Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Chương 2


Chương 2
Hôm sau Vương Y Bối đến công ty trình diện

“Trước đây, ở một thành phố xa lạ, tôi từng thấy anh trên một chiếc xe taxi. Tôi vội vàng đuổi theo, đuổi mãi, đuổi mãi, thậm chí còn vẫy một chiếc xe khác, bám theo xe anh ấy. Cuối cùng, chiếc xe kia cũng dừng lại, nhưng tôi không có dũng khí bước ra, cho dù chỉ giả như tình cờ đi ngang qua anh ấy. Tôi có dũng khí đuổi theo, nhưng không có dũng khí đối mặt với anh ấy…. tâm tình tôi vì thế lại càng giống như một bãi phế thải chồng chất…”

~Lục Xu~

 

 

~….~

Hôm sau Vương Y Bối đến công ty trình diện. Cô được tổng công ty điều từ Mạc Xuyên về Yên Xuyên nhằm giúp tổng giám đốc ở đây xử lý công việc. Nghe nói Hướng Vũ Hằng là con trai chủ tịch, mới du học trở về nên chưa quen công việc, vì thế điều cô đến giúp đỡ. Đối với việc trở lại Yên Xuyên cô có chút do dự, những cô lại nghĩ, chẳng lẽ mình cứ mãi trốn tránh ở một thành phố khác, giống như vĩnh viễn tránh né thứ gì, mãi yếu đuối thế sao? Cô không cho phép bản thân như thế, chính vì vậy mới đồng ý trở lại nơi đây.

Cô đến công ty, chào hỏi đồng nghiệp rồi mới về bàn làm việc. Rời xa nơi này đã khá lâu, thế nên cô phải lập tức bắt tay vào làm quên công việc. Mở máy tính, cô xem qua một lượt nhân sự công ty, tìm hiểu sơ qua về đồng nghiệp, để khi gặp tình huống nào, có thể có sự phân công hợp lý.

Ánh mắt Vương Y Bối dừng lại trước một hồ sơ, không chỉ vì cô gái tên Giang Y Phỉ này hết sức xinh đẹp, mà còn vì mặc dù cô ta vào công ty khá lâu, nhưng vẫn là một nhân viên nhỏ. Nếu đây chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường thì cô cũng không để ý, nhưng với sắc đẹp này mà không thăng tiến được thì thật sự quá đáng tiếc. Dẫu sao một người con gái xinh đẹp cũng dễ được lòng người hơn. Giang Y Phỉ không tăng ca, hết giờ làm lập tức đi về, cũng không tham gia vào bất kì dự án nào, nên nhiều năm qua, vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ. Có điều từ khi Hướng Vũ Hằng đến, Giang Y Phỉ lại được đãi ngộ có phần đặc biệt, không thể không khiến người ta nghĩ đến những nguyên nhân khác.

Vương Y Bối lắc đầu, tiếp tục xem những hồ sơ khác.

“Mới đi làm đã chăm chú như vậy sao?” Hướng Vũ Hằng đứng sau Vương Y Bối nói. Anh ta vốn là theo chủ nghĩa ăn chơi, chẳng qua bị cha ép đi làm. Cha anh nói, ông chỉ có một mụn con trai, nếu anh không thành người, thì chẳng biết phải ăn nói thế nào với ông nội anh dưới suối vàng. Vì thế anh đành phải thỏa hiệp.

“Tôi không chăm chỉ thì lấy đâu ra ba bữa cơm chứ?” Vương Y Bối quay đầu nhìn Hướng Vũ Hằng. Bề ngoài ưa nhìn khiến người khác dễ có thiện cảm. Còn cô, cảm thấy anh ta cũng không đến nỗi nào, có thể làm việc chung.

“Thật không ngờ cô trẻ như vậy.” Hướng Vũ Hằng khoanh tay trước ngực, lắc lắc đầu, “Cha tôi nói sắp xếp cho tôi một trợ lý đặc biệt. Tôi còn nghĩ sẽ là một người vừa già, vừa cổ hủ… là kiểu người suốt ngày lải nhải bên tai tôi, nói cái này không đúng, cái kia không đúng, coi tôi như đứa trẻ lên ba.”

“Xem ra anh rất có thành kiến với chủ tịch.” Vương Y Bối vừa nói, vừa xem tài liệu, chỉ ra điểm khó hiểu trong đó, hỏi, “Anh có thể giải thích chỗ này cho tôi được không?”

Hướng Vũ Hằng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giải thích cho cô hiểu. Thật không ngờ, cô mới đến mà đã để ý công việc như vậy, hơn nữa còn để ý rất kỹ.

Vương Y Bối cố ý đặt hồ sơ của Giang Y Phỉ ở cuối. Ngay từ đầu trong lòng đã muốn hỏi, nhưng nếu hỏi riêng về cô ta thì lại quá lộ liễu. Đợi đến khi Hướng Vũ Hằng đắc ý bày ra bộ mặt “Có việc gì cứ hỏi tôi” để hỏi là tốt nhất.

Hướng Vũ Hằng bị hỏi chỉ mỉm cười, thoải mái nói, “Cô không thấy cô ấy rất xinh sao? Xinh đẹp như thế sao bỏ phí được.”

Đối với câu trả lời này Vương Y Bối cũng không có thái độ gì đặc biệt. Ban đầu cô cũng nghĩ anh ta vì một chữ “sắc”, nhưng nhìn vẻ mặt anh ta lúc nói, cô lập tức phủ định, anh chắc chắn không phải người như thế. Do đó, anh làm vậy tất có nguyên nhân, nếu đã không muốn nói thật, cô cũng không cần nhiều lời.

Thấy cô không có thái độ khinh thường hay là vẻ mặt “chả trách lại thế”, Hướng Vũ Hằng lại càng có thiện cảm với cô. Anh chỉ biết rất ít về cô: tốt nghiệp đại học không lâu thì vào làm ở công ty anh, nhận công tác vất vả nhất, gian nan đi tới hôm nay, đây là lần tiên cô được điều đi. Thật ra trước đây có công ty mời cô làm với mức lương cao hơn, nhưng cô dứt khoát từ chối, lý do là làm lâu, có tình cảm.

Hướng Vũ Hằng thu lại vẻ mặt ngạo mạn, nói, “Giang Y Phỉ này, tuy không tiến bộ trong công việc, nhưng tính tình rất được, làm việc nghiêm túc, rất hợp với dự án của tôi. Hơn nữa hoàn cảnh cô ấy cũng khá đặc biệt, chuyện này, về sau cô sẽ rõ.”

Vương Y Bối gật gật đầu, cô vẫn thắc mắc tại sao Hướng Vũ Hằng lại giao một dự án quan trọng như thế cho một nhân viên nhỏ, bây giờ cũng coi như biết được đáp án.

Hướng Vũ Hằng thấy cô không có việc gì khác, lúc này mới chuẩn bị về văn phòng, “Có chuyện gì không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”

“Được, chỉ cần giám đốc Hướng không chê tôi phiền.” Cô đóng tư liệu đang xem trên máy tính lại, chuyển sang một tệp khác.

Hướng Vũ Hằng nhìn cô chăm chú làm việc, nhẹ nhàng mỉm cười. Lại nhớ đến khi cô hỏi anh, quả thật có chút khó tin, cô cho anh cảm giác không khác gì với Giang Yi Phỉ. Chỉ có điều thật hiếm thấy một người sau bao nhiêu năm đi làm vẫn còn giữ được nét học sinh như cô.

Vương Y Bối tiếp tục dán mắt vào mấy tư liệu khiến người người khác đau đầu, nhớ đến những ý nghĩ ngây thơ trước đây, cảm thấy thật nực cười. Khi ấy, cô thích tựa vào vai Trần Tử Hàn, ngu ngốc nói với anh, “Trần Tử Hàn, sau này anh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền nuôi em.” Lúc đó, căn bản cô không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, bờ vai cô luôn tựa vào rời xa cô mãi mãi.

Cô toàn tâm toàn ý đem tương lai đặt vào tay một người đàn ông, mà không nghĩ rằng người ấy có mệt hay không, rằng liệu sẽ có một ngày người ấy ghét bỏ mình hay không, rằng tương lai người ấy có yêu mình nữa không…

Khi yêu nhau, luôn nghĩ tình yêu là tất cả, khó khăn gì cũng không sợ, lại không biết rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộc sống, đủ khiến mình mãi mãi không gượng dậy được.

Cô ngồi trên bàn làm việc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, cười nhạo quá khứ ngu ngốc của chính mình. Nếu mọi chuyện không xảy đến với cô, cô không bao giờ tin, một Vương Y bối trưởng thành trong công việc lại có những lúc ngu ngốc như vậy.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng đến giờ tan tầm. Cô thu tài liệu trên bàn vào túi, chuẩn bị đi về.

Hướng Vũ Hằng vừa ra khỏi văn phòng, thấy cô định về, liền đi lên trước, “Trợ lý Vương, chờ chút.”

Vương Y Bối đeo túi lên, khó hiểu nhìn Hướng Vũ Hằng.

Hướng Vũ Hằng hơi ngại, nhưng vẫn đứng trước mặt cô nói, “Tối nay có tiệc, cần người đi cùng. Trước đây tôi đều thuê người, hôm nay… thì phiền cô một chút được không? Dù sao giúp công ty tiết kiệm chi tiêu cũng là phận sự của nhân viên.”

Cô cảm thấy thật nực cười, nghiêng đầu về một bên. Cô vốn đã rất đáng yêu, bộ dạng này lại càng làm rõ nét học sinh, đáng yêu ấy. “Bây giờ hết giờ làm rồi. Như vậy có được tính là tăng ca không?”

Sếp yêu cầu trực tiếp như vậy, từ chối cũng không được, hơn nữa cô cũng không phải loại người không biết tốt xấu.

“Không vấn đề.” Hướng Vũ Hằng cười gật đầu.

Ấn tượng đầu tiên thật kì lạ. Có người, lần đầu tiên bạn nhìn thấy đã không có thiện cảm, thì nhìn kiểu gì cũng không thích.

Vương Y Bối cùng Hướng Vũ Hằng đi vào thang máy xuống dưới lầu. Tòa nhà “Hoa Thịnh” này không phải toàn nhà hấp dẫn nhất ở Yên Xuyên, nhưng là nơi ở lý tưởng với cô: không phải tốt nhất cũng không phải kém nhất, giống như con người cô vậy – không bao giờ trở thành người giỏi nhất, nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất. Khi còn nhỏ, thầy giáo từng nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, một loại là giỏi nhất, một loại là kém nhất.

Cô vĩnh viễn vô duyên với chữ “nhất” kia.

Cô nhất định là một người hết sức bình thường, như thế cũng tốt. Dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện tại.

Cô đứng trước cửa lớn chờ Hướng Vũ Hằng đi lấy xe. Lúc này cô đang mặc quần áo công sở, chắc chắn không thể đi dự tiệc được, thế nên, anh phải lái xe đưa cô về thay quần áo mới có thể đi. Cô nhìn bóng lưng anh, người đàn ông này vẻ ngoài bất cần đời, nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo.

Cô đứng yên, nhìn dòng người qua lại, ai ai cũng vội vàng. Mà chính cô, cũng là một người trong số đó. Bình thường thì có gì không tốt. Cho dù trước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác người, là một người thật đặc biệt, nhưng hiện tại, cô tình nguyện làm một người bình thường, chí ít, không giống những nhà tư bản bình thường là được.

Cách chỗ cô không xa, cũng có một người con gái đang đứng lặng.

Vương Y Bối nhíu mày, cô đã là người cuối cùng tan tầm, sao Giang Y Phỉ vẫn còn ở đây? Nhìn cô có vẻ như đang chờ ai đó. Vương Y Bối tự thấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được gọi là quen biết, không cần đến chào hỏi. Hơn nữa, chờ ai là việc riêng của mỗi người, cô cũng không nên quan tâm.

Lát sau, có một chiếc xe  đỗ trước mặt Giang Y Phỉ, cô liền mở cửa xe bước vào.

Vương Y Bối đang định dời mắt…

Chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau, bẻ lái sang một bên, để lộ gương mặt người đàn ông bên cạnh.

Cô bất ngờ mở to mắt, vô thức bước về phía trước hai bước.

Nếu có một ngày, anh xuất hiện trước mặt cô, dù bao năm không gặp, liệu cô có thể liếc mắt một cái đã nhận ra anh không? Kết quả là, có thể. Cho dù chỉ một bên mặt, cô cũng biết đó là anh.

Cô đuổi theo hai bước, nhưng lại ép mình dừng lại.

Đuổi theo, cô có thể làm thế nào nữa?

Cùng lắm chỉ có thể nói một câu: đã lâu không gặp.

Hơn nữa, Lương Nguyệt đã ám chỉ rất rõ ràng, hiện tại Trần Tử Hàn đang rất hạnh phúc bên bạn gái, Vương Y Bối đã sớm đi vào dĩ vãng rồi.

Tốt lắm, nên như vậy từ lâu.

Tốt lắm.

Vương Y Bối đứng lặng, nhịn không được mỉm cười.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/55234


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận