Địa Ngục Sâu Thẳm Chương 4


Chương 4
Đôi lúc ta thường suy nghĩ, vì cớ gì sự tình lại trở nên như vậy?

Hạnh phúc nơi địa ngục sâu thẳm nhất dường như chính là chuyện tình một đêm đó. 

Vì cái gì ta và ca ca rõ ràng là sống nương tựa vào nhau lại biến thành quan hệ dơ bẩn như vậy? 

Vì cái gì mà người thân duy nhất của ta lại oán hận ta như thế? Cuối cùng phụ thân chết như thế nào? Và đến tột cùng có nội tình gì mà ta không biết? 

Ta không chỉ hỏi ca ca một lần về vấn đề này, đổi lại chính là lần nào cũng bị hắn chiếm đoạt. 

Sau này ta khôn ngoan rút ra bài học, hắn rõ ràng là không muốn nói cho ta biết, cái chết của phụ thân trở thành một vết thương chưa lành miệng không thể đụng tới trong lòng ca ca, còn ta giống như là đã chọc vào miệng vết thương đó. 



Ngoài việc hưởng dụng cơ thể của ta, vũ nhục tôn nghiêm của ta, thì trong cuộc sống ca ca cũng không có ngược đãi ta, bất kể là người thân trong nhà hay là khách vãng lai đều biết địa vị của ta ở Vô địch sơn trang. Thậm chí có người còn truyền miệng nói rằng ta chính là yếu điểm duy nhất của ca ca bởi vì hắn rất quý trọng ta mới cho ta ở tại Tử Uyển yên tĩnh. Ngoài một số ít người hầu, ca ca không cho bất cứ người tạp vụ nào tiếp cận nơi đó. 

Đối với bên ngoài đương nhiên là nói cơ thể ta không tốt, cần yên lặng tịnh dưỡng, nhưng thực ra là đem ta giam cầm ở Tử Uyển, chủ yếu là vì ban đêm ở đây không bị quấy rầy mà thôi. 

Chỉ có như vậy lúc hắn đùa lộng với ta mới không có gì cấm kỵ, không cần lo lắng có người sẽ nghe thấy bên trong vọng ra những thanh âm khó nghe tục tĩu. 

Bị dạy dỗ trong ba năm, thân thể ta đã trở thành tù binh của hắn, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể tùy ý dễ dàng khơi dậy dục vọng của ta, dẫn đường ta đón nhận cơ thể hắn như thế nào, dạy ta hầu hạ hắn thế nào cho thật tốt, dùng khả năng thiên phú của mình để thỏa mãn dục vọng của hắn ra sao. 

Có lúc ta không khỏi nghĩ rằng mình có gì khác so với những kỹ nữ thanh lâu chứ? Đơn giản là các nàng có rất nhiều ân khách, còn ta thì chỉ có một người, hơn nữa người ân khách cố tình này lại là ca ca của mình. 

Nhưng ta sẽ vĩnh viễn không làm kỹ nữ của hắn. 

Ta muốn biết toàn bộ sự tình, ta phải tìm cho mình một lý do để có thể không phải khóc ướt gối trong mộng lúc đêm khuya. Ta muốn trở về chính mình ba năm trước đây, trở lại lúc tâm hồn và thân thể đều không bị vũ nhục. 

Ta biết có lẽ chân tướng sự việc cũng không thể làm cho ta được cứu rỗi, nhưng chí ít có thể cho lòng ta một chút bình thản. 

Ta đang chờ đợi cơ hội! 

Có lẽ, cơ hội lập tức sẽ đến. 

Tuy rằng ta không ra ngoài nhưng ta cũng góp nhặt được một ít manh mối, tỷ như trước khi phụ thân qua đời, vị khách cuối cùng được người tiếp đón là Thích Nghiêm Phong. Bọn họ đã nói chuyện với nhau suốt một buổi tối, sau khi Thích Nghiêm Phong cáo từ thì ngày hôm sau phụ thân tạ thế. 

Bất luận Thích Nghiêm Phong cùng cái chết của phụ thân có liên quan hay không, ta đều phải gặp ông ấy một lần, ít ra ta muốn biết trước khi phụ thân qua đời rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng có thể cung cấp cho ta một ít manh mối. 

Vì mục đích này ta bỏ ra không ít công sức, hiện tại xem ra công sức đó đều không phải uổng phí. Thích Thiểu Thương đối với ta đúng thực là rất có cảm tình. Tuy hắn không phải là yêu ta mê mệt nhưng ít nhất ta có thể khẳng định, chỉ cần ta muốn cầu kiến phụ thân hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, bởi phụ thân của Thích Thiểu Thương chính là Thích Nghiêm Phong. 

Trở ngại lớn nhất chính là Nhan Ngạo Hành. 

Ca ca quả thực là người có khả năng khôn khéo, sau khi phụ thân qua đời, một mình hắn chống đỡ toàn bộ Vô Địch sơn trang chẳng những không làm cho thanh danh sơn trang bị hao tổn mà còn toả sáng vang lừng hơn, chỉ mới năm nào mà đã nhẹ nhàng đi lên vị trí võ lâm minh chủ, có thể nói là danh thực đã về. 

Ta làm sao có thể lừa gạt hắn đi gặp Thích Nghiêm Phong? 

Ta muốn ngẫm nghĩ kĩ lại xem, ta nghĩ ta nhất định sẽ có biện pháp. 

Chiếc giường này ta đã rất quen thuộc, trên lan can của nó trang trí bằng ám hoa được điêu khắc bằng tay, là tác phẩm của một người cao thủ nghề mộc thời tiền triều còn được lưu truyền đến nay. Ám hoa điểm trang trên thành giường đều làm bằng bạc trắng ngàn hai, tổng cộng có một trăm lẻ tám đóa. 

Điều ta quen thuộc nhất là nó làm bằng gỗ đàn hương phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, mỗi khi ta nằm lên nó đều không tránh khỏi phát ra tiếng, đương nhiên hiện tại ta cũng có thể nằm xoay người trên nó mà không phát ra thanh âm gì. 

Ta lẳng lặng nằm trên giường đã quá một canh giờ, vì không muốn kinh động đám người hầu nên ta chỉ có thể thừa dịp khoảng cách giữa giờ ngọ thiện (cơm trưa) mà trà trộn đi vào. 

Rốt cục ta nghe được tiếng bước chân vọng tới từ ngoài cửa. 

"Nhan huynh, ta cảm thấy sự việc lần này tuyệt đối không thể xem thường, U Minh Ám phủ tuy rằng tách biệt ra khỏi hắc bạch lưỡng đạo, nhưng  lại che dấu thực lực, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ." 

"Ừ, lần này Nguyệt kiếm mất trộm đích thực là rất kỳ quái, tuy rằng Mộ Dung thế gia đều nhất trí là không ai nhận diện được kẻ trộm nhưng Nguyệt kiếm không hẳn là danh kiếm, bên trong nó nhất định che dấu bí mật, có thể đây cũng chính là nguyên nhân khiến nó bị đánh cắp." 

"U Minh Ám phủ từng phái người đến thay mặt môn chủ của họ mượn kiếm nhưng lại bị cự tuyệt khéo léo, có thể là bọn họ bày binh bố trận cho người giả mạo đi trộm kiếm." 

"Nếu Nguyệt kiếm thật sự rơi vào tay U Minh Ám phủ, chỉ sợ..." Ca ca cũng không nói gì thêm. 

"Nhan huynh, chi bằng chúng ta cùng đi một chuyến đến nhà Mộ Dung, điều tra ra manh mối chuyện này. Vốn tháng sau chính là ngày sinh nhật của phụ thân đệ, nếu huynh lấy danh nghĩa đi Giang Nam mừng thọ, cũng sẽ không khiến mọi người hoài nghi. Hơn nữa đến nhà của đệ phải đi qua Hàng Châu, võ lâm minh chủ đến Hàng Châu đương nhiên phải nể mặt Mộ Dung thế gia ở lại đó vài ngày." 

"Được, vốn ta cũng định đi chúc thọ thế bá, như vậy là vô cùng thích hợp, cứ làm theo lời đệ nói, ta thật muốn nhìn xem bên trong hồ lô của U Minh ám phủ bán thuốc gì?" 

"Đệ đi trước để chuẩn bị đồng thời thông báo cho gia phụ một tiếng." 

"Huynh cũng hơi mệt, cụ thể an bài như thế nào, chúng ta sau bữa tối lại cùng bàn bạc." 

"Kìa Nhan huynh, ngu đệ sẽ không quấy rầy, Vân Nhi đã nhiều ngày quấy rầy cũng làm huynh mệt mỏi! Mong rằng huynh nể mặt của đệ, không phiền trách tiểu cô nương phiền phức." 

"Sao đệ nói vậy, muội muội của đệ không phải cũng chính là muội muội của huynh ư! Vân Nhi khờ dại ngay thẳng, sống cùng với nàng cũng là một chuyện rất thú vị. Ha ha." 

Hai người sảng khoái cười một trận, ta chợt nghe tiếng mở cửa thư phòng. Một lát sau, cánh cửa bị chốt lại. 

Ta ngưng thần nín thở lẳng lặng nằm trong chốc lát, nghe gian ngoài không có động tĩnh gì bèn chậm rãi ngồi dậy trên giường. 

Đột nhiên một giọng nói từ cửa sổ truyền đến: "Ngươi thật là có nhã hứng a! Sớm như vậy mà lên giường?" 

Thân thể ta cứng đờ trong nháy mắt, ca ca không biết từ khi nào đã vào phòng trong, đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nhất cử nhất động của ta vừa rồi đều bị hắn nhìn thấy. 

Ta không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn vào ánh mắt ca ca, chậm rãi đem áo ngủ bằng gấm khoác trên người thả xuống dưới. 

Trên mặt ca ca hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức ánh mắt hổ phách trong suốt biến thành màu đen thẫm. 

Ở bên dưới áo ngủ bằng gấm, ta không mặc yếm, cả nửa người trên hoàn toàn hiển lộ ra trước mặt hắn. Mặc dù đã có nhiều lần quan hệ xác thịt cùng hắn, nhưng chủ động lõa lồ cơ thể như vậy trước mặt hắn lại là lần đầu tiên, tâm lý của ta không khỏi có chút e dè khẩn trương. Nhưng ta biết có thể lừa gạt được hắn hay không cũng chỉ có cách này, vũ khí duy nhất ta có thể tận dụng được cũng chỉ có thân thể này. 

Hắn không hề nhúc nhích, chỉ là nhìn ta chằm chằm, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, mặt của ta rốt cục vẫn đỏ, thậm chí ngay cả thân thể của ta da thịt cũng ửng hồng, không khí đầu xuân hơi lạnh, hai nụ hoa trên ngực cũng có thay đổi, chậm rãi cương cứng lên. 

"Ngạo chủ." Ta rốt cục mở miệng khó khăn nói: "Thiếp tới đây là để hầu hạ người, thỉnh cầu người tha thứ." 

Ta vừa nói vừa mở rộng áo ngủ gấm, khiến cho hắn thấy ta cả người đều trần trụi, đã chuẩn bị tốt chờ hắn thưởng dụng. 

Hắn chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt ta, đột nhiên vươn tay kềm chặt lấy ta: "Ngươi từ trước đến này đều không quá chủ động, lần này đến thư phòng của ta cuối cùng có mục đích gì? Nói mau!" 

Ta cố chịu đau, xốc áo gấm lên, vừa vòng tay ôm lấy hắn vừa nói: "Tử Nhi biết sai lầm rồi, Tử Nhi không nên nói nhiều chọc giận người, Tử Nhi đối với Thích đại ca cho tới giờ đều không có ý nghĩ gì không an phận cả, Tử Nhi chỉ có hy vọng duy nhất là chủ nhân không có giận dữ... ôn nhu một chút đối với Tử Nhi." 

Ta ngẩng mặt lên, nở nụ cười quyến rũ nhu thuận với hắn. 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/47157


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận