Tản văn 17 Những nhớ nhung rồi có nghĩa gì không? Chúng ta đâu còn gì chung ngoài những năm tháng cũ.
“Ôi miền giáo đường, ngày Chủ nhật buồn.
Còn ai còn ai?...” [1]
[1] Tuổi đá buồn - Trịnh Công Sơn
Cứ đến nhà thờ, là nhớ nhau.
Cứ đến mùa Vọng, là tự khắc kỷ niệm dù đã hư hao cỡ nào, vẫn trở lại nguyên lành, nhắc nhớ trong lòng như chưa từng có bất kỳ tổn thương.
Nó vẫn còn nhớ cái cảm giác đứng chơ vơ giữa sân giáo đường, dưới tán cây Jacaranda xác xơ cuối mùa, khi những cánh hoa tím đã rụng gần hết dưới chân. Nó, muôn đời vẫn là kẻ phân vân, đi không nỡ, ở không xong, cứ quanh quẩn nhìn xuống gót đang vương đầy sắc tím của một sự níu kéo muộn màng. Bởi hoa Jacaranda một khi đã lìa cành là lập tức rã cánh tàn nhanh, có mang ép vào tay cũng chỉ đổi lại sự nhàu nhĩ, chắp vá bất thành. Cúi xuống đã thế, nhìn lên cũng chẳng thấy lòng lành. Những tán cây xiên vẹo như vẽ lên nền trời khuôn nhạc dở dang và nặng trĩu bởi loài thiên di trú tạm đang nương mình trên ấy tạc thành hình những nốt nhạc. Một bản giao hưởng có phần gượng gạo về thanh âm và hình sắc, nhưng tiếng vọng vào lòng đủ xao xác và bế tắc mọi cảm quan.
Duy chỉ trên môi vẫn khẽ bật thành tiếng gọi tên người. Như một sự ngẫu nhiên vô thức.
Là thế đó người.
Nó luôn tự hỏi, rốt cục thì những nhớ nhung này có nghĩa gì không? Chính bản thân thừa hiểu nhớ một chuyện đã qua hệt như ép khô hoa đã rụng, hệt như đếm dấu chân chim băng ngang trời. Nghĩa là cố chấp cách mấy cũng chỉ giữ lại được xác hoa không hương không sắc, kiên tâm đến cùng thì họa hoằn ghi nhớ được tên vài loài thiên di, chứ chẳng thể giữ lại chúng đừng đi giữa bầu trời.
Tóm gọn nỗi nhớ, chỉ trong hai chữ
hoài công!
Vậy mà bao mùa Vọng đã qua, bao giáo đường đã vào, nó vẫn chỉ cúi đầu xin với Chúa trên cao, rằng nỗi nhớ này, đừng bao giờ buộc nó phải quên đi. Bởi đã không giữ được người ở lại, không giữ được lòng mình trẻ mãi với yêu thương, thì ít ra, phải giữ được nỗi nhớ để nhắc nhở mình rằng, nó và người, đã có cùng chung những năm tháng đó! Ừ thì, chúng ta đâu còn gì chung ngoài những năm tháng cũ, nếu lỡ quên luôn cả điều ràng buộc hiếm hoi ấy giữa hai đứa, thì biết người còn nhận ra nó là ai - nếu có ngày gặp lại? Cho nên bất chấp tất cả sự hoài phí, nó vẫn ghi nhớ bằng hết ký ức để tự xác tín với chính mình rằng trong phần đời này, nó và người đã từng một lần được chung đường và chung một tiếng thương - bất kể là yêu thương hay tổn thương!
Và người biết không, dẫu buồn nhiều hơn vui, dẫu thương người hơn cả thương thân, thì những ngày-trẻ-đã-qua được ở bên người, vẫn là khoảng thanh xuân đúng nghĩa nhất chỉ đến một lần. Đời người chẳng thể lặp lại như tự nhiên luân phiên xoay vòng trở lại sau mỗi 12 tháng. Cho nên, mùa Vọng thì vẫn cứ về đây, mà người thì đã xa đến vậy. Và ta dù còn thương nhiều cách mấy, cũng chỉ đành tự vỗ về mình bằng nỗi nhớ - thứ duy nhất chẳng bao giờ đổi thay.
Là thế đó người.
“Lời ru miệt mài. Ngàn năm - Ngàn năm...”