc anh ta một cái, cười vô lại: “Lão tam, cậu có gan làm thì hôm nay cũng phải nể mặt ông anh này. Chuyện viết thư cầu yêu bằng sáu thứ tiêng bị lão đại biết rồi, vừa rồi La Hoằng Nghĩa bảo tôi tìm cơ hội biến chiến tranh thành tơ lụa, cậu nói xem, tôi còn dám tự chui đầu vào rọ sao?”
“Ha ha, hóa ra lão đại nắm được nhược điểm của anh. Nhưng tôi thì đâu bị. Cô dâu xinh đẹp như vậy không trêu thật đáng tiếc. . . . . .” Lão tam nhìn người đẹp phía trước, hì hì cười nói.
“Không bị nắm nhược điểm? Hừ.” Thịnh lão lục híp mắt nhìn lão tam: “Cậu thực sự cho rằng lão đại không biết câu lạc bộ ‘đen tối’ của cậu chắc?”
Ơ. . . . . . Lão tam nghẹn lời, ngậm miệng, nhìn một đám người bị gọi tới làm hộ hoa sứ giả, anh chợt hiểu ra …hóa ra toàn một lũ bị lão đại mặt lạnh nắm nhược điểm. Khó trách ở nơi khác quậy tung trời mà đến đây ai cũng ngoan ngoãn ngồi uống trà. Ngay cả ‘sắc đẹp thay cơm’ trước mắt cũng không dám nhìn ngắm trắng trợn, thì ra là thế.
‘Giờ cậu mới biết à’, Thịnh lão lục khinh bỉ lườm anh. Lão tam tự mình đánh trống lảng giơ ngón tay cái lên, lão đại mặt lạnh, anh đúng là độc ác! Ngay cả tân phòng cũng không cho anh em nháo.
Nhưng chẳng lẽ cứ ngồi không như vậy à? Đang nghĩ vậy, một người phía trước bống đứng lên. Anh ta mặc trường bào, cầm mũ dạ nâng lên đến chóp mũi cúi người thật sâu, lão tam không khỏi khẽ hỏi: “Lần này thì tốt rồi, chuyển cái bình dấm chua này ra, chắc chắn sẽ khiến đám người còn lại chua đến mức chạy mất dép.”
Dương Quang Tông biệt danh “Bình dấm chua” chạy tới trước mặt Hứa Lương Thần, có chút khoa trương cúi người vái, cười hì hì nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Đến rồi đây … Hứa Lương Thần giật mình nhưng không trốn tránh, thoải mái cười: “Lần đầu gặp mặt chiêu đãi không chu toàn, mời tiên sinh dùng trà.” Nói xong, cô nhận lấy chén trà trên tay a hoàn.
Trêu chọc cô dâu chú rể thích nhất là gặp được cô dâu hay thẹn thùng, hai ba câu đã đỏ mặt. Người trêu chọc cảm thấy thú vị cũng sẽ hăng hái hơn. Sợ nhất là loại mỹ nữ thoải mái này, người ta khách khí nghiêm túc chiêu đãi, còn dám mặt dày trêu đùa sao? Bình dấm chua không khỏi âm thầm khen một câu lợi hại, nhưng vì bị mọi người giao trong trách, anh không thể lùi bước được, đành mặt dày cười chắp tay: “Chị dâu.”
Hứa Lương Thần vội vàng né tránh: “Không dám nhận, xin mời dùng trà.”
Bình dấm chua cố ý ho một tiếng, thay đổi vẻ mặt, lại khom mình: “Chị dâu, hôm nay chị bưng trà rót nước vất vả cả ngày, các hu ynh đệ đề cử tôi lên hát một bài. . . . . .”
Hứa Lương Thần nghe vậy hơi giật mình, người này không phải đến trêu chọc cô dâu chú rể làm khó cô à, sao lại . . . . . thành ra lên hát thế này? Đang lúc cô không hiểu, lại thấy bình dấm chua giở giọng nheo nhéo hát: “Đêm nay động phòng nến đỏ đã thôi cháy. . . . . .”
Không chỉ giọng hát buồn cười, còn có dáng vẻ động tác phụ họa quả cũng rất khoa trương, Hứa Lương Thần bật cười. Mọi người thấy vậy liền vỗ tay rào rào. Bình dấm chua đảo mắt thấy Đoàn Dịch Kiệt cũng hơi mỉm cười, không khỏi càng đắc ý, lung la lung lay hát “Họa mi đậm nhạt hợp thời không” , biểu cảm động tác buồn cười ấy khiến Hứa Lương Thần không nhịn được lại cười. Mọi người ồn ào cười to: “Vẫn là dấm chua huynh lợi hại, cuối cùng cũng khiến cô dâu cười rồi. . . . . .”
Lương Thần liên tục bị chọc cười, hai má ửng đỏ, cộng thêm lễ phục đỏ tươi thêu kim tuyến bất tri bất giác có vẻ hạnh phúc ngập tràn. Đoàn Dịch Kiệt khóe môi cong cong, nhìn cô không dứt ra được.
Đoàn Kỳ Ninh ngồi bên chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt anh cả. Thật sự không ngờ anh cả cũng có lúc như vậy. Không chỉ không e dè tọa trấn tân phòng không để khách khứa trêu chọc cô dâu chú rể, còn thu phục đám thiếu gia công tử này bày trò chỉ vì một nụ cười của giai nhân! Xem ra những gì Kỳ Bình nói đều là thật. Kỳ Ninh đang nghĩ vậy thì Kỳ Phương đã nghiêng người khẽ hỏi: “Chị hai, chị cả chạy đi đâu rồi?”
“Còn có thể đi đâu?” Kỳ Ngọc bĩu môi: “Vừa rồi em không thấy anh Tư Mã sao? Chị cả hiếm khi trở về, bị anh ta nhìn thấy còn có thể thoát được sao? Vừa rồi, anh ta kiên quyết kéo chị cả đi rồi.”
“À há.” Kỳ phương cười, lén chỉ chỉ Đoàn Dịch Kiệt: “Ngốc nghếch.”
Kỳ Ngọc “Xùy” một tiếng bật cười, Kỳ Minh mỉm cười liếc xéo cô: “Cẩn thận để anh cả nghe thấy.”
Ba chị em thì thầm nói nhỏ. Hứa Lương Thần cũng được thở phào nhẹ nhõm. Cô dâu khiêm tốn khách khí kính trà, lại không thể đắc tội đại thiếu mặt lạnh, đám khách khứa cũng không dám trêu nữa, nói đùa vài câu rồi rời đi.
Đoàn Dịch Kiệt đi không lâu là tới giờ ăn cơm trưa, phủ Đại Soái mở tiệc đãi khách, trong tân phòng Hứa Lương Thần và chị em Kỳ Ninh qua loa dùng bữa.
Buổi chiều, đại đa số khách khứa đều biết đại thiếu mặt lạnh bảo vệ tân hôn phu nhân nên không dám trêu chọc quá trớn. Cũng may vẫn còn rất nhiều nơi khác để chơi đùa, mọi người liền chia nhau tìm niềm vui khác. Nhưng vẫn có không ít người ngồi trong tân phòng vui cười đàm luận, rất nhiều người túm tụm trò chuyện náo nhiệt, uống trà. Thời gian cũng chậm chậm trôi qua.
Chớp mắt đã đến giờ lên đèn. Sau cơm chiều, phủ Đại Soái giăng đèn kết hoa xa hoa náo nhiệt hơn cả ban ngày. Khách khứa hô bằng gọi bạn, dự tiệc uống rượu, nghe diễn xem phim, khắp nơi gấm hoa rực rỡ, tiếng người huyên náo.
Trong tân phòng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ngoài sảnh trong phòng vẫn đầy ắp người, cả trai lẫn gái nói cười rôm rả cho đến rạng sáng vẫn chưa ngừng. Vẫn là nhị phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân Ngô Văn Quyên dắt tay đi tới, cười nói: “Bên ngoài còn náo nhiệt, chư vị không ngại đi nghe diễn đánh bài, cứ ngồi không ở đây không thú vị gì cả. . . . . .”
Có người nhanh trí liền phụ họa: “Ý mấy vị phu nhân là ‘đêm động phòng hoa chúc, một khắc giá trị ngàn vàng’ đúng tôi? Tôi thấy mọi người cũng nên đi thôi, đừng ở đây làm hỏng chuyện tốt của đại thiếu.” Mọi người bảy miệng tám lời nói giỡn, nhìn ba vị phu nhân phủ Đại Soái ra mặt là đã biết không ngồi được nữa, tốp năm tốp ba kéo nhau đi ra ngoài.
Chờ mọi người đi hết, Ngô Văn Quyên sai a hoàn dọn dẹp phòng ở trải giường chiếu xếp chăn, gọi người đến phòng bếp bưng đồ ăn khuya lên, cũng quay đầu dặn Kỳ Bình và Kỳ Ngọc: “Thiếu phu nhân mệt mỏi cả ngày, nghe nói cơm chiều ăn cũng ít. Mấy đứa ở đây ăn một chút, đợi đám a hoàn dọn dẹp xong phòng ở, dì sẽ bảo lão đại qua đây.”
Chị em Đoàn Kỳ Bình cười đáp, ba vị phu nhân liền rời đi. Hứa Lương Thần đi ra tiễn bị Ngô Văn Quyên cười ngăn lại: “Không còn sớm nữa, ăn khuya một chút rồi đi nghỉ đi.”
Hứa Lương Thần cúi đầu đáp, nhìn ba người dẫn theo a hoàn đi ra ngoài, liền trở lại ngồi vào ghế tựa, xoa xoa trán. Đoàn Kỳ Bình cười hỏi: “Mệt lắm không?”
Hứa Lương Thần cười nhẹ, vừa nhận đũa ngọc Kỳ Ngọc đưa qua vừa nói: “Không sao. Nhiều người náo loạn cả ngày, có hơi đau đầu.”
“Đây là quan yến, cháo trắng, còn có mấy đĩa dưa cải bà nội dặn phòng bếp đưa cho chị, đều là mấy món nhạt dễ ăn, chị ăn một chút đi, sáng sớm ngày mai còn phải kính trà. Thân thích bạn bè trong nhà rất nhiều, kính trà thôi cũng mệt lắm đấy.” Kỳ Bình múc cháo cho cô, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tuy đã ăn trưa và cơm chiều, nhưng khi đó trong tân phòng đầy người, cho dù ăn ở phòng trong nhưng tâm lý bồn chồn nên Hứa Lương Thần cũng chỉ uống chút nước trà. Lúc này cô thật sự rất đói, không khách khí nhận lấy, ăn liền hai bát cháo trắng.
Kỳ Bình mở một cái bình đất: “Đây là Hương Tuyết Nữ Nhi Hồng bà nội bảo người mang từ quê lên. Chỉ thử xem.” Vừa mở nút bình hương thơm đã xộc vào mũi.
Hứa Lương Thần vội vàng t chối, Đoàn Kỳ Bình khuyên mãi Hứa Lương Thần không từ chối được đành phải uống. Hương rượu thơm mát, lại không ngọt ngọt chua chua giống Nữ Nhi Hồng bình thường mà có chút ngọt lành, cực kỳ êm dịu. Uống hết trong bụng lại thấy có chút ấm áp khiến cô không khỏi uống thêm một ly.
A hoàn dọn dẹp bát đĩa trên bàn, trong phòng cũng đã dọn xong. Màn lụa buông xuống, ánh nến bập bùng. Đoàn Kỳ Bình và Kỳ Ngọc sai a hoàn lui ra, sau đó mới đứng dậy cáo từ. Hứa Lương Thần định đứng lên tiễn lại bị Đoàn Kỳ Bình cản lại.
Nhìn cái bóng Hứa Lương Thần vỗ trán ngồi bên bàn hắt lên cửa, Kỳ Bình không khỏi mỉm cười. . . . . .
*******
p.s: Động phòng … động phồng đê *cười gian*