Biển rộng vô biên vô hạn, một chiếc du thuyền xa hoa đang đi, bên trong du thuyền, vô số váy đẹp lắc lắc, khắp nơi đều bay mùi sâm banh.
Khúc dương cầm Mozart chậm rãi vang lên nghe như thấm vào lòng người, Tô Tiểu Mễ mặc một bộ váy dài màu xanh, phiêu phiêu như tiên, mang mặt nạ chập chờn trong party ở du thuyền xa hoa này.
Hôm nay sứ mạng của cô chính là gặp gỡ người yêu định mệnh của cô.
Lần lượt từng người đàn ông từ bên cạnh cô thoảng qua, có người cúi người muốn mời cô khiêu vũ, cũng có người nâng ly hướng cô tỏ tình... cô giống như bị đưa vào một thế giới cách xa cô, nhưng thật giống như cảnh tượng cô từng ảo tưởng.
"Nếu tới, thì không thể tay không mà về." Tư tưởng này đột nhiên xông thẳng vào đầu Tô Tiểu Mễ, cô kinh ngạc mình tại sao càng lúc càng lớn mật rồi, nhất định là bị Hạ Tử Vi đáng chết đó ảnh hưởng.
Trong không khí, làm như bay lên một cổ mùi vị, cô theo cổ mùi vị mát mẻ khiến cho cô mê luyến này chậm rãi đi về phía trước.
Giống như là một loại dẫn dắt, thân thể của cô đụng phải một người đàn ông, mùi vị liền dừng lại ở trước mặt cô, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt người kia cũng giống như cô, mang một chiếc mặt nạ, lại có một đôi tròng mắt thâm thúy đến thấu người.
Người kia nhẹ nhàng thở, sau đó một tay ôm cô vào trong ngực mình, một đường dẫn cô bước vào sàn nhảy.
Cô không có bất kỳ lực kháng cự, ngửi mùi trên người của hắn, chỉ cảm thấy cả người vô lực, bủn rủn, muốn ngồi phịch ở trên người hắn bất tỉnh cả đời.
Người kia xiết chặt hông cô, cô to gan đáp lại, vươn tay choàng chặt cổ của hắn, đem đôi môi để sát vào bên tai hắn, nhẹ nhàng gặm, giống như đang nhấm nháp mĩ thực trên thế giới.
"Ừ..." Cô phát ra thanh âm rên rỉ thật thấp, hai tay vẫn ôm cô người kia.
Thế là, đã phát triển thêm một bước, trong lòng cô vui vẻ. Giờ phút này, cô đã không còn là một người phụ nữ không có bao nhiêu hứng thú đối với đàn ông, ngược lại còn trở nên tích cực và chủ động hơn.
"Thơm quá..." Cô khẽ mở hàm răng, sau đó tỉ mỉ cắn vành tai người nọ.
"Khụ..."
Giống như có thanh âm người, đại não Tô Tiểu Mễ nháy mặt hoảng hốt, nhưng cô không cần những âm thanh quấy nhiễu đó, cô chỉ cần âm nhạc và người đàn ông ở trước mắt thôi.
Đúng, cô muốn nhìn người đàn ông này, cô muốn hôn bờ môi của hắn, mùi vị của hắn nhất định rất là dễ chịu nha.
Nghĩ tới những thứ này, tay cô không mục đích sờ lên mặt hắn, môi của cô không nhịn được liền đi tìm môi hắn...
Nhưng... Nhưng... Tại sao tay của cô không có sờ tới mặt nạ? Tại sao bóng loáng như thế?
"Tiểu thư..." Thanh âm rất nhẹ nhàng lại mang theo chút chút lãnh đạm.
"Tiểu thư..." Từng tiếng truyền vào màng nhĩ của cô, Tô Tiểu Mễ mở choàng mắt.
"Đây là đâu? Tôi không phải là ở du thuyền tham gia Party sao? Trước mắt của tôi không phải là có một người đeo mặt nạ sao? Nhưng nơi này là..." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Vẻ mặt Tô Tiểu Mễ dần dần từ Hoả Tinh trở lại Địa Cầu, nơi này không phải là du thuyền... là trên máy bay, mà cô giờ phút này đang nằm trước ngực một người, hơn nữa tay của cô còn vòng cổ của hắn, cô ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt là một người đàn ông lạ, hơn nữa còn đang nhìn cô!
Tô Tiểu Mễ đột nhiên khai mở hai tay nhảy về chỗ ngồi của chính mình, ý vị nói: "Thật xin lỗi, tiên sinh... Thật xin lỗi, thật ngại... Thật xin lỗi... Xin lỗi, xin lỗi..."
Cô liền không dám liếc mắt nhìn người xa lạ kia nhiều hơn nữa, vội vàng xoay đầu, trong lòng mắng to mình: "Thật là mất mặt a, mất mặt a..."
Ông trời, có thể đừng mất mặt như vậy hay không?!