Bàn Tay Gã Đao Phủ Chương 4

Chương 4

Ngoài tôi ra không có ai trong căn hộ này. Cả Tanith cũng chưa quay về, nếu không tôi đã nghe tiếng chị. Quỷ quái, ai vừa phát ra tiếng rên kia?

Một con ma?

Bàn tay tôi vẫn nằm nguyên trên nắm đấm cửa bọc kim loại lành lạnh. Tôi ấn nó xuống dưới, ấn thật chậm, và cuối cùng mở cửa ra bởi nó không được khoá. Tôi bước vào trong.

Trong phòng rất tối. Thân hình tôi in thành một cái bóng mờ mờ bên ngưỡng cửa, không tốt chút nào, thật nhanh tôi nhìn sang bên, giơ dài cánh tay ra, bàn tay trượt dọc giấy dán tường, gây nên một tiếng cào nhẹ, thế rồi tôi tìm thấy công tắc đèn.

Không có gì xảy ra. Hoàn toàn không.

Chờ một khoảng thời gian chừng ba giây đồng hồ, căn phòng vẫn tối, sau đó mới có một bóng đèn sáng lên, bóng đèn được gắn xuống dưới trần nhà. Nhưng đây không phải là một bóng đèn bình thường, sáng sủa, mà nó chỉ toả ra một quầng sáng mờ mờ màu đỏ. Có phần ma quái.

Giờ tôi nhận ra tại sao trong căn phòng rất tối, mặc dù bây giờ đang là buổi chiều.

Những bức rèm rất dày che kín toàn bộ cửa sổ. Làn vải đen như màu đêm phủ xuống tận sàn nhà.

Thế ai vừa thở dài sợ hãi đến thế?

Tôi nhìn quanh. Tôi thấy một chiếc bàn hình tròn được phủ vải màu xanh lục. Một vài chiếc ghế đứng trước nó. Ghế được đệm mút và phủ bên ngoài bằng da rất dày. Những bức tường có một lớp cách âm và trên bàn để một quả cầu thủy tinh mà tôi đã quen.

Quả cầu này Tanith đã mang từ Paris về đây.

Đó là máy móc làm việc của chị. Trong quả cầu thủy tinh vừa khít với giá đựng của thần lửa mà tôi tặng cho chị, có chứa những thế lực pháp thuật. Tôi biết từ đó, và không ai có thể phủ nhận, bởi chính bản thân tôi đã trải nghiệm. Có lẽ Tanith là người duy nhất trên thế giới này thật sự có trong tay một quả cầu thủy tinh có pháp lực. Người ta hay nghe kể về chúng, nhưng tuyệt đại đa phần những quả cầu thủy tinh của các chị thầy bói trong thế giới hôm nay đều trống rỗng vô hồn. Người ta chỉ lòe những khách hàng ngây thơ mà thôi.

Nhưng với Tanith thì không.

Với những bước chân cố gắng không gây tiếng động, tôi bước về phía chiếc bàn, và qua đó, lại gần quả cầu thủy tinh hơn. Vừa đi tôi vừa cố gắng mở mọi giác quan ra, thu nhận không khí trong phòng vào mình.

Ở đây khác với những căn phòng khác, tất cả những căn phòng mà tôi đã nhìn cho tới nay.

Ở đây có cái gì đang rình mò.

Tôi đứng lại bên bàn. Ánh mắt tôi hướng xuống quả cầu thủy tinh. Tôi nhìn vào nó từ phía bên trên. Nhưng tôi không thấy gì cả. Nó không bày ra một hình ảnh nào trước mắt tôi. Không một dấu vết về một sự việc hoặc điều gì khiến tôi quan tâm.

Vậy tiếng thở dài từ đâu phát ra? Chắc chắn là tôi không lầm, tôi tin tưởng như vậy.

Phải nhờ tới cây thánh giá thần chỉ đường. Nó đã phản ứng rất tốt lúc ở phi trường, vì thế tôi lôi nó ra và cẩn thận cầm sẵn trong tay.

Lớp kim loại quí đã hơi ấm hơn một chút.

Vậy là nội bộ trong căn phòng này có một yếu tố gì đó có liên quan đến pháp thuật đen.

Tôi bất giác nhớ lại vụ án gần đây nhất, nơi cây thánh giá thần của tôi đã đóng một vai trò tối quan trọng. Khi chiếc lâu đài bằng đầu lâu của con cú Satan nổ tung ra và tôi ngất lịm đi một hồi, chính cây thánh giá thần đã cứu tôi.

Qua những hoạt động pháp thuật trắng của nó, đã được nhà tiên tri cổ xưa Hesekiel bước vào đây, nó đã có thể đảm bảo mạng sống cho tôi.

Không có bùa hộ mạng quí giá này, tôi đã từ lâu giã từ thế giới.

Chắc chắn từ đây có chuyện bất bình thường, nếu không thì cây thập tư đã chẳng nóng lên. Nhìn vào quả cầu thủy tinh tôi không thấy gì. Vậy là tôi chạm tay vào nó, đặt lòng bàn tay lên trên bề mặt hình cầu.

Quả cầu hơi ấm lên, như thể trong lòng nó có cái gì đó cuộn sóng.

A…

Đó, tôi lại nghe thấy tiếng thở dài. Tôi xoay người lại, ngưng bặt ở giữa chừng, nhìn lên bức tường.

Tiếng thở dài thoát ra từ đó, và trong bức tường hiện lên một dáng người.

Dáng hình một người đàn bà, nhưng ở đàng sau chị ta là lúc lắc cái bóng của một dây thòng lọng, thật lớn. thật đe doạ...

Nguồn: truyen8.mobi/t96866-ban-tay-ga-dao-phu-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận