Bí Thư Trùng Sinh
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 421: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan*.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Người trong nước thường thích làm quan, vì có câu thế này: Dù anh có bao nhiêu tiền trên người, đứng trước mặt quan cũng phải cúi đầu. Vì vậy một khi anh lên vị trí cao sẽ được mọi người đưa mắt nhìn chằm chằm, đây chính là một điều đặc biệt ở Trung Quốc.
Triệu Bình Xuyên trước nay vì có sự tồn tại của Triệu Tứ Quân thế nên luôn là con cua bò ngang ở thành phố Việt Thị, lúc này thấy tự nhiên có người nhảy ra chất vấn thì có chút ỉu xìu, nhưng vẫn dùng giọng đầy khí thế nói:
- Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy.
- Được rồi, xem ra chuện này cũng chỉ có thể để người của ủy ban kỷ luật điều tra.
Người đàn ông nói rồi cười với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi sẽ báo cáo sự việc với bí thư Hướng.
Bí thư Hướng? Vẻ mặt Triệu Bình Xuyên chợt biến đôi, hắn biết rõ bí thư Hướng là ai, thế là không khỏi tỏ ra thấp thỏm lo âu. Hắn thầm suy đoán, Vương Tử Quân kia rốt cuộc có địa vị gì, vì sao phải báo cáo với bí thư Hướng?
- Triệu thiếu gia, người này là bí thư tỉnh đoàn Sơn Nam.
Cục trưởng Phạm cũng không biết Vương Tử Quân chỉ là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn Sơn Nam, hắn trực tiếp đẩy Vương Tử Quân lên vị trí chính.
Triệu Bình Xuyên vừa nghe nói thân phận của Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt trầm xuống, hắn biết rõ mình vu hãm Vương Tử Quân chỉ là lấy cớ mà thôi, lại không ngờ đối phương có thân phận như vậy.
Một vị cán bộ cấp sở trẻ tuổi tương lai vô hạn mà đi buôn thốc phiện, nói ra sợ rằng sẽ làm cho người ta cười rụng răng. Triệu Bình Xuyên nghĩ đến những lời nói vừa rồi của mình mà cảm thấy cực kỳ hối hận.
- Hì hì, đây chỉ là một hiểu lầm, tôi chỉ muốn...
Vẻ mặt Triệu Bình Xuyên chợt biến đổi, hắn muốn nói hai chữ "vui đùa", thế nhưng hắn dù thế nào cũng không nói nên lờ, dù thế nào thì hắn cũng thấy rất ngại miệng.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Triệu Bình Xuyên, hắn căn bản không quan tâm đến đối phương. Bí thư Lô bên kia gọi điện thoại, chỉ mười phút sau một người đàn ông trung niên dẫn theo mười mấy người đi đến cổng tỉnh ủy.
- Chào anh, bí thư Vương, tôi là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Quảng Đông là Cao Tiếu Dương, tôi phụng mệnh đến đây điều tra sự việc này, kính mong anh phối hợp.
Người đàn ông trung niên bắt chuyện với Vương Tử Quân, trên mặt là nụ cười tươi vui thoải mái.
Vị phó bí thư ủy ban kỷ luật tất nhiên sẽ không tin Vương Tử Quân buôn lậu thuốc phiện. Hắn là người phá án nhiều năm ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn đã biết rõ rất nhiều thủ đoạn phá án của cảnh sát, chỉ cần nhìn bộ dạng e sợ của cục trưởng Phạm và đám cảnh sát trẻ ở phía sau, trong lòng hắn đã biết rõ mười phần.
Vương Tử Quân cũng tươi cười và nhiệt tình nói:
- Chào bí thư Cao, tôi có thể chứng minh được mình trong sạch hay không đều phải nhờ vào ánh mắt sáng như sao của ngài.
- Điều này mong bí thư Vương cứ yên tâm, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ không thiên vị cho bất kỳ người nào, nhất định sẽ công bình công chính cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Cao Tiếu Dương nói rất chừng mực, tiến lùi có đủ cả. Sau khi nói xong thì hắn nhìn về phía cục trưởng Phạm và Triệu Bình Xuyên rồi vung tay lên:
- Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Sự việc vốn đã quá rõ ràng, thế cho nên ủy ban kỷ luật cũng nhanh chóng điều tra. Một lúc sau Cao Tiếu Dương cầm một xấp lời khai từ trong phòng phá án đi ra, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt:
- Bí thư Vương, thật sự đã làm anh uất ức, chuyện này ủy ban kỷ luật sẽ xét xử nghiêm khắc, sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười nói:
- Tôi tin tưởng quyết tâm của quý tỉnh, nhưng tôi hy vọng khi xử lý vụ này thì các vị nên xem xét kỹ một chút, hình như sự việc cũng không đơn giản như vậy. Triệu Bình Xuyên này vu hãm tôi, rốt cuộc đây là ý của hắn ta hay là chỉ thị của bí thư Triệu? Tôi cần phải biết cho rõ ràng.
Dù là vẻ mặt của Cao Tiếu Dương hay là bí thư Lô đi theo bên cạnh Vương Tử Quân cũng biến đổi, thái độ của Vương Tử Quân rất rõ ràng, đó chính là nếu không làm rõ thì sẽ không bỏ qua.
Nếu như đó thật sự là chỉ thị của bí thư Triệu, như vậy sẽ là một cơn bão bùng lên đến tận trời trong tỉnh Quảng Đông. Hai người Cao Tiếu Dương và bí thư Lô nghĩ đến những hậu quả có thể phát sinh, thế là không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
- Bí thư Vương, tôi sẽ nhất định báo cáo yêu cầu của anh với bí thư Hướng.
Lúc này Cao Tiếu Dương càng tỏ thái độ một cách cực kỳ chặt chẽ, hắn chỉ sợ mình biểu đạt sai ý.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu và không nói thêm điều gì, chuyện này hoàn toàn quấy rối kế hoạch của hắn. Hắn vốn đang tỏ ra cực kỳ thận trọng, bây giờ sự việc xuất hiện thì biết được cơ hội của mình đã đến, chỉ cần hắn nắm chặt không buông thì sẽ giải quyết những vấn đề khác rất dễ dàng.
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chậm rãi cầm điện thoại lên...
Triệu Tứ Quân ngồi sau bàn làm việc của mình, lão liên tục hút thuốc, nhưng những hơi thuốc thổi ra không những làm cho lão cảm thấy thoải mái, ngược lại còn làm cho lão càng thêm cảm thấy bị áp chế. Lão nghĩ đến tình huống phó chủ tịch Trịnh đi ra khỏi phòng làm việc của mình với bộ dạng cực kỳ chán nản, trong lòng không thể nào vui vẻ cho được.
Chuyện này có người gánh chịu, thế nhưng người chịu tội đó không phải là người mình mong muốn. Triệu Tứ Quân phải trơ mắt nhìn một kẻ tâm phúc theo mình nhiều năm phải ra đi, trong lòng khó chịu thế nào thì hoàn toàn biết được. Dù anh Trịnh không nói gì nhưng có một điều mà lão không thể nào giả vờ hồ đồ được: Trong quá trình thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy cơ giới, đứa con Triệu Bình Xuyên không ra gì của mình thật sự vung ty làm loạn hơn anh Trịnh rất nhiều.
Bây giờ tai nạn xảy ra thì Triệu Tứ Quân cũng chỉ có thể thí xe giữ mã, trong đầu lão lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là tâm tư lại chuyển lên người tác giả thao túng sự kiện lần này. Trong lòng thầm nghĩ, sau đó mình sẽ phải điều tra cho rõ ràng, để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể để cho người ta đánh mình một cái thật đau nhưng không biết đối phương là ai như vậy được. Con bà nó, thiếu chút nữa đã làm cho đứa con của mình bị ảnh hưởng.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập bên tai Triệu Tứ Quân. Bí thư Triệu dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn, lúc này lão mới nhấc điện thoại lên, khi vừa nghe máy thì đứng thẳng người lên khỏi ghế.
- Chào lão lãnh đạo, tôi là Tứ Quân.
- Tứ Quân ơi là Tứ Quân, cậu làm ăn thế nào vậy? Ngay cả con trai của mình cũng quản giáo không tốt nữa sao? Dám lấy cớ buôn lậu thuốc phiện để hãm hại một vị cán bộ lãnh đạo cấp sở, đầu nó không phát triển bình thường hay đã vứt vào nồi nấu chín rồi? Một con ngựa bất kham như vậy sớm muộn gì cũng sinh chuyện mà thôi.
Âm thanh nghiêm khắc truyền đến từ đầu dây bên kia, nhưng nếu so sánh với giọng điệu của người gọi điện thoại thì nội dung cuộc gọi càng lam cho trái tim của Triệu Tứ Quân trở nên băng giá.
"Cái gì? Thằng nhóc khốn kiếp nhà mình lại lấy cớ buôn lậu thuốc phiện để hãm hại cán bộ cấp sở?"
Đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, nếu so ra thì những ảnh hưởng mặt ngoài của nó còn đáng sợ hơn cả. Triệu Tứ Quân chợt cảm thấy lạnh cả người, lão lắc lắc đầu rồi nói:
- Lão lãnh đạo, tôi thật sự không biết cách dạy con, đã làm ngài mất thể diện. Ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ điều tra cho rõ ràng...
- Điều tra? Anh cho rằng chỉ nhổ một bãi nước miếng lên người đối phương, nói một tiếng xin lỗi hời hợt thì xong rồi sao? Việc này há có thể chỉ kết thúc bằng một cuộc điều tra chóng vánh? Mạc lão của Mạc gia ở thủ đô đã lên tiếng, chỉ sợ ngay cả anh cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Đầu dây bên kia tiếp tục lên tiếng, giọng điệu lúc này đã có chút khô khốc.
Triệu Tứ Quân đã đi theo lãnh đạo không ít năm, lão biết rõ tính cách của lãnh đạo, thế là lúc này không khỏi sinh ra cảm giác đau buồn và khó chịu. Hắn biết rõ lãnh đạo dùng giọng điệu hổn hển như vậy để mắng mình, có ý nghĩa rằng sự việc trên cơ bản đã không thể làm gì khác hơn.
- Vâng, chuyện này thật sự tôi không biết.
Triệu Tứ Quân giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, lão dồn dập trả lời với đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia cũng không tiếp tục lên tiếng, giống như đã cúp máy, nhưng Triệu Tứ Quân vẫn chờ đợi, chỉ cần bên kia còn chưa nói thì lão vẫn cảm thấy mình còn hy vọng.
- Trừ khi đối phương không truy cứu sự việc.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên từ đầu dây bên kia, nhưng ngay sau đó thì bên kia đã cúp điện thoại.
Trừ khi đối phương không truy cứu, Triệu Tứ Quân nghĩ đến bảy chữ này mà cơ thể giống như một quả bóng cao su xì hơi, lão ngồi xuống thật sự nặng nề.
Đối phương không truy cứu, nói dễ như vậy sao? Triệu Bình Xuyên rõ ràng có ý vu hãm người ta, bây giờ người ta sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
Hàng loạt ý nghĩ liên tục quay cuồng trong đầu Triệu Tứ Quân, khi những ý nghĩ đó lóe lên, một con đường duy nhất bày ra trước mắt lão. Lão khẽ đi ra khỏi phòng làm việc, lúc này lão cảm thấy rất đau đầu, nhưng tất cả đã không còn quan trọng, điều quan trọng là lão cần phải đi ra giải quyết sự việc này.
- Anh Mạc, anh theo tôi đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Triệu Tứ Quân thấy anh Mạc tiến lên chào đón thì trầm giọng nói.
Anh Mạc không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn chợt ngẩn ngơ muốn lên tiếng hỏi lại bị Triệu Tứ Quân khoát tay cản lại. Anh Mạc biết rõ thói quen công tác của Triệu Tứ Quân, hắn nhanh chóng ngậm miệng lại rồi đi theo Triệu Tứ Quân ra ngoài khu văn phòng thị ủy.
- Bố, bố phải cứu con, bố nhất địn phải giúp con xử trí vụ này...
Triệu Bình Xuyên thấy Triệu Tứ Quân thì giống như thấy hy vọng lóe lên trước mắt, hắn phóng về phía Triệu Tứ Quân, nước mắt chớp động.
- Bố, bố nói gì? Bố muốn con xin lỗi hắn?
Triệu Bình Xuyên dùng ánh mắt không muốn tin nhìn Triệu Tứ Quân, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.
Triệu Tứ Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Bình Xuyên, lão trầm giọng nói:
- Cậu vu hãm người ta buôn lậu thuốc phiện, cậu nghĩ xin lỗi có thể xong việc được sao? Tôi nói cho cậu biết, không phải chỉ là cậu xin lỗi, tôi còn phải xin lỗi người ta trước mặt tất cả các vị thường ủy tỉnh ủy Quảng Đông.
Triệu Bình Xuyên chợt ngây người, hắn vốn cho rằng bố sẽ đến đón mình về, không ngờ lại có kết quả như vậy. Nói thật, sau khi sự việc phát sinh thì Triệu Bình Xuyên tuy cảm thấy sự việc có vẻ náo loạn quá lớn, thế nhưng cũng không phải là vấn đề, thử nghĩ xem có điều gì mà bố hắn không giải quyết được chứ? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Triệu Bình Xuyên nghĩ đến tình huống mình phải xin lỗi đối phương thì trong lòng bừng bừng lửa giận, nhưng dù hắn có thật sự giận điên người thì cũng chỉ có thể áp chế mà thôi, dù sao bố hắn cũng đang có mặt ở chỗ này.
Triệu Tứ Quân nhìn con trai của mình, vẻ mặt lão chợt rét run. Lão đã điều tra về những hành vi của con trai mình trong thời gian gần đây, cũng đã hiểu vì sao Vương Tử Quân đến thành phố Việt Thị. Mà những mưa gió trong khoảng thời gian gần đây rõ ràng do một mình Vương Tử Quân gây ra.
Chỉ là vài ngày đã gây ra nhiều phiền phức như vậy với mình, Triệu Tứ Quân tuy cực kỳ oán hận Vương Tử Quân nhưng cũng sinh ra cảm giác sợ hãi:
- Chuyện liên quan đến tập đoàn Quân Thành dừng lại ở đây, đồng thời sau này cậu cũng đừng chọc vào tập đoàn Quân Thành nữa, biết chưa?
Triệu Bình Xuyên tuy không phục nhưng cũng không thể phát tác, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Câu phải chuẩn bị cho tốt, đến khi xin lỗi phải tỏ thái độ thành khẩn, hiểu chưa?
Triệu Tứ Quân nói rồi đi ra ngoài cửa.
...
- Anh nói Triệu Tứ Quân muốn xin lỗi tôi sao?
Vương Tử Quân ngồi rót trà cho bí thư Lô, hắn vừa cười vừa nói.
- Bí thư Triệu đã khắc sâu phê bình chính mình ở sự kiện này, đã chủ động lên tiếng, như vậy anh ấy phải xin lỗi anh trước mặt toàn thể thường ủy tỉnh ủy.
Lô Minh Tắc nhận ly trà uống một ngụm rồi khẽ nói.
Triệu Tứ Quân đến xin lỗi, Vương Tử Quân biết rất rõ ý nghĩa hành vi này, hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Xem ra tôi không thể nào từ chối lời xin lỗi của anh ấy.
Lô Minh Tắc thở dài một hơi, tuy hắn không sợ Triệu Tứ Quân, lại không muốn đắc tội với Triệu Tứ Quân, nếu như sự kiện này không thể điều đình được, như vậy hắn bị kẹp ở giữa sẽ rất khó chịu. Nhưng may mà Vương Tử Quân cũng không kiên trì mà lên tiếng đồng ý.
- Như vậy cũng tốt, bí thư Vương, tôi sẽ báo tin tức này cho bí thư Triệu.
Lô Minh Tắc sợ đêm dài lắm mộng, hắn trực tiếp đứng lên.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, nhưng khi Lô Minh Tắc đi ra khỏi phòng thì trên mặt Vương Tử Quân lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Vì có Triệu Tứ Quân thúc đẩy nên nghi thức xin lỗi đến rất nhanh, ba giờ sau hai cha con Triệu Tứ Quân và Triệu Bình Xuyên đã đi đến trước mặt Vương Tử Quân. Ngày hôm đó đám thường ủy tỉnh ủy được thấy một tình huống làm cho bọn họ trợn mắt há mồm và cũng cực kỳ hưng phấn, hơn nữa kết quả cuối cùng lại làm cho bọn họ khó thể ngậm miệng lại, hai mắt trợn trừng, tim đập bình bình.
Lúc này Triệu Tứ Quân nở nụ cười tươi vui, khi lão nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhiệt tình vươn tay nói:
- Bí thư Vương, tôi không biết cách dạy con, thật sự hỗ thẹn. May mà chuyện này chưa tạo thành thương tổn gì cho ngài, bây giờ tôi dùng danh nghĩa của một người cha, trịnh trịnh nói lời xin lỗi với ngài.
Dù xét theo khía cạnh phong độ hay lời nói thì biểu hiện của Triệu Tứ Quân đều cực kỳ cao siêu. Khi lão nói xong, vị lãnh đạo có thể giậm chân làm cho cả thành phố Việt Thị rung lắc lại phải cúi đầu xuống khá sâu.
Từng cặp mắt nhìn về phía Vương Tử Quân khi Triệu Tứ Quân cúi người xuống, lúc này trên mặt Vương Tử Quân chỉ treo nụ cười nhàn nhạt, hắn biết rõ Triệu Tứ Quân càng cúi người sâu bao nhiêu thì càng căm hận mình bấy nhiêu.
- Bí thư Triệu, Triệu Bình Xuyên làm việc không suy xét, đây là lỗi của anh ta, ngài xin lỗi tôi như vậy, tôi cũng thật sự khó thể nào đảm đương được.
Vương Tử Quân dùng hai tay khẽ nâng Triệu Tứ Quân đứng thẳng lên, sau đó dùng giọng cực kỳ khiêm tốn nói.
Trong mắt Triệu Tứ Quân lóe lên nụ cười, lão biết rõ sự việc đã đạt đến mục đích của mình, thế là lão cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, không giáo dục dạy bảo con cái cho tốt là lỗi của cha, đây là đạo lý từ thời xa xưa. Còn con trai Triệu Bình Xuyên, nó thật sự mắc lỗi tất nhiên phải tự mình gánh chịu, phải chịu trách nhiệm.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt chặt tay Triệu Tứ Quân rồi nói:
- Bí thư Triệu, chuyện này cũng không tạo nên tổn hại gì với tôi, ngài cũng đừng quá nghiêm túc và khách khí như vậy.
- Còn không mau đến đây xin lỗi bí thư Vương?
Triệu Tứ Quân nghe lời nói không thèm quan tâm của Vương Tử Quân, lúc này trong lòng lão giống như đã có một tảng đá được hạ xuống, càng thoải mái thêm vài phần. Lão thấy con trai của mình vẫn đứng yên nơi đó như cọc gỗ, thế là tranh thủ lên tiếng khiển trách.
Triệu Bình Xuyên dù có chút không tình nguyện nhưng nghe lời bố phân phó vẫn chầm chậm đi đến.
- Rốt cuộc vẫn là thanh niên.
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi với mái tóc hoa râm nhìn cha chon Triệu Tứ Quân xin lỗi Vương Tử Quân thế là dùng giọng cảm khái nói.
Người bên cạnh tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời cảm khái của người đàn ông trung niên kia, hắn cười cười lên tiếng:
- Anh Lâm, Triệu Tứ Quân là hạng người gì? Anh cũng không phải không rõ ràng. Đừng nói là một tiểu tử chưa quen cuộc sống ở nơi đây, dù là anh thì cũng làm gì được? Chẳng lẽ anh thật sự muốn hai cha con Triệu Tứ Quân quỳ xuống xin lỗi sao?
Người đàn ông trung niên tóc hoa râm nói:
- Tôi nào có ý nghĩ như vậy? Ôi, anh Hào, tôi cũng biết sự việc này ảnh hưởng đến mặt mũi của Triệu Tứ Quân, thế nhưng một chuyện lớn như vậy mà chỉ hời hợt kết thúc như thế, tóm lại cũng có chút không cam lòng.
- Anh không cam lòng thì làm gì được người ta? Hì hì, dù là truy cứu con trai của anh ta, như vậy có thể làm gì được anh ta?
Anh Hào cười cười, sau đo khẽ đưa bàn tay của mình ra nói.
Anh Lâm cũng không nói gì thêm, đối mặt với tư thái của Triệu Tứ Quân, dù là đứng vào địa vị của bọn họ cũng biết không nên ép người quá đáng.
- Bí thư Vương, khuyển tử đã nhận lỗi, nhất định phải truy cứu cho rõ ràng, tuyệt đối không thể vì ngài tha thứ mà để nó đơn giản vượt qua kiểm tra. Anh Lâm, anh là lãnh đạo khối tư pháp tỉnh ủy, tôi đứng đây nói một lời rõ ràng với anh, tiểu tử Triệu Bình Xuyên này anh phải giúp tôi xử lý thật nghiêm, phải cho hắn trả giá với những gì đã làm. Anh cũng đừng vì nó là con trai tôi mà tha thứ cho một lần, như vậy cũng không phải là ngài giúp nó, ngược lại chính là dung túng cho nó.
Anh Lâm không nói gì thế nhưng sự việc lại cứ tìm đến người, sau khi Triệu Tứ Quân nói lời xin lỗi với Vương Tử Quân thì quay sang dùng giọng cực kỳ chân thành nói với bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Quảng Đông.
Quan viên nói phải nghe theo chiều hướng ngược lại, bây giờ cũng không ngoại lệ. Anh Lâm nào không hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Tứ Quân? Nhưng dù là hiểu thì lão cũng vẫn biết rõ, mình căn bản không thể nào ra tay độc ác ở sự kiện này. Dù sao bố con Triệu Tứ Quân cũng đã xin lỗi Vương Tử Quân, đã biểu hiện rất rõ rồi, nếu bây giờ mình nắm quá chặt, căn bản chỉ là tự làm khó mình.
- Anh Triệu cứ yên tâm, tôi biết phải xử trí thế nào.
Tuy bí thư Lâm rất không muốn nói chuyện với Triệu Tứ Quân, thế nhưng lão làm một thành viên ban ngành tỉnh ủy, căn bản không thể nào không lên tiếng đáp lời Triệu Tứ Quân.
Triệu Tứ Quân vươn tay bắt chặt tay của anh Lâm rồi nói:
- Bí thư Lâm, tôi thật sự cảm thấy hỗ thẹn, con mình không giáo dục cho tốt, bây giờ lại phải nhờ ngài dạy bảo.
Bí thư Lâm nhìn bàn tay của Triệu Tứ Quân mà thầm hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Anh Hào ở bên cạnh lại khéo đưa đẩy hơn anh Lâm rất nhiều, lão lập tức nói với Triệu Tứ Quân:
- Bí thư Triệu, biết sai có thể sửa thì vẫn là đứa trẻ tốt, anh Lâm giáo dục chỉ là tạm thời mà thôi, quan trọng nhất vẫn chính là anh phải dạy bảo cho tốt.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cực kỳ an phận của Triệu Tứ Quân, hắn thầm cười lạnh. Bây giờ Triệu Tứ Quân hoàn toàn biểu hiện tư thái của một kẻ yếu, bộ dạng của đối phương làm cho đám người dù muốn ra tay cũng không khỏi có chút bận tâm.
Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn sang các vị lãnh đạo của một tỉnh phương nam, hắn chợt cảm thấy có một ánh mắt nhìn về phía mình, thế là quay đầu nhìn, thấy Triệu Bình Xuyên chợt cúi đầu. Hắn đứng trên địa vị của mình lúc hiện tại để nhìn Triệu Bình Xuyên, hắn cảm nhận được ánh mắt của đối phương tràn đầy cừu hận, cũng có chút mỉa mai.
"Tao hãm hại mày thì thế nào? Mày làm lớn chuyện rồi thì sao? Không phải sự việc cũng được giải quyết theo kiểu chuồn chuồn lướt nước thế này à?"
Tuy Triệu Bình Xuyên không lên tiếng nhưng Vương Tử Quân có thể thấy rõ vài ý nghĩ trong mắt đối phương, đối phương không những chẳng xấu hổ, lại có chút vui sướng.
- Hôm nay cũng đừng ai có thể giành mất quyền lợi của tôi, bữa cơm này tôi nhất định phải mời. Thứ nhất là tôi muốn nhận lỗi với bí thư Vương; thứ hai cũng nhân cơ hội mà cảm ơn anh Lâm, đã làm phiền anh Lâm phải dạy bảo nó vài lời, công lao của anh là rất lớn, chút nữa tôi phải mời anh hai ly mới được.
Lúc này trên mặt Triệu Tứ Quân lại treo nụ cười nhàn nhạt, hắn dùng ánh mắt tươi vui nhìn qua các vị lãnh đạo tỉnh, sau đó ánh mắt rơi lên người đứng ở vị trí trung tâm, hắn cực lực lên tiếng:
- Bí thư Hướng, lần này dù thế nào thì ngài cũng phải tham gia mới được, xem như là một người giám sát tôi.
Bí thư Hướng khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Triệu, hôm nay anh cứ mời cơm, tôi sẽ tham gia, nhưng việc mời rượu bí thư Lâm thì tôi sẽ không tham gia, chỉ hai người các anh là được.
Bí thư Hướng nói rồi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi thấy nên xuất phát được rồi.
Tuy Vương Tử Quân là vị khách quan trọng của bữa tiệc hôm nay, nhưng khi đối diện với các vị lãnh đạo tỉnh Quảng Đông, tất nhiên phải lễ phép nhường các vị lãnh đạo đi đầu. Dù sao thì vẫn là trong quan trường, cũng không có bất kỳ ai dám phá hư quy củ.
- Bí thư Vương, thật sự là nước lớn ngập miếu long vương, nếu biết là anh thì tôi cũng sẽ không cho ra hành vi ngu xuẩn như vậy. Lát nữa vào bàn rượu chúng ta phải uống vài ly mới được.
Triệu Bình Xuyên nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi tươi cười hớn hở nói.
Vương Tử Quân đối mặt với nụ cười vui vẻ của Triệu Bình Xuyên thì cũng chỉ gật đầu một cái, nhưng khi hai người lên tiếng thì dù là ai cũng phải quay đầu nhìn.
- Bình Xuyên nói rất đúng, không đánh không quen. Tử Quân, nói ra thì tôi và bố cậu cũng là bạn cùng trường, cậu nên cho Triệu Bình Xuyên cơ hội mời hai ly rượu, cũng để cho nó có cơ hội học tập cậu. Nếu nó có nửa bản lĩnh của Tử Quân, tôi cũng phải cảm ơn trời đất.
Triệu Tứ Quân nghiêng đầu sang dùng giọng trưởng bối lên tiếng với vãn bối để nói với hai người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn hai cha con Triệu Tứ Quân với nụ cười tươi rói trên môi, hắn cũng cười nói:
- Chú Triệu, chỉ sợ ly rượu ngày hôm nay cháu cũng không uống cạn được.
- Thế nào? Anh Tử Quân, không phải anh cứ giữ lấy bím tóc của em không chịu bỏ qua đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì chẳng lẽ anh phải bắt tôi quỳ xuống mới chịu bỏ qua sao?
Triệu Bình Xuyên lúc này đã dần hiểu rõ phương pháp của bố mình, đó chính là làm cho người ta tức chết không thường mạng, thật ra phương pháp này còn thoải mái hơn thoái mạ người khác. Bây giờ Vương Tử Quân tuy hận không thể bóp chết chính mình, thế nhưng lúc này đứng trước mặt bao người thì Vương Tử Quân cũng không thể làm gì hơn được.
Triệu Bình Xuyên nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đang cực kỳ ngột ngạt mà cảm thấy rất thoải mái và vui sướng. Trước nay hắn luôn là kẻ hoành hành ngang ngược ở thành phố Việt Thị, cũng vì tên khốn Vương Tử Quân này mà vài lần mắc nghẹn. Chưa nói đến chuyện thiếu chút nữa thì mình cũng bị tống giam, hai thủ hạ đắc lực của hắn cũng phải gạt nước mắt bỏ đi, oán khí là quá lớn, nếu không tìm chỗ phát tiết thì sẽ ngột ngạt đến mức nào?
Bây giờ Triệu Bình Xuyên có thể ném bức bối lên người Vương Tử Quân, hắn cảm thấy sướng điên người, trái tim cũng đập lên rất mạnh.
- Cậu Triệu, không phải tôi không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng cậu thật sự không có cơ hội này.
Vương Tử Quân khẽ vỗ lên vai Triệu Bình Xuyên, sau đó hắn chỉ về phía cách đó không xa:
- Cậu Triệu, Tiền Trường Thắng và phó chủ tịch Trịnh đã khai báo ra chuyện liên quan đến nhà máy cơ giới, cậu nghĩ mình còn đi được sao?
- Cái gì? Anh nói gì?
Vẻ mặt Triệu Bình Xuyên chợt trở nên trắng bệch, đây hầu như là tâm bệnh của hắn, bây giờ hắn nghe nói Tiền Trường Thắng và anh Trịnh đều khai báo, thế là cảm thấy như có quả bom nổ trong lòng.
- Không bao giờ, anh Tiền chắc chắn sẽ không...
Khi Triệu Bình Xuyên chuẩn bị giải thích thì có vài người đàn ông mặc tây trang đi đến, bọn họ đứng bên cạnh bí thư ủy ban kỷ luật nói hai ba câu, sau đó bí thư ủy ban kỷ luật lên tiếng:
- Bí thư Hướng, Tiền Trường Thắng và Trịnh Hà Đồ đều đã khai báo.
- Ừ, mang người đi.
Bí thư Hướng nhìn thoáng qua Triệu Tứ Quân, sau đó phất tay với Triệu Bình Xuyên.
Vài người đàn ông đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này nghe thấy bí thư Hướng phân phó thì tiến đến bên cạnh Triệu Bình Xuyên, bao vây hắn lại.
Biến hóa đột nhiên làm cho Triệu Bình Xuyên ngây cả người, dù là một người đầy kinh nghiệm mưa gió như Triệu Tứ Quân cũng cảm thấy ngây ngẩn. Lão nhìn về phía Vương Tử Quân đứng cách đó không xa, giống như hiểu ra điều gì đó:
- Vương Tử Quân, không phải Triệu Bình Xuyên đã nói với cậu...
Triệu Tứ Quân vừa nói ra khỏi miệng thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, lão vội vàng ngậm miệng, nhưng lão có ngậm miệng lại cũng không thể nào thu được những lời vừa rồi trở về, ai cũng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của lão.
- Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh ấy về sự kiện vu oan hãm hại, coi như cười mà qua, thế nhưng phạm pháp thì khó thể nào bỏ qua được.
Vương Tử Quân khẽ giang tay với Triệu Tứ Quân, bộ mặt vô tội.
Gương mặt Triệu Tứ Quân có chút tức giận nhưng ngay sau đó đã thả lỏng xuống. Khoản khắc này lão xem như đã hiểu, sự kiện xin lỗi lần này thật sự là phương pháp đùa giỡn kẻ khác, nhưng không phải là lão mượn lực để đùa giỡn với một kẻ trẻ tuổi như Vương Tử Quân, mà chính là Vương Tử Quân mượn sự việc để đùa giỡn với hai cha con mình như khỉ.
Triệu Tứ Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, nhìn con trai của mình bị người ta đưa đi, nhìn gương mặt của đám thường ủy tỉnh ủy ở bên cạnh, đám người kia giống như rất vui vẻ. Lúc này lão sinh ra cảm giác biến hay thành dở, lão vừa tức vừa nóng vội, lão chợt cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó không biết gì cả.
...
Một ngày sau Tần Hồng Cẩm được thả vì điều tra không tìm được chứng cứ, nhưng Vương Tử Quân cung chỉ vội vàng gặp mặt nàng một lần, sau đó phải bắt máy bay về tỉnh Sơn Nam.
Sau khi quay về thì Vương Tử Quân giống như chưa từng có gì phát sinh, tiếp tục chủ trì công tác ở tỉnh đoàn, thế nhưng vẫn luôn chú ý đến biến hóa ở phương nam.
Vương Tử Quân khẽ buông tờ báo, hắn duỗi lưng một cái. Hắn dù đã sớm nắm chắc hướng phát triển của sự việc thế nhưng khi nhìn thấy kết quả thì vẫn sinh ra cảm giác cực kỳ sảng khoái tinh thần.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một tiểu tử hơn hai mươi tuổi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân với gương mặt tràn đầy nụ cười. Tiểu tử này là Triệu Quốc Lương, là thư ký mà gần đây Lâm Thụ Cường bố trí cho Vương Tử Quân.
Nói thật thì từ sâu trong lòng Lâm Thụ Cường càng hy vọng chính mình sẽ kiêm nhiệm cả vị trí thư ký cho bí thư Vương Tử Quân, cũng không phải chiêu mộ thêm một thư ký làm gì cả. Thế nhưng khi đối mặt với những lời kêu gọi phải phân phối thư ký cho bí thư Vương ngày càng mạnh mẽ trong đơn vị, hắn cũng chỉ đưa ra một danh sách cho bí thư Vương chọn lựa.
Vì công tác ở tỉnh đoàn cũng không có nhiều chuyện vụn vặt như ở địa phương, thế cho nên Vương Tử Quân cũng không có yêu cầu quá cao với thư ký như trước kia. Thế là hắn chọn trong danh sách đề cử một tên cán bộ đơn thuần nhất, vừa mới đi làm ở tỉnh đoàn chưa được bao lâu, người này tên la Triệu Quốc Lương.
- Bí thư Vương.
Triệu Quốc Lương bắt chuyện một câu với Vương Tử Quân, sau đó đi dến bên cạnh máy nước nóng. Sau khi nhìn nhìn máy nước nóng thì hắn có chút do dự, sau đó mới cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngày hôm qua tôi xem sách dưỡng sinh, nói rằng nước được đun nhiều lần sẽ không tốt cho sức khỏe.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt cẩn thận của Triệu Quốc Lương, hắn biết rõ chút lo lắng của đối phương. Kiếp trước hắn cũng từng được đọc thông tin như vậy nhưng cũng không quá quan tâm, bây giờ thư ký lên tiếng thì hắn cười nói:
- Dù có ảnh hưởng thế nào cũng không sao, tôi thấy trong cơ quan tỉnh ủy phần lớn là dùng máy nước nóng như vậy.
Vương Tử Quân nở nụ cười rất ôn hòa, điều này càng làm cho Triệu Quốc Lương lấy dũng khí nói:
- Bí thư Vương, sức khỏe cũng không phải chuyện nhỏ, hơn nữa trên báo còn nói ra vài ví dụ điển hình.
Triệu Quốc Lương nói đến đây thì giống như tháy mình vẫn chưa biểu đạt rõ ràng, hắn tiếp tục nói:
- Hôm nay ăn cơm ở căn tin tỉnh ủy, tôi nghe một vị đồng sự ở ban thư ký văn phòng tỉnh ủy nói, có một vị bí thư thị ủy ở tỉnh phương nam giống như cũng vì uống loại nước này mà ngã bệnh...
- Ha ha...
Những năm gần đây Vương Tử Quân ngày càng tăng cường khả năng kiềm chế, nhưng bây giờ hắn nghe thấy người ta liên hệ hai sự việc hoàn toàn khác nhau vào làm một, thế là không khỏi cười phá lên. Triệu Quốc Lương cũng không biết vì sao mà Vương Tử Quân không có hứng thú với sự việc này, nhưng một điều có thể khẳng định chính là không quan tâm đến phương diện chất lượng nước như mình nói.
Triệu Quốc Lương nhìn nụ cười của Vương Tử Quân mà tâm tư cũng thả lỏng xuống, tuy hắn cũng có chút bực bội.
- Quốc Lương, nếu cậu cứ quan tâm đến vấn đề này, như vậy hai người chúng ta cũng đừng nói về chuyện nước uống nữa, sau này tôi sẽ giao nhiệm vụ đó cho cậu.
Vương Tử Quân chậm rãi thu hồi nụ cười, hắn chỉ về phía máy đun nước rồi dùng giọng nhàn nhạt nói với Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương tìm được lời nói khẳng định của Vương Tử Quân, hắn vội vàng lên tiếng đồng ý, sau đó đặt một xấp văn kiện lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiện tay cầm lấy một văn kiện xem xét, hắn thấy đó là một bản danh sách các sinh viên tình nguyện xuống tuyến dưới làm giáo viên đứng lớp. Hắn nhìn một danh sách toàn những cái tên xa lạ, thế là không khỏi cảm thấy sung sướng.
Sau hơn nửa tháng thúc đẩy thì phương án đưa sinh viên vừa mới tốp nghiệp xuống vùng sâu vùng xa nhận công tác dạy học đã kết thúc. Vương Tử Quân cũng không tham dự vào những phương diện cụ thể, nhưng hắn là người tọa trấn ở tỉnh đoàn, hắn phải làm sao cho phương án luôn đi đúng hướng.
- Triệu Hiểu Hòa, Vương Văn Uyên, Lâm Dĩnh Nhi...
Vương Tử Quân tùy ý lật qua danh sách, bàn tay hắn chợt dừng lại, hắn vô thức dụi dụi mắt, không sai, chính là ba chữ Lâm Dĩnh Nhi.
- Có lẽ là trùng tên.
Vương Tử Quân nhìn qua nhìn lại hai lần, hắn nghĩ dù thế nào thì Lâm Dĩnh Nhi cũng không nên xuất hiện trong danh sách sinh viên xuống cơ sở làm giáo viên của tỉnh Sơn Nam. Hắn khẽ gõ gõ bàn rồi lẩm bẩm.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không có tâm tư để lật bản danh sách ra xem, hắn nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi, bây giờ có lẽ nàng cũng đã tốt nghiệp, cũng không biết nha đầu kia như thế nào rồi. Từ khi đến tỉnh Sơn Nam thì số lần Vương Tử Quân về nhà là rất ít, hơn nữa sau khi biết được tâm tư của Lâm Dĩnh Nhi thì hắn cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người với nhau.
Không biết nha đầu kia bây giờ thế nào? Có phải đã tìm được một người mới rồi không? Nàng có lẽ đang rất hạnh phúc.
...
Vương Tử Quân đi bộ về nhà, ánh mắt hắn đảo qua những hàng cây xanh mướt ở hai bên đường. Tuy lúc này đã qua mùa trăm hoa đua nở, thế nhưng lúc này trong khu ký túc xá vẫn còn vài loại hoa khoe sắc tươi tắn.
- Bí thư Vương, ngài đi làm về rồi à?
Một ông lão đang rèn luyện sức khỏe thấy Vương Tử Quân đi đến thì vội vàng chào hỏi.
- Bác Đổng, cũng sắp đến giờ cơm, bác cũng nên về nhà được rồi.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với ông cụ, sau đó nhiệt tình đáp lại.
- Phải về, phải về chứ! Đúng rồi bí thư Vương, hai tiểu tử nhà tôi hôm nay làm chút cá, lại sai vợ ra ngoài mua vài cái bao tử, bây giờ đang nấu nướng trong nhà, nếu không hôm nay mời anh đến nhà làm vài ly nhé?
Bác Đổng bước xuống dụng cụ rèn luyện cơ thể rồi cười ha hả nói.
- Những ngày này thật sự khó thể nào thoát thân được, vài ngày sau thì có thể được, tối nay còn có việc cần phải giải quyết, cần tăng ca.
Vương Tử Quân khoát tay với bác Đổng rồi dùng giọng khiêm tốn nói.
Bác Đổng cũng biết thân phận của Vương Tử Quân, lão cũng không miễn cưỡng, sau khi hàn huyên vài câu với Vương Tử Quân thì cười tủm tỉm đi về nhà.
Sau khi trải qua sự kiện kêu oan thì Vương Tử Quân càng thêm hòa hợp với hàng xóm ở khu ký túc xá tạp chí thanh niên này. Hắn đi đến đâu cũng luôn nở nụ cười, gương mặt tươi tắn, thật sự làm cho người ta không nghĩ hắn là một vị phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn Sơn Nam.
Có không ít người khuyên Vương Tử Quân nên chuyển chổ ở ra khỏi khu ký túc xá này, dù là vài vị phó bí thư như Tôn Trạch Hồng hay các vị trưởng ban trong tỉnh đoàn đều đã mở lời khuyên, tất nhiên người khuyên nhiều nhất phải là chủ nhiệm văn phòng Lâm Thụ Cường.
Nguyên nhân Vương Tử Quân đến tỉnh đoàn công tác và ở lại trong ký túc xá tạp chí thanh niên này cũng là vì công lao của chủ nhiệm Lâm Thụ Cường. Bây giờ Vương Tử Quân là phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn, Lâm Thụ Cường thật sự rất hối hận vì sắp xếp trước kia của mình. Nếu Vương Tử Quân còn ở lại chỗ này một ngày chưa đi thì hắn thật sự cảm thấy khó thể nào yên ổn được.
Bất đắc dĩ là Vương Tử Quân đã quá quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, thật sự không muốn dời đi nơi khác. Điều này thật sự làm cho Lâm Thụ Cường cảm thấy rất gấp gáp, hắn là chủ nhiệm văn phòng cũng không phải kẻ ngốc, lãnh đạo đã không muốn đi, tất nhiên hắn sẽ ra tay tu sửa lại khu ký túc xá này. Chỉ sau hai tháng thì khu ký túc xá rách nát đã thay đổi, sạch sẽ thoáng đãng và đẹp hơn xưa.
Vương Tử Quân dù không quá quan tâm đến chút thủ đoạn nhỏ của Lâm Thụ Cường, thế nhưng hắn lại thích nghe ngóng thái độ này của đối phương.
- Chào chú Vương.
Một âm thanh có chút e lệ vang lên sau lưng Vương Tử Quân, khi âm thanh này vang lên thì một cô gái mặc quần jean áo thun từ trên xe đạp bước xuống.
Mùa hè nóng bức nên quần áo cũng thoải mái hơn, đồng thời cũng làm cho các cô gái bừng bừng khí tức thanh xuân, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn mà không khỏi cảm thấy có chút say mê.
Vương Tử Quân khẽ cười với Hoa Dung Dung rồi nói:
- Dung Dung, dù sắp đến mùa thi nhưng cũng đừng nên quá học tập căng thẳng, cần phải kết hợp học tập và nghỉ ngơi mới sinh ra nhiều tác dụng.
- Vâng, cháu biết, hôm trước chú đến trường cháu phát biểu vài lời, thật sự rất hay.
Hoa Dung Dung nói, gương mặt chợt đỏ bừng:
- Đây là cô bạn cùng lớp nói, không phải cháu nói...
Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ khoát tay áo. Dù hắn là một người trọng sinh thế nhưng vẫn khó thể nào suy đoán được tâm tư của các cô gái trẻ như thế này.
Vương Tử Quân nhìn Hoa Dung Dung vui vẻ đi lên lầu, hắn cũng đẩy cửa đi vào nhà. Tuy lúc này trong nhà rất sạch sẽ nhưng vẫn có chút vắng lặng, điều này làm hắn có chút thất vọng. Hắn cẩn thận suy xét, khả năng không phải chỉ là thiếu một người như Mạc Tiểu Bắc, phòng của hắn thiếu khí tức gia đình.
"Nha đầu Mạc Tiểu Bắc kia đúng là đáng ghét!"
Vương Tử Quân nắm cặp công văn xuống ghế, hắn miễn cưỡng nằm lên ghế sa lông. Mỗi ngày sáng đi làm tối về nhà, hắn là một người đàn ông công vụ bận rộn, cũng giống như biểu hiện của một người vô năng.
Sau khi từ phương nam quay về thì Mạc Tiểu Bắc đã đến một lần, tuy nàng vẫn đối đãi với hắn giống như bình thường, nhưng hắn là một người trong lòng có quỷ, vẫn luôn sinh ra cảm giác áy náy với nàng. Mỗi ngày hắn đi sớm về tối, đều phụ giúp nàng các công việc gia đình, rửa chén, hái rau, nấu cơm...Điều này không khỏi làm cho nàng cảm thấy rất thương tiếc. Mỗi ngày nàng đều chuẩn bị nước ngâm chân cho Vương Tử Quân, mỗi lần như vậy đều nói vài lời oán trách hắn quá sức công tác, lại cứ ra sức phụ giúp mình, giống như nuôi mình thành heo mập vậy.
Vương Tử Quân nghe những lời của Mạc Tiểu Bắc mà thấy cảm động, nếu có một ngày hắn có thể cùng nàng ngắm con cháu khôn lớn và sống đơn giản, rõ ràng là một hạnh phúc nói không nên lời.
- Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến lời trêu chọc của Trương Lộ Giai, nhưng khi đứng trước mặt Mạc Tiểu Bắc thì hắn thật sự khó thể nào bình tinh tiêu sái như chưa có gì phát sinh được.
- Tút, tút, tút.
Khi Vương Tử Quân đang liên tục nghĩ ngợi về nhiều vấn đề thì tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên. Hắn tiện tay cầm điện thoại lên xem rồi chợt sững sờ, vì số điện thoại kia quá quen thuộc, nhưng trong ký ức của hắn thì chưa từng tiếp nhận cuộc gọi từ số máy kia bao giờ.
Là một số điện thoại từ tỉnh Chiết Giang, là ai gọi điện thoại đến? Trong đầu Vương Tử Quân chợt có chút do dự, nhưng hắn vẫn bấm nút nghe và cười nói:
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân!