11 Năm Chờ Chương 16


Chương 16
Nhữn ý tưởng táo bạo

Chiếc xe hơi màu đen của Matt chen lấn chạy trong tình trạng giao thông tắc nghẽn của trung tâm thành phố chiều thứ sáu, gấp rút chạy về phía tòa nhà sáu mươi tầng − trụ sở chính của tổng công ty Điện tử Haskell. Ở ghế sau, Matt ngước lên khỏi bản báo cáo anh đang đọc cùng lúc Joe O’ Hara lạng chiếc limo cắt ngang đầu một chiếc taxi, vượt đèn đỏ, và bấm còi xe liên tục, làm một nhóm người đi bộở Chicago hoảng hốt tránh sang một bên. Cách bãi đậu xe dưới tầng hầm của Haskell hơn ba mét, Joe đạp mạnh phanh và quẹo xe vào lối vào. “Xin lỗi, Matt,” anh ta nói với nụ cười nhăn nhó, ngước lên và nhìn thấy Matt đang cau có trong kính chiếu hậu. “Một ngày nào đó,” Matt trả lời ngay, vẻ bực tức, “tôi muốn anh giải thích chuyện gì đã làm cho anh biến những người đi bộ thành đồ trang trí của mui xe.” Giọng của anh mất hút khi mũi chiếc xe dài chúi xuống, bánh xe rít liên tục khi chúng lao quanh từng vòng xuống bãi đỗ xe dành riêng cho những giám đốc điều hành, chỉ cách bức tường cạnh họ vài centimet. Bất kể chiếc xe có sang trọng và đắt tiền đến thế nào đi nữa, O’ Hara vẫn lái nó như một thanh niên chẳng biết sợ gì trong một chiếc Chevy cũ kỹ với một cô nàng tóc vàng trên đùi cậu ta và sáu lon bia trên ghế ngồi. Nếu phản xạ của anh ta không được nhanh như bất kỳ thanh niên nào, thì anh ta đã mất giấy phép lái xe và có lẽ là cả mạng sống nữa từ mấy đời trước rồi.

Sự trung thành của anh ta cũng nhiều như sự táo bạo và, cách đây mười năm ở Nam Mỹ, những phẩm chất đó đã giúp anh ta liều thân kéo Matt thoát ra an toàn khi chiếc xe tải Matt đang lái mất phanh, nhào xuống một con đê và bốc cháy. Đáp lại nỗ lực của mình, Joe đã nhận được một thùng rượu wishkey ưa thích của anh ta cùng với lòng biết ơn vô hạn của Matt.Truyen8.mobi

Khoác trên vai Joe, bên dưới áo khoác, là một khẩu súng 45 ly tự động mà anh ta đã mua cách đây nhiều năm khi lần đầu tiên chở Matt đi xuyên qua một cuộc đình công của Teamsters, một công ty vận chuyển xe tải Matt vừa mới mua. Theo ý riêng Matt nghĩ khẩu súng là điều không cần thiết. Mặc dù chỉ cao hơn mét sáu, Joe nặng khoảng 102kg với cơ bắp cuồn cuộn và một khuôn mặt thích gây gổ gần như là xấu xí, và dữ dằn rõ ràng nhưđe doạ.

“Chúng ta đến nơi rồi!” Joe reo lên, cố thắng xe dừng lại gần chỗ thang. “Căn nhà yêu dấu!”

“Trong một năm hoặc ngắn hơn,” Matt nói, đóng cặp táp lại. Thông thường khi mua một công ty, anh chỉ có mặt ởđó một hay hai tháng − đủ thời gian để gặp người của anh trong khi họđánh giá những người quản lý và đề xuất. Tuy nhiên, trước đây anh chỉ mua những công ty quản lý tốt đang lâm vào tình trạng khó khăn vì thiếu vốn hoạt động hay vì một lý do nào đó. Những sự thay đổi anh thực hiện tại các công ty đó hầu hết là thứ yếu và chỉ là điều chỉnh hoạt động của công ty, khiến cho nó ăn khớp với Intercorp. Haskell thì khác. Thủ tục và phương pháp cũ sẽ phải được loại bỏ để áp dụng cái mới; lợi ích của công nhân phải được xem xét lại, lương bổng phải được điều chỉnh, sự trung thành bị thay đổi, đa số những công xưởng sản xuất mới phải được xây dựng ở ngoại ô Southville, nơi anh đã mua đất. Haskell cần thay đổi tất cả. Giữa công ty tàu biển anh vừa mới mua và tái tổ chức lại Haskell, Matt sắp phải làm việc dài ngày, ngày đêm khó khăn gian khổ, nhưng anh đã và đang làm chuyện đó hàng mấy năm trời. Lúc đầu, anh làm vì một ham muốn đến tuyệt vọng để được thành công, để chứng minh là anh có thể làm được. Mặc dù đến lúc này, khi Matt đã thành công hơn cả sự tưởng tượng điên rồ của anh, anh vẫn giữ nhịp độ làm việc đến kiệt sức − không phải vì anh thích nó hoặc muốn được thành công hơn nữa, mà vì đó là thói quen. Và vì cũng không có thứ gì khác mang lại cho anh sự thoả mãn. Anh làm việc chăm chỉ, và khi anh chơi, thì anh cũng chơi đến cùng. Không có ý nghĩa đặc biệt hoặc mãn nguyện gì. Nhưng hợp lý hoá Haskell, khai thác hết tiềm năng của nó, là một mục tiêu đầy thách thức. Có lẽđó là lựa chọn sai lầm của anh, Matt nghĩ khi anh đút chìa khóa vào khóa thang máy cá nhân chạy thẳng đến các tầng của ban điều hành trong toà nhà. Anh đã sáng lập ra một tập đoàn khổng lồ bằng cách mua những công ty tiềm năng, vận hành tốt cần sựủng hộ về tài chính của Intercorp. Có lẽ anh phải nên mua vài công ty cần nhiều hơn thứđó. Nhóm tiếp quản của anh đã ởđây để đánh giá hết hai tuần. Họđang ở trên lầu, chờ để gặp anh, và anh nôn nóng được bắt đầu.

Trên tầng thứ sáu mươi, nhân viên tiếp tân trả lời điện thoại và lắng nghe tin tức của người gác cổng mặc đồng phục, cũng là nhân viên tiếp tân trong hành lang của Haskell ở tầng trệt. Khi Valerie gác máy, cô đi lại gần cô thư ký ngồi bên tay phải. “Pete Duncan nói xe limo dài màu bạc vừa mới chạy vào ga-ra,” cô thì thầm. “Anh ấy nghĩđó là Farrell.”

“Màu bạc là màu yêu thích của ông ấy mà,” Joanna trả lời với cái liếc nhìn ý nghĩa tới cái lô-gô màu bạc đặc trưng của Intercorp đã được treo trên bức tường phía sau bàn cô.

Hai tuần sau khi bị Intercorp tiếp quản, một đám thợ mộc đã đến, được giám sát bởi một người đàn ông tự nhận là nhà quản lý thiết kế nội thất của Intercorp. Khi ông ta rời khỏi hai tuần sau đó, toàn bộ khu vực tiếp tân trên tầng sáu mươi, cũng như phòng hội nghị và văn phòng tương lai của Matt Farrell, hoàn toàn được trang trí lại. Nơi từng trải thảm phương Đông cũ sờn và đồ gỗ tối màu mòn vẹt đã được thay thế bằng thảm bạc bọc mọi ngóc ngách nền nhà và ghế sofa da màu đỏ sẫm hiện đại sắp xếp theo từng nhóm với những chiếc bàn cà phê Lucite ở phía trước và bên cạnh. Đó là một đặc trưng của Matt Farrell mà mỗi bộ phận và công ty bị thu mua của Intercorp lập tức được trang trí lại để trông giống như tất cả các công ty khác của anh.

Valerie, Joanna cùng với nhiều thư ký khác trên tầng này, bây giờđã rất quen thuộc không chỉ với thanh danh của Matthew Farrell mà cả sự tàn nhẫn của anh nữa. Trong vòng vài ngày sau khi Intercorp thu mua Haskell, chủ tịch − ông Vern Haskell −đã bị buộc phải về hưu non. Và hai giám đốc cao cấp lâu năm nữa, một người là con trai của Vern Haskell, người khác là con rể của ông, cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Một giám đốc cao cấp khác không chịu từ chức thì bịđuổi việc. Văn phòng của những giám đốc cao cấp trung thành − đặt trên tầng này, nhưng ở phía bên kia của toà nhà − giờđây bị ba nhân viên thân cận của Farrell chiếm đóng. Ba người khác của anh đã đóng quân ở những nơi khác trong toà nhà... theo lời đồn thì họ do thám mọi người, đặt câu hỏi, lập danh sách, chắc chắn là để xem ai sẽ bịđuổi tiếp theo. 

Tình hình càng tệ hơn, không phải chỉ có các giám đốc điều hành cao cấp mới bị mất việc; thư ký của ông Haskell cũng đã có một sự “lựa chọn” hoặc làm việc cho một giám đốc điều hành phụ hoặc rời khỏi với ông chủ của cô ta, vì Matthew Farrell khăng khăng đòi gửi thư ký của mình từ California đến. Chuyện đó đã gây ra sự oán giận và nỗi sợ hãi mới mẻ giữa những thư ký điều hành còn lại, nhưng đó không là gì so với cảm giác của họ về thư ký của Farrell khi bà ấy thực sự đến: Eleanor Stern là một cây gậy thẳng đứng, gầy đét, một bạo chúa, dò xét họ như cú vọ và còn sử dụng những từ như “không thích đáng” và “thích đáng”. Bà ấy đến văn phòng trước bất cứ người nào khác, rời khỏi sau tất cả những người khác, và khi cửa văn phòng của bà ấy đang mở, mà như mọi khi nó chẳng mấy khi mở, thì bà ấy có thể nghe thấy tiếng cười nhỏ hay những lời tán gẫu bình thường. Khi nghe được, bà ấy sẽ đứng dậy và đến đứng ở ngưỡng cửa như một ông chủ bực bội cho đến khi cuộc tán gẫu đó chấm dứt một cách vụng về. Vì lý do đó Valerie ngăn lại ham muốn gọi cho các thư ký xung quanh và báo cho họ biết chuyện Farrell sắp sửa đến, nếu không họ có thể bịa ra vài lý do để đến đây để ít ra cũng được nhìn thấy mặt anh.

Báo và tạp chí phim ảnh đã mô tả Matt là một người đẹp trai, một người tinh tế có thể cặp bồ với các ngôi sao điện ảnh và hoàng tộc Châu Âu. Tờ Wall Street Journal đã nói anh là “một thiên tài kinh doanh, hơi giống Midas”. Còn khi Haskell rời khỏi đây, ông ấy đã gọi Matthew Farrell là một kẻ “kiêu ngạo, một tên khốn kiếp không phải là một con người, có những bản năng của một con cá mập và đạo đức của một con sói cướp bóc”. Khi Valerie và Joanna chờ để nhìn thấy anh, thì họđã thật sự coi thường anh. Và họđã làm vậy.

Tiếng chuông nhẹ nhàng của thang máy vang lên ở khu vực tiếp tân như tiếng búa nện lên một cái chiêng. Matthew Farrell bước ra, và không khí dường như đột nhiên rạn nứt với sức mạnh toả ra từ sự hiện diện của anh. Rám nắng và thân hình như lực sĩ, anh đi xăm xăm về hướng họ, đang đọc bản báo cáo và xách cặp táp, áo choàng bằng len casơmia màu be khoác trên tay. Valerie đứng lên phân vân. “Xin chào, ông Farrell.” Đáp lại câu xã giao của cô là cái nhìn từđôi mắt xám lạnh lẽo, một cái gật đầu cộc lốc, rồi sau đó Matt đi ngang qua nhanh như gió... mạnh mẽ, đáng sợ, và hoàn toàn hờ hững với những kẻ tầm thường như Valerie và Joanna.

Trước đây Matt đã từng đến đây một lần để tham dự một cuộc họp chiều, và anh bước tới với vẻ chắc chắn chính xác vào văn phòng riêng đã từng thuộc về chủ tịch Haskell và thư ký của ông ấy. Cho đến khi đóng cửa văn phòng thư ký của anh, anh mới rời mắt khỏi bản báo cáo mà anh đã đọc trong thang máy, rồi chỉ để nhìn lướt qua thư ký của mình, người đã phối hợp ăn ý với anh trong chín năm dài. Họ không chào đón nhau hoặc nói chuyện phiếm. Không bao giờ. “Mọi thứ thế nào rồi?” 

“Khá tốt.” Eleanor Stern trả lời.Truyen8.mobi

“Chương trình nghị sựđã sẵn sàng cho cuộc họp chưa?” Anh hỏi thêm, bắt đầu đi về phía cánh cửa gỗ hồng mộc cao, cũng là cánh cửa đôi mở thông vào văn phòng riêng của anh.

“Dĩ nhiên,” bà trả lời, hoàn toàn thích hợp với tác phong nhanh nhẹn của anh. Họđã là một cặp lý tưởng từ ngay ngày đầu tiên bà đến văn phòng anh cùng 20 người phụ nữ khác, hầu hết đều trẻ và hấp dẫn, những người được gửi đến cho Matt từ các trung tâm giới thiệu việc làm. Sáng sớm cùng ngày, anh đã thấy ảnh của Meredith trong tạp chí Town and Country mà người nào đó đã bỏ lại trong quán ăn. Cô đang nằm trên bờ biển Jamaica với một cầu thủ pôlô của trường đại học. Đoạn chú thích nói là cô đang đi nghỉ mát với bạn học. Càng quyết tâm chua chát muốn được thành công hơn bao giờ hết, anh đã bắt đầu phỏng vấn các ứng viên. Đầu óc của họ hầu hết đều rỗng tuếch, hoặc công khai ve vãn, và anh đang ở trong một tâm trạng không thể dung thứ cho sự ngu đần lẫn mưu ma chước quỷ của phụ nữ. Những gì anh muốn, anh cần, là ai đó thông minh và đáng tin cậy, người sẽ theo kịp tốc độ mới của anh để lên được hàng đầu. Anh vừa quăng hồ sơ xin việc cuối cùng vào sọt rác thì nhìn lên và thấy Eleanor Stern đi sầm sầm về phía anh trong đôi giày gót bự, bộ đồ đen mộc mạc, mái tóc búi thành một búi tròn. Bà dúi đơn xin việc của bà vào tay anh và im lặng kiên nhẫn chờ trong khi Matt đọc những thông tin: bà năm mươi tuổi, chưa kết hôn, có thể gõ 120 chữ trong một phút và tốc ký 160 chữ trong một phút. Matt nhìn lướt qua bà, dự định chất vấn bà, chỉ để cho bà phát biểu bằng một giọng phòng thủ, “Tôi thừa hiểu rằng tôi già hơn những ứng viên khác ngoài kia hai mươi tuổi, và hai mươi lần kém hấp dẫn hơn. Tuy nhiên, vì tôi chưa bao giờ là một mỹ nhân, tôi phải thăng tiến dựa vào những phẩm chất khác của tôi!”

Ngạc nhiên, Matt hỏi, “Những phẩm chất đó là gì?”

“Trí tuệ và tài năng của tôi,” bà đã trả lời. “Ngoài kỹ năng tốc ký và đánh máy, tôi từng là trợ lý luật sư và kế toán sổ sách. Hơn nữa, tôi có thể làm chuyện mà rất ít người hai mươi tuổi có thể làm được...” 

“Và đó là?”

“Tôi có khả năng dựđoán!” Lời khẳng định với tất cả sự nghiêm nghị và hàm ý khinh thị cho bất cứ thứ gì kém hoàn hảo làm cho anh chú ý đến. Chắc chắn là bà rất tự hào vì làm được những chuyện đó, khiến cho Matt khâm phục, và anh cảm thấy bà cũng có một quyết tâm cứng rắn để hoàn thành một công việc. Dựa theo cảm giác thì bà rất phù hợp với vị trí này, anh nói thẳng, “Lúc này, giờ làm việc thì dài và lương thì không cao. Tôi vừa mới bắt đầu. Nếu tôi đưa nó lên được đỉnh cao thì tôi sẽ mang bà theo. Tiền lương của bà sẽ tăng lên theo sự đóng góp của bà.”

“Đồng ý.”

“Tôi sẽđi nhiều nơi. Còn nữa, có thể có lúc bà sẽ phải đi cùng tôi.”

Lạ thay, đôi mắt nhợt nhạt của bà nheo lại. “Có lẽ anh phải nên cụ thể hơn về nhiệm vụ của tôi, anh Farrell. Phụ nữ chắc chắn thấy anh là một người vô cùng hấp dẫn; tuy nhiên...”

Chết lặng vì bà hình nhưđang nghĩ là anh định gạ gẫm bà, và tức giận bởi sự chỉ trích đầy thành kiến của bà về chuyện anh mời gọi những người phụ nữ khác, Matt đã trả lời bằng một giọng thậm chí lạnh lùng hơn, “Nhiệm vụ của bà sẽ thuần túy là thư ký, không hơn. Tôi không có hứng thú yêu đương hoặc ve vãn; tôi không muốn có bánh vào ngày sinh nhật của tôi, hoặc chiều chuộng, hoặc ý kiến của bà về vấn đề cá nhân của tôi. Tất cả những gì tôi muốn là thời gian của bà và kỹ năng của bà.”

Anh đã khắc nghiệt hơn mức bình thường, do bức hình đó của Meredith hơn là thái độ của Eleanor Stern, nhưng bà không chút quan tâm. Thực ra bà có vẻ thích kiểu làm việc mà anh đã mô tả. “Tôi nhận thấy điều đó dễ chấp nhận thôi,” bà kết luận.

“Khi nào thì bà có thể bắt đầu?” 

“Ngay bây giờ.”

Anh không bao giờ hối tiếc về quyết định của mình. Trong vòng một tuần, anh nhận biết giống như anh, Eleanor Stern có thể cố gắng làm việc không mệt mỏi, với tốc độ chết người mà không bao giờ uể oải hoặc bực bội. Khi anh giao cho bà càng nhiều trách nhiệm, thì bà càng hoàn tất nhiều hơn. Họ chưa bao giờ nối lại bức rào chắn đã được dựng thẳng giữa họ khi bà lộ vẻ lo lắng vì ý đồ của anh. Lúc đầu họ chỉ là quá say mê công việc nên không có thời gian nghĩ đến. Sau đó dường như nó không còn là vấn đề, tạo thành thói quen làm việc hàng ngày, và nó đều tốt cho cả hai khi Matt đã lên đến đỉnh cao, và bà đã làm việc ngày đêm bên cạnh anh, không một lời than phiền. Thực ra, bà gần như là một tài sản cần thiết với sự nghiệp của anh, và, giữđúng lời, anh đã khen thưởng cho sự nỗ lực và lòng trung thành bà: mức lương của Stern là $65,000 mỗi năm − nhiều hơn cả mức lương của những người điều hành cấp trung.

Bây giờ, bà đi theo anh vào văn phòng và đợi anh đặt cặp táp xuống mặt bàn bằng gỗ hồng mộc đánh bóng mới được mang đến. Thông thường anh sẽ trao cho bà ít nhất là một cuộn băng thu âm nhỏ kèm theo hướng dẫn và bảo bà viết ra giấy. “Không có gì phải viết ra cả,” hôm nay Matt giải thích, mở chốt cặp táp và trao cho bà một tập hồ sơ. Tôi không có cơ hội xem lại bản hợp đồng Simpson trên máy bay. Chiếc Lear có vấn đề về động cơ, vì vậy tôi phải bay bằng máy bay thương mại đến đây. Đứa bé ngồi trước tôi rõ ràng là có vấn đề với hai tai của nó, nó đã la hét trong suốt chuyến bay.”

Bởi anh đã bắt đầu cuộc trò chuyện, bà Stern rõ ràng cảm thấy cần phải tham gia: “Ai đó lẽ ra nên làm gì đó với nó.” 

“Người đàn ông bên cạnh tôi tình nguyện dỗ nó,” Matt nói, “nhưng mẹ của đứa bé chẳng thèm nghe theo ông ta mà nghe theo giải pháp của tôi.” 

“Giải pháp của anh là gì?”

“Cho một ly vodka pha chút rượu mạnh.” Đóng cặp lại, anh nói, “Nhân viên văn phòng ởđây có được không?”

“Một số rất chu đáo. Tuy nhiên, Joanna Simons, người mà anh đã đi ngang qua khi vào đây, không được tốt cho lắm. Người ta đồn rằng cô ấy còn hơn là một thư ký cho ông Morrissey, mà tôi cũng đoán vậy. Vì kỹ năng làm việc không có, thì tài năng của cô ta phải nằm ở chỗ khác.”

Matt thấy rõ sự không chấp nhận của bà về chuyện không đứng đắn đó. Hất nhẹ đầu về phía phòng hội nghị nối tiếp với văn phòng của mình, anh hỏi, “Mọi người đều ở trong đó hả?”

“Dĩ nhiên.”

“Tất cả bọn họ đều có bản photo chương trình nghị sự chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Tôi đang đợi một cuộc gọi từ Brussels trong một tiếng đồng hồ tới,” Matt nói, bắt đầu đi về phía phòng hội nghị. “Chuyển nó cho tôi ngay, còn những cuộc gọi khác thì đừng.”

Sáu giám đốc tài năng nhất của Intercorp đang ngồi trên cặp ghế sofa dài bọc da màu đỏ sẫm đối mặt với nhau qua bàn cà phê bằng kính và cẩm thạch lớn trong phòng hội nghị. Họ đứng lên khi Matt đi đến phía trước, mỗi người đều bắt tay anh, mỗi người cố gắng đọc nét mặt anh để có thể nhìn thấy vài dấu hiệu về kết quả của chuyến đi đến Hy Lạp của anh. “Mừng anh đã quay trở về, Matt,” người đàn ông cuối cùng Matt bắt tay nói. “Đừng có làm cho chúng tôi hồi hộp nhé,” Tom Anderson bổ sung. “Athens thế nào rồi?”

“Cực kỳ vui vẻ,” Matt trả lời trong khi tất cả bọn họ di chuyển sang bàn hội nghị. “Intercorp bây giờ sở hữu một chiếc tàu chở xe bồn.”

Vẻ chiến thắng bao trùm lên tất cả và cảm giác dễ chịu tràn qua phòng, rồi những giọng nói oà ra khi mọi người bắt đầu thảo luận về những dự định cho “thành viên mới” trong gia đình Intercorp.

Ngả người trên ghế, Matt quan sát sáu người điều hành năng động đang ngồi trước mặt anh. Tất cả bọn họ đều là những người đàn ông rất năng nổ, tận tuỵ, và cực giỏi trong lĩnh vực riêng của họ. Năm người đã đến từ đại học Harvard, Princeton, Yale, Học viện công nghệ Massachusetts và Đại học California, với kiến thức từ lĩnh vực nghiệp vụ ngân hàng quốc tế đến tiếp thị. Năm người đang mặc đồ vest đặt may trị giá $800, áo sơ mi vải Ai Cập được thêu tên một cách kín đáo, và những chiếc cà vạt lụa được chọn cẩn thận. Ngồi chung với nhau như lúc này, họ trông giống trang quảng cáo bốn màu cho anh em Brooks − với tựa đề: khi bạn đã đạt đến đỉnh cao, chỉ có thứ tốt nhất mới xứng với bạn. Ngược lại, người thứ sáu, Tom Anderson, là một hình ảnh trái ngược trong cái áo khoác màu xanh và nâu sọc, quần xanh, và cà vạt kẻ hoa. Quan điểm của Anderson về quần áo sang trọng là đề tài thích thú của năm người đàn ông ăn mặc không chê vào đâu được còn lại trong nhóm tiếp quản, nhưng họ hiếm khi chọc ông. Vì một lý do là rất khó mà châm chọc một người đàn ông cao gần hai mét và nặng hơn một trăm mười cân.

Anderson có bằng cấp tương đương bằng trung học, chưa từng học đại học, và ông hung hăng tự hào về nó. “Bằng cấp của tôi đến từ trường đời,” ông luôn tuyên bố như vậy mỗi khi ai đó hỏi đến chuyện học vấn của ông. Những gì ông không nói ra là ông có một tài năng kỳ lạ mà không trường lớp nào có thể dạy: ông có một bản năng nhận biết được bản chất của con người. Trong vòng vài phút nói chuyện với một người đàn ông, Anderson nhận ra một cách chính xác những động cơ thúc đẩy anh ta hành động, dù cho đó là tính kiêu ngạo, tham lam, tham vọng, hay gì khác. 

Ngoài mặt ông là một người nói chuyện thẳng thắn, một con gấu khổng lồ, một người đàn ông thích xắn tay áo lên làm việc. Bên dưới vẻ ngoài không trau chuốt, Tom Anderson có năng khiếu thương lượng... và tài năng vô giá trong việc giải quyết những sự cố nan giải, nhất là khi ông đại diện Intercorp tiếp xúc với công đoàn.

Nhưng trong tất cả những phẩm chất của ông, phẩm chất mà Matt đánh giá cao nhất là trung thành. Thực ra, ông là người đàn ông duy nhất trong phòng không bán tài năng cho người trả giá cao nhất. Ông đã làm việc cho công ty đầu tiên mà Matt mua. Khi anh bán nó đi, Anderson nắm lấy cơ hội của ông với Matt chứ không làm cho những người sở hữu mới tuy họđã dành cho ông một vị trí cao hơn và một mức lương tốt hơn.

Matt trả lương cho những người khác trong nhóm tiếp quản đủ để đảm bảo họ sẽ không bị những đối thủ cạnh tranh khác lôi kéo; anh trả Anderson cao hơn nữa vì ông hoàn toàn dành hết sức mình cho anh và Intercorp. Anh không bao giờ hối tiếc với những gì phải trả cho họ vì, khi là một đội, họ là một đội tốt nhất − nhưng bản thân Matt là người lèo lái tài năng của bọn họ theo đúng hướng. Chiến lược tổng thể cho sự phát triển của Intercorp là do một mình anh tạo dựng, và thay đổi cho phù hợp. “Các vị,” anh nói, làm gián đoạn cuộc thảo luận về tàu chở bồn của họ, “chúng ta sẽ bàn về tàu chở bồn vào một dịp khác. Chúng ta hãy nói về những vấn đề của Haskell đi.” 

Phương pháp của Matt cho người nắm giữ chức vụ ngay sau khi mua là một phương pháp độc đáo và hiệu quả. Thay vì phải lãng phí mấy tháng để sắp xếp lại công ty, tìm ra nguyên nhân và cách giải quyết, loại bỏ những người điều hành không đáp ứng tiêu chuẩn của Intercorp, Matt làm khác hẳn: anh gửi nhóm tiếp quản đến làm việc song song với những giám đốc điều hành hiện có ở công ty đang bị thu mua. Mỗi người trong sáu người đàn ông là một chuyên gia trong một lĩnh vực cụ thể, và chỉ trong vài tuần họđã có thể làm quen hoàn toàn với bộ phận của họ, đánh giá tài năng của các giám đốc điều hành của bộ phận đó, và tìm ra điểm yếu cũng nhưđiểm mạnh của bộ phận đó.

“Elliott,” Matt nói với Elliott Jamison, “chúng ta hãy bắt đầu với anh. Bộ phận tiếp thị của Haskell thế nào?”

“Không tệ lắm, nhưng cũng không tốt lắm. Họ có quá nhiều người quản lý ởđây, cũng như tại văn phòng các chi nhánh, và quá ít nhân viên bán sản phẩm. Khách hàng hiện nay được quá nhiều ưu đãi, nhưng các nhân viên bán hàng không có thời gian để mở rộng thêm số lượng khách hàng mới. Nếu xét đến các sản phẩm chất lượng cao của Haskell, đáng lý ra Haskell phải có gấp ba hoặc gấp bốn số khách hàng hiện nay. Lúc này, tôi đề nghị bổ sung năm mươi nhân viên cho lực lượng bán hàng. Một khi công xưởng ở Southville đi vào hoạt động, tôi đề nghị bổ sung thêm năm mươi người nữa.”

Matt ghi nhanh phần lưu ý lên cuốn sổ màu vàng trên bàn và xoay sự chú ý của anh sang Jamison. “Còn gì nữa?”

“Paul Cranshaw, giám đốc tiếp thị, sẽ phải đi thôi, Matt. Ông ta đã làm cho Haskell hai mươi tám năm, phương pháp tiếp thị của ông ta quá lỗi thời và điên rồ. Ông ta không thể và không muốn thay đổi cách làm đâu.”

“Ông ta bao nhiêu tuổi?”

“Theo hồ sơ thì ông ta năm mươi sáu tuổi.” 

“Ông ta có chịu về hưu non nếu chúng ta đề nghị không?”

“Có thể. Ông ta sẽ không tự nghỉđâu, chắc chắn là như vậy. Ông ta là một kẻ kiêu ngạo và công khai thù địch với sự tiếp quản của Intercorp.”

Tom Anderson ngước mặt lên khi đang chăm chú nghiên cứu chiếc cà vạt kẻ cánh hoa của ông. “Chuyện đó không có gì là bất ngờ cả. Ông ấy là em họ xa của ông Haskell.”

Elliott nhìn ông bất ngờ. “Thật sao?” Ông nói, miễn cưỡng thích thú với khả năng tìm ra được thông tin mà không cần tốn nhiều công sức của Tom. “Chuyện đó không nằm trong hồ sơ cá nhân của ông ấy. Làm sao anh tìm ra được?”

“Tôi đã có một cuộc đàm thoại vui vẻ với một bà già duyên dáng ở d 48b6 ới phòng giữ hồ sơ. Bà ấy đã làm ởđây lâu hơn bất cứ người nào khác, và bà ấy là một quyển nhật ký thông tin biết đi.”

“Thảo nào Cranshaw đã quá gay gắt. Ông ta chắc chắn sẽ phải đi... ông ta là một rắc rối lớn về mặt tinh thần trong những rắc rối khác. Nhưng căn bản vậy là xong rồi, Matt. Tôi sẽ gặp anh vào tuần tới và chúng ta có thể bàn việc cụ thể hơn.”

Matt hướng về John Lambert để nghe thông tin tài chính.

Lambert lướt qua sổ ghi chép của ông và nói, “Lợi nhuận của họ đều tốt, chúng tôi đã biết trước, nhưng có nhiều chỗ cần hợp lý hoá và cắt giảm chi phí. Hơn nữa, nợ khó đòi quá nhiều. Một nửa số nợ của họ phải sáu tháng mới trả hết, và đó là vì Haskell đã không thực hiện chính sách đòi nợ kiên quyết.”

“Chúng ta có phải thay người quản lý tài chính không?”

Lambert do dự. “Đó là một chuyện khó quyết định. Người quản lý tài chính khẳng định chính Haskell là người không muốn kêu gọi khách hàng trả hết nợ cho nhanh hơn. Ông ta nói là ông ta đã thử triển khai một chiến lược xông xáo hơn trong nhiều năm, nhưng lão già Haskell cứ từ chối. Bỏ chuyện đó sang một bên, ông ta điều khiển con tàu khá chặt chẽ. Tinh thần làm việc của nhân viên trong bộ phận của ông ta rất tốt và ông ta là một người biết cách giao quyền. Ông ta có các nhân viên quản lý vừa đủ để hoàn thành công việc, và họ làm tốt. Bộ phận của ông ta phối hợp rất chặt chẽ.”

“Ông ta có phản ứng gì với sự xâm nhập của anh vào lãnh địa của ông ta? Ông ta có muốn hòa nhập vào sự thay đổi không?”

“Ông ta là một người làm theo, không phải là một nhà lãnh đạo, nhưng ông ta rất chu đáo. Bảo ông ta là anh muốn ông ta làm chuyện gì, thì chuyện đó sẽ xong. Tuy nhiên, nếu anh muốn sáng kiến mới và phương thức tính toán năng động hơn, ông ta sẽ không tự mình nghĩ ra.”

“Điều khiển ông ta và để cho ông ta đi theo đúng hướng,” Matt nói sau khi ngần ngại trong khoảnh khắc. “Khi chúng ta bầu Tổng giám đốc ởđây, Tổng giám đốc mới đó có thể trông chừng ông ta. Tài chính là một bộ phận quan trọng; có vẻ như nó đang rất ổn. Nếu tinh thần làm việc ởđó đang phấn khởi, tôi muốn giữ y như vậy.”

“Tôi đồng ý. Tháng sau tôi sẽ sẵn sàng thảo luận về ngân sách mới và cơ cấu giá cả với anh.” 

“Tốt.” Matt hướng về người có mái tóc ngắn vàng hoe chuyên về tất cả những vấn đề liên quan đến nhân sự và chính sách nhân sự. “David, còn bộ phận nhân sự thì sao?”

“Nó không tệ. Thực ra thì khá tốt. Tỉ lệ nhân viên thiểu số thì hơi thấp, nhưng không đủ thấp để khiến chúng ta bị lên trang nhất hay mất hợp đồng của chính phủ,” David Talbot trả lời. “Bộ phận nhân sựđã làm tốt công việc thiết lập và duy trì việc tăng chức cũng như thuê người có năng lực, và những việc tương tự như thế. Lloyd Waldrup, giám đốc bộ phận đó rất nhạy bén và hội đủ điều kiện cần thiết cho công việc.” 

“Ông ta che mắt anh đấy,” Tom Anderson tranh cãi, cúi xuống tự rót tách cà phê từ bình cà phê ngay giữa bàn. Truyen8.mobi

“Thật là một luận điệu lố bịch,” Talbot nói một cách bực tức. “Lloyd Waldrup đã trao cho tôi bản báo cáo cho thấy con số phụ nữ và nhân viên thiểu số tại các bộ phận khác nhau, và tỷ lệ cũng ngang bằng như vậy trong các bộ phận quản lý.”

 

“Tôi không tin bản báo cáo.” 

“Chúa ơi, anh sao vậy Tom!” Ông hét lên, xoay ghế qua trừng mắt với phản ứng điềm tĩnh của Tom. “Mỗi lần chúng ta thu mua một công ty là anh bắt đầu ngay từ bộ phận nhân sự. Cụ thể là chuyện gì làm cho anh hầu như luôn ghét họ?”

“Chắc là vì họ gần như luôn là những kẻ nịnh bợ thèm khát quyền lực.” 

“Bao gồm cả Waldrup?”

“Đặc biệt là Waldrup.”

“Và bản năng nào của anh đã làm cho anh tin ông ta là người như vậy?” 

“Ông ta khen ngợi quần áo của tôi hai ngày liền. Tôi không bao giờ tin bất cứ ai khen quần áo của tôi, đặc biệt là khi người khen đang mặc đồ vest xám.”

Những tiếng tặc lưỡi nhỏ phá vỡ sự căng thẳng trong phòng, và ngay cả David cũng thả lỏng. “Có lý do gì khác để tin ông ấy là một kẻ nói dối về cách thức thuê người và tăng chức của ông ấy không?”

“Có,” Tom nói, cẩn thận giữ tay áo khoác khỏi ly cà phê khi ông chồm người tới lấy đường. “Tôi đã và đang lang thang trong toà nhà này trong vài tuần nay, trong khi anh bận làm cái công việc của anh dưới bộ phận nhân sự, và tôi không thể không nhận thấy một vấn đề nhỏ.” Ông ngừng lại để khuấy đường trong ly cà phê, làm mọi người trong phòng bực bội ngoại trừ Matt, người tiếp tục nhìn ông với vẻđiềm tĩnh thích thú. Rồi Tom ngả người ra và tựa khuỷu tay lên đỉnh đầu gối, tách cà phê trên tay ông.

“Tom!” David cáu lên. “Anh hãy đi thẳng vào trọng tâm để chúng ta có thể tiếp tục cuộc họp này! Anh đã nhìn thấy gì trong khi đi lang thang quanh toà nhà này?” 

Hoàn toàn bình thản, Tom nhướng cặp lông mày tua tủa lên và nói, “Tôi thấy đàn ông ngồi trong văn phòng riêng.”

“Vậy thì sao nào?” 

“Tôi không nhìn thấy bất kỳ phụ nữ nào ngồi trong đó, ngoại trừ tại bộ phận kế toán, nơi trước đây đã từng có những quản lý nữ. Chỉ có một vài phụ nữ có được một văn phòng và có thư ký ngồi ở bên ngoài. Phải chăng ông bạn Waldrup của anh đã phân phát vài vị trí tưởng tượng để giữ cho đám phụ nữ vui và làm cho mình trông có vẻ tốt trên bản báo cáo của ông ta? Nếu những phụ nữ này thực sự có công việc ngang với trình độ quản lý, thì thư ký của họđâu? Văn phòng của họởđâu?”

“Tôi sẽ kiểm tra lại chuyện đó,” David nói và thở dài. “Tôi sẽ tìm ra chuyện đó sớm hay muộn, nhưng tốt hơn là biết nó ngay bây giờ.” Hướng về Matt, ông tiếp tục, “Ở một thời điểm nào đó trong tương lai chúng ta sẽ phải đồng nhất chính sách nghỉ phép và mức lương căn bản của Haskell với Intercorp. Haskell cho nhân viên ba tuần nghỉ phép sau ba năm làm việc và bốn tuần sau tám năm. Chính sách đó đang làm cho công ty tổn thất lớn vì thời gian bị mất và liên tục cần thuê người giúp việc tạm thời để bổ sung.”

“So sánh với mức lương của họ ra sao?” Matt hỏi.

“Họ trả thấp hơn hơn chúng ta. Triết lý của Haskell là cho nhân viên nhiều thời gian nghỉ phép hơn và trả cho họ ít tiền lại. Tôi sẽ họp với anh và bàn chi tiết hơn khi tôi có cơ hội tính thêm vài con số và có vài đề xuất.”

Hai tiếng đồng hồ tiếp theo Matt lắng nghe những người còn lại báo cáo về lĩnh vực riêng của họ và bàn giải pháp. Khi họ kết thúc việc thảo luận về Haskell, Matt thông báo cho họ những thông tin mới nhất từ các phòng ban khác của Intercorp − có thể là chuyện nên quan tâm ngay bây giờ hay sau này, những diễn biến từ chuyện công đoàn đe dọa sẽđình công ở nhà máy dệt của Intercorp ở Georgia, đến khả năng và thiết kế của công xưởng sản xuất mới của Haskell mà anh định xây dựng trên một mảnh đất lớn anh mới mua ở Southville.

Trong suốt cuộc họp, có một người − Peter Vanderwild − tiếp tục im lặng và quan sát, như một người xuất sắc, một nghiên cứu sinh còn e dè, người hiểu biết tất cả những chuyện căn bản... nhưng đang học những điều cần thiết từ một nhóm chuyên gia. Ở tuổi hai mươi tám, Peter là cựu sinh viên trường Harvard, một “tài năng trẻ” với chỉ số IQ của một thiên tài, người chuyên tìm kiếm các công ty để Intercorp thu mua, phân tích tiềm năng lợi nhuận của chúng, và sau đó kiến nghị với Matt. Haskell đã là một trong những sự lựa chọn của Vanderwild, và nó sắp là chiến thắng thứ ba liên tục của cậu ta. Matt đã gửi cậu ta đến Chicago cùng với cả nhóm vì anh muốn Peter có được sự trải nghiệm ngay tại chỗ về những gì sẽ xảy ra sau công ty bị thu mua. Anh muốn cậu ta quan sát những gì không thể nhìn thấy được trên bản báo cáo tài chính mà Peter quá phụ thuộc mỗi khi cậu ta đưa ra kiến nghị thu mua một công ty − như việc những người quản lý tài chính lỏng lẻo về chuyện thu tiền, và những giám đốc nhân sự thích che đậy.

Matt đã đem cậu ta đến đây để quan sát và được quan sát. Mặc dù thành công của Peter rất nổi bật, Matt biết cậu ta vẫn cần được hướng dẫn. Ngoài ra, cậu ta vừa quá tự phụ và nhạy cảm, lại vừa rụt rè và yếu đuối, tuỳ thuộc vào tình huống, và đó là việc mà Matt định kiểm soát. Cậu ta là một nhân tài còn non nớt cần được định hướng.

“Peter?” Matt hỏi. “Có diễn biến gì mới trong lĩnh vực của cậu mà chúng tôi nên nghe không?”

“Tôi có vài công ty trong đầu có thể sẽ là một vụ thu mua tuyệt vời,” Peter công bố. “Chúng không lớn như Haskell nhưng rất có tiềm năng. Một trong số chúng là một công ty phần mềm nhỏ nằm ở Silicon Valley...”

“Không đụng đến các công ty phần mềm, Peter,” Matt nói một cách cứng rắn.

“Nhưng JLH là...”

“Không đụng đến các công ty phần mềm!” Matt cắt ngang. “Lúc này chúng quá là liều lĩnh.” Anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng bối rối của Vanderwild. Nhắc nhở mục tiêu của bản thân là điều khiển tài năng vĩ đại của chàng trai trẻ, chứ không phải ép sự nhiệt tình của cậu ta, Matt kìm chế sự mất nhẫn nại của anh và nói thêm, “Không phải là lỗi của cậu, Peter. Tôi chưa bao giờ nói cho cậu biết cảm nghĩ của tôi về các công ty phần mềm. Còn có gì khác mà cậu muốn đề nghị không?”

“Anh đã đề cập đến chuyện anh muốn mở rộng bộ phận tài sản thương mại của chúng ta,” Peter nói lưỡng lự. “Có một công ty ở Atlanta, một công ty khác ở ngay Chicago, và công ty thứ ba ở Houston. Cả ba đều đang tìm kiếm người mua. Hai cái đầu tiên hầu như sở hữu những văn phòng cao ốc. Cái thứ ba, ở Houston, phần lớn là đầu tư vào đất thương mại. Nó là công ty sở hữu gia đình và hai anh em Thorp đã điều hành nó từ khi cha họ chết một vài năm trước, nghe nói là không thể chịu đựng nhau.” Vẫn còn ngại về chuyện bị từ chối quá nhanh, Peter vội vàng chỉ ra khiếm khuyết của thương vụ này: “Houston đã ở trong tình trạng trì trệ kéo dài, và tôi nghĩ không có dấu hiệu nào chứng tỏ nó sẽ hồi phục nhanh. Còn nữa, vì anh em Thorp không thể đồng ý bất cứ chuyện gì, vụ giao dịch có lẽ là sẽ gây cho chúng ta nhiều khó khăn hơn...”

“Cậu đang định thuyết phục tôi nó là một ý tưởng hay, hay một ý tưởng tồi đấy?” Matt hỏi với nụ cười để chuộc lại sự cộc cằn ban đầu của anh. “Hãy lựa chọn dựa trên phán quyết tốt nhất của cậu, và tôi sẽ quyết định cuối cùng. Đó là công việc của tôi, và nếu cậu bắt đầu làm luôn cái công việc của tôi cộng thêm công việc của cậu, thì tôi sẽ không còn gì để làm. Tôi sẽ cảm thấy mình là một kẻ vô tích sự đấy.”

Những tiếng chặc lưỡi hòa cùng lời bình luận đó, Peter đứng lên và đưa cho anh một tập hồ sơ có tựa đề NHỮNG CÔNG TY BẤT ĐỘNG SẢN THƯƠNG MẠI ĐƯỢC TIẾN CỬ. Bên trong là dữ liệu của ba công ty cậu ta đề cập đến, và một tá khác, những cái ít hấp dẫn hơn. Bây giờđã nhẹ nhõm hơn, cậu ta ngồi xuống.

Matt mở tập hồ sơ và thấy rằng hồ sơ rất nhiều và cách phân tích của Peter rất phức tạp. Thay vì giữ lại những người khác một cách không cần thiết, anh nói, “Peter vẫn kỹ càng như thường lệ, các quý ông, và tập hồ sơ này cần nhiều thời gian để đọc qua. Tôi nghĩ chúng ta đã bàn hết mọi chuyện cần được thảo luận. Tôi sẽ gặp mặt từng người các anh vào tuần sau. Hãy nói cho bà Stern biết khi các anh sẵn sàng bàn về kế hoạch chi tiết về những bộ phận của mình.” Với Peter, anh nói, “Hãy xem những thứ này trong văn phòng của tôi.”

Anh vừa mới ngồi xuống tại bàn làm việc của mình thì hệ thống liên lạc vang lên, và bà Stern bảo với anh là Brussels đang gọi đến. Với ống nghe điện thoại kẹp giữa vai và hàm, Matt bắt đầu kiểm tra bản kê khai tài chính của công ty ở Atlanta mà Peter đã đề nghị.

“Matt,” giọng nói vui sướng của Josef Hendrik vang lên trên đường dây bị nhiễu sóng, “đường dây điện thoại quá tệ, anh bạn ạ, nhưng những tin tức tốt lành của tôi không thể chờ được một đường dây tốt hơn. Người của tôi ởđây hoàn toàn đồng ý với sự cộng tác hữu hạn mà tôi đã đề xuất với anh vào tháng trước. Họ không phản đối bất cứ quy định nào do anh đặt ra.” Truyen8.mobi

“Rất tốt, Josef,” Matt trả lời, nhưng sự nhiệt tình của anh có phần hơi cụt hứng do chuyến bay mệt mỏi và nhận thức là trời đã tối hơn anh nghĩ. Bên ngoài cửa sổ rộng ở bức tường bên ngoài văn phòng, bóng tối đã ngập tràn, thấp thoáng những ánh đèn sáng lấp lánh từ căn nhà chọc trời nối tiếp. Xa bên dưới đại lộ Michigan, anh có thể nghe tiếng còi xe của những người tan ca trong giờ cao điểm, cố gắng giành đường về nhà. Với tay đến cây đèn trên bàn làm việc của anh, Matt bật nó lên, sau đó anh liếc nhìn Peter – cậu ta cũng vừa đứng dậy và bật những ngọn đèn trên đầu lên. “Giờđã muộn hơn tôi nghĩ, Peter, và tôi cần phải gọi vài cuộc điện thoại. Tôi sẽ mang các tập tài liệu này về nhà và xem qua nó vào cuối tuần. Chúng ta sẽ thảo luận về nó vào mười giờ sáng thứ hai.” 

Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17065


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận