Tư Kình Vũ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Văn Vi và Tư Lập Hạ cùng ngồi trên xe cứu thương còn Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ngồi trên xe Vệ Tề Hàn đi phía sau.
Nhan Tử Hằng ngơ ngác nằm trong lòng mẹ, lúc mới bắt đầu cậu bé bị sợ hãi, đến bây giờ, sau khi được cứu cũng không kịp phản ứng. Hiện tại, ngồi trong xe, nó kéo kéo tay Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, là chú xấu xa kia đã cứu con.”
Nhan Nghiên nhìn Tử Hằng, xoa đầu con trai, nói: “Đúng vậy, chú đã cứu hai mẹ con mình!”
Tử Hằng hơi cúi đầu xuống, nó vốn đang một lòng chán ghét người xấu kia, thậm chí đã quyết định về sau vĩnh viễn chán ghét chú ta. Nhưng vừa rồi người xấu đó cứu nó, hơn nữa sắc mặt người ấy trắng bệch, bộ dạng vô cùng khó coi. Nó bất an hỏi mẹ: “Tiểu Nghiên, người xấu có thể bị chết không?”
Nhan Nghiên ôm chặt con trai, hôn lên trán, nói: “Tử Hằng yên tâm, chú không sao đâu”
Kỳ thực, cô cũng không biết hắn có sao không. Cô không đoán được chính xác, sau khi hắn được đưa lên xe cứu thương, sắc mặt rất khó coi, bộ dạng yếu ớt. Nhan Nghiên thừa nhận, tuy cô một mực tìm hắn báo thù, nhưng giờ phút này, cô thực sự không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì.
“Đừng nghĩ nhiều quá, đến bệnh viện rồi nói sau”. Vệ Tề Hàn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con, “Tư thiếu gia sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Nhan Nghiên hơi cười cười, đến bệnh viện, Tư Kình Vũ lập tức bị đưa vào phòng giải phẫu. Nhan Nghiên ở ngoài chờ, tim đau như cắt. Cô ôm Tử Hằng ngồi trên ghế băng, đối diện với Văn Vi cùng Tư Lập Hạ.
Tư Lập Hạ oán hận nhìn cô: “Nhan Nghiên, cô đúng là sao chổi, tôi nghi ngờ cô có phải cố ý không. Chắc là cố tình dùng thủ đoạn này đến hại anh tôi, đúng không?”
Nhan Nghiên không để ý đến cô ta, chỉ một mực trầm mặc ôm con trai. Ngược lại, Vệ Tề Hàn ở bên cạnh nói: “Tư tiểu thư, không có người nào dám mang con mình ra đùa giỡn, chuyện ở mã trường hoàn toàn là ngoài ý muốn.”
Vệ Tề Hàn nói xong, Tư Lập Hạ không nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi. Văn Vi một mực trầm mặc, dường như không để ý Tư Lập Hạ đang nói gì. Chuyện vừa rồi quá kinh ngạc, cô cưỡi ngựa phía sau, tận mắt thấy Tư Kình Vũ nhào đến như thế nào, hắn nên biết làm vậy sẽ gây ra bao thương tổn cho chính mình, nhưng lại bảo hộ cho Nhan Nghiên cùng tiểu hài tử kia. Vì cái gì?
Cô ngẩng đầu, nhìn cậu bé! Là khuôn mặt thu nhỏ của Tư Kình Vũ, đặc biệt là ánh mắt. Trái tim cô chấn động, chẳng lẽ đứa trẻ này chính là con trai Tư Kình Vũ? Cho đến nay, cô vẫn cực kỳ tín nhiệm hắn! Tự bản thân cô không vượt qua được chướng ngại tâm lý khi cùng hắn ở một chỗ, có thể cô một mực tin tưởng Kình Vũ là một người phi thường tự chủ, tuyệt đối không làm chuyện xằng bậy bên ngoài.
Chỉ là Kình Vũ với người đàn bà trước mặt không bình thường, với tiểu quỷ cũng không phải chỉ là cảm tình bình thường. Chẳng lẽ, bởi lý do nó là con của hắn sao? Đầu óc cô bắt đầu nóng lên, đáng lẽ cô phải sớm nghĩ đến, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu quỷ này đã phải nghĩ ra! Cô rất tin tưởng Tư Kình Vũ, nhưng đã quên mất đàn ông đều khó tự trông coi nửa người dưới.
Tử Hằng tiếp xúc với ánh mắt Văn Vi, người co rụt lại, đầu rúc vào ngực mẹ nói: “Tiểu Nghiên, ánh mắt cô kia thật đáng sợ”
Nhan Nghiên nhìn Văn Vi, ánh mắt cô ta một mực dán vào người con trai mình, như đang tìm hiểu điều gì. Nhan Nghiên nhẹ nhàng thì thầm vào tai con: “Đừng nhìn cô ấy là được!”
Lát sau, Tư Thành Đống và Tống Ngọc San cũng đến nơi. Tống Ngọc San vừa nghe tin con trai bị đưa đến bệnh viện, cả người bủn rủn thẫn thờ. Vừa đến đã bắt Lập Hạ kể lại tình huống lúc đó.
Tư Lập Hạ vừa nghe mẹ hỏi, liền oà khóc, chỉ vào Nhan Nghiên nói: “Đều là cô ta, do cô ta hại! Mẹ, mẹ nói rất đúng, con đàn bà này thực xấu xa, cô ta trở về có mục đích khác, chính là hại chúng ta. Giờ làm anh phải vào phòng giải phẫu.”
“Đừng sướt mướt nữa!” Tư Thành Đống nhìn Nhan Nghiên, nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh con có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Bác sỹ chưa đi ra, tạm thời không rõ lắm. Bác Tư, bác Tống ngồi xuống trước đã, cháu tin Kình Vũ sẽ không sao, nhất định không có việc gì”, Văn Vi sâu kín nói.
Ánh mắt Tống Ngọc San bắn về phía Nhan Nghiên, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Nhan Nghiên, hay là hai mẹ con về trước đi! Kình Vũ có chúng tôi trông nom là được rồi.” Văn Vi đột nhiên nói với Nhan Nghiên, ánh mắt sâu đen như mực.
Nhan Nghiên dĩ nhiên muốn chờ đến khi Tư Kình Vũ tỉnh rồi mới rời đi, dù sao hắn vì cứu hai mẹ con cô nên mới phải vào bệnh viện. Bất quá cô ở lại cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ làm Tử Hằng sợ hãi. Cô gật nhẹ đầu nói, “Bác Tư, bác Tống, vậy tôi về trước đây!”
“Cô không được đi!”,Tư Lập Hạ đột nhiên đứng lên, đến trước mặt cô, túm áo nói, “Cô hại anh trai tôi thành như vậy, không được đi đâu hết. Cô là hung thủ, cha, chúng ta bây giờ đi báo công an, bắt cô ta lại”
“Lập Hạ!” Tống Ngọc San đột nhiên kích động nói, một tay nắm lấy tay con gái, “Giờ là lúc nào còn làm loạn! Anh con đang trong phòng phẫu thuật, con không thể yên lặng một chút sao?
Tư Lập Hạ không nghĩ mẹ mình cũng nói mình như vậy, nhất thời vô cùng uỷ khuất. Rõ ràng ả đàn bà xấu xa này hại chết anh mình, vì sao tất cả mọi người đều không để tâm, Lập Hạ oán hận buông Nhan Nghiên: “Tóm lại cô không được đi, nếu anh tôi xảy ra chuyện gì, cô phải phụ trách”
“Ngậm cái miệng quạ đen của con lại!”, Tống Ngọc San rốt cục cũng nổi giận, dù trong lòng bà ta cũng chán ghét Nhan Nghiên nhưng lúc này cũng không có tâm tình đi xử trí, mà Lập Hạ lại nói ầm ĩ làm Tống Ngọc San càng thêm tâm phiền ý loạn.
“Lập Hạ, đây là bệnh viện, em đừng làm phiền người khác.” Văn Vi vẫn giữ khuôn mặt không biểu tình, nói.
“Tôi còn chưa nói đến chị!”, Lập Hạ bước đến trước mặt Văn Vi, “Cô có trái tim không, anh tôi tốt với cô như vậy, hiện giờ anh ấy có chuyện, cô lại tỏ ra thờ ơ.”
“Vậy cô muốn tôi làm thế nào?”,Văn Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, “Cô muốn tôi giống cô, la hét ầm ĩ sao? Làm vậy có thể khiến Tư Kình Vũ an toàn thoát khỏi nguy hiểm sao? Dù chân tướng là gì, đều mời cô ngồi xuống, chờ Kình Vũ tỉnh lại rồi nói sau”
Nhan Nghiên nhìn thêm một lần về phía cô gái này, lời này có ý nghĩa sâu xa, chẳng khác gì gián tiếp nói cho người khác biết, cô đừng hòng phủi trách nhiệm với việc này. Không hổ danh sinh viên suất xắc, tư duy không giống người thường.
Lúc này, cửa phòng giải phẫu bật mở, bác sĩ bước ra. Mọi người Tống Ngọc San vội vàng bước đến, năm mồm sáu miệng hỏi.
“Tư chủ tịch, Tư phu nhân yên tâm, Tư tổng đã thoát khỏi nguy hiểm. Chờ sau khi thuốc tê hết tác dụng sẽ tỉnh lại”. Bác sĩ nói xong, Tư Kình Vũ cũng bị đẩy ra ngoài.
Hắn đang hôn mê, sắc mặt trắng nhợt như tuyết! Lần đầu tiên, Nhan Nghiên nhìn thấy vẻ yếu ớt của hắn. Trong ấn tượng của cô, Tư Kình Vũ luôn luôn mạnh mẽ. Cô đứng yên, không cùng những người kia đi theo Tư Kình Vũ vào phòng bệnh, chỉ ôm con trai thở dài một tiếng!
“Tiểu Nghiên, con muốn đến xem chú!”, Tử Hằng kéo tay mẹ nhẹ nhàng thỉnh cầu.
“Sau hai ngày nữa, được không?”, Nhan Nghiên cúi đầu nói với con, “Hiện giờ chú đã có người ở bên chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu con”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Hằng khẽ nhếch lên, bất quá vẫn nghe lời mẹ, cúi đầu.
“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con về”, Vệ Tề Hàn đứng cạnh nói.
Trên đường, Nhan Nghiên ôm con trai không nói lời nào. Tử Hằng vốn kinh hãi quá độ, sau một phen lăn qua lăn lại cũng mệt mỏi liền ngủ trong lòng mẹ. Nhan Nghiên nhẹ nhàng hôn lên trán con. Tử Hằng hiện tại còn bất an, nó chán ghét người kia, nhưng người đó quên mình cứu nó, khiến nó không biết phải làm sao. Mà Nhan Nghiên, cũng không nghĩ ra cách nào nói cho nó biết phải làm sao, chỉ có thể hôn con trai, để con nghỉ ngơi thật thoải mái.
Về đến nhà, Nhan Nghiên ôm Tử Hằng về phòng ngủ, khi bước ra, Vệ Tề Hàn vẫn đứng yên trong phòng khách.
Thấy cô đi ra, anh cười cười nói với cô : “Hôm nay em cũng mệt mỏi, nên nghỉ sớm đi”
Nhan Nghiên sắc mặt không tốt, nhìn anh ta một lần, cười nói: “Tề Hàn, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.”
“Nhan Nghiên, em sẽ không rút lui chứ!” Vệ Tề Hàn đột nhiên hỏi, từ khi cùng Nhan Nghiên xuất ngoại đến giờ, lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt cô như vậy, mệt mỏi mà bất lực.
Nhan Nghiên cười nói: “Hôm nay Tư Kình Vũ quên mình cứu hai mẹ con em làm em vô cùng bất ngờ, em cũng rất cảm kích anh ta cứu Tử Hằng. Nói dại, nếu Tử Hằng thật sự có chuyện gì, em chỉ sợ em không sống nổi. Nhưng Tề Hàn, anh ta đã cứu em là một việc, em báo thù lại là một việc khác. Tư gia thiếu nợ em, thiếu nợ ba mẹ em, không thể một bút xoá sạch.”
Vệ Tề Hàn nhẹ nhàng thở ra, anh ta đến trước mặt Nhan Nghiên, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, “Nhan Nghiên, chúng ta đến bước này, đã không còn đường lui nữa rồi.”
Nhan Nghiên gật gật đầu, tựa vào ngực Vệ Tề Hàn không nói lời nào.
Lúc chiều, Nhan Nghiên ngồi trên ghế sô pha đọc sách, đột nhi