Cuối cùng thì chuông đồng hồ báo thức cũng lôi Nó ra khỏi sự quyến rũ của giấc ngủ sau đúng … 5 lần tắt. Nó mở choàng mắt và cố gắng hoàn thành công việc “ Refresh bản thân ” trong thời gian nhanh nhất rồi cùng “chiến mã” lao ra khỏi nhà.
Nó đến Công ty khi trời đã bắt đầu oi nóng. Sài Gòn hình như quá dư thừa nắng khiến cho con người cũng trở nên.. Ấm quá mức thì phải.
Dạo này Nó có thói quen khi tới Công ty là ghé vào quầy lễ tân và chào chị Bích Hân nhưng tất nhiên là không có thêm bất cứ yếu tố bất ngờ nào gây đau tim cho nạn nhân nữa (Dù sao thì nợ nần cũng thanh toán xong rồi lại còn cộng thêm cả những tình cảm tốt đẹp mà chị đã dành cho Nó từ sau hôm chị nghĩ là Nó .. cứu chị khiến Nó cảm thấy cần phải làm gì đó để giảm bớt cái tội nghiệt ấy) Hai chị em trao đổi vài câu rồi nhanh chóng tạm biệt nhau bằng một nụ cười thân mật.
Nó đi đến hành lang nơi thang máy đang nhấp nháy những con số chờ đợi, cố gắng mỉm cười bước vào cái hộp kín trong khi tay mân mê mấy ngọn tóc rối. Đầu không ngừng tưởng tượng đến cảnh bỗng dưng thang máy bị hỏng và mình bị nhốt ở bên trong rồi lại tự cốc đầu một cái vì những suy nghĩ rõ là vớ vẩn.
Cả lầu bốn đã ngập tràn ánh sáng. Những tia nắng vàng xuyên qua lớp cửa kính và dát trắng lên các đồ vật được bày biện tinh tế khiến cho chúng trở nên lung linh huyền ảo. Nó mở cửa căn phòng quen thuộc, khẽ lách người qua, bóng tối phía trong dường như đối lập hoàn toàn với khung cảnh bên ngoài. Vẫn chưa có ai đến. Nó hí hoáy bật điện, bật máy tính và làm tất cả những công việc mà – một – kẻ – mới – đến nên làm. Sau khi đã hoàn tất xong, Nó mới tự cho phép mình được nghỉ ngơi một chút bằng cách lôi ra một mớ hóa đơn, chứng từ của quý trước để nghiên cứu.
Phòng đông dần, mọi người vui vẻ chào hỏi nhau và nói những câu chuyện vu vơ về ngày hôm qua, tình huống mới gặp trên đường, chuyện nhà cửa, thời sự vv..vv Nó chợt cảm thấy đây thật giống như một gia đình hoàn chỉnh.
Chị Thủy đảo qua chỗ Nó, vừa tranh thủ ăn nốt miếng bánh mì dang dở vừa thao thao kể về thằng cu Bin hôm qua đã bị chị oánh cho ba phát vào mông vì tội dám cắt cái quần chị mới mua để “mặc cho em Tin Tin (Con chó nhà chị Thủy) để em Tin Tin đỡ lạnh” Chị lặp lại nguyên văn lời thằng nhóc nói kèm theo cả cái điệu bộ mếu máo thanh minh khiến Nó vừa buồn cười vừa thấy Bin thật đáng yêu. Trẻ con, nói lắm, làm liều trong khi người lớn lại có xu hướng không dám làm và nói nhảm .
Giờ làm việc bắt đầu, không khí trở nên yên tĩnh dần, mọi người cũng nghiêm túc bắt tay vào công việc. Nó cũng cắm cúi với những việc không tên mà hôm trước được cô kế toán trưởng đã chỉ định đích danh Nó phải chịu trách nhiệm. Đang trong lúc tập trung cao độ thì bất ngờ có tiếng nói phía trước mặt khiến Nó không khỏi giật mình vội vã nuốt nước bọt…Rồi ngước lên.. Yên tâm khi nhận ra đó là cô kế toán trưởng đáng kính.
- Linh thu dọn đồ đi. Chuẩn bị chuyển qua phòng khác nha. – Cô nhìn Nó với ánh mắt bình thản nhưng chất giọng lại hàm chứa một sự uy quyền.
- Dạ? Nó hỏi lại, hơi bất ngờ nên Nó nghe thấy giọng mình dường như ngân nga ở quãng tám.
- Giám đốc có lệnh chuyển cháu qua phòng khác. Giờ thu xếp nhanh nha. Khoảng mười lăm phút sau cô sẽ chỉ cho cháu nơi cần đến!
- Dạ! – Nó đáp xụi lơ, chẳng dám hỏi lại gì .. Tự nhiên thấy lo lắng đến mức trống rỗng..
Nó cắm cúi thu dọn đồ đạc trong ánh mắt tò mò của mọi người, Nó biết nhưng cố làm ngơ. Cũng may là Nó chỉ mới đến làm được một tuần nên đồ dùng có thể đóng gói chỉ trong vòng năm phút .
Nó nhìn về phía chị Thủy, phát hiện ra chị cũng đang nhìn mình.. Khuôn miệng chị hình như đang cố gắng phát ra câu “ Không sao đâu.Yên tâm” trong khi bàn tay với một ngón cái giơ lên khẽ lay lay giữa khoảng không. Nó khẽ cười, gật đầu và mấp máy tiếng cảm ơn .. Chị cũng cười… Nó thấy lòng hơi buồn vì không biết có còn gặp chị nữa không …dù sao thì.. Trong phòng này, Nó thân với chị nhất.
Nó lặng lẽ đi theo cô kế toán trưởng sau khi cố gắng mỉm cười thật tươi để chào tạm biệt những anh chị đã cùng làm việc trong một tuần vừa qua. Khi cánh cửa khép lại, bụng Nó bắt đầu quặn lên những lo lắng cồn cào..
Hơ.. Dù đang rất bối rối nhưng đôi mắt Nó vẫn kịp phát hiện ra lối đi này rất quen.. Ra khỏi cửa, rẽ phải… Có lẽ nào?
Ngọc Hoàng ơi! Ngài thật sự muốn ném con xuống Địa Ngục phải không?
Giọt mồ hôi chạy rất nhanh dưới sống lưng khiến Nó ớn lạnh…
NO WAY!
Nó cần một sự bình yên khẩn cấp!
Nhưng cuối cùng thì…
Đời không là mơ và nếu không muốn thành con khờ thì nên biết chấp nhận thực tế…
Cho dù.. Thật lòng thì.. Nó tự thấy mình đâu có đáng bị ném đá hoài như thế? Hic Hic hic..
“Cốc… Cốc… Cốc” – Lại ba tiếng gõ cửa khô khốc phá tan sự yên bình của buổi sáng.
- Ai đó? Mời vào! – Một giọng nói tựa như chuông ngân thánh thót vang lên. Nếu có thể “nghe giọng mà bắt hình dong” thì Nó dám đưa đầu ra mà bảo đảm đây là một mỹ nhân ngang ngửa Thúy Kiều là cái chắc.
Cô Kế toán trưởng xoay xoay cái tay nắm, khẽ mở cửa rồi ung dung bước vào còn Nó vẫn đứng bất động, mắt dán chặt vào khoảng không phía trước, bộ não giàu trí tưởng tượng của Nó bất chợt hình dung ra một lối đi âm u, ma quái dẫn thẳng xuống Địa Ngục đang ẩn náu đằng sau cái cánh cửa đã bị tách ra khỏi bản lề kia. Nó nắm chặt cái hộp đồ trên tay như muốn tìm thêm điểm tựa rồi cúi mặt bước vào dù sao thì Nó nhất quyết không bao giờ cho phép mình trở thành kẻ chạy trốn.
Căn phòng vẫn như lần đầu tiên Nó đặt chân đến chỉ khác là có đông người hơn. Nó đưa mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp với mái tóc xoăn bồng bềnh nữ tính khoác trên người bộ váy công sở màu đen thanh lịch khiến cho làn da trắng mịn màng cùng đôi môi đỏ kiêu kỳ trở nên nổi bật. Chị ta đang ngồi ở bàn làm việc của mình và ném cho Nó một cái nhìn lộ rõ sự tò mò qua đôi mắt đen được tô vẽ rất cẩn thận.
Nó không thích bị “supper soi” như thế một chút nào (Nó là người bình thường, có phải con khỉ ở công viên đâu mà phải chịu những ánh mắt soi mói như thế) vậy là Nó quyết định nhìn thẳng về phía chị thư ký,đôi mắt giả vờ quét qua một lượt trên người chị ta rồi nhe ra một cười như muốn nói: “À! Thì ra chị cũng chả có gì đặc biệt cả” sau đó nhanh chóng bước vào phòng Tổng giám đốc – Nơi khiến Nó thật sự bất an.
- Sao lâu thế cháu? – Cô kế toán trưởng hỏi ngay khi vừa thấy Nó thò mặt vào.
- Dạ… Cháu.. Hơi mỏi tay.. – Nó ấp úng.
- Cô thông cảm! Chân ngắn mà đi được như thế là kỳ tích rồi – Một giọng đàn ông bất chợt vang lên khiến Nó tức đến mức suýt thổ huyết,vội vã ngước lên và bắt gặp một nụ cười khiêu khích của “Hắn” – Kẻ thù vô cùng đáng ghét.
- Ơ! Anh quá khen rồi… – Nó giả bộ mỉm cười – Napoleon Bonaparte chân ngắn mà đi khắp các nước Châu Âu và khiến cho rất nhiều người chân dài chạy theo không kịp đấy anh ạ. Em cũng chỉ được một phần nhỏ của ông ý thôi. Mít tơ… ( Nó định nói Mr P nhưng vì có cô kế toán trưởng ở đó nên tự nhiên thấy ngại và đành bỏ dở câu nói)
- Nhiệm vụ của tôi xong rồi. Tôi xin phép về phòng làm việc tiếp nhé! – Cô kế toán trưởng tỏ ra không mấy mặn mà với cuộc tranh luận của “hai đứa trẻ con” (Đấy là do Nó đoán thế) điềm tĩnh nói với Hắn và trước khi quay trở ra vẫn không quên nói với Nó một câu (mà Nó cảm giác như lời của người mẹ dặn dò đứa con trai sắp phải xông pha nơi hòn tên mũi đạn):
- Chúc cháu may mắn!
- Dạ! Cháu cảm ơn cô ạ! – Nó đáp giọng buồn buồn như thể biết mình sắp đi vào cõi chết..
Cô kế toán trưởng đi rồi mà Nó vẫn đứng tại chỗ như pho tượng, tay ôm thùng đồ đã bắt đầu tê mỏi nhưng Nó chẳng mấy quan tâm, trong đầu Nó miên man những câu hỏi: “Tại sao? Mọi chuyện sẽ thế nào? Nó nên làm gì và phải làm gì?” mãi cho đến khi cái “giọng âm u” lại vang lên một lần nữa:
- Em định xây tượng đài “Cô gái bơ vơ” ở trong phòng làm việc của tôi hả, Ms N?”
- Dạ? – Nó ngước cặp mắt dài nhìn lên kẻ đang nhíu mày phía trước – Em .. Em xúc động quá ( và sắp phát điên đây này hu hu hu) Tại sao em lại được làm việc ở đây ah? Em là kế toán mà?
- Em là kế toán nhưng sẽ đảm nhiệm vai trò là kế toán nội bộ. Em sẽ ở đây để phụ việc cho tôi. Có thắc mắc gì nữa không? Kẻ đáng ghét nhìn Nó nói mà khuôn mặt không mảy may thể hiện cảm xúc.
- Dạ… Không ..- Nó ngập ngừng rồi lại nhanh nhảu hỏi – À… Có ạ..
- Em nói đi. Tôi sẵn sàng giải đáp – Hắn đưa hai tay lên bàn làm điểm tựa cho chiếc cằm thon dài, đôi mắt chiếu thẳng vào Nó như chờ đợi.
Cái kiểu cách của hắn khiến cho Nó không khỏi liên tưởng đến tư thế rình mồi của mấy con dã thú và bất chợt thấy sống lưng lành lạnh. Nó cố gắng trấn an bản thân rồi tiếp tục “chiến đấu”
- Em chưa có kinh nghiệm làm kế toán nội bộ.. Cho nên… Nhưng mà em sẽ cố gắng hết sức ạ! Cảm ơn anh đã tin tưởng em Mít tơ PPPP IIIIi.. – Nó dài giọng.
Cũng giống như việc Issac Newton khám phá ra định luật “Vạn vật hấp dẫn” khi bị một quả táo rơi trúng đầu trong lúc đang ngồi đọc sách… Thật tình là Nó có cảm giác chắc chắn rằng cái chữ P đáng yêu trong tiếng anh kia đã được Ông hoặc Bà nào đó tìm ra khi đang vô cùng căm tức một ai đó ( thế nên mới trút toàn bộ oán hờn tích lũy bên trong ra ngoài một cách mạnh mẽ như thế chứ) Các bạn không tin hả? Hãy thử phát âm xem.
- Tốt! Tôi tin là em sẽ làm được, Ms N ạ! – Hắn nhe ra một nụ cười có vẻ.. Nguy hiểm.
- Cảm ơn anh đã tin tưởng! Anh yên tâm. Trí thông minh của con người tính từ đầu lên đến bầu trời mà.
- Theo như anh nhớ thì Napoleon chỉ nói là: “ Chiều cao của người đàn ông tính từ đầu lên đến trời” chứ đâu có liên quan gì đến chỉ số IQ nhỉ? – Hắn khẽ nghiêng nghiêng đầu và ánh mắt nhìn Nó dò hỏi.
- Cái này gọi là kế thừa và phát huy truyền thống anh ạ! – Nó hí hửng đáp trả, trên tay vẫn ôm thùng đồ và đứng yên tại vị trí ban đầu.
Cái vẻ trẻ con của Nó khiến hắn bất giác bật cười, trong đầu chợt vang lên ý nghĩ: “Cô bé này.. Sao mà thú vị thế?” Nhưng vốn là một người bản lĩnh thượng thừa, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ uy quyền sẵn có:
- Vậy em định làm việc hay là cứ đứng đó làm tượng thế, Ms N? Có lẽ là anh sẽ phải dọn cái bàn kia đi và chừa cho em một chỗ để em có thể đứng làm cho thoải mái. Thật cám ơn em quá! Hắn nói tỉnh bơ.
Hơ.. Nó bây giờ mới chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại và đôi chân thì bắt đầu có cảm giác hàng vạn con kiến đang bò vô cùng khó chịu. Nó nhanh nhảu nói:
- Dạ..! Em thu xếp đồ đạc rồi sẽ làm việc ngay. Mong anh tận tình giúp đỡ ạ!
- Tất nhiên rồi. Có điều.. Tôi không trả tiền cho những người không làm được việc . Rất mong là em sẽ không để tôi thất vọng. – Hắn lạnh lùng nói, thái độ đột nhiên thay đổi khiến Nó hơi hụt hẫng một chút.
- Dạ! Em sẽ cố gắng ạ! – Nó tiu nghỉu như một con mèo con bị chủ mắng, vừa buồn bã đi về phía bàn làm việc được bố trí ở góc phòng vừa tự hỏi tương lai của Nó…. Sao mà chông chênh thế?
Nó cắm cúi thu dọn đồ đạc và lục lọi mọi file thông tin có sẵn trên cái máy tính được trang bị riêng cho mình để tìm hiểu về công việc sắp tới. Nó nhập tâm đến mức không thêm ngẩng lên một lần nào nữa.
Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa, Nó uể oải đưa tay lên đầu làm động tác thư giãn gân cốt. Đang trong lúc thảnh thơi như thế thì bất chợt Nó nhìn thấy ánh mắt của “Ngài tổng Giám đốc” đáng kính hướng thẳng về phía mình khiến cho Nó không khỏi thấy lúng túng. “Chết tiệt!” – Nó bối rối tự nhủ – Nhưng với bản tính hiếu thắng cố hữu, Nó không đời nào cho phép mình trở nên “mất thể diện” hay “tắt điện” trước kẻ thù. Và để phản kháng lại sự bối rối, khuôn mặt đồng hồ của Nó lập tức được lập trình để vẽ ra một nụ cười “Ngu một cách toàn diện” rồi Nó nhanh chóng bước ra ngoài sau khi ném lại một lời “trăn trối” :
- Em xin phép được đi nạp thêm năng lượng ạ! Chúc anh có một buổi trưa ngon miệng.
Chợt nhớ ra lời hẹn với một người, Nó vội vã lao vào thang máy, trong đầu không ngừng tự nhủ: “ Chờ em nhé!.. Em đến ngay… Thiên thần”
Nó không hề biết rằng, phía bên trong căn phòng kia, có một kẻ đang cười như mùa thu tỏa nắng…