Khu nhà cũ của Âu gia, trong sân cũ mục nát có một cây hoa anh đào tráng kiện, dưới cây là một băng ghế bằng gỗ có phủ một lớp bụi dày đặc. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay đi lớp bụi dày, gợi lên lá xanh trên cây...
Âu Thiển Thiển ngồi lên trên ghế, nhìn lại tất cả cảnh vật quen thuộc này, những kí ức khi còn bé không ngừng xoay chuyển trong đầu cô. Ngọt ngào... Nhưng hiện tại, gia đình hạnh phúc kia đã không còn tồn tại rồi, lòng của cô trở nên im lặng, tuôn ra thương cảm vô tận.
Ngẩng đầu nhìn cây hoa anh đào xinh đẹp năm nào, nay toàn bộ đều héo tàn rồi, chỉ còn lại có mấy phiến lá xanh. Cô cúi xuống nhặt lên cánh hoa anh đào khô héo. Cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía cô, mà nam nhân quen thuộc kia dần dần hiện rõ trên ánh mắt của cô.
Là hắn! Hắn tại sao lại đến đây? Đây là ảo giác sao?
"Xú nha đầu, tôi bắt được em rồi!" Hàn Đông Liệt đứng trước mặt cô, quát lớn.
Nghe được thanh âm của hắn, thấy rõ ràng hình dáng của hắn, cô mới tin đó không phải là ảo giác, đây là... Duyên phận sao?
Cho tới bây giờ cô cũng không tin vào duyên phận , nhưng là sự tình thần kỳ như vậy lại phát sinh ở trước mắt của cô. Giống như có một sợi chỉ đỏ vô hình buộc ở trên đầu ngón út của hai người bọn họ, cho dù thắt, cho dù ở cùng một chỗ với những thứ khác, chỉ cần sợi dây không bị cắt đứt, chỉ cần bọn họ bị nhớ nhung dẫn dắt, cuối cùng sẽ vĩnh viễn gặp lại ở cùng một chỗ.
Trái tim của cô rất nhanh nhảy lên, cô đột nhiên đứng lên, quay đầu lập tức muốn chạy trốn , nhưng hắn đã bắt lấy tay cô!
"Xú nha đầu, không cho phép chạy, không được chạy, còn dám động một bước, em nhất định phải chết." Hàn Đông Liệt ra lệnh.
Âu Thiển Thiển đưa lưng về phía hắn, dùng sức bỏ qua tay của hắn , nhưng lại bị hắn lần nữa bắt lấy.
"Xú nha đầu, tôi nói, không được chạy, xoay đầu lại, nhìn tôi!" Hắn gầm nhẹ.
Thân thể cô cứng đờ, đưa lưng về phía hắn, sự bá đạo của hắn lại làm cho lòng cô từng đợt đau đớn, mà dưới chân tựa hồ cũng bị trói lại, nửa bước cũng khó đi...
"Em chán ghét tôi tới vậy sao? Tới nhìn đều không muốn liếc lấy tôi một cái? Tới nói chuyện đều không muốn nói với tôi một câu sao?" Nhìn bóng lưng của cô, thanh âm của hắn thoáng run rẩy, có chút nghẹn ngào.
Âu Thiển Thiển cắn răng, lãnh huyết mở miệng, "Thả tôi ra!"
"Tôi sẽ không buông tay vĩnh viễn cũng sẽ không!" Hàn Đông Liệt đột nhiên từ phía sau đem cô ôm chặt, hung hăng nói bên tai cô, "Cho dù em chạy trốn tới mười tám tầng địa ngục phía dưới, tôi cũng nhất định sẽ đem em bắt trở về... Âu Tiểu Thiển, em nhớ kỹ cho tôi, em là của tôi, là người phụ nữ của Hàn Đông Liệt, em chỉ có thể đứng ở bên cạnh của tôi!"
"Không ——" nghe được ba chữ 'Âu Tiểu Thiển' kia, cô đột nhiên rống to lên, điên loạn giãy dụa ở trong ngực của hắn, đào thoát.
"Tôi không phải Âu Tiểu Thiển, tôi là Âu Thiển Thiển, cầu xin ngươi đừng nhận lầm người, tôi là Âu Thiển Thiển, là Âu Thiển Thiển!" Cô rống xong, lập tức quay đầu bỏ chạy, không để cho hắn cơ hội để bắt lấy cô.
Cô bây giờ, không muốn nhìn thấy người đàn ông này, không muốn nghe đến giọng nói của người đàn ông này , không muốn cùng người đàn ông này nói nhiều, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, suy nghĩ của cô sẽ hỗn loạn? Qua nhiều năm như vậy, cô đã hoàn toàn tin tưởng mình là Âu Thiển Thiển rồi, Nhưng chỉ vì nhìn thấy hắn trong nháy mắt đó... Cũng chỉ có trong nháy mắt đó, hết thảy đều tan vỡ rồi.
Cô rốt cuộc là ai? Cô phải làm sao bây giờ?
Thấy cô bỏ chạy, Hàn Đông Liệt lập tức đuổi theo sau. Xú nha đầu này, cô đã tới đây chứng minh cô đối với những chuyện trước kia còn lưu luyến, nếu như cô thật sự có một chút lưu luyến như vậy, có phải hay không cho thấy cô cũng từng có một chút ưa thích hắn? Sẽ có a? Cho dù là từng chút một cũng tốt, hắn muốn cô chính miệng nói ra.
"Xú nha đầu, tôi sẽ bắt được em, tôi nhất định sẽ bắt được em!" Giống như mười lăm năm trước, cô vĩnh viễn đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Âu Thiển Thiển dốc sức liều mạng chạy về phía trước, chạy ra khỏi khu nhà của Âu gia, sau đó rất nhanh băng qua đường, lúc xe không ngừng qua lại, đột nhiên sau lưng truyền đến "Phanh ——" một tiếng vang thật lớn.
Cô xoay người, giật mình dùng hai tay bịt miệng lại...