Đứa Trẻ Giấy Chương 10.2

Chương 10.2
Nhạc Văn Anh gật đầu: “Với đứa trẻ giấy đó mà nói thì quả thật là nhau thai quá to.

Còn chuyện nữa, mà tôi luôn nghĩ đó là ảo giác của mình, tôi... cảm thấy bụng Hoàng Chức bé hơn một chút so với khi cô ấy vừa vào viện”.

“Bụng nhỏ lại?” - Mắt tôi bất giác giật nhẹ. Thông tin này dự báo trước những điều mờ ám nào...

“Nếu không được nghe những chuyện anh vừa kể, tôi chẳng dám nói lại cho anh biết cảm giác của mình, bởi đó là điều hoàn toàn chẳng thể xảy ra, tôi luôn nghĩ mình đã quá đa nghi, nhưng giờ xem ra, chuyện này thật ma quái, quá ư ma quái”.

Nghe Nhạc Văn Anh nói từ “ma quái” liền hai lần, tôi bất giác run lên.

“Đợi chút. Tôi mới tới bệnh viện phỏng vấn, được biết, người đỡ đẻ thường không tiếp xúc với sản phụ trước khi sinh, phụ trách khâu chăm sóc bệnh nhân sau khi nhập viện là các y tá khác mới đúng. Vậy làm thế nào mà ngay từ khi Hoàng Chức nhập viện chị đã biết bụng cô ấy to chừng nào?”

“Là do mối quan hệ với một người bạn cờ bạc”.

“Bạn cờ bạc? Bạn chơi mạt chược sao?”

“Bạn chơi Poker. Anh chờ chút...” - Nhạc Văn Anh vừa nói, vừa lấy từ tủ ra một cuốn sổ tay, lật đến một trang trong đó đưa tôi xem.

“Bức ảnh này được chụp vào khoảng mấy ngày trước khi Hoàng Chức sinh con, trong ảnh là những người bạn thường chơi bài cùng nhau, người tôi nói đến chính là người này”.

Cảnh nền của bức ảnh hẳn là góc nào đó trong bệnh viện, phía trước là sáu cô gái trẻ. Thực ra là năm thì đúng hơn. Người Nhạc Văn Anh chỉ, cứng tuổi hơn, chí ít cũng phải ba mươi. Sáu người đứng thành hai hàng người này đứng ở giữa hàng sau.

Nhìn kĩ hơn, tôi chợt nhận ra, giữa người này với cô gái đứng bên tay trái, hình như còn một người nữa. Nhưng người mới thấy này quá thấp, tựa như một đứa trẻ, chỉ lộ một ít tóc trên đầu, còn gương mặt gần như bị che khuất, không thể nhìn rõ.

Mặt tôi bất ngờ tê cứng, cơn rùng mình ớn lạnh bỗng ùa về.

Đây là ai?

Trong trường hợp thông thường, khi chụp ảnh chung với người lớn, đứa trẻ thường được đứng ở vị trí nổi bật dễ thấy nhất, chứ đâu bị người lớn che khuất để đến nỗi chỉ còn lại một đường ngôi mờ nhạt này.

Huống chi, Nhạc Văn Anh vừa nói rõ, đây là bức ảnh chụp chung các bạn chơi bài của mình. Bạn chơi bài của cô ấy đương nhiên không bao gồm cả đứa trẻ này!

Đó là người nào, hay nói cách khác, là cái gì?

Tôi nhớ đến những bức ảnh hồn ma được lưu truyền trên mạng, hồn ma trẻ em vô cớ xuất hiện sau con người...

“Đây, đây là gì?” - Tôi hỏi Nhạc Văn Anh, tôi thấy lưỡi mình như hơi cứng lại.

“À, cái này à?” - Nhạc Văn Anh nhìn vào chỗ tay tôi chỉ, rồi nhìn sang mặt tôi, cuối cùng mủm mỉm cười.

“Đây là một bé gái, tên gì thì tôi quên mất rồi, con bé chính là con gái của sản phụ này”.

“Con gái Hoàng Chức? Chu Tiêm Tiêm sao?”

“Chu Tiêm Tiêm? Hình như đúng là cái tên này. Đây chính là lý do vì sao tôi chú ý đến Hoàng Chức, người bạn chơi bài này của tôi tên Tiết Dĩnh, là một y tá và là người đang chăm sóc sản phụ khác nằm cùng phòng bệnh với Hoàng Chức lần đó. Con bé Chu Tiêm Tiêm rất cô độc quái gở, không chịu nói chuyện với người lớn, thế mà nó lại rất hòa hợp, rất thân thiết với người bạn này của tôi. Nên lúc chụp ảnh, cô ấy mới kéo con bé vào chụp cùng, nhưng nó khăng khăng không chịu đứng lên hàng trên, mà một mực trốn ra phía sau nên thành ra vậy”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vậy, làm mình thót hết cả tim.

“Sự hòa hợp và thân thiết giữa cô y tá là bạn chơi bài với Chu Tiêm Tiêm, đã khiến chị để ý đến mẹ con bé?”

“Vâng, đúng vậy. Dù con bé rất ít nói, thường chỉ nép mình vào góc phòng, nhưng không biết sao lại khiến người ta chẳng thể nào tảng lờ nó. Hơn nữa cũng rất ít sản phụ dẫn con gái vào bệnh viện cùng mình. À, đúng rồi...”

Nhạc Văn Anh nhớ ra điều gì, đoạn tiếp: “Nếu nhắc đến chuyện kì lạ thì sau đó không lâu, Tiết Dĩnh đã xin nghỉ việc một cách đầy bất ngờ, ngay điện thoại cũng đổi số mới, giờ chẳng thể tìm được cô ấy nữa. Trước đây cô ấy rất gần gũi với con bé, tôi thấy nó còn thân với cô ấy hơn là với mẹ mình. Nên đó cũng có thể là chuyện kì lạ liên quan đến Hoàng Chức”.

“Sau đó không lâu? Không lâu là bao lâu?”

“Khoảng độ hai ba tuần. Không cả một lời chào tạm biệt dành cho đám chị em - có thể xem là thân thiết như chúng tôi, cô ấy chỉ nói xin nghỉ là nghỉ luôn”.

Ngẫm nghĩ một lát, tôi nói: “Tôi muốn chụp lại những bức ảnh này, chị không thấy phiền chứ?”

“Không vấn đề, nếu muốn anh cứ chụp”.

Tôi lấy máy ảnh kĩ thuật số luôn mang theo bên mình ra, cố chụp lại bức ảnh này ở mức nét nhất.

Sao người phụ nữ này lại đột nhiên xin nghỉ việc? Nếu thật sự yêu mến Chu Tiêm Tiêm, liệu cô ta còn giữ liên lạc sau khi Hoàng Chức xuất viện không? Móc nối với chuyện tôi nghe từ thôn Đại Đường rằng, trước khi Chu Tiêm Tiêm mất tích, họ thường thấy một người lạ ngoài thôn ở cùng con bé, liệu đó có phải là người này?

Sau khi từ chỗ Nhạc Văn Anh ra về, tôi đã có một vài thu hoạch, nhưng nghi vấn còn nhiều hơn.

Bụng nhỏ lại ư?

Nhau thai quá lớn ư?

Tôi đang nghiền ngẫm điều ẩn chứa sau những thông tin này, thì điện thoại di động chợt vang lên.

“Alô, tôi là Vương Tuyển Nhân”.

“Ồ, là cảnh sát trưởng Vương.” - Tôi ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, đây là cảnh sát trưởng phụ trách việc điều tra vụ sát hại Hoàng Chức.

“Báo cho anh biết một chuyện, hung thủ đã bị bắt!”

Chương 10: Hung thủ

“Tóm được hung thủ sớm vậy à? Hắn là ai, sao lại giết Hoàng Chức?”

Sau khi biết tin đã bắt được hung thủ, tôi vội đến sở cảnh sát, để trực tiếp hỏi han tình hình.

Tôi hỏi với tư cách không chỉ là nhân chứng đầu tiên ở hiện trường, mà hơn thế, còn là một phóng viên. Hôm đó, sau khi gã quỷ Đường viết bài, chủ nhiệm Tông Nhi biết tôi là người phát hiện xác chết đầu tiên, đồng thời có mối liên quan với người qua đời, nên đã lệnh cho tôi phải viết một bài phóng sự dài sau khi vụ án này được làm sáng tỏ. Gã quỷ Đường nghe sếp nói vậy rất không vui, bởi được viết bài phóng sự dài, nghĩa là tôi sẽ nhận được nhiều tiền thưởng hơn. Song chẳng còn cách nào khác, với ưu thế trời ban cho bản thân, nếu tôi chịu khó hơn một chút, thì đến ngay chút tiền trà thuốc cho bài viết đầu tiên của mình, gã quỷ kia cũng chẳng có phần.

Thế mà sau khi nghe tôi nói, cảnh sát trưởng lại cười cười một cách đầy bí hiểm và lắc đầu.

“Cũng chẳng cần vội nói về chuyện hung thủ”.

“Hả, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này à?” - Tôi tò mò hỏi.

Cảnh sát trưởng nhìn xoáy vào tôi, nghiêm mặt lại, song không trả lời mà nhấc ống nghe của chiếc điện thoại đặt trên bàn lên thực hiện một cuộc gọi.

Nơi tôi được tiếp đón là một căn phòng trống. Vừa bước chân vào phòng, tôi đã cảm thấy nó tựa như nơi cảnh sát thẩm vấn nghi phạm, hay chí ít cũng giống căn phòng nhỏ hôm tôi làm bản tường trình.

Chỗ này lạnh đến mức khiến người ta khó mà chịu nổi, tôi đang định lên tiếng hỏi thì cửa đã mở ra, và một cảnh sát trẻ bước vào.

“Làm tường trình cho tốt vào đấy!” - Cảnh sát trưởng nói.

“Thế này là sao, anh vẫn còn nghi ngờ tôi?” - Tôi tức giận nói.

“Hi vọng anh thành thật trả lời các câu hỏi của tôi”.

“Được, anh muốn hỏi gì nào?”

“Trong bản tường trình lần trước, anh còn bỏ sót điểm nào không?”

“Không, mọi điều liên quan đến vụ án mà tôi biết, tôi khai báo với các anh cả rồi”.

“Thật không?” - Cảnh sát trưởng hỏi vặn lại một cách thiếu thiện ý.

“Đúng vậy!” - Hai người nhìn nhau chằm chằm, công khai truyền tải suy nghĩ khó chịu của bản thân.

“Vậy thì ngày này của tuần trước anh đã đi đâu?”

Ngày này của tuần trước à?

Cảnh sát trưởng thấy tôi hơi trù trừ, liền nói: “Có cần tôi nhắc cho anh nhớ không, sáng hôm ấy anh không có mặt ở Thượng Hải?”

“Tôi về thôn Đại Đường!” - Xem chừng anh ta đã biết chuyện này, chẳng có gì cần phải giấu giếm. Có lẽ ngay sau khi tôi và Hà Tịch đi khỏi thôn Đại Đường, cảnh sát khu vực hoặc cảnh sát Thượng Hải, đã về đó điều tra nên mới biết.

“Anh về đó làm gì?”

“Tìm hiểu một số chuyện!” - Tôi thầm nghĩ: biết rồi mà lại còn phải hỏi.

“Sau khi Hoàng Chức chết, anh về thôn Đại Đường mạo nhận là cảnh sát rồi dò hỏi lung tung, vậy mà anh còn dám nói không giấu cảnh sát chúng tôi điều gì ư?”

“Tôi đâu mạo nhận là cảnh sát, người đi cùng tôi là...”

“Là giám định viên pháp y Hà, đúng không? Cô ấy là giám định viên pháp y; giám định viên pháp y và cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm điều tra phá án là hai công việc hoàn toàn khác nhau. Còn nữa, hôm kia cô ấy nhờ công an hộ tịch ở khu vực Dương Phố tiền hành điều tra một người từng là y tá đỡ đẻ trong bệnh viện Bà mẹ trẻ em số một trước đây, là vì lý do gì? Vì liên quan đến vụ án này chăng? Mấy ngày hôm nay, pháp y Hà có biểu hiện hứng thú khác thường với thi thể Hoàng Chức, song dựa vào báo cáo giám định cô ấy nộp, thì tôi hoàn toàn chẳng rõ vì sao cô ấy lại háo hức và hứng thú vậy”.

“Sao anh không hỏi thẳng Hà Tịch?”

“Tôi đang hỏi anh!” - Cảnh sát trưởng đập bàn, “Còn về phần pháp y Hà, tôi tự khắc sẽ hỏi”, đoạn anh ta tiếp.

Lúc nói câu sau, giọng anh ta có vẻ hơi chùng xuống, có lẽ biết thân phận giám định viên pháp y của Hà Tịch không hề đơn giản, nên anh ta chẳng thể xét hỏi Hà Tịch như đang thẩm vấn tôi hiện giờ. Thậm chí rất có khả năng anh ta bị Hà Tịch từ chối không trả lời, nên mới trút giận vào tôi.

“Thực ra là liên quan đến Hà Chức, nhưng chẳng phải tôi giấu giếm, không chịu nói trong lần tường trình trước, mà bởi vì có một số chuyện sau khi Hoàng Chức qua đời tôi mới biết.”

“Vậy tại sao anh không trực tiếp báo những chuyện này cho cảnh sát, mà lại chọn cách tự điều tra hành động một mình?” - Cảnh sát trưởng hùng hổ chất vấn tôi.

“Trước tiên mấy chuyện này tuy liên quan đến Hoàng Chức, song tôi lại không chắc chúng có liên quan đến cái chết của cô ấy hay không. Thứ hai, tôi nghĩ là có nói chăng nữa, anh cũng chưa chắc coi chuyện này là nghiêm túc, mà có khi anh còn bảo tôi có vấn đề về thần kinh cũng nên”.

“Tôi nghĩ và nhận định thế nào là việc của tôi. Vậy giờ, anh cứ nói hết cho tôi nghe xem nào, đừng để tôi phát hiện thấy anh giấu giếm điều gì nữa đấy!”

Tôi nhún vai, bắt đầu từ chuyện xác hai đứa trẻ được tìm thấy trong tủ lạnh bên Hàn Quốc - mà Hà Tịch kể, đến chuyện ghé thăm nhà Nhạc Văn Anh hôm nay, cùng một vài suy nghĩ của bản thân, đều nói ra hết.

Đến nửa chừng, viên cảnh sát trẻ - phụ trách việc ghi chép, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác lạ. Trong khi đó, vẻ mặt thờ ơ, phớt tỉnh ban đầu của cảnh sát trưởng thì càng lúc càng giống như đang bực dọc hơn, tôi để ý thấy mấy lần anh ta định lên tiếng cắt lời mình.

“Thật hoang đường, chuyện này quá sức hoang đường!” - Không đợi tôi nói hết, cảnh sát trưởng đã trừng mắt nhìn tôi bảo: “Anh nghĩ tôi là một thằng ngốc, hay là kẻ hoang tưởng mà đi tin vào những điều anh nói?”

“Tin hay không thì anh vẫn luôn có thể cho xác minh những điều tôi vừa nói, còn về những suy đoán của tôi thì anh cứ coi như tôi là một tên ngông, hoặc anh có thể đưa ra một cách suy đoán hợp lý hơn. Thực tế, tôi cũng chẳng vui thích gì khi đưa ra những kết luận phô trương như vậy”.

Cảnh sát trưởng vẫn lắc đầu, nói: “Tất nhiên tôi sẽ cho xác minh, song tôi không thể không nói, ngài nhà báo, trí tưởng tượng của anh phong phú quá đấy. Anh nghĩ thế giới nơi chúng ta đang sống là kiểu thế giới nào?”

“Thế anh nghĩ thế giới nơi chúng ta đang sống là kiểu thế giới nào?” - Tôi lấy chính câu đối phương vừa nói, vặn hỏi lại anh ta.

“Hả?”

“Tôi nghĩ hẳn anh không thể không biết vì lý do gì mà bộ phận cảnh sát đặc biệt trong hệ thống cảnh sát lại được thành lập!”

“Bộ phận cảnh sát đặc biệt?” - Cảnh sát trưởng nhíu mày, rồi nhìn tôi một cách đầy hàm ý. Tôi đoán hẳn anh ta mới nhớ ra, tôi đã từng có lần hợp tác với bộ phận cảnh sát đặc biệt. Quả nhiên, thái độ anh ta dần dịu lại, hỏi tôi: “Ban nãy anh nói, hôm nay anh chụp lại một bức ảnh ở nhà Nhạc Văn Anh?”

Tôi ngoan ngoãn lấy máy ảnh kĩ thuật số ra.

Cảnh sát trưởng nhìn bức ảnh trên màn hình tinh thể lỏng của chiếc máy ảnh, mắt nheo lại, quay đầu bảo viên cảnh sát trẻ: “Cậu mang bức ảnh này đi phục chế, in một bức thật rõ, rồi mang bức ảnh đó cùng bức chân dung được vẽ theo lời miêu tả của người dân ở thôn Đại Đường về đây!”

Viên cảnh sát trẻ dạ một tiếng, lập tức đi thi hành mệnh lệnh.

“Người dân thôn Đại Đường đã trông thấy một người lạ từng nhiều lần tiếp xúc với Chu Tiêm Tiêm, con gái Hoàng Chức. Theo lời miêu tả đó, chúng tôi đã cho mời chuyên gia phác thảo lại nhận dạng này!”- Cảnh sát trưởng giải thích.

Chẳng lâu sau, viên cảnh sát trẻ đã quay về cùng với hai bức ảnh trên tay.

Cảnh sát trưởng so sánh bức ảnh với bức phác thảo chân dung, gật gật đầu, rồi đưa tôi xem bức phác thảo.

“Xem ra thêm một lần nữa, anh lại cung cấp cho chúng tôi thông tin rất quan trọng. Lúc trước do chút hiểu lầm, nên tôi đã có phần không phải với anh, tôi xin lỗi”.

Nguồn: truyen8.mobi/t114573-dua-tre-giay-chuong-102.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận