Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 8


Chương 8
Ngày mười sáu tháng hai tôi nhận được cú điện thoại từ em gái.


“Anh ơi! Mau về nhà đi. Bố… bố không ổn rồi!” Giọng em tôi thổn thức.

“Khi nào? Chuyện gì thế?”

Tôi không dám tin, hai ngày trước ông còn mắng tôi không trung thực trong kinh doanh.

“Tối qua bố vẫn ổn nhưng đến chiều nay thì mẹ phát hiện… bố…” Em tôi càng khóc to hơn.

Hai ngày sau, bố tôi lìa đời. Ông mất vì xuất huyết não. Tôi, con trai trưởng, con trai duy nhất của ông cũng không kịp khóc than cho ông vài tiếng. Tôi quá bận lo việc hậu sự cho ông . Dù thế nào đi nữa, bố tôi lúc sinh thời cũng là người có nhiều ảnh hưởng. Lo việc an táng và tiếp nhận những lời chia buồn, thăm hỏi. Tôi đã mệt mỏi rã rời. Mẹ tôi nhỏ hơn bố gần hai mươi tuổi nhưng chỉ trong vài ngày bà đã già đi rất nhiều. Tôi phải ở lại nhà để phần nào an ủi bà. Ngày cuối tuần, Lanyu gọi đến hỏi xem tối tôi có về Thôn Lâm Thời không. Tôi thật sự muốn thoát khỏi không khí ảm đạm bi thương trong nhà nên tôi bảo em rằng tôi sẽ đến.



Mở cửa ra, tôi thấy Lanyu đang đọc sách trên ghế sofa. Thấy tôi đến em đặt cuốn sách xuống nhìn tôi quan tâm và hỏi.

“Mẹ đã khá hơn chưa?”

Lúc trước em gọi mẹ tôi là bác gái nhưng tôi bảo em rằng ở Bắc Kinh bạn bè gọi mẹ của nhau là mẹ.

“Cũng ổn rồi.” Tôi không còn tâm trí gì cả. “Đi thôi. Mình ra ngoài ăn cơm.” Tôi lại nói.

“Không đâu. Em nghĩ anh chẳng còn sức đâu mà ra ngoài. Em đã mua sẵn vài món rồi, ăn ở nhà đi.”

Trên bàn có rất nhiều túi giấy và trên nền nhà còn có cả một thùng bia. Em thật chu đáo. Tôi lấy một chai bia và cười.

“Lúc là sinh viên, bọn anh cũng uống thứ này.”

“Bây giờ cũng đâu khác gì.” Em cũng cười.

Tôi hớp một ngụm bia, mấy ngày qua chưa bao giờ thấy thoải mái đến vậy. Trong tâm trí tôi chỉ mải miết nghĩ đến bố. Ông quả thực đã mất rồi. Quá đột ngột.

“Lúc trước, bố vẫn rất nghiêm khắc. Khi ông không ở nhà đúng là rất dễ thở. Nhưng giờ đây… nó đã… trở nên vắng lặng.” Tôi vừa như nói với Lanyu vừa như nói với chính mình.

“Từ nhỏ, anh đã rất ghét bố. Ông mắng chửi, đánh anh bất kể nơi đâu. Anh trưởng thành hơn, ông đã tốt hơn. Nhiều khi ông muốn hàn huyên với anh nhưng anh lại không để ý đến… Anh vẫn nhớ lúc mình thi đậu vào Nam Đại ông đã hồ hởi khoe với đám chiến hữu rằng con trai ông thi đỗ hoàn toàn dựa vào bản thân. Anh chưa khi nào cảm thấy ông đối xử tốt với anh. Nhưng giờ đây nghĩ lại… mấy năm đầu lập nghiệp, ông đã giúp anh rất nhiều…” Tôi hớp thêm ngụm bia, liếc nhìn Lanyu. Em vẫn chăm chú lắng nghe. Em là thính giả tuyệt nhất. Tôi nói tiếp.

“Trước lúc mất, ông đột nhiên mở mắt. Anh cảm thấy giống như ngọn lửa bừng lên một cách mãnh liệt trước khi hoàn toàn tắt lịm. Bố nhìn hết lượt mọi người rồi dừng lại nơi anh. Ông muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể nói được. Trong lòng chắc bố thực sự thương anh… ” Tôi thấy mình sắp khóc. Không thể tiếp tục được nữa. Rất lâu sau, tôi nghe tiếng Lanyu khẽ khàng.

“Chắc lúc mất, ông không cảm thấy buồn lắm đâu. Mẹ, anh và hai cô em gái đều ở bên cạnh ông. Chắc ông cũng thấy mãn nguyện. ” Em dừng lại vài giây. “Lúc mẹ em chết không một ai ở bên cạnh bà. Mẹ đã uống một lọ thuốc ngủ…” Tôi ngẩng đầu nhìn em, đây là lần đầu tiên em nhắc đến cái chết người mẹ. Bà ấy đã tự sát. Chả trách em không bao giờ nói đến. Biểu hiện em hơi lạ, dù rất đau nhưng lại có một chút lạnh lùng.

“Bố mẹ em tuy sống ở Tây Bắc nhưng họ không phải người bản địa. Mẹ là người Hàng Châu. Bố là người Đông Bắc.”

Nên em có vẻ ngoài của đàn ông Đông Bắc nhưng pha nét thanh tú của người phương Nam. Tôi nhìn em và nghĩ.

“Họ đều là giáo viên của Công Đại. Lúc nhỏ gia đình em rất hạnh phúc. Bố em đặc biệt rất thích vui chơi, thường dắt theo mẹ cùng em. Bố dạy em kéo đàn Nhị Hồ, sưu tập tem và còn dạy em giải toán. Lúc tốt nghiệp tiểu học em đã biết cả chương trình cấp hai. Chính ông đã dạy em. Mẹ em không hay nói chuyện, bà đối xử với mọi người rất tốt. Em chưa bao giờ nghe họ cãi nhau. Chỉ có một lần duy nhất em nghe mẹ nói bố gia trưởng quá chẳng chịu giúp mẹ việc nhà gì cả. Sau đó mẹ lại cười và bảo bố rằng, ‘Em không thèm quan tâm anh nữa.’ ”

Em vẫn cười rất ngọt ngào khi nói và lại uống hết nửa cốc bia.

“ …Thời đại cải cách đã đến. Bố em là người đầu tiên nhảy vào lãnh vực kinh doanh. Hình như ông đã tạo ra một cái quạt máy để riêng cho những nhà nông sử dụng. Nhà em nhanh chóng trở thành hộ giàu nhất vùng và là nhà sớm nhất có tủ lạnh, TV màu. Cả vùng đều ganh tị với nhà em.”

Tôi đã đoán trước được kết cục của câu chuyện, bây giờ nó xảy ra ở khắp nơi.

“Bố em không giống với những người kinh doanh như anh. Ông không biết cách ăn chơi nhưng ông đã ăn chơi thì làm thật luôn. Trước lúc mẹ em mất em đã gặp qua bà ta. Thật lòng mà nói thì bà ta rất đẹp nhưng với đối em thì không thế… Lúc mười hai tuổi em vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy đến trong nhà, đến khi mẹ bị trúng gió. Bác sĩ bảo mẹ quá trẻ để mắc bệnh đó, mẹ chỉ bón mươi. Mỗi ngày tan học em đều đến thăm mẹ. Bố rất ít đến.”

Lanyu rõ rằng đá say rồi, nếu không em đã chẳng nói nhiều như thế. Tôi không ngăn cản em, đây là cơ hội hiếm có.

“Mẹ thật tình đã khỏi bệnh. Mẹ xuất viện nhưng cuối cùng mẹ vẫn mất. Mẹ có để lại một lá thư rất dài, mẹ viết cho em cũng như cho bố. Mẹ ghét tiền, mẹ nói nó khiến con người ta trở nên lạnh lùng, ích kỷ và vô tình. Mẹ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.”

Tôi vẫn chăm chú nghe, lòng trĩu nặng.

“Mẹ dặn dò em phải cố gắng học tập. Tương lai nhất định phải thi ra ngoài, thoát khỏi Công Đại. Mẹ muốn em tự lập, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”

Lanyu nói đến đây chợt ngừng lại. Ánh mắt thấp thoáng ánh đỏ nhìn thẳng vào tôi, tôi thấy đâu đó chất chứa sự oán hận.

“Điều đó căn bản đã không thể rồi.”

Em cúi đầu. Một tay cầm lấy cốc bia, tay còn lại nghịch cái nắp chai. Em lại nói.

“Chắc mẹ không ngờ, chỉ sau khi bà mất một năm. ‘Sự nghiệp’ của bố em đã phá sản hoàn toàn, đến phần tiền dự trữ của mình ông cũng phải đem ra bồi thường. Nhưng ông vẫn cưới người đàn bà đó, họ còn sinh cả một bé gái. Bố đã quay về nghề dạy học. Ai cũng chế giễu bố đã bức tử vợ, lại xuống cấp thành một người nghèo. Em cảm thấy họ cũng đang cười em. Người đàn bà đó lúc đầu đối xử với em rất tốt nhưng ngày càng tệ. Lúc học trung học phải kiểm tra rất nhiều và thầy giáo yêu cầu đóng phí in ấn. Thế là bà ta cãi nhau một trận với bố, nói rằng cạn túi rồi. Sau này lúc em đỗ vào Hoa Đại, bà ta không chịu được nữa. Bà ta bảo gia cảnh nhà đang hết sức chật vật. Tiền chỉ đủ mua gạo thổi cơm hàng ngày. Bố em không lo lắng đến việc gì, chỉ mải chơi cờ. Ông đã đạt đến trình độ cấp sáu không chuyên rồi.”

Lanyu cười ngu ngơ và lại đổ bia vào cốc.

“Đừng uống nữa!” Tôi cản em lại.

Em không thèm để ý đến và nói tiếp.

“Em đến Hàng Châu mượn của người cậu một ngàn rồi đi thẳng đến Bắc Kinh. Gặp Liu Zheng rồi gặp anh. ”

Em nói và nhìn tôi, em cười. Nụ cười mang nhiều ý nghĩa.

“Mẹ kiếp! Sao lại xui như vậy chứ?”

Em đột nhiên mắng một cách căm phẫn, tôi không biết em muốn nói chuyện gia đình hay em nói tôi.

“Đừng uống nữa. Em sẽ say đấy.”

Tôi nói và đoạt lấy cốc từ tay em.

“Không đâu! Em không say!”

Em tự đứng dậy, dựa vào tường và đi vào nhà vệ sinh. Lúc quay ra, em nằm lên sofa nhìn tôi bằng ánh mắt gợi tình và hỏi.

“Muốn chơi một chút không?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Không. Anh không có tâm trí gì cả.” Và đúng là vậy.

“Từ sau khi mẹ mất, chẳng ai tốt với em.” Em lại lẩm bẩm, chắc em đang nói đến tôi.

Ánh nắng gay gắt chiếu vào phòng. Đã mười một giờ trưa, chúng tôi đều đã tỉnh giấc.

“Đau đầu chết được. Đêm qua đúng là uống quá cỡ rồi.” Em nói.

“Không. Em vẫn tỉnh táo suốt đấy chứ.”

“Em mua bia cho anh mà kẻ say lại là em.” Em cười vẻ hối lỗi.

Tôi không nói gì chỉ nghiêng người, nhìn vào một bên mặt em. Đôi mắt sáng, chân mày rậm, hàng mi dài đen mướt. Em khẽ quay sang, nhận thấy ánh mắt tôi nên hỏi.

“Sao thế?”

“Không có gì. Nhìn em thôi.” Tôi nói.

“Anh ốm rồi.” Em khẽ cười, mặt em hơi đỏ. Em đã giống một cậu trai Bắc Kinh thực thụ.

“Đúng là vậ. Ốm nặng là đằng khác.” Tôi như đang nói với bản thân.

Em nhìn tôi rồi vươn người sang hôn nhẹ lên môi tôi. Một nụ hôn dịu dàng, say đắm. Em vẫn nhìn tôi khi làm thế. Rồi em dứt khỏi môi tôi, bắt đầu hôn dần xuống hạ bộ tôi. Tôi nhắm mặt lại, tận hưởng cảm giác như trong mơ.

“Han Dong.” Em nhẹ gọi tên tôi.

Tôi mở mắt nhìn em, em đang ngó tôi nghi hoặc. Chắc biểu hiện khác thường của tôi khiến em thấy lạ.

“Tiếp đi!” Tôi khuyến khích em và lại khép mắt.

Em tiếp tục. Một chốc sau tôi kéo cho em sát lại vào người tôi để tôi cũng có thể hôn lên phần dưới của em. Không được bao lâu, em đã xuất tinh. Tôi vẫn chưa, em thấy hối lỗi và muốn tiếp tục làm cho tôi. Tôi ngăn em lại. Em nằm xuống, nép sát vào tôi. Ý em muốn tôi vào từ phía sau. Tôi ôm em từ đằng sau và nói tôi không muốn xuất tinh, chỉ muốn giữ chặt em như thế.

Em yên lặng, cứ như thế chúng tôi nằm im rất lâu. Tôi thật sự không muốn làm tình. Tôi đang nghĩ lại những gì em đã nói đêm qua. Em bảo chỉ thấy thoải mái khi ở bên tôi. Em lo sợ các giáo viên và sinh viên khác sẽ phát hiện chuyện của em. Em cũng tự nhận bản thân đã hết thuốc chữa rồi.

Em không nên oán hận tôi. Nếu ngay từ đầu chính tôi là người kéo em xuống nước, vậy lần này tôi cũng bị em kéo xuống chung. Tôi nhận. Tôi đã thừa nhận!

Lòng lại nghĩ đến người cha đã mất đi và người mẹ đang vô cùng đau buồn.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70275


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận