Lời nói đang truyền đến thì trong sảnh, Trường Tôn Mạt một mực trầm lặng một hồi lâu bỗng vào một khắc nào đó lại cười ha ha:
- Thần lão nhi kia một mực tự xưng là Thần gia hắn tráng đinh thịnh vượng, mọi người trong con cháu lão đều ưu tú. Hừ, có gì đặc biệt hơn người, ta Trường Tôn Mạt.... Chỉ tiếc....
Trường Tôn Mạt nhìn ra chỗ xa xa kia, nơi có giọng nói ngọt ngào truyền đến chỗ, mà âm thanh của lão có hơi cứng lại liền hỏi:
- Tại sao từ trong miệng ngươi, lão phu nghe ra được là ngươi có ý tôn trọng đối với đứa cháu của thần lão nhi?
- Thần gia, mặc dù là kẻ địch của Trường Tôn gia ta, nhưng lão Vương Gia có tư cách được mọi người Đại Hoa hoàng triều tôn trọng!"
Âm thanh ngọt ngào đi xa, trong phòng khách chỉ còn lại có Trường Tôn Mạt càng lúc càng nhăn mày chặt hơn!
- Dạ nhi, hôm nay xem như ngươi lập được đại danh tiếng.
Trong thư phòng, Thần lão gia tử vui vẻ dạt dào. Nhưng đằng sau nụ cười lại che giấu một vui mừng đồng thời cũng có được một sự chua xót!
Thần Dạ lại đi Bắc Vọng Sơn, Thần lão gia tử biết nguyên nhân đích thực là cái gì. Nhưng tịnh không có nghĩa là, trong lòng Thần Dạ đã hoàn toàn bỏ cuộc. Những lời của hắn đối mặt với Trường Tôn Phi kia đã khiến cho Thần lão gia tử biết rõ ràng, Thần Dạ đã có thể đối mặt với quá khứ.
Đây là chuyện tốt, có khả năng nhớ nhung, có khả năng không quên kí ức. Nhưng một mặt cố chấp với quá khứ thì sẽ làm một người nổi điên. Tuy nhiên, đối mặt không chỉ có đòi hỏi dũng khí, càng còn cần hơn vào lúc đối mặt thì phải chịu đựng chấp nhận là nó sẽ mang đến đau đớn lớn lao.
Lão gia tử có thể biết được nhanh như vậy, nhưng Thần Dạ cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Tin tưởng đến canh giờ này thì trên dưới đế đô Hoàng Thành, phàm là những ai chú ý đến Thần gia cũng đã biết. Thậm chí bao gồm cả vị cửu ngũ Chí Tôn cao cao tại thượng ở chỗ sâu trong hoàng cung kia!
Thần Dạ cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc phải giấu chính mình thật sâu đi. Hôm nay nếu như không phải đại ca Thần Hiên xuất hiện, hắn ắt phải làm cho mọi người trong đế đô cũng biết, cùng ngày, người thiếu niên đã cách Thần Đàn chỉ có một bước xa, nay đã quay trở về!
Trong thế giới này, hoàng quyền tất nhiên cao cao tại thượng. Nhưng con đường võ đạo mới là tồn tại vĩnh hằng không già. Võ đạo đỉnh cao, vĩnh viễn không phải ngôi vị hoàng quyền có khả năng bằng được. Giữa hai cái đó, giống như chúng khác nhau một trời một vực!
Bởi vì Thần Dạ năm đó có thiên phú tu luyện bẩm sinh cực kỳ yêu nghiệt, Thần lão gia tử thậm chí đều cũng hoài nghi có đúng là người hoàng thất đã đạo diễn một màn kia ở Bắc Vọng Sơn. Những năm gần đây, lão một mực điều tra, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Hiện tại Thần Dạ, mặc dù thiên phú bẩm sinh đã không còn. Nhưng lão biết rõ ràng, nếu mà Giao Long Thể tu luyện đến đại thành thì so sánh cao thủ Huyền Khí sẽ không yếu hơn bao nhiêu. Đến lúc đó, hoàng thất cũng không dám nhằm vào Thần gia nữa!
Đương nhiên, Thần Dạ muốn làm như vậy, có lẽ sẽ khiến hoàng thất sợ hãi cực độ, tiến tới sẽ tìm cách đưa ra một số suy tính dẫn đến phiền toái. Nhưng Thần Dạ đã không có biện pháp tốt hơn, chỉ có làm như thế mới có thể khiến cho hoàng thất trì hoãn hành động. Qua đó mang đến cho Thần gia, cho Thần Dạ cũng đủ thời gian trả lời.
- Gia gia!
Thần Dạ hỏi:
- Đại ca lần này trở về, là thăm người thân, hay là?
- Quay về kinh bẩm báo công việc!
Thì ra là thế, Thần Dạ gật đầu, ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều. Tay chân của hoàng thất, đã không chỉ có nhằm vào những người Thần gia đang nắm quyền cao, những người Thần gia liên quan đời sau đang phát triển thì cũng không buông tha.
Liếc mắt nhìn Thần Dạ, Thần lão gia tử cũng nhàn nhạt cười nói:
- Dạ nhi, ngươi tu luyện thật tốt, những chuyện khác thì không cần để ý tới.
Nghe lão gia tử nói như vậy, nhìn lão gia tử, Thần Dạ có hơi ngẩn người. So với gia gia lúc trước, hình như thời gian mới mấy ngày không gặp mà hiện tại gia gia tựa hồ đã có chỗ thay đổi. So sánh với trước kia, hình như có thêm điểm gì đó....
- Là sự tin tưởng!
Ánh mắt Thần Dạ không nhịn được bắt đầu run run. Gia gia Thần Trung, nhiều năm là tướng là soái, dẫn dắt vô số tướng sĩ để chinh chiến sa trường. Bất kể đối mặt với bất cứ kẻ địch nào thì cho tới bây giờ cũng không từng lui bước....
Bực này ở trong lòng vô số người chính là nhân vật coi là anh hùng, vậy mà vào đúng lúc này lại có thêm một thứ được gọi là tin tưởng, rất kỳ quái.
....
Trở lại trong phòng, Thần Dạ bỏ qua tất cả tạp niệm trong lòng, tiến vào trong trạng thái tu luyện Huyền Khí.
Những năm gần đây, mặc dù hắn tu luyện Huyền Khí một mực vô phương thăng tiến, nhưng cũng trở thành một loại thói quen của hắn. Hơn nữa, tu luyện thân thể, đồng dạng cũng cần Huyền Khí để bảo vệ tâm mạch. Cho nên, mặc dù không thể lại đi tiếp trên con đường Huyền Khí, thì Thần Dạ cũng vui vẻ chịu đựng tu luyện.
Bởi vì Giao Long Thể được tu luyện thành công, thân thể xảy ra biến hóa lớn lao trọng đại, tốc độ tụ tập linh khí thiên địa đã tăng lên rất nhiều. Đồng thời, tốc độ công pháp luyện hóa linh khí thành Huyền Khí, so sánh trước kia cũng càng thêm mau lẹ.
Cũng không lâu lắm, sau một Đại Chu Thiên, một đạo Huyền Khí tinh khiết luyện hóa được cũng đi dọc theo quỹ tích riêng, nhanh như tia chớp mà ào ào chảy về hướng vào trong đan điền.
Chuyện kế tiếp thì cũng không cần Thần Dạ quan tâm. Dù sao sau khi Huyền Khí tiến vào đan điền thì nó sẽ tự động tiêu tan như không khí. Do đã quá quen với điều này nên Thần Dạ cũng không thấy đáng để ý đến nữa.
Nhưng lúc này đây....
Khi mà Huyền Khí tinh thuần như cơn thủy triều ùn ùn chảy vào đan điền, trong phút chốc, Huyền Khí từ bên trong đan điền, vốn tĩnh lặng như nước, đột nhiên như bị cuồng phong bão táp kích động dữ dội, nó làm nổi lên một trận rung động mãnh liệt như cơn sóng ập đến.
Thần Dạ lập tức hơi bị ngẩn người. Ngày đó bị người ta đánh trọng thương, vì căn cơ bị hủy chính là đan điền đã bị gây tổn thương, làm cho Huyền Khí của bản thân ở trong đan điền cũng không cách nào hấp thu tu luyện chỗ Huyền Khí mới đến. Điều đó khiến cho Huyền Khí tiến vào đan điền bị lãng phí trôi đi mất tiêu, chỉ có một bộ phận nhỏ dùng để cường hóa xương cốt thân thể!