"Khụ khụ …… chuyện kia, có thể xảy ra vấn đề hay không?" Vương Phong đi tới bên cạnh Trương Dương nhìn Lưu Bưu và Trương Vân đang quấn lấy nhau vật lộn thành một đống.
"Sẽ không chết người đâu, tuy nhiên, nếu Trương Vân đánh không thắng, hắn không gọi Bưu đại gia là không được." Trương Dương cảm giác bả vai phát ra cơn đau dữ dội, hắn cắn răng đi tới ngồi xuống một tảng đá quan sát trận đấu.
Lúc này, lông mày Lưu Bưu dựng ngược, vẻ mặt đỏ bừng tựa Quan Công, phảng phất như sắp bùng cháy.
Tuy vậy, đối mặt với cơn nổi giận đùng đùng của Lưu Bưu, Trương Vân căn bản không làm gì, vẫn là vẻ mặt khôi hài như trước, lúc này hắn căn bản là không đặt Lưu Bưu ở trong lòng, phảng phất như đang trêu trọc một con khỉ.
Đích xác,Trương Vân không hề Lưu Bưu ở trong lòng, tất cả tin tình báo cho thấy Lưu Bưu chỉ là kẻ khí lực mạnh hơn người thường chút xíu thôi.
Nhưng rất nhanh, Trương Vân đã phát hiện, tin tình báo hắn nhận được đã sai rồi, sai quá mức, khí lực của Lưu Bưu so với người bình thường không chỉ là lớn một chút, mà là lớn hơn nhiều rất nhiều, nhiều đến mức một quyền cũng đủ đánh hắn nằm úp mặt xuống đất ……
"Hôm nay không đánh cho ngươi kiêu đại gia thì lão tử sẽ không phải họ Lưu. Lão tử họ Chu!"
Sau khi Lưu Bưu tránh thoát khỏi Trương Dương, cười dữ tợn đe dọa Trương Vân. Nghe thấy lời của Lưu Bưu, Trương Dương toát mồ hôi, có vẻ như mẹ của Lưu Bưu là họ Chu!?
Đột nhiên!
Trương Vân di động rồi, Trương Vân không ngờ phát động công kích trước, tất cả những điều này đều nằm ngoài ý liệu, thân thể thấp lùn mà điêu luyện của Trương Vân giống như một viên đạn.
Một tiếng nổ vang lên, nắm tay của Trương Vân giống như tia chớp đánh lên ngực Lưu Bưu, khiến cho người ta kinh ngạc chính là, một quyền nhanh như sấm này đánh lên người Lưu Bưu dường như không có chuyện gì, thân thể của Lưu Bưu chỉ lui về phía sau nửa bước. Ngược lại Trương Vân lại bị chấn lui hai bước.
"Ha ha ha ….. gãi ngứa cho đại gia ư? Lại nào, lại nào!"
Lưu Bưu cười điên cuồng dồn ép Trương Vân,ngay vào lúc này, người xem ở xung quanh mới phát hiện, chiếc áo jacket Lưu bưu mặc như muốn nứt toác ra …..
"Bùng!" Một tiếng nổ vang lên, lần này, không phải "giống như" nữa mà là nổ thật, quần áo mà Lưu Bưu mặc trên người, không ngờ giống như một viên đạn nổ tung, lộ ra một cơ thể khỏe mạnh.
Nhìn những cơ bắp lúc nhúc như một bộ rễ quấn quanh. Không khí đột nhiên trở nên kìm nén.
Ngay cả vẻ mặt của bọn Trương Dương và Vương Phong cũng đều là khiếp sợ, bởi vì, cả người Lưu Bưu phát tán ra một loại lực lượng không gì sánh bằng, phảng phất như một chiến thần hạ phàm.
Trương Dương và A Trạch không khỏi liếc mắt lẫn nhau, bọn họ là người rõ nội tình của Lưu Bưu nhất, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện, bọn họ không ngờ một chút cũng không biết về Lưu Bưu, ít nhất, từ trước cho tới nay Lưu Bưu đều không bộc phát ra loại khí thế làm người ta bất an như thế, hơn nữa, cơ bắp lúc nhúc dưới làn da của Lưu Bưu dường như ẩn chứa lực lượng vô hạn.
"Đến đây đi! Ha ha ha……"
Trương Vân nhìn những mảnh vải trên người Lưu Bưu, không nén nổi sửng sốt, không đợi hắn phản ứng lại, Lưu Bưu đã đánh tới, hai nắm đấm thổi lên từng trận cuồng phong trong không trung …….. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Cơ thể Trương Vân giống như cái bóng hư vô. Cơ thể Lưu Bưu mặc dù không nhanh, nhưng tốc độ của cặp cánh tay dài kia không thua kém chút nào, hơn nữa, phạm vi khống chế cực lớn.
Hai người đối chiến một quyền, thân thể của Trương Vân gần như bị đánh bay ra ngoài. May mắn đằng sau còn có một khối đá nham thạch ngăn thân thể lại, nếu không một quyền này trực tiếp đánh hắn rơi xuống núi…….
Sắc mặt Trương Vân bắt đầu trở nên lạnh lùng, động tác cũng bắt đầu cẩn thận, hiện tại hắn căn bản không dám công kích, hắn đã xác định tên Lưu Bưu giống như gấu chó này biết ngạnh khí công, hắn tự biết một chút khí lực của hắn đánh lên người Lưu Bưu thật sự giống như gãi ngứa.
Chiến thuật của Lưu Bưu bắt đầu thay đổi, bây giờ, phía trên mảnh đất phẳng không đến mười m2 này, Trương Vân giống như một con bướm lượn qua lượn lại, đáng tiếc, con bướm này không phải bay vòng quanh một đóa hoa tươi, mà là một con gấu chó thân thể vĩ đại ……..
Trương Dương đối với thân pháp như quỷ mị kia của Trương Vân hâm mộ không thôi, loại thế gia đệ tử giống như Trương Vân, không thiếu phương pháp tu luyện, cùng loại người mới nhập môn như bọn họ so sánh, quả thực không thể đánh đồng.
"A a ….."
Lưu Bưu đã có một chút bực mình, nắm đấm của hắn mặc dù nhanh, nhưng trước sau hắn vẫn không cách nào bắt được cái bóng hư ảo kia, đương nhiên Lưu Bưu không biết, áp lực của Trương Vân cũng vô cùng lớn, tuy nắm đấm của Lưu Bưu cũng không cách nào đánh trúng hắn, thế nhưng, quyền phong kia thổi tới trên mặt cũng hơi gây đau đớn, bất kể là nắm đấm hay cơ thể khổng lồ kia của Lưu Bưu, đều tạo thành áp lực tâm lý cực đại cho hắn, dù sao, nơi này không thích hợp chạy nhảy, tổng cộng cũng mới gần mười m2.
Nắm đấm của Lưu Bưu tại không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, giống như một bộ động cơ vĩnh viễn không biết mệt mỏi……….
Nhìn hai bóng người ở giữa bãi đất, sống lưng Mãi Mãi Đề và thủ hạ liên quan đều phát lạnh một hồi, bất kể là nắm tay khí đoạt sơn hà của Lưu Bưu hay là thân pháp phiêu du quỷ mị của Trương Vân, đều tạo cho người ta cảm giác kinh diễm, một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a!
Mãi Mãi Đề không khỏi cảm khái, năm tháng trôi qua mặc dù tăng thêm uy vọng và khí thế của hắn, nhưng cũng phai mờ đi nhuệ khí của hắn, nhìn thấy hai người thanh niên hăng hái ở giữa bãi đất, đột nhiên khóe miệng Mãi Mãi Đề nổi lên một nụ cười, mặc dù hắn mất đi Nhiệt Địch Lực thế nhưng hắn vẫn còn có hai người con trai và một người con gái xinh đẹp ngoan ngoãn.
Mãi Mãi Đề đang cảm động, mà mấy thủ hạ sở trường đánh lộn của hắn đều nóng lòng muốn tỉ thí, bọn họ đều bị phong cách bác đấu quyết tiến không lùi của Lưu Bưu khiêu khích tới mức nhiệt huyết sôi sục.
Đột nhiên!
Ngay lúc mọi người vây quanh còn đang đắm chìm trong suy tư thì cơ thể rắn chắc của Lưu Bưu bất ngờ dừng lại, dừng lại vô cùng đột ngột, giống như ô tô đang chạy tốc độ cao đột nhiên dừng lại, làm cho người ta sinh ra một cỗ chấn động mãnh liệt vào thị giác.
"Thằng nhóc con, bây giờ gọi một tiếng Bưu đại gia thì ta sẽ lập tức bỏ qua cho ngươi, bằng không ….. khà khà ……." Lưu Bưu cười nham hiểm.
"Ta nhổ vào, ngươi gọi ta một tiếng Vân đại gia ta cũng buông tha cho ngươi." Trên mặt Trương Vân đã hiện lên màu đỏ, hiển nhiên, vừa rồi hắn đã hết sức cố gắng tránh né nắm tay như bão táp mưa sa của Lưu Bưu, nhưng nếu bảo hắn cứ như thế mà nhận thua thì không có khả năng, huống chi, hắn cho rằng Lưu Bưu chắc hẳn cũng là nỏ mạnh hết đà rồi.
"Tốt tốt, tốt lắm ….. Đợi lát nữa khi ta đá vào mông ngươi, ngươi cũng đừng khóc rồi nói ta ăn hiếp tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi nhé……"
Lưu Bưu cười điên cuồng rồi xông về phía Trương Vân ………
Khiến mọi người thấy kì quái chính là, Lưu Bưu xiết chặt lại nắm tay, hai cánh tay giương nửa ra, rõ ràng không cuồng truy mãnh đả mà là từng bước từng bước dồn ép Trương Vân.
Nhìn thấy Lưu Bưu dồn ép từng bước về phía Trương Vân, Trương Dương vốn đang đau đớn kịch liệt không nén nổi mỉm cười, Lưu Bưu không hề khiến hắn thất vọng, quả nhiên là áp dụng biện pháp này.
Phần lớn người biết Lưu Bưu đều coi hắn như nhân vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trên thực tế, Trương Dương lại vô cùng rõ ràng, mặc dù trí tuệ của Lưu Bưu không thể nói là trí kế siêu tuyệt, thế nhưng, tuyệt đối không phải người ngốc, hơn nữa, thỉnh thoảng có lúc còn khôn vặt, xem như một tên tiểu tử trong thô lỗ có tinh tế, có điều thằng nhãi này rất lười, vô cùng lười, hắn sùng bái giải quyết tất cả bằng vũ lực, cho nên rất nhiều vấn đề đơn giản hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ, đối với hắn mà nói, nắm đấm của ai to thì người đó có lý.
Bây giờ Lưu Bưu vì rửa sạch sỉ nhục Trương Vân dành cho hắn nên đã bắt đầu động não.
Lưu Bưu không động não đã rất đáng sợ rồi, không thể nghi ngờ Lưu Bưu một khi đã động não, bên trong sự đáng sợ còn khiến người ta thấy khủng bố …..
"Bồng!"
"Bồng!"
"Bồng!"
Nắm tay của Lưu Bưu vô cùng thong thả, một quyền nối tiếp một quyền công kích tới Trương Vân, tuy tốc độ hơi chậm, nhưng mà, bởi vì chỗ di chuyển không lớn, Trương Vân vẫn phải liều mạng tránh né, hơn nữa, so với lúc bắt đầu còn vất vả hơn, dù sao từng quyền quyền nối tiếp từng quyền như của Lưu Bưu bây giờ đã lần lượt xâm lấn từng vị trí của hắn, lúc này hắn không thể không tránh phải né trái, còn phải di chuyển cả người, bằng không, sẽ bị lưu Bưu dồn vào trong đám loạn thạch.
Dần dần, thắng bại đã dần lộ ra đầu mối, hô hấp của Trương Vân càng ngày càng nặng nề, tựa như ống bễ thổi lò, khuôn mặt vốn là ngăm đen chuyển sang đen hồng.
Lưu Bưu đánh đấm thận trọng, khống chế phạm vi chiến đấu càng ngày càng nhỏ, hơn nữa, Lưu Bưu lấy tĩnh chế động, hết sức tiết kiệm sức lực, mà Trương Vân lại ra sức nhảy nhót tránh né, căn bản không có chút thời gian nghỉ ngơi ……
"Bồng!" Tiếng nắm tay đấm lên da thịt người.
Cuối cùng, Trương Vân chống cự không nổi, thân thể linh hoạt sau khi dần chậm lại bị một quyền của Lưu Bưu đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt lăn xuống.
"Gọi Bưu đại gia!" Lưu Bưu cũng không đuổi theo, vẻ mặt đắc ý vừa cười to vừa nói.
"Ta nhổ vào, ngươi còn chưa thắng!"
Trương Vân cũng là một tiểu tử quật cường, loạng choạng bò dậy rồi lại phát lực xông về phía Lưu Bưu, hiển nhiên, hắn muốn thay đổi phương thức chiến đấu, chuyển bị động thành chủ động.
"Bồng!"
"Bồng!"
"Ha ha ha ……"
Một trận thanh âm quyền đầu dày đặc giao nhau pha lẫn trong tiếng cười điên loạn của Lưu Bưu, hắn thích nhất chính là loại phương thức chiến đấu từng quyền đánh vào thịt này, không thể tưởng tượng Trương Vân rõ ràng đã bị đánh suýt hôn mê lại có thể chính diện tác chiến với hắn.
Nhìn hai người đánh đã không còn chiêu số, giống như dân chúng đánh lộn ngoài phố, Vương Phong lắc đầu, thắng bại đã không cần xem cũng biết, hơn nữa, hắn cũng không muốn nhìn thấy Trương Vân bị người ta đánh ngã lăn trên đất rồi kêu đại gia, biện pháp tốt nhất chính là không xem nữa……