Chương 233: Khống chế sinh tử
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Thế giới vạn vật đều hiện ra từ trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, hết thảy lại hủy diệt trong lòng bàn tay, sinh ra một luồng hơi mát từ trong hỗn độn, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, hệt như muốn thổi bay hỗn độn, lại lần nữa khai thiên tích địa vậy.
Vuốt quỷ khẽ lật, luồng gió mát kia trong nháy mắt hóa thành vòi rồng đáng sợ quét ngang đất trời, lao thẳng về phía cương thi cụt tay.
Tên béo trọc đầu và phó quản đốc sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, vòi rồng đáng sợ này thổi tới khiến trời đất tăm tối, trong tích tắc có thể phá hủy thôn xóm nhỏ này.
Song chuyện họ lo lắng không hề xảy ra, thôn xóm chẳng những không bị hủy, ngược lại vòi rồng biến mất rất nhanh. Nhưng gã béo đã nhìn thấy vòi rồng dữ dội ấy xông vào trong cơ thể của cương thi cụt tay. Có điều, tình huống sau đó y lại không nhìn thấy.
Con mắt quỷ đáng sợ của Lưu Anh Nam lấp lóe hào quang màu máu, hắn thấy rõ vòi rồng ấy chui vào trong cơ thể cương thi, xông thẳng tới Thiên Linh. Trong Thiên Linh oán niệm kết hợp cùng tử khí lấp lóe hào quang hệt như linh hồn, hơn nữa càng lúc càng ngưng tụ. Song lúc này, vòi rồng ập tới, ngọn lửa linh hồn ấy nhất thời xáo động, nhấp nha nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, cuối cùng lay lay theo gió giống như một ngọn cỏ dại ngoan cường nhưng chung quy vẫn không địch lại gió lạnh thấu lương, dập tắt trong lốc xoáy của vòi rồng.
Ngay sau đó, vòi rồng đáng sợ xuyên qua cơ thể cương thi lao ra ngoài, vòi rồng dữ dội bao trùm cương thi vào trong đó, xoay tròn dữ dội nhưng cũng đang dần yếu bớt. Song sau khi vòi rồng hoàn toàn biến mất, màu tím trên người cương thi cũng biến mất toàn bộ, lại biến thành một cỗ thi thể bình thường, da mặt trắng toát, toàn thân cứng đờ, các nơi đều xuất hiện bớt tròn lấm chấm, chỉ là hai cánh tay kia không thể gắn về nữa rồi.
Hơn nữa, vừa trải qua cơn vòi rồng hủy thiên diệt địa kia, phó quản đốc sớm đã sợ nằm oặt trên đất. Lúc này ngẩng đầ lên nhìn, đừng nói hủy thiên diệt địa, ngay cả sân nhỏ này, thậm chí giấy tiền trên đất đều không bị thổi bay. Gã đương nhiên không thể hiểu nổi, nhưng tên béo trọc đầu thì biết, đó là vòi rồng chuyên nhằm vào linh hồn, cảm ứng thông qua linh hồn, càng đáng sợ, càng chân thực hơn. Vả lại nó có thể thổi tắt lửa linh hồn của con người, thổi bay oán niệm trong lòng oan hồn ác quỷ, đây là điểm đáng sợ nhất.
Khi mọi thứ lắng dịu xuống, Lưu Anh Nam cúi đầu nhìn Lăng Vân trong ngực. Cô nàng trong cơn hôn mê vẫn nhíu mày cắn chặt hàm răng, còn đang trong cơn sợ hãi vô tận, thân thể co giật một cách không tự chủ, muốn vùng vẫy ma trảo của cương thi. Nhất là trên chiếc cổ vốn trắng muốt của cô, lưu lại vết móng tay xanh tím của cương thi, vết thương trên vai do có thi độc xâm nhập nên vết thương không có bất kỳ dấu hiệu khô lại khép miệng nào cả, máu tươi vẫn đang chảy, tuy không nhiều nhưng làn da trắng mịn như mỡ đông kia cứ thế bị rách toang, bả vai trơn bóng cứ thế lưu lại vết thương khiến người ta đau lòng.
Lưu Anh Nam khẽ khàng ôm cô, từ từ giơ vuốt quỷ lên, lòng bàn tay hắn lại xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ. Đó là sáu vòng xoáy màu đen xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, nhưng rất nhanh hợp lại thành một, dung hợp thành một dải sương mù màu trắng ngà, đậm đặc mà không tan chảy. Hắn nhẹ nhàng phẩy lên vết thương của Lăng Vân, nhất thời thi độc được trừ khử toàn bộ, vết thương đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, vết tay trên cổ cũng biến mất không thấy, hết thảy lại hoàn hảo như ban đầu, thậm chí làn da còn trơn bóng se khít hơn trước đó. Mà đôi mày đang nhíu chặt của cô cũng buông lỏng, dáng ngủ cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Tuy bản thân Lưu Anh Nam cũng không rõ trạng thái bây giờ nhưng hắn biết rằng, ban nãy chính là lực lượng của ‘Sinh’. Hắn thường nói Âm Tào Địa Phủ không hề đáng sợ, tuy là thế giới chết chóc nhưng cũng là nơi bắt đầu của sự sống, bởi vì Địa Ngục và Luân Hồi liên quan chặt chẽ với nhau, nắm giữ thế giới chết chóc, đồng thời cũng nắm giữ sự sống.
Khi Lăng Vân từ từ tỉnh lại Lưu Anh Nam cũng khôi phục mọi thứ như thường. Nhưng hắn trước sau vẫn không rõ mình vì sao có thể biến thân, lúc ấy tình thế cấp bách, vội vã cứu Lăng Vân, nhìn cô bị thương mà hắn đau long, nghe thấy tiếng gọi như nhỏ máu của cô khiến hắn có cảm giác tuyệt vọng. Hắn muốn xua tan tuyệt vọng, khống chế hy vọng sống vào trong tay mình…
Tóm lại cảm xúc của hắn lúc ấy rất hỗn loạn, hắn cố gắng muốn thử lại lần nữa lại không được, không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói, hệt như bộc phát tùy tâm vậy. Đương nhiên biến thân cũng không để lại bất kỳ tác dụng phụ nào, không hề cạn kiệt linh hồn lực, thể lực, toàn thân hư thoát gì cả. Nếu không phải thi thể cụt tay của quản đốc ở ngay dưới chân, ánh mắt gã béo trọc đầu và phó quản đốc nhìn hắn như cúng bái thần linh, hắn thậm chí cho rằng mọi thứ xảy ra ban nãy đều là ảo giác.
- A? Cứu mạng, cứu mạng, Lưu Anh Nam, mau cứu em… -Không bao lâu sau Lăng Vân tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Cô vô ý thức ôm chặt Lưu Anh Nam chết cũng không buông.
Lưu Anh Nam cũng ôm chặt lấy cô, trong nháy mắt khi cô bị cương thi bóp cổ đến suýt mất mạng, Lưu Anh Nam mới biết trong lòng mình yêu thương cô cỡ nào, quan trọng với hắn biết nhường nào.
- Được rồi, được rồi, không sao cả đâu, mọi chuyện đều trôi qua rồi. –Lưu Anh Nam dịu giọng an ủi bên tai cô.
Nghe thấy giọng của Lưu Anh Nam, Lăng Vân mới dần bình tĩnh lại, cô ban nãy sợ hãi không dám mở mắt ra, lúc này mới từ từ mở ra, đôi mi dài hơi rung rung, đôi mắt lộ ra vẻ còn mang theo ý sợ hãi, nhưng lại trắng đen rõ ràng, sáng như sao đêm. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt này trong khoảng cách gần, Lưu Anh Nam đều có cảm giác muốn hãm sâu vào đó.
- Không sao cả? –Lăng Vân yếu ớt hỏi. Lưu Anh Nam trịnh trọng gật đầu, Lăng Vân thở phào một hơi nói:
- Là anh cứu em à? Anh không bị thương chứ? Lúc nãy rốt cuộc là thế nào?
Hì hì… Những lời này khiến người ta ấm áp trong lòng. Phản ứng đầu tiên của cô chính là Lưu Anh Nam cứu cô, tỏ rõ sự ỷ lại với Lưu Anh Nam, tiếp đó là sự quan tâm dành cho hắn. Song Lưu Anh Nam vẫn không thỏa mãn, chỉ có anh hùng mới có thể tồn tại mãi mãi trong lòng phụ nữ. Hắn vẻ mặt nghiêm túc, ho hai tiếng dữ dội, nói hệt như bị thương nặng:
- Em không biết đâu. Ngay lúc vô cùng nguy cấp, ngàn cân treo sợi tóc mới rồi, anh nghe thấy tiếng gọi như nhỏ máu của em, chỉ cảm thấy lòng đau như dao cắt, thầm nghĩ cả đời này có khả năng sẽ không nhìn thấy em nữa. Nếu thật sự như vậy, bản thân anh sống một mình trên thế giới này còn có ý nghĩa gì, cho nên lúc ấy anh bất chấp tất cả lao về phía cương thi đó, mắt thấy vuốt quỷ sắc bén như dao sắp đâm vào ngực anh, giây phút đó anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của em, nhớ tới quá khứ ân ái ngọt ngào giữa hai ta, nhớ tới chúng ta hẳn còn có đoạn đường rất dài cần phải đi, còn phải hưởng thụ thế giới ân ân ái ái của hai người, niềm hạnh phúc một nhà ba người, nhìn con cái hầu hạ dưới gối, hưởng thụ niềm vui con cháu đầy đàn. Lúc ấy trong lòng anh vừa không cam, vừa phẫn nộ, vừa nhớ nhung và yêu thương em vô hạn…
- Chính bởi mối tình chân thành lại nồng nàn của anh dành cho em đã thiêu đốt tiểu vũ trụ của anh. Chính vì thương tổn mà cương thi gây ra cho em đã dẫn tới sự phẫn nộ trong lòng anh. Anh chỉ cảm thấy thân thể anh đang thiêu đốt, máu anh đang sôi trào, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là cứu em ra khỏi bàn tay quỷ dữ, cùng nhau hưởng thụ mỗi phút giây sau này. Không sai, chính là ý niệm này, ý niệm này chính là tình yêu!
- Là tình yêu sâu sắc của anh dành cho em đã khơi dậy năng lượng khổng lồ ẩn giấu trong cơ thể anh. Lúc ấy tóc anh biến thành màu vàng, hào quang màu vàng vờn quanh khắp người, đằng sau người hiện lên hình chòm sao Thiên Mã cực lớn. Khi ấy anh cảm giác mình tràn đầy sức mạnh, có được Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ cùng thân thể Kim Cương Bất Hoại, anh có thể phun lửa, phun nước, ẩn thân…
Nửa đoạn trước Lăng Vân nghe như mê như say, cho dù biết hắn đang bốc phét nhưng sau cơn tai nạn có thể nghe thấy người mình thích thổ lộ, vẫn khiến Lăng Vân rất cảm động. Nhưng hắn thổ lộ chẳng khác nào bốc phét chém gió, thấy Lưu Anh Nam mặt mày hớn hở, Lăng Vân chán nản nói:
- Cuối cùng cương thi ấy có phải bị anh dùng Hồ Lô Tím thu mất phải không? Bây giờ đã hóa thành vũng máu rồi phải không?
- Không, đương nhiên không phải! –Lưu Anh Nam lắc đầu kiên định.
Thấy bộ dạng hắn như thế Lăng Vân cũng sững sờ, tưởng mình thật sự hiểu lầm hắn. Cô khẩn trương túm tay hắn nói:
- Lúc nãy nhất định rất căng thẳng, cuối cùng thế nào?
Lưu Anh Nam cười hè hè nói:
- Cuối cùng đương nhiên là anh thay mặt ánh trăng tiêu diệt nó!
- Đáng ghét!