Đạo Phi Thiên Hạ Chương 66


Chương 66
Vọng hải triều 14

Trong chớp mắt khi chiếc thuyền hoa kia xuất hiện, thời gian như ngừng trôi, xung quanh đều lặng lẽ không một tiếng động. Chiến trường mới vừa rồi còn đằng đằng sát khí nay tựa hồ vì sự xuất hiện của chiếc thuyền hoa mà còn huyết tinh rơi vãi, không còn sát ý. Một tràng chém giết vừa qua tựa hồ chỉ là ảo mộng.

Tiếng đàn truyền từ chiếc thuyền hoa đến, thấp nhu uyển chuyển, trong suốt như mây trôi nước chảy, gợi lên trong lòng mỗi người một viễn cảnh vô cùng tươi đẹp, những ý chí chiến đấu và sát ý trong lòng như quay cuồng mênh mang biến mất.

Sắt Sắt khiếp sợ nhìn trong chốc lát thân ảnh dưới trăng kia, từ sau lần giải mị dược, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn. Kỳ thật cũng không phải lần đầu, ngày ấy trên “Mặc Sa Hào”, người cứu nàng ra khỏi sóng bão trên biển, tuy rằng cũng là hắn, nhưng lúc ấy hắn vẫn chưa thừa nhận thân phận của mình.

Mà ngày hôm nay, hắn mang theo vô số chiến thuyền đến đây làm cái gì? Muốn tương trợ nàng sao?

Sắt Sắt cười nhẹ ngước mắt nhìn, tầm mắt của nàng khẽ chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn. Ánh mắt hắn yên tĩnh nhàn nhã như ánh trăng, như mặt hồ, tựa hồ như cho dù núi cao có sập xuống cũng sẽ không thể phá hư sự yên tĩnh nhàn nhã của hắn.

Hắn như thế, tựa hồ phú quý quyền vị, công danh lợi lộc, tôn sùng thần bái, trong mắt hắn đều là một đống phế thải. Hắn như thế, sao có thể vì nàng mà xuất chiến. Thật là cực kỳ buồn cười.

Sắt Sắt lấy lại bình tĩnh, cười cười nhẹ nhạt như khói, tự giễu ý tưởng buồn cười của mình.

“Thất Tinh ngọc lưu ly trản!” (bảy ngôi sao bằng ngọc lưu ly) Có người kinh hô một tiếng.

Mọi người ngước mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trên đầu thuyền phảng phất vẽ một ký hiệu “Thất tinh ngọc lưu ly trản”. Trong chớp mắt tất cả mọi người đều hiểu chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện này là con thuyền đến từ Xuân Thủy Lâu. Bởi vì Thất tinh ngọc lưu ly trản là dấu hiệu xuất hiện của Xuân Thủy Lâu.

Không ai đoán được vì sao Xuân Thủy Lâu xuất hiện ở nơi này.

Mọi người đều biết đây là con thuyền của Xuân Thủy Lâu, nhưng đại đa số mọi người lại không biết công tử áo trắng này là ai?

Chỉ nghe, lâu chủ Minh Xuân Thủy của Xuân Thủy Lâu thần bí khó lường, rất hiếm khi hiện thân. Những người này đoán rằng đây có lẽ là một trong Tứ đại công tử, thủ hạ của Lâu chủ Xuân Thủy Lâu.

Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, thủ hạ có bốn vị công tử là Tích Hoa công tử, Táng Hoa công tử, Trâm Hoa công tử, Tồi Hoa công tử.

Chỉ là không biết vị đang đến này là vị công tử nào.

Mọi người vẫn đang phỏng đoán thì thấy từ hai bên chiếc thuyền hoa của công tử áo trắng rẽ sóng lướt ra là hai chiến thuyền khác, một trái một phải theo sau bảo vệ chiếc thuyền hoa, trên đầu hai chiếc thuyền này cũng có cùng ký hiệu như thuyền hoa. Đứng thẳng trên đầu mỗi thuyền hai bên là một công tử áo tím và một công tử áo xanh, trên mặt đều đeo mặt nạ nhiều màu sắc.

Hai công tử kia vừa xuất hiện, mọi người trong lòng đột nhiên kinh ngạc, công tử áo tím và công tử áo xanh là thuộc hạ của công tử áo trắng, hay tất cả bọn họ đều là một trong Tứ đại công tử? Chẳng lẽ vị công tử áo trắng kia là Lâu chủ Xuân Thủy Lâu?

“Thần long kiến thủ bất kiến vĩ” (con rồng chỉ nhìn thấy đầu mà không thể thấy đuôi, ý nói hành tung xuất quỷ nhập thần) Minh Xuân Thủy xuất hiện ở đây, có thể nào không khiến người kinh ngạc. Trên thành lâu, Tây Môn Lâu cũng ngây người nhìn không chớp mắt chiếc thuyền hoa đột nhiên xuất hiện kia.

“Các ngươi là ai?” Hắn lớn tiếng quát.

Không ai để ý đến hắn, tiếng đàn vẫn lượn lờ như trước, leng keng chảy xuôi trên mặt biển.

Tây Môn Lâu hô to hai tiếng, sự tức giận tăng lên trong đáy mắt.

“Các ngươi muốn gì? Nếu không nói ta sẽ cho bắn tên” Tây Môn Lâu hô to.

Tiếng đàn vẫn như trước chảy xuôi liên miên bất tuyệt vô cùng êm tai, chừng qua một nén nhang, mới chậm rãi trầm thấp dần cho đến khi dừng lại hẳn. Khi thanh âm cuối tiêu tan trong không trung, nữ tử đánh đàn kia chậm rãi đứng lên, hướng Minh Xuân Thủy quỳ thi lễ rồi chui vào bên trong khoang thuyền.

Minh Xuân Thủy chậm rãi ngước mắt, nâng ly rượu trong suốt trên cái bàn nhỏ trước mặt lên, ống tay áo phất nhẹ tao nhã, đôi môi lộ ra bên ngoài mặt nạ mỉm cười mê người, thanh tao lịch sự, lại mang theo phong cách tiêu sái phóng túng và thái độ cuồng ngạo: “Ta tới giết ngươi!”

Nụ cười đạm nhã mà tràn ngập sát khí.

Tây Môn Lâu cứng đờ người, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Hắn nheo mắt nhìn nam tử nhàn nhã ngồi trên thuyền hoa.

Cảm giác này của Tây Môn Lâu trước đây chưa hề có, tựa hồ trong nháy mắt sẽ cướp đi tất cả của hắn, khiến hắn thành hai bàn tay trắng. Nam tử này, sự tao nhã của hắn, dáng vẻ của hắn, loại thanh tao lịch sự, đế vương khí giả này, Tây Môn Lâu từ trước tới nay đau khổ theo đuổi nhưng chưa từng có được.

Nhưng Tây Môn Lâu dù sao cũng là một hải tặc đã trải qua nhiều trận chiến, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Hắn có hơn một vạn hùng binh, mà người này, theo sau cũng chỉ bất quá hơn mười chiến thuyền mà thôi, hắn không có lý do gì để thua trận.

“Ngươi dựa vào cái gì để giết ta?” Tây Môn Lâu cười phóng đãng, một lần nữa khôi phục sự tự tin và ương ngạnh.

“Bắn tên!” Đôi mắt đỏ yêu dị lạnh lùng nhíu lại, hắn vẫy tay hạ lệnh.

Nhưng trận mưa tên vẫn chưa rơi xuống.

Hắn kinh hãi phát hiện, không biết từ khi nào, trên thành lâu vô thanh vô tức hiện ra vô số bóng người. Bọn cung thủ của hắn trong nháy mắt đều bị đánh bại.

Những người này lên đây bằng cách nào? Tây Môn Lâu quá sợ hãi.

Thì ra trong lúc chiếc thuyền hoa kia xuất hiện, tiếng đàn thu hút lòng người, công tử áo trắng kia cũng đã bắt đầu tấn công. Tiếng đàn, thuyền hoa, chẳng qua là thủ đoạn mê hoặc người, phân tán sự chú ý.

Hắn đột nhiên hiểu ra, công tử áo trắng này là đến tương trợ cho Mạc Xuyên.

Thế thì tốt, hắn cười ha hả, lại vung tay lên, vài binh sĩ vây quanh áp giải một thiếu phụ lên thành. Tây Môn Lâu đem thanh kiếm chói lọi đặt lên chiếc cổ trắng nõn như bạch ngọc của thiếu phụ kia.

Thiếu phụ kia, một thân trang phục sắc hoa màu hồng, tay áo bồng bềnh như mây, đai lưng rộng thùng thình. Nàng xinh đẹp dịu dàng nhưng trên gương mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, đôi mắt đẹp sâu thẳm nhưng trống rỗng, một hàng châu lệ chậm rãi chảy xuống bên má, khiến nàng trông như một đóa hoa sắp héo tàn.

“Tỷ tỷ!” Mạc Tầm Hoan đang đứng bên cạnh Sắt Sắt bỗng nhiên cúi đầu hô, mặt hắn ủ dột vài phần.

Sắt Sắt nhớ lại trong câu chuyện mà Dạ Vô Nhai kể rõ với nàng về thân thế Mạc Tầm Hoan, có nói qua, thủ lĩnh hải tặc Tây Môn Lâu nhân cơ hội làm phò mã của Y Mạch quốc mới tấn công chiếm được Y Mạch đảo. Thiếu phụ này, thì ra là công chúa đã kén rể phò mã Tây Môn Lâu, là tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan.

“Tỷ tỷ, đừng sợ, ta sẽ cứu tỷ.” Mạc Tầm Hoan thì thào hô.

Trước đây hắn cực hận tỷ tỷ dẫn sói vào nhà, nhưng lúc này thấy nàng đang giãy giụa dưới sự kềm chế của địch nhân, trong lòng hắn có thể nào không đau! Nàng là người thân duy nhất trên đời này của hắn.

“Tây Môn Lâu, thả tỷ tỷ ta ra!” Sự điềm đạm, bình tĩnh trên mặt Mạc Tầm Hoan bị phá vỡ, gương mặt tuấn mỹ tràn ngập sát khí.

Thanh âm của hắn còn lạnh hơn so với băng tuyết, phiêu đãng vô biên vô hạn trên biển, mang theo sát ý lạnh lẽo rơi vào tai Tây Môn Lâu.

Tây Môn Lâu nghe vậy, ha hả cười lạnh nói: “Mạc Xuyên, sao lại nói chuyện như vậy với tỷ phu, thân là hoàng tử của Y Mạch quốc mà cấp bậc lễ nghĩa của hoàng thất ngươi đều đã quên cả rồi sao?’’

Sắt Sắt tinh tế cảm nhận được thân mình của Mạc Tầm Hoan run lên vì phẫn nộ, tuy trầm mặc như bàn thạch nhưng hàn ý phát ra trên người hắn lại lạnh như băng.

Vì Sắt Sắt thân là thủ lĩnh cướp biển, không quan hệ gì đến tỷ tỷ của Mạc Tầm Hoan, theo lý là vẫn nên xua thuyền tấn công tới. Nhưng vào lúc này, Sắt Sắt vẫy tay ngăn lại, bảo thuộc hạ tất cả đều lui ra phía sau.

Chiến sự lâm vào cục diện bế tắc.

Minh Xuân Thủy chậm rãi đứng dậy trên thuyền hoa, trong tay cầm chén rượu ngọc lưu ly, cúi đầu hớp một ngụm rượu ngon, đôi mắt hắn xuyên thấu qua chiếc chén trong suốt, bất động thanh sắc đánh giá tình hình trước mắt.

‘’A Xuyên!…..’’ Một tiếng gọi xuyên thấu tâm can vang lên, thiếu phụ kia bỗng nhiên liều mạng dùng khí lực toàn thân lao vào lưỡi đao, thanh âm đứt quãng phiêu tán trong gió: “Tỷ tỷ chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”

Chờ ngày này đã lâu lắm, lâu lắm rồi.

Những lời này nhẹ như khói tiêu tán theo gió trên biển. Nhưng, những lời này, lại bao hàm sự hối hận thâm trầm, triền miên không dứt của một nữ tử.

“Tỷ tỷ!” Thanh âm Mạc Tầm Hoan xé gió, tê liệt hô lên.

Trong khoảnh khắc, hận ý đối với tỷ tỷ hắn trước đây tiêu tan trong nháy mắt, hắn chỉ hận mình, hận bản thân hắn vì sao không bảo vệ tốt quốc gia của hắn.

Sự tức giận tràn ngập trong ánh mắt, miệng vết thương vừa mới ngưng chảy máu trên đầu vai lúc này lại vỡ toang, máu tuôn ra thẫm đỏ.

Tây Môn Lâu quát lạnh một tiếng, đem thi thể thiếu phụ đẩy xuống thành lâu.

Thân ảnh Mạc Tầm Hoan chuyển động, không thấy được động tác hắn thế nào, như sóng bão dựng lên, thân ảnh màu đen như sương như khói, vọt đến trước trận tiếp được thi thể đang rơi xuống.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Sắt Sắt dâng lên một nỗi bi thương vô hạn, vì Mạc Tầm Hoan, vì tỷ tỷ của hắn. Nàng híp mắt đánh giá thành lâu, bất quá chỉ cao hơn một trượng. Nàng bỗng kiễng mũi chân, thân ảnh kim hồng nhảy lên, cả người lúc này như một vệt sáng mờ lao tới phía trước, trong chốc lát đã đến dưới thành. Mũi chân nàng khẽ tựa vào đá ngầm, mượn lực nhảy lên trên thành lâu cao hơn một trượng. (1 trượng= 4.7m)

Trên thành lâu, Tây Môn Lâu kinh ngạc nhìn nữ tử từ trên trời giáng xuống.

Hắn luôn coi thường nữ tử. Giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận, Giang Sắt Sắt này thật sự là ngoài dự kiến của hắn, nhưng, hắn cũng không sợ nàng.

Trận chiến vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra thực lực của Sắt Sắt, tuy kiếm thuật nàng tinh diệu nhưng nội lực còn yếu.

Thấy Sắt Sắt nhảy xuống từ không trung, hắn lui về phía sau vài bước, rút trường kiếm ra, nhanh như tia chớp tấn công ngực trái của nàng. Hắn tin là nàng chắc chắn sẽ rút đao ra đỡ, nếu không kiếm của hắn sẽ đâm xuyên ngực trái của nàng. Một khi nàng chạm đao vào kiếm của hắn, hắn chắc chắn sẽ hút hết nội lực của nàng rồi sau đó đâm xuyên qua ngực trái của nàng.

Nhưng hắn đã sai.

Bởi vì hắn đã xem nhẹ một người.

Hắn nghĩ, công tử áo trắng đang thản nhiên thưởng thức rượu trên thuyền, dáng vẻ tựa hồ là sẽ không ra tay, nhưng hắn đã nghĩ sai.

Công tử áo trắng kia đột nhiên ném đi ly rượu trong tay, vừa lúc Sắt Sắt từ trên thuyền nhảy lên, hắn cũng đồng thời từ thuyền hoa tung người lên cao phóng tới, như gió như chớp, áo trắng phiêu nhiên như mây trắng bay qua, như nguyệt hoa thổi tới.

Trong nháy mắt đã đáp xuống tường thành.

Người chưa tới tay áo đã vung ra, một luồng kình lực sắc bén công kích trường kiếm của Tây Môn Lâu.

Luồng kình lực ập tới như muốn đánh bật kiếm của hắn.

Tây Môn Lâu nhìn bóng người một trước một sau đang tấn công đến, cảm giác được một bầu không khí tử vong bao trùm.

Hôm nay hắn phải chết sao?

Hắn cười dữ tợn, đôi mắt đỏ hiện lên một tia âm độc. Được, cho dù phải chết, hắn cũng phải có bạn đồng hành.

Hắn không né tránh luồng kình lực của công tử áo trắng nữa, trường kiếm của hắn vẫn hướng Sắt Sắt đâm tới.

Nhưng vẫn như trước, hắn chưa hiểu được đối thủ của mình là ai.

Hắn thấy đôi mắt trong suốt của Sắt Sắt bỗng thoáng hiện một tia thương xót, thân của nàng chợt nghiêng đi bằng một động tác mà người thường không thể làm nổi, lệch khỏi quỹ đạo tấn công của trường kiếm hắn, mà loan đao của nàng lại xuyên qua hậu tâm của hắn nhanh như tia chớp.

Đồng thời, trước ngực của hắn bị một luồng lực đạo mạnh của công tử áo trắng đánh trúng.

Trong tích tắc, hắn thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị chấn động, nội lực cạn kiệt, hậu tâm đau đớn tựa hồ không thở nổi.

Ánh nắng tươi đẹp là thế, hắn nhìn lên ánh nắng lấp loáng đầy trời, từ từ nhắm lại đôi mắt màu đỏ tươi yêu dị.

Tây Môn Lâu rốt cuộc đã bị diệt, thân thể hắn dính đầy máu tươi.

Hai quân giao tranh, chủ soái bỏ mình, thế trận lập tức tan rã.

Trên thành lâu, vô tình Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy nhìn nhau, một đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, đôi mắt kia trong suốt thản nhiên.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Sắt Sắt bỗng nhoẻn miệng cười tươi, sáng rực như ánh trăng rằm, diễm lệ như ánh bình minh.

Nàng biết, nam tử này cho dù không yêu nàng, cũng quan tâm đến nàng.

Đã hai lần, trong lúc nàng gặp nguy nan, hắn đều không chút do dự ra tay tương trợ, tình ý này, đã đủ khiến nàng vui sướng.

Minh Xuân Thủy nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Sắt Sắt, trong lòng nao nao, đôi đồng tử sâu đen thâm thúy chuyển động, bên môi hắn cũng nhếch lên một nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Hai người nhìn nhau rồi tung người nhẹ nhàng nhảy xuống thành, trở lại con thuyền của mình. Hai ánh mắt chạm nhau mới vừa rồi dường như chỉ là ảo mộng.

Sắt Sắt vừa mới yên vị trên thuyền đã nghe tiếng kèn vang lên tận không trung, trong lòng nàng kinh ngạc, chiến sự đã chấm dứt, vì sao còn có tiếng kèn? Nàng dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên biển xuất hiện vô số điểm đen, dày đặc, nhiều không đếm xuể.

Tốc độ của những điểm đen này di chuyển rất nhanh, trong phút chốc đã đến trước mắt, bao vây chặt như nêm những chiến thuyền hải tặc của Sắt Sắt và thuyền của Minh Xuân Thủy.

Sắt Sắt đứng trên thuyền, khó tin nhìn con thuyền trước mắt.

Đây là quân của ai?

Nàng ngước mắt nhìn người thống lĩnh chiếc thuyền đó, trong chớp mắt Sắt Sắt cảm thấy cả bầu trời u ám, nàng trấn áp nỗi khiếp sợ trong lòng, nhìn kỹ lại.

Nếu sự xuất hiện của Minh Xuân Thủy khiến nàng vui sướng thì lần xuất hiện của những chiến thuyền này làm nàng có chút đau lòng. Bởi vì thống lĩnh trên thuyền có vài thân ảnh, một trong số đó là người mà nàng rất quen thuộc – phụ thân của nàng, Định An hầu Giang Nhạn.

Kỳ thật nàng cũng không phải quá đỗi ngạc nhiên, năm đó phụ thân của nàng cũng đã từng ra quân thu phục cướp biển, giao tranh với mẫu thân nàng. Cũng trận chiến năm đó đã khiến mẫu thân nàng sinh lòng ái mộ ông. Hôm nay ông lại xuất chiến, cũng là thu phục cướp biển sao? Nàng bất quá mới làm thủ lĩnh cướp biển được một ngày, cũng bị phụ thân đến thu phục sao?

Trên chiến thuyền, Giang Nhạn ngưng mắt bình tĩnh nhìn bóng hình xinh đẹp mặc áo giáp hồng.

Chiến giáp kia đối với hắn quá quen thuộc, trên giáp tạo hình một con phượng hoàng giương cánh bay, trên hai bờ vai là hai đóa tường vân.

Gặp lại bộ chiến giáp này đây, nhưng bóng hình xinh đẹp khoác chiến giáp năm xưa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, chỉ có thể trở thành hoài niệm tốt đẹp nhất trong lòng hắn.

Chuyện cũ trước kia trong chớp mắt ùa về trong lòng hắn, hắn không nhịn được run lên kịch liệt.

Bên cạnh Giang Nhạn là một nam tử mặc giáp bạc đang đứng thẳng, tướng mạo anh tuấn, đôi đồng tử đen lộ ra tia thông minh tháo vát. Người kia hiển nhiên là thái tử Dạ Vô Trần.

Sắt Sắt không ngờ hắn tự mình lãnh binh đến đây chinh chiến. Luận về đánh giặc, hắn sao có thể so với Dạ Vô Yên, có lẽ chiến công của Dạ Vô Yên kích thích hắn nên hắn mới lãnh binh đi thảo phạt hải tặc.

Sắt Sắt nheo mắt cười lạnh, Dạ Vô Trần thật khôn khéo, lúc này đây chỉ sợ là muốn như ngư ông đắc lợi, vừa thu phục cướp biển vừa thu phục lãnh thổ Y Mạch quốc.

Một hòn đá trúng hai con chim, thực là một kế tốt nha!

Nhưng bọn họ làm sao biết nơi này đang có chiến sự?

Từ Nam Việt đến Y Mạch đảo ít nhất cũng hơn mười ngày hải trình, nếu không phải sớm biết được sẽ có chiến sự, bọn họ làm sao đuổi tới nhanh như vậy. Sắt Sắt trong lòng chùng xuống, Dạ Vô Trần xuất binh không phải ngẫu nhiên.

Là ai đã tiết lộ tin tức?

Sắt Sắt nheo mắt lại, nàng đến là theo thuyền “Mặc sa hào”, không phải là Minh Xuân Thủy chứ?

Trực giác của Sắt Sắt bảo rằng không thể nào, bởi vì trên giang hồ, Xuân Thủy lâu cũng không sợ triều đình. Nhưng Sắt Sắt không có thời gian cân nhắc tiếp chuyện này, vì hàng ngàn chiến thuyền đông nghìn nghịt của Dạ Vô Trần đã bao vây thuyền của bọn nàng.

Chiến sự lại căng thẳng lần nữa.

“Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Minh Xuân Thủy, chỉ sợ ngươi không ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay a”. Dạ Vô Trần đứng trên chiến thuyền, cao giọng nói: “Công lao càng cao càng khó đối phó, ngươi cũng biết điều này chứ? Thu phục cướp biển các ngươi cũng xen vào, phát chẩn hồng tai các ngươi cũng có mặt, tiêu trừ ôn dịch các ngươi cũng muốn quản. Các ngươi muốn nhúng tay vào hết thảy chuyện của triều đình sao, Xuân Thủy lâu các ngươi đã trở thành tâm bệnh của triều đình từ lâu rồi, nay là cơ hội tuyệt vời nhất để diệt trừ các ngươi.”

Sắt Sắt trong lòng kinh ngạc, Dạ Vô Trần muốn diệt trừ Xuân Thủy lâu? Xem ra đây không phải là một hòn đá ném hai con chim mà là một mũi tên trúng ba con nhạn, quả nhiên là mưu kế thâm sâu nha!

Sắt Sắt ngước mắt nhìn về phía thuyền hoa, chỉ thấy Minh Xuân Thủy thản nhiên ngồi trên giường, bên môi thoảng cười nhạt cuồng ngạo, tựa hồ mấy vạn thủy binh cũng không thể kinh động vẻ tươi cười của hắn.

Công tử áo tím trên chiến thuyền bên cạnh lẳng lặng lên tiếng, thanh âm lãnh liệt như băng: “Dạ Vô Trần, chuyện chúng ta làm cũng chính là chuyện triều đình nên làm, có tội gì! Nếu ngươi muốn diệt trừ chúng ta thì cũng phải có một cái lý do khác đường hoàng hơn. Hôm nay, để xem hai vạn thủy binh này của ngươi có ngăn được chúng ta hay không.”

“Ngươi là ai?” Dạ Vô Trần cười lạnh nói.

“Táng Hoa công tử!” Công tử áo tím thản nhiên cười lạnh nói.

“Táng Hoa công tử, để xem hôm nay ngươi “tang” được ai?” Dạ Vô Trần lạnh lùng cười nói. (táng: vùi dập)

“Phải không, vậy chờ xem đi.” Công tử áo lam một bên cười tà nói.

“Còn ngươi là ai?” Dạ Vô Trần lạnh giọng hỏi.

“Ta là Trâm Hoa.” Công tử áo lam ngân nga đáp.

Táng Hoa công tử và Trâm Hoa công tử, Dạ Vộ Trần không phải chưa nghe qua đại danh của hai người này, cũng biết tương truyền bọn họ lợi hại như thế nào. Nhưng với hai vạn tinh binh hôm nay, uy danh của Táng Hoa và Trâm Hoa, hắn xem như mây khói, không đáng nhắc tới.

Hắn nhìn hai công tử mang mặt nạ đa sắc, nhướng chân mày, thanh âm lạnh lùng nói: “Định An hầu, ngươi đi hàng phục tiểu thư của ngươi trước đi. Trắc phi của vương phủ ăn sung mặc sướng không làm, lại đi làm thủ lĩnh cướp biển!”

Minh Xuân Thủy nghe vậy, bàn tay cầm chén rượu hơi run một chút, lo lắng liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái. Khiến nàng cùng phụ thân của mình quyết chiến, Dạ Vô Trần này thật là tàn nhẫn.

Định An hầu Giang Nhạn thần sắc cứng đờ, bất động không lên tiếng.

“Định An hầu, còn không xuất chiến? Lần này là thánh thượng trực tiếp hạ lệnh cho ngươi xuất chiến, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?” Thái tử lạnh giọng nói.

Định An hầu Giang Nhạn trầm giọng đáp: “Tuân lệnh!”

Hắn thả người nhảy xuống thuyền nhỏ, hướng thuyền Sắt Sắt chạy tới. Thuyền càng chạy càng gần, cuối cùng ngừng hẳn lại.

Từ khi biết mẫu thân nàng vì phụ thân mà tập luyện nội lực tổn hại đến tuổi thọ, trong lòng Sắt Sắt liền có vài phần thống hận phụ thân nàng. Lúc này gặp lại, không ngờ rằng lại là ở thế đối đầu.

Nàng đợi lúc chiếc thuyền nhỏ của phụ thân đến gần liền thả người nhảy tới thuyền của ông.

Gió biển mênh mông thổi, mái tóc tung bay trong gió, thân ảnh nàng vụt qua nhẹ nhàng trên mặt biển.

Đứng trên thuyền Dạ Vô Trần cũng không nhịn được sợ hãi biến sắc mặt, khi hắn nghe nói thiên kim của Định An hầu biết võ công, còn cho là chuyện khó tin. Ấn tượng của hắn đối với Sắt Sắt là ở vương tôn yến kia, nàng là một nữ tử mảnh mai xinh đẹp, cũng không phải là tuyệt sắc. Không ngờ hôm nay nàng nhanh chóng biến hóa thành một thủ lĩnh hải tặc. Xem thân ảnh nàng bay vút qua, mặc kệ võ công như thế nào, khinh công và bộ pháp như thế này, đã khiến hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Sắt Sắt nhanh nhẹn dừng ở đầu thuyền, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng phụ thân Giang Nhạn, nàng nhợt nhạt cười nói: “Phụ thân, có thể đánh với người một trận chiến là tâm nguyện của con từ trước tới nay. Con rất muốn biết, năm xưa, phong tư của phụ thân như thế nào mới có thể mê hoặc được mẫu thân.”

Giang Nhạn trong lòng chấn động, ông chua xót cười nói: “Nàng đúng là giấu ta lén dạy võ công cho con.”

“Phụ thân, cho dù không có võ công con cũng sẽ không như hy vọng của người, ta sẽ không cam tâm làm quân cờ trên con đường làm quan của người, không sống quãng đời còn lại trong vườn ngự uyển thâm sâu đâu.” Sắt Sắt ngưng giọng nói, trong lòng đau khổ.

“Ta biết ngươi con phụ thân, nhưng con cũng biết, phụ thân cũng có chỗ bất đắc dĩ. Theo ta về đi, phụ thân sẽ cầu tình thánh thượng khai ân, giữ lại mạng sống cho con.” Giang Nhạn đau khổ nói.

“Phụ thân, người không cần nói nữa, chúng ta bắt đầu đi, con xin lỗi.” Sắt Sắt ngân nga nói. Dạ Vô Trần sẽ ấn cho nàng tội danh gì, nàng không cần nghĩ cũng biết. Chắc là, cấu kết Xuân Thủy lâu, ý đồ công chiếm Y Mạch đảo. Tội danh như vậy còn có cơ hội sống sao? Cho dù 20e8 là có, nàng cũng không bỏ mặc cướp biển của Thủy Long đảo.

Hai người, một đứng ở đuôi thuyền, một đứng ở đầu thuyền, đối nhau thủ thế.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, mặt biển lặng êm như một tấm gương tựa hồ có thể soi rọi rõ bóng dáng từng người.

Đôi mắt cực kỳ trong suốt của Sắt Sắt trở nên sâu thẳm, ngay cả Giang Nhạn là phụ thân của nàng cũng không thể nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng.

Sắt Sắt rút đao ra cầm trên tay, tung người nhảy đến, vung đao công kích Giang Nhạn.

Giang Nhạn biết Sắt Sắt đã học hết chân truyền của mẫu thân nàng nên không dám coi thường, rút kiếm ra đón đỡ một đao sắc bén của Sắt Sắt.

Gió thổi, thuyền trôi nhẹ theo dòng nước.

Những chiêu kiếm của Giang Nhạn như nước chảy mây trôi, mang theo kiếm khí hùng hậu đánh úp về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt vũ động Tân Nguyệt Loan đao, đem “Liệt Vân đao pháp” do mẫu thân truyền lại thi triển. Kiếm khí, đao ảnh trên không trung bay nhảy tán loạn, phát ra kiếm khí vô cùng lạnh lẽo.

Dưới ánh mặt trời, thân ảnh kim hồng cực kỳ diễm lệ lại vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng.

Người xung quanh không tự cưỡng được, chìm đắm vào quan sát trận quyết đấu này, biết đây là một sinh tử quyết đấu.

Hai người đấu thêm mấy chục chiêu, Sắt Sắt ngưng mi, phụ thân không hổ là tướng quân đã chinh chiến nhiều năm, không nói tới nội lực hùng hậu nàng không thể so bằng, mà kinh nghiệm và sự nhạy bén khi ứng chiến, nàng cũng theo không kịp.

Hơn một canh giờ nữa, nàng chỉ sợ mình sẽ đại bại.

Ánh mắt lưu chuyển, chỉ thấy mọi người đang tập trung quan sát trận đấu này, Dạ Vô Trần cũng chưa tỏ ý ra hiệu lệnh bắt đầu chiến sự. Nàng phải làm sao để có thể cứu bọn cướp biển này ra khỏi hiểm cảnh. Chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là phải bắt Dạ Vô Trần.

Sắt Sắt thầm vận nội lực khiến chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần thuyền của Dạ Vô Trần. Khi thấy khoảng cách không xa nữa, nàng lợi dụng ưu thế của Liệt Vân đao pháp, liên tục công kích mấy chiêu, muốn bức phụ thân lui vài bước rồi thả người hướng thuyền Dạ Vô Trần nhảy lên.

Nhưng Giang Nhạn vô cùng nhạy bén, đã sớm nhìn ra ý đồ của nàng, ông không thèm tránh thế công của nàng. Mắt thấy Tân Nguyệt Loan đao sẽ đâm đến ngực phụ thân, Sắt Sắt không kịp thu đao, đành phải nghiêng người để mũi đao chệch sang bên, mà kiếm của phụ thân nàng lại khéo léo thẳng tắp xuyên qua sườn phải của nàng.

Sắt Sắt gục ngã bên mép thuyền, nước biển tràn vào bên trong thuyền, chỗ sườn phải của nàng đau đớn dữ dội.

“A…Sắt Sắt!” Giang Nhạn kinh hãi xoay người lại đỡ Sắt Sắt.

“Phụ thân, người có biết mẫu thân vì sao mất sớm như vậy không? Là vì bà tập luyện nội lực gây tổn thọ. Người có biết vì sao bà tập luyện thứ nội lực gây tổn thọ như vậy không, đơn giản là bà muốn trợ giúp người chinh chiến. Phụ thân, người thật sự không yêu mẫu thân sao. Đêm đó con ở linh đường nhìn thấy người khóc rống, là vì mẫu thân sao?” Sắt Sắt được phụ thân nâng dậy, nàng cố chịu đựng bên hông đau đớn, thương tâm hỏi.

Giang Nhạn kinh hãi, dường như không biết những sự việc như lời nói của Sắt Sắt, đôi đồng tử đen toát lên một nỗi đau kịch liệt.

“Con nói sao…Mẫu thân con tập luyện nội lực làm cho tổn thọ?” Trong nháy mắt ông dường như già đi vài tuổi.

Giờ phút này, ông mới biết, công danh lợi lộc đều là ảo ảnh, chỉ có tình cảm ấm áp chân thành mới thật là thứ đáng trân ái nhất.

Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.

“Phụ thân, người phải giao con cho triều đình Nam Việt sao?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.

Giang Nhạn lắc đầu, đúng lúc này, một bóng trắng phi thân từ thuyền hoa đến với tốc độ sấm sét, hắn cúi người ôm lấy Sắt Sắt trong lòng Giang Nhạn.

“Định An hầu, ngươi có thể về báo công được rồi.” Minh Xuân Thủy thản nhiên nói, thanh âm trầm thấp không lộ ra cảm xúc.

Hắn ôm lấy Sắt Sắt về thuyền hoa của mình, nhàn tản như đi dạo trong sân vắng, đem Sắt Sắt nhẹ nhàng để lên trên giường trong khoang thuyền. Bên ngoài ánh nắng chói chang nhưng trong khoang thuyền lại tối sầm, cực kỳ mát mẻ.

“Minh Xuân Thủy, ngươi muốn làm gì? Ta phải ra ngoài, ta còn phải cứu các huynh đệ của ta.” Sắt Sắt gắng chịu đau, cúi đầu hô.

”Ngươi chết đi như vậy thì làm sao cứu được bọn họ?” Minh Xuân Thủy ngưng mi nói, thanh âm của hắn trong suốt vô cùng êm tai: ”Yên tâm đi, bọn họ không sao. Cho dù là hai vạn binh tướng, Minh Xuân Thủy ta cũng không để vào mắt. Ngươi ngoan ngoãn nằm xuống.” Nói xong hắn duỗi tay điểm vào huyệt đạo chung quanh vết thương của Sắt Sắt.

Vào lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng kèn, hiển nhiên bọn cướp biển đã thấy Sắt Sắt bị thương, mà Dạ Vô Trần rốt cuộc cũng phát lệnh tấn công, tiếng chém giết vang lên.

Sắt Sắt nhíu mày, giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Minh Xuân Thủy đem về đặt trên giường.

Hắn phân phó người thị nữ bên cạnh nói: ”Đi, kêu Trâm Hoa và Táng Hoa khẩn tốc chấm dứt chiến sự”

”Vậy ngươi sẽ không lo lắng nữa chứ!” Minh Xuân Thủy cười nhẹ hạ thấp người về phía trước, mái tóc dài đen như mực trút xuống như ngân hà, khẽ vương trên đầu vai của hắn.

***

Lại nói một chút về Tứ Đại công tử

Tích Hoa công tử, thân phận thật chính là Tuyền Ki phủ Phượng Miên, thích mặc áo đen.

Táng Hoa công tử, thân phận thật là Võ lâm minh chủ Thiết Phi Dương, thích mặc áo tím.

Trâm Hoa công tử, thân phận thật là Đại thương gia trên biển Âu Dương Cái, thích mặc áo lam.

Tồi Hoa công tử, thân phận thật là Cuồng Y Vân Khinh Cuồng, thích mặc áo xám.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/76203


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận