Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 173: Ngoại tinh hữu nhân (Bằng hữu ngoài hành tinh)

Ánh sáng chợt lóe lên, Tiếu Ân xuất hiện trong một công viên rộng lớn.

Trong công viên này có nhiều vườn hoa khác nhau, những vườn hoa tranh nhau khoe sắc. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, giống như phủ một kiện lễ phục lên người chúng, khiến chúng càng thêm diễm lệ xinh đẹp.

Ánh mắt đảo qua vườn hoa, Tiếu Ân ngạc nhiên phát hiện, màu sắc của mỗi vườn hoa hoàn toàn giống nhau.

Mỗi đóa hoa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, khiến người khác ôn hòa lại.

Đắm chìm trong mùi hương, tâm tình táo bạo của Tiếu Ân lập tức biến mất.

Hoàn cảnh ở đây so với hoàn cảnh trong dãy núi, không khác gì thiên đường so với địa ngục.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới tiếng long ngâm, sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, thân hình nhảy dựng lên.

Nhảy lên giữa không trung, hắn thi triển Phong Tường Thuật, nhưng không nghĩ tới, bình thường một trăm phần trăm thi triển thành công Phong Tường Thuật, nhưng giây phút này lại thất bại.

Thân thể của hắn nặng nề ngã xuống đất, may mà thể chất của hắn cường đại, đầu gối khom lại, mới vững vàng đứng dậy được.

Lực lượng tinh thần tản ra, nhưng hắn phát hiện nó bị hạn chế cực lớn, không cách nào thoát ra khỏi cơ thể.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện ý niệm, nơi này là nơi cấm ma pháp.

Nghe nói ở trên đại lục, trong một số viễn cổ thần tích, nơi đó không thể sử dụng được ma pháp, chẳng lẽ chỗ này cũng như thế?

Trong lòng hắn tự hỏi, nhưng chân lại không chậm chút nào, điên cuồng chạy về phía Hắc Toàn Phong.

Một lát sau, hắn đã nhìn thấy đầu quái vật dài hơn mười thước.

Đại ma thú này đang ở giữa lòng sông ngăn cách giữa hai bờ công viên.

Ma thú tới từ hồ Stanco này rõ ràng đang vui đùa trong nước, xem bộ dáng của nó, dường như nó rất hài lòng.

Tiếu Ân thở phào một hơi, nghe được vài tiếng động ở gần, hắn quay đầu lại, nhìn thấy đám người Kim."Sư phụ!" Đức Lỗ Phu hô to một tiếng, mọi người ồn ào vây tới.

Tiếu Ân khẽ cau mày, sau đó thở dài nói: "Ta đã nói, tiến vào đây, các ngươi không được gọi ta là sư phụ. Ai… Không ngờ các ngươi đều quên."Đám người Kim ngượng ngùng cúi đầu, nhưng bọn họ không có can đảm gọi thẳng tên của Tiếu Ân.

Giơ tay chặn lại, Tiếu Ân thoải mái nói: "Quên đi, ở nơi này, ta còn sợ ai nữa?"Lúc đầu hắn có chút cố kỵ, nhưng khi tiến giai thành đại ma pháp sư, hơn nữa gặp được cốt long, biết nơi này là sân chơi của thần linh, hắn cũng không tính toán chi ly chuyện này nữa.

Đám người Kim âm thầm thở phào một hơi, Đức Lỗ Phu nói: "Sư phụ, nơi này có chút cổ quái."

Mọi người đang lo lắng cho nó thì nó đứng dậy cố gắng vỗ đôi cánh, nhưng lại không thể bay lên. Nguồn: http://truyenyy.comMột lúc lâu sau, dường như nó có chút tức giận, xoay người bơi về phía bên kia, khi nó bơi qua giữa sông, thì nó lại bay lên được.

Mắt đám người Tiếu Ân sáng ngời lên, một ý niệm xuất hiện trong đầu.

Hắc Toàn Phong bay liệng trên bầu trời vài vòng, nhưng khi bay qua giữa hồ, nó lại té ngã xuống nước.

Nhưng lúc này mọi người không lo lắng cho nó, da thịt nó dày như vậy, ngã vài lần nữa cũng chẳng sao, căn bản chẳng để lại thương tích gì cả."Sư phụ, ở phía đối diện không có năng lực cấm ma pháp!" Kim nhanh chóng nói. Tiếu Ân khẽ gật đầu, nhìn biểu hiện của Hắc Toàn Phong, ai cũng đoán ra điều này.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng cách mọi người vài trăm thước lóe lên.

Mọi người đều là ma pháp sư cường đại mặc dù giờ phút này không có năng lực ma pháp, nhưng thể chất và tốc độ phản ứng của mọi người vẫn hơn xa ma pháp sư bình thường.

Khi mọi người quay đầu lại, thấy trong ánh sáng có bọc một người.

Người này vừa xuất hiện, lập tức thở hổn hển, chạy về phía bờ sông. Chạy hơn trăm thước, hắn mới dám quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy đằng sau không có bóng người nào, hắn mới dám chạy nhanh về phía trước.

Đám người Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, không biết tên này làm trò quỷ gì, chẳng lẽ có người truy đuổi hắn ở phía sau.

Cuối cùng người nọ tới bờ sông, vẻ mặt của hắn trở nên vui mừng, giống như trút bỏ được gánh nặng, hắn không dừng lại, nhảy giống dòng sông, liều mạng bơi về phía bờ đối diện.

Đột nhiên, cái đầu to lớn của Hắc Toàn Phong nhô lên trong mặt nước, thân hình của nó giống như một tòa núi cao, che khuất cả ánh sáng.

Người kia đang bơi ở giữa sông, nhìn thấy nó liền giật mình, hắn không nghĩ ra trong dòng sông này lại có ma thú?

Nhưng tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh, hắn đột nhiên xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất bơi trở lại. Có Hắc Toàn Phong ngăn cản ở đó, ý niệm mới bơi qua đó của hắn lập tức bị xóa bỏ.

Đám người Tiếu Ân nhìn hắn biểu diễn, lập tức cứng mồm lại, trong lòng mỗi người đều sợ hãi không thôi.

Tốc độ bơi của người này quá nhanh, nhìn bộ dáng của hắn dường như hắn đã sử dụng hết khí lực.

Một lát sau, người đó đã bơi trở về. Hắn ngã nhào lên bờ, quay đầu lại nhìn thì thấy Hắc Toàn Phong hoàn toàn không để ý tới hắn, đang lăn qua lăn lại trong nước, không biết nó đang làm gì, lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Đôi mắt Tiếu Ân chuyển động nói: "Chúng ta qua đó!"Đám người Kim không sợ gì cả, người kia mặc dù có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng bọn họ lại người đông thế mạnh, hơn nữa có Hắc Toàn Phong tọa trấn, dù thế nào cũng hơn hẳn đối phương, tất nhiên chả phải kiêng kỵ gì cả.

Bước chân của đám người Tiếu Ân lập tức kinh động người nọ, nhìn thấy sáu người Tiếu Ân, khuôn mặt của người đó rất kinh ngạc."Xì xa xì xào…" Miệng người đó phát ra một tràng âm thanh, sau đó tay phải của hắn đặt lên vai trái, hơi khom lưng thi lễ.

Mặc dù cả người hắn ướt sũng, nhưng tóc hắn vẫn quấn lại, trong lúc hắn hành lễ, khuôn mặt duy trì nụ cười ôn hòa, khiến người khác có cảm giác thoải mái.

Mặc dù không hiểu lời hắn nói, nhưng nhìn động tác và thần sắc của hắn, kẻ ngu cũng biết hắn đang ân cần hỏi.

Mấy người Tiếu Ân nhìn nhau, bọn họ không hiểu…

Trong lòng Tiếu Ân âm thầm nguyền rủa, cái sân chơi này rốt cuộc kết nối bao nhiêu thông đạo. Trời mới biết tên này tới từ chỗ nào."Chào ngươi!" Tiếu Ân ôn hòa cười nói.

Mọi người giới thiệu bản thân với Roosevelt, sau đó Tiếu Ân thử dò xét: "Roosevelt pháp sư, người tới từ nơi kia sao?"

Nguyên hắn dựa vào thực lực của mình mới trốn được khỏi nơi đó. Ít nhất, hắn phải giết được mười người, thu được sinh mệnh năng lượng cường đại, lại vượt qua được khoái cảm, bắt buộc bản thân mình rời khỏi đó."Roosevelt pháp sư, ngài có thể độc lập rời khỏi nơi đó, ngài thực giỏi!" Tiếu Ân thực lòng nói.

Roosevelt lắc đầu nói: "Mọi người cũng từ nơi đó đi ra, tất cả đều giống nhau."Sắc mặt của đám người Kim đỏ lên, nói thực, nếu như không có Tiếu Ân, bọn họ chưa chắc đã bình an rời khỏi nơi nguy hiểm đó.

Không nói tới sức hấp dẫn của khoái cảm, dù muốn giết chết mười người ở đó mà không bị người khác giết chết, cũng là một chuyện rất khó khăn.

Tiếu Ân cười hắc hắc, tất nhiên hắn không bộc lộ ra, hắn hỏi: "Pháp sư Roosevel, ngài gấp gáp như vậy, chắc là muốn rời khỏi cấm ma kết giới."

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói thực, nếu như không được cốt long chỉ điểm, bọn họ cũng không biết tình huống ở trong đấu thú đài, chắc chắn thập tử vô sinh, toàn quân bị diệt.

Mà Roosevelt có thể thoát khỏi đó, chắc chắn biết cơ mật trong đó, nếu không không thể đi ra dễ dàng như vậy được.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói: "Chúng ta ở trong ma pháp động, ngẫu nhiên phát hiện được tình huống ở đó mới có thể may mắn thoát thân được."Roosevelt nghe Tiếu Ân nói, vẫn không hoài nghi, nếu Tiếu Ân chưa từng đọc qua ghi chép, mà tự thoát thân được, mới là chuyện khó tin.

Tiếu Ân mỉm cười, quả thực, có thể trải qua khảo nghiệm ở nói đó mà còn sống đi ra, chắc chắn đều là tinh anh của các chủng tộc, muốn không có tương lai cũng khó."Roosevelt pháp sư, tại sao ngài biết chúng ta tới từ tinh cầu Brooks?" Tiếu Ân hỏi.

Roosevelt cười nói: "Kỳ thực ta không biết điều này, là do tổ tiên của ta truyền xuống, dường như đó là cách gọi lưu hành của truyền kỳ pháp sư."Khóe mắt Tiếu Ân giật giật, hắn đương nhiên biết tinh cầu là gì, nhưngm sao truyền kỳ pháp sư lại biết? Chẳng lẽ tu vi của một người đạt tới cảnh giới truyền kỳ pháp sư, sẽ bay ra khỏi tinh cầu được sao?

Roosevelt cũng không chú ý tới Tiếu Ân, tiếp tục nói: "Nghe nói mỗi tinh cầu đều có cường giả, bọn họ có thể rời khỏi tinh cầu, tiến vào một địa phương nguy hiểm và thần bí. Địa phương đó quá hung hiểm, dù có năng lực của truyền kỳ pháp sư cũng rất nguy hiểm."Đức Lỗ Phu đứng ở sau lưng Tiếu Ân, nghe những lời này, rốt cuộc không nhịn được nói:

Nếu như hắn nói không sai thì truyền kỳ pháp sư có thực lực để rời khỏi tinh cầu, nhưng một khi bọn họ rời khỏi, bọn họ sẽ đối mặt với vũ trụ rộng lớn.

Ở trong vũ trụ, đừng nói là truyền kỳ pháp sư, dù thần linh cũng chưa chắc đã bình an.

Dida đại tát mãn từng nói, nơi này nối liền các vị diện với nhau, cho nên mới có tên là khe nứt không gian.

Kỳ thực, nếu đổi vị diện thành tinh cầu, có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Nhiều sinh vật cổ quái như thế, tất nhiên là những sinh vật có trí tuệ tới từ những tinh cầu khác nhau."Roosevelt pháp sư, làm sao ngài biết được ngôn ngữ của chúng ta?" Đột nhiên Tiếu Ân dò hỏi.

Roosevelt đàm luận với đám người Tiếu Ân vài câu, sau đó nhìn về con sông lớn, buồn bực nói: "Ở giữa sông đột nhiên xuất hiện ma thú, thực là kỳ quái, trong ghi chép của tổ tiên không có ghi lại, chẳng lẽ nơi này thay đổi rồi sao?"Đám người Tiếu Ân có cảm giác dở khóc dở cười.

Tiếu Ân vẫy tay mặc dù giờ phút này hắn không có ma pháp, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ký khế ước với nói, cho nên hô Hắc Toàn Phong bơi về phía mình.

Sắc mặt Roosevelt đại biến, hắn quát lớn một tiếng: "Không tốt, ma thú này muốn lên bờ, mọi người tản ra đi, không có ma pháp, chúng ta không chống lại được nó đâu."Tiếu Ân an ủi nói:

Trước kia có thể phi hành, là do nó có thêm phong hệ ma pháp phụ trợ lên đôi cánh, hiện giờ tới nơi cấm ma, dù nó vỗ cánh thế nào, cũng không bay lên được.

Nhìn Hắc Toàn Phong nghênh ngang bước tới, trong lòng Roosevelt chấn động, nhưng nhìn vẻ mặt của đám người Tiếu Ân, trong lòng hắn có chút bình tĩnh, ánh mắt nhìn đám người Tiếu Ân tràn ngập hoài nghi.

Hắc Toàn Phong tới trước mặt Tiếu Ân, cổ của nó duỗi thẳng ra, dường như oán hận gì đó.

Tiếu Ân mỉm cười, vuốt ve cổ Hắc Toàn Phong, lân giáp màu đen của nó lạnh như băng, tản ra khí thế cường đại.

Thấy cảnh này, Roosevelt mới thở phào một hơi, hắn cười khổ nói: "Nguyên nó là ma sủng của ngài, đúng là dọa ta mà."Tiếu Ân áy náy cười nói:

Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân cũng không trách hắn, lần đầu tiên gặp nhau, tự nhiên phải đề phòng.

Có thể thoát khỏi địa ngục tu la, tự nhiên không phải là người vô danh, bọn họ đều trải qua trăm trận chiến, hơn nữa cẩn thận hơn ngươi, nếu không đi cùng Tiếu Ân, cũng không kỳ quái.

Nói chuyện với hắn vài câu, Tiếu Ân không đề cập đến chuyện đồng hành cùng nhau nữa, hắn mang theo đám người Kim, leo lên lưng Hắc Toàn Phong, bắt đầu bơi qua sông.

Hắc Toàn Phong xuống nước không lâu, ở phía sau nghe thấy tiếng động, xem ra Roosevelt đã bắt đầu bơi về bờ bên kia.

Tốc độ của Hắc Toàn Phong cực nhanh, bơi qua giữa sông, nó gật gù đắc ý, vỗ đôi cánh to lớn của mình, nhẹ nhàng bay lên không trung.

Roosevelt cũng bơi qua giữa sông, tới lúc này hắn mới thả lỏng.

Thân thể đang bơi trong nước, bay lên không trung.

Hoàn cảnh ở bờ đối điện hoàn toàn khác biệt. Vườn hoa ở nơi này có màu xanh biếc, ở nơi này khiến người khác cảm thấy kinh dị, đó là trên đỉnh đầu của mọi người có một động khẩu hình tròn to lớn.

Nhìn từ phía dưới lên, trời mới biết nó thông tới chỗ nào."Sư phụ, đó là đường trở về sao?" Mary tràn ngập hy vọng.

Nàng là nữ nhân duy nhất trong đoàn người, hơn nữa trải qua chuyện ở đấu thú đài, nàng càng muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Tiếu Ân khẽ gật đầu: "Không sai, đây là con đường để chúng ta rời khỏi đấu thú đài, nhưng hiện giờ chúng ta còn chưa đi được."Mary thất vọng, nhìn động khẩu ở trên cao, không nói lời nào cả.

Roosevelt lên bờ, khom người với đám người Tiếu Ân nói: "Các vị, ta muốn đi tiêu hóa những thứ đạt được trong quá trình thí luyện sinh tử, cáo từ."Có thể do hắn cự tuyệt lời đề nghị của Tiếu Ân, nên hắn có chút xấu hổ khi ở cùng mọi người. Nói xong, hắn chui vào trong rừng rậm, không còn thấy tung tích nữa.

Bọn họ cũng tiến vào rừng rậm, chọn lựa một địa phương thích hợp để minh tưởng.

Lần này không phải tiêu hóa năng lượng hấp thu ở ngoại giới mà tiêu hóa sinh mệnh năng lượng trong đấu thú đài.

Mặc dù sinh mệnh năng lượng đã nhập vào thân thể của bọn họ, nhưng nếu không luyện hóa nó, bọn họ cũng không thể đề cao được thực lực của mình.

Cho nên nhiệm vụ trước mắt của bọn họ là phải biến bảo bối đó thành năng lượng của mình.

Tất nhiên Tiếu Ân không cần phải tiêu hóa, thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, đạt tới cực hạn của sân chơi, cho nên lực lượng đó không thể tiến vào cơ thể của Tiếu Ân.

Cứ như thế một tháng sau, đám người Kim đã thuận lợi hoàn thành bước cuối cùng, chuyển hóa toàn bộ sinh mệnh năng lượng thành năng lượng của mình.

Trong một tháng này, Tiếu Ân và Hắc Toàn Phong cũng không nhàn rỗi, đám người Kim chuyên tâm chuyển hóa năng lượng. Sự an toàn và thức ăn của bọn họ đều do Tiếu Ân xử lý, hơn nữa khiến Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng đó là, trong Nhất Hào không gian, Tiếu Ân đã miễn cưỡng nắm giữ được Tiêu Dung Thuật và lục cấp ma pháp Hỏa Diễm Phong Bạo.

Đương nhiên, do quan hệ về thời gian, nên hắn vẫn không thể vận dụng ma pháp này một cách tự nhiên, hơn nữa còn chưa thử ở ngoài. Nhưng dù thế nào thì hiện giờ hắn cũng đã có thực lực khiến người khác phải kiêng kỵ.

Rừng rậm đen ngòm, giống như một đầm lầy.

Rễ cây kéo dài xuống đất, những chiếc lá rơi rụng giống như những cây nấm khổng lồ.

Tiếu Ân đứng nhìn lá rụng, ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn động khẩu tối đen như mực trên đỉnh đầu. Nhưng phần lớn lực chú ý của hắn đều tập trung lên người Đức Lỗ Phu đang minh tưởng.

Không chỉ có hắn, ngay cả đám người Kim cũng không ngoại lên, đều vây quanh người Đức Lỗ Phu, thủ hộ cho hắn.

Trong một tháng này, có hơn mười người xuất hiện.

Tất nhiên trong đó có một nửa là chủng tộc nửa người nửa chim, một nửa khác là các chủng tộc có hình dáng kỳ quái.

Nhưng điểm giống nhau duy nhất của bọn họ, đó là bọn họ đều vượt qua địa ngục Tu la, đều là những nhân vật cường đại, người bình thường không thể so sánh được.

Tiếu Ân cũng không muốn tới gần bọn họ, bởi vì những người này, vừa qua sông, liền tiến vào rừng rậm, lựa chọn chỗ minh tưởng để tiêu hóa sinh mệnh năng lượng hấp thu được trong đấu thú đài.

Trận chiến đó là trận chiến quan trọng trong đời mỗi người, thậm chí có thể nói, chỉ có trải qua địa ngục tu la, bọn họ mới có thể bước đi trên con đường đỉnh cao.

Mặc dù đám người Kim không thông qua khảo nghiệm tàn khốc đó một cách chính thức, nhưng cũng đã trải qua hoàn cảnh đáng sợ đó, hơn nữa còn vượt qua được khoái cảm hấp dẫn trí mạng, riêng điểm này để khiến họ thu được nhiều chỗ tốt.

Một tháng sau, ngoài Đức Lỗ Phu ra, đám người Kim đã hoàn toàn hấp thu sinh mệnh năng lượng.

Tiếu Ân phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn đó là thời gian tiêu hóa của đám người Kim lớn hơn thời gian tiêu hóa của những người xuất hiện trong vườn hoa.

Những người đó chỉ cần bảy tới mười ngày là có thể tiêu hóa hết sinh mệnh năng lượng. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn đám người Kim nhiều.

Nhưng Tiếu Ân biết, nguyên nhân là do đám người Kim hấp thu quá nhiều sinh mệnh năng lượng.

Do có Tiếu Ân chiếu cố nên đám người Kim mới hấp thu sinh mệnh năng lượng tới cực hạn, ngoài bọn họ ra, người khác không có điều kiện tốt như vậy, chỉ có thể tận lực hấp thu, một khi vượt qua tiêu chuẩn, lập tức chạy ra xa, nếu không chờ đợi bọn họ là một kết quả rất bi thảm.

Đám người Kim hấp thu nhiều sinh mệnh năng lượng như thế, không hề lãng phí chút nào.

Trải qua một tháng tu dưỡng và hấp thu, thực lực của bọn họ đã tăng lên một khoảng cách lớn, thậm chí còn đạt tới thành tựu khó tưởng.

Bởi vì quan hệ thể chất, Carter hấp thu được ít sinh mệnh năng lượng nhất, nhưng cũng đủ để hắn tiến vào hàng ngũ tam tinh ma pháp sư. Khi hắn tiêu hóa xong sinh mệnh năng lượng, phối hợp với vong linh hệ ma pháp thần bí quỷ dị, trong thực chiến, thực lực của hắn không hề kém ai cả.

Có lẽ do vấn đề tâm lý nên Mary chỉ hấp thu được sinh mệnh năng lượng nhiều hơn Carter một ít mà thôi, hơn nữa do nằng nắm giữ ma pháp trị liệu Hoàng Kim, cho nên khi giao đấu với đồng bạn thường ở thế hạ phong. Nhưng do thuộc tính ma pháp tương khắc với nhau, nên có thể cầm cự được với Carter, mặc dù chưa thể thủ thắng, nhưng vong linh ma pháp của Carter cũng không làm gì được nàng.

Còn Kim và Lai An, thực lực của bọn họ đột nhiên tăng mạnh, đạt tới trạng thái đỉnh cao của tam tinh ma pháp sư, thậm chí còn hơn cả thực lực của Tiếu Ân khi mới tiến vào sân chơi.

Theo phỏng đoán của Tiếu Ân, chỉ cần bọn họ liên tục ở trong Hoàng Kim kết giới và sát lục thiên mạc học tập, nhiều nhất là một, hai năm nữa, bọn họ sẽ tiến giai thành đại ma pháp sư.

Nhưng thực lực tới trình độ như bọn họ, có thể tiến giai được hay không, không chỉ phụ thuộc vào việc hấp thu năng lượng ngoại giới mà còn phải hiểu được bản chất của nguyên tố ma pháp.

Nếu như không thể cảm ứng được nguyên tố ma pháp ở ngoài ngoại giới, cả đời bọn họ cũng đừng mơ tới việc tiến giai.

Trong năm đệ tử, người khiến Tiếu Ân ngạc nhiên và vui mừng nhất, lại là Đức Lỗ Phu.

Tên đệ tử thực thà chất phác này, hấp thu hơn năm mươi phần sinh mệnh năng lượng trong đấu thú đài, nguồn năng lượng khổng lồ đó đã mang lại nhiều chỗ tốt cho hắn.

Đám người Kim mất nửa tháng tới hai mươi ngày thì tiêu hóa xong sinh mệnh năng lượng, còn tình huống của Đức Lỗ Phu lại khiến người ta vừa mừng vừa lo.

Suốt một tháng, ngoài việc ăn uống và giải quyết nhu cầu sinh lý, tất cả tâm tư của hắn tập trung vào việc minh tưởng.

Trong quá trình minh tưởng của hắn, lực lượng tinh thần của hắn không ngừng tăng lên, phát ra năng lượng dao động cường đại ở ngoài, thậm chí còn khiến những người ở gần sợ hãi không thôi.

Nếu như không phải nhóm người Tiếu Ân có thực lực không tầm thường, lại người đông thế mạnh, hơn nữa còn có quái thú dài hơn mười thước như Hắc Toàn Phong thủ hộ, thì chắc chắn đã có người có chủ ý với Đức Lỗ Phu.

Hiện giờ đám người Kim đã tiêu hóa thành công, mọi người cẩn thận vây quanh người Đức Lỗ Phu, sợ có người tới gần quấy rầy hắn, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội quý báu.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều biết, Đức Lỗ Phu đang mượn cỗ lực lượng này để xung kích cảnh giới đại ma pháp sư.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, có người thong thả đi về phía này.

Ánh mắt của đám người Tiếu Ân không hẹn cùng dời tới chỗ đó, trong mắt mỗi người lộ ra vẻ cảnh giác, Kim là người phụ trách thủ hộ phương hướng đó, cước bộ hơi di chuyển.

Thực lực của hắn chưa đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, nhưng tốt xấu gì cũng là đỉnh cao của tam tinh ma pháp sư, tự nhiên có tự tin ứng phó đối với bất kể đối thù nào. Hơn nữa hiện giờ là thời khắc mấu chốt, chỉ cần có điều không đúng, tất cả mọi người sẽ ra tay, tuyệt đối không lưu người quấy rầy Đức Lỗ Phu minh tưởng.

Một bóng người chậm rãi rời khỏi rừng rậm, là người duy nhất mà bọn họ biết, Roosevelt. Giờ phút này vị pháp sư tới tinh cầu Queen đang nở một nụ cười ôn hòa.

Hiện giờ hắn không còn bộ dáng chật vật như lúc mới vào đây nữa. Bộ quần áo ướt đẫm đã sớm bị hắn vứt đi. Trên người hắn khoác một bộ trường bào hoa lệ, áo choàng chấm tới đất, đai lưng quấn quanh eo, lộ rõ phong cách quý tộc.

Trên đầu hắn có đội một chiếc mũ, đỉnh của chiếc mũ có gắn hỏa cầu.

Ánh mắt của đám người Tiếu Ân rất nhạy cảm, thoáng cái đã nhận ra, phục sức trên người hắn có ít nhất ba kiện đạo cụ ma pháp.

Rất hiển nhiên, thân phận của người này không hề kém Sư Tâm vương tử Holyfield.

Ánh mắt của Roosevelt đảo qua khuôn mặt của mọi người, trên người hắn không hề có ác ý gì cả, chỉ đảo qua người Đức Lỗ Phu, có sự kinh ngạc và đố kỵ.

Những tình cảm đó xuất hiện không có gì kỳ quái, ngay cả đám người Kim cũng có chút đố kỵ với Đức Lỗ Phu, đừng nói gì là người ngoài.

Tiếu Ân tiến lên, đón Roosevelt.

Người này rất cảnh giác, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng từng gặp nhau một lần, đám người Tiếu Ân không thể vừa nhìn thấy hắn đã đánh."Roosevelt pháp sư, chào ngài!"

Càng huống chi, những người có thể sống sót rời khỏi đó, ít nhất đều từ nhị tinh trở lên. Bởi vì nhất tinh ma pháp sư ở trong hoàn cảnh đó, không hề có cơ hội sống sót.

Chỉ vào hắc động hình tròn trên đỉnh đầu, Roosevelt nói: "Tiếu Ân pháp sư, các người định khi nào ra ngoài?"Tiếu Ân bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn bầu trời một cái, mặc dù hắn đã sớm đoán thông đạo đó là con đường nối liền ngoại giới, nhưng đến giờ phút này hắn mới xác định được.

Theo lý mà nói, những người có thể tới nơi này, mặc kệ bọn họ có phải loài người hay không, nhưng chắc chắn là thế hệ kiệt xuất nhất trong chủng tộc của mình, chẳng lẽ bọn họ định liên thủ đối phó với đám người mình?

Ánh mắt thoáng nhìn qua đám người Kim và Hắc Toàn Phong, Tiếu Ân mặc dù kinh hãi, nhưng chỉ cần trong số đó không có đại ma pháp sư, như vậy hắn có thể bảo vệ được đám người Kim, hơn nữa còn chém giết hết bọn chúng.

Dường như nhận ra sát khí trong mắt của Tiếu Ân, Roosevelt vội vàng giải thích: "Tiếu Ân pháp sư, xin ngài đừng hiểu lầm, mặc dù chúng ta lén liên lạc với nhau, nhưng không có ý nhắm vào các người."

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-173/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận