Tầng thứ hai của căn nhà gỗ đã bắt đầu xuất hiện các loại ma pháp trận đồ công kích, phòng ngự, năng lượng vân vân…
Tiếu Ân tùy ý đi dạo một vòng, phát hiện có nhiều ma pháp trận đồ đến không tưởng tượng được, ngay cả ma pháp đồ thánh địa tu luyện mà hắn và Nhất Hào tân tân khổ khổ làm ra cũng có.
Tuy nhiên theo như lục thư ma pháp giới thiệu, loại ma pháp đồ này còn chưa đạt tới hiệu quả như Hoàng Kim kết giới có thể đề cao mười lần tốc độ, nhưng cũng đã đạt tới ba tới năm lần.
Đây mới chỉ là ma pháp đồ tầng thứ hai, nếu trên nữa có ma pháp trận đồ chẳng phải càng thêm hùng mạnh sao.
Ôm theo một tâm trạng hâm mộ và thành kính, Tiếu Ân tiếp tục đi lên lầu ba.
Tới nơi, Tiếu Ân chớp mắt vài cái, mặt hắn mang một vẻ cực kỳ cổ quái.
Mặc dù trên vách tường tầng này cũng có gắn ma pháp trận đồ, nhưng vấn đề là, trên mặt ma pháp trận đồ cũng không phải mô hình và ma pháp lục thư giới thiệu, mà chân chính là ma pháp trận đồ.
Trên mỗi mặt bức tường đều có từng bước của ma pháp trận đồ hàng thực giá thực, mặt trên tản ra năng lượng dao động có thể dễ dàng làm cho người ta cảm ứng được năng lượng khổng lồ bên trong.
Chớp mắt hai cái, Tiếu Ân nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao có người đem ma pháp trận đồ chân chính bày ra, thực cũng không thể tin nổi.
Bên trong lầu một, lầu hai đều có ít nhất ba mươi người xem, lúc nào cũng có người cò kè mặc cả. Nhưng ở tầng lầu thứ ba, ngoài một người Tiếu Ân cũng chỉ có mấy người nữa, nhưng lại không có hứng thú chú ý tới ma pháp trận đồ trên tường này chút nào.
Đến lúc này, Tiếu Ân lập tức hiểu ra, những trận đồ đó khẳng định không phải mặt hàng bình thường. Hắn ngưng thần xem xét, tiến nhập lực lượng tinh thần vào một trận đồ bên vách tường.
Ở lầu ba có bốn thiếu nữ nhân tộc xinh đẹp, các nàng nhìn thấy hành động của hắn, lập tức trong mắt không hẹn cùng có một tia thương hại.
Lại một người nữa bị mắc mưu…
Tiếu Ân lẳng lặng cảm ứng tin tức trên một ma pháp trận đồ, thực lâu sau hắn mới mở to hai mắt, trên mặt nhàn nhạt một nụ cười như mếu.
Bảo sao lại có sự lạ ở đây, chẳng có người nào chịu liếc mắt một cái vào mấy trận đồ trên tường. Hóa ra căn bản ma pháp trận đồ này là một bộ không trọn vẹn, hơn nữa bộ phận khuyết thiếu lại không phải cái mẩu đầu mẩu đuôi, mà lại là bộ phận trung tâm.
Hơi lắc đầu, Tiếu Ân dở khóc dở cười.
Trong ánh mắt bốn nàng thiếu nữ kia có vẻ ngạc nhiên, không khỏi có phần kính nể với năng lực của hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà hắn đã có thể nhìn ra sao?
Nhưng các nàng cũng không biết được, Tiếu Ân có thể suy đoán ra bộ mặt thực của thứ này, kỳ thực cũng là nhờ vào sự hỗ trợ và tính toán của Nhất Hào mới cho ra kết luận. Nếu mất đi khả năng siêu tính toán của Nhất Hào, thì kể cả Tiếu Ân có dùng gấp đôi thời gian cũng chưa chắc đã có thể cho ra được đáp án chính xác.
Nếu đã là ma pháp trận đồ không hoàn chỉnh, tất nhiên Tiếu Ân cũng chẳng đặt trong mắt, hắn kiềm chế tâm trạng đi tới tầng thứ tư.
Nhưng lúc này hắn cũng không thành công đi lên tầng bốn, vì ngay khi hắn đặt một chân lên bậc thang gỗ thì bốn cô gái kia đã đứng đó ngăn trước mặt."Khách nhân tôn kính, từ tầng bốn trở lên không tiếp khách ngoại lai tới thăm. Xin ngài thông cảm." Trong đó một thiếu nữ xinh đẹp lễ phép nói.
Tiếu Ân khẽ a một tiếng, hơi không cam lòng nhìn lên phía trên một chút.
Sau khi được kiến thức trận đồ khuyết thiếu ở đây, Tiếu Ân lập lức hiểu tòa mộc lâu này có rất nhiều của tốt.
Tầng thứ nhất là sản phẩm gia dụng, tầng thứ hai là ma pháp trận đồ bình thường, tầng thứ ba ma trận đồ đã bắt đầu huyền ảo, tuy rằng bị khuyết thiếu, nhưng Tiếu Ân đã có thể mơ hồ cảm ứng được năng lượng hùng mạnh bên trong đó.
Vậy thì tầng thứ tư, thứ năm thì sao?
Trong lòng hắn thực sự đầy chờ mong.
Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân cũng không cứng đầu xông lên, mà chỉ tiếp tục quan sát trận đồ trên vách tường nơi đây. Kỳ thực hắn cũng không tập trung, vẫn đang tính toán, nên đi tìm hai kiện bảo bối mà hắc long vương yêu cầu thế nào thôi.
Lực lượng tinh thần tiến nhập vào một bộ phận của trận đồ ma pháp khuyêt thiếu, Nhất Hào cũng tận lực quét lại những ma pháp trận đồ đó vào máy, một chút cũng không lãng phí.
Nhưng thực đáng tiếc, trận đồ khuyết thiếu ấy đã bị cấm chế thực lớn, Nhất Hào cũng chỉ có thể quét được một góc mà thôi.
Đột nhiên, Nhất Hào dừng quét hình.
Từ trong đầu Tiếu Ân có một bức đồ dòng thác đổ, tuy nhiên rất dễ nhận ra bức tranh sơn thủy đó cũng không đầy đủ, hơn nữa còn bị một sức mạnh nào đó cấm chế, trở nên mông lung mờ ảo, không thể thấy rõ ràng."Nhất Hào, đây là cái gì?" Tiếu Ân kinh ngạc.
Hắn đương nhiên biết không phải vô duyên vô cớ mà Nhất Hào đưa bức hình này vào trong óc mình, cho nên có thể nói, khẳng định là nó đã phát hiện ra điều gì đó."Chủ nhân, một bức họa thủy mặc này là ta tìm được trong tấm ma pháp đồ góc đại sảnh."Cảnh sắc trong đầu đột nhiên biến đổi, cảnh bài trí lầu ba được phục chế lại, ngay cả bộ dáng và khí chất của mấy mỹ nữ kia cũng rất sống động.
Tiếu Ân hâm mộ cực kỳ! Năng lực này của Nhất Hào hắn vốn hâm mộ đã lâu, chỉ có điều không biết sau khi có thể nén ép kết giới thành hình như thế này, thế thì năng lực này có thể làm xuất hiện bên trong kết giới hay không? Sau này nhất định phải thử một phen!
Ánh mắt hắn lướt tới một góc tầng ba căn nhà gỗ, ở đó có một tấm ma pháp đồ, đúng là tấm ma pháp đồ ở trong không gian Nhất Hào.
Tiếu Ân cũng không đi tới mở tấm ma pháp đó, chỉ đứng tại chỗ khuếch tán tinh thần lực lượng, gần như ngay sau đó, tiến nhập vào bên trong ma pháp trận đồ này.
Trong ma pháp trận đồ này cũng phong ấn một lực lượng ma pháp đầy sung mãn và uy lực, tuy nhiên dưới lực lượng đó cũng có một tấm họa thủy mặc nhìn không rõ.
Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên Nhất Hào lại thấy hứng thú với bức họa thủy mặc trong ma pháp trận đồ khuyết thiếu kia."Nhất Hào, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Tiếu Ân trầm giọng.
Đồ án trong đầu không mở nữa, tuy không rõ những người ở đây đã thi triển cấm chế gì với ma pháp trận đồ này, nhưng có thể thấy sự sửa sang trên đó.
Mở ra một góc ma pháp trận đồ, ở giữa tầng thứ nhất chìm trong một màn sương đen mở ảo, chỉ có mấy vùng xung quanh có thể nhìn được.
Trong không gian Nhất Hào không ngừng phân tích và sửa chữa, màn sương đen tuy không tiêu giảm nhưng ở chính tâm có thể thấy rõ ràng một đại động.
Có lẽ đúng là vì khuyết mất đại động này cho nên tấm ma pháp trận đồ này mới có thể bị khiếm khuyết đến không thương nổi như thế.
Hình dáng của đại động cũng đã mơ hồ xuất hiện, Tiếu Ân khẽ cau mày, cảm thấy hơi quen thuộc với cửa động này, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng trong một thời gian ngắn không nhớ ra."Chủ nhân, căn cứ theo như phân tích của ta, ma pháp trận đồ này và thứ trong tay ngài ăn khớp với nhau đến tám, chín phần mười, cho nên ta có thể xác định, tấm ma pháp đồ thứ hai này có thể tu bổ thành công." Nhất Hào hưng phấn.
Tiếu Ân vô cùng mừng rỡ hỏi lại: "Trên người ta làm gì có cái ma pháp trận đồ nào? Ngươi nhớ nhầm sao?"
Cái thiết bài rơi từ trên người tứ tinh đại ma pháp sư Dimitri kia, mặc kệ là thất cấp ma pháp Tử Vong Xạ Tuyến cũng không làm nó bị xây xước.
Bởi vậy có thể thấy đồ vật đó chắc chắn là nhất kiện bảo bối, hơn nữa trên tấm thiết bài màu bạc đó còn có hình vẽ của một bức tranh thủy mặc không biết tên.
Đám người Tiếu Ân đã từng tìm đi tìm lại mà không ra manh mối gì.
Vật đó Tiếu Ân luôn mang theo người, lại không thể ngờ ở đây lại tìm được một chút manh mối.
Chuyện cũ cứ thế như thủy triều dâng lên, khi Tiếu Ân và đám người Kim gặp được tứ tinh đại ma pháp sư Dimitri, đối với bọn họ mà nói, thực sự là một khảo nghiệm ác liệt, nếu không có vận khí tốt, chỉ sợ một cửa đó cũng chưa chắc qua nổi.
Tuy nhiên Dimitri cũng đã từng bắt Tiếu Ân sử dụng phương pháp thuấn gian truyền tống để mở ra địa môn thần bí kia, thực không biết bên trong cánh cửa thần bí ấy có bảo bối gì, không ngờ có thể khiến hắn nóng ruột nóng gan như thế, còn không tiếc giao ra ma pháp thuấn gian truyền tống siêu cường như thế.
Hít một hơi thực sâu, Tiếu Ân cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.
Tuy hắn đã quyết định bất kể thế nào cũng phải mở cho ra ma trận đồ này, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên không chút thay đổi.
Trấn định tinh thần một chút, Tiếu Ân quét qua phần giới thiệu trong lục thư.
Trên đó có viết: ma pháp trận đồ thần bí mà không trọn vẹn, bên trong chẳng những có một ma pháp trận không hiểu không biết lai lịch và cách sử dụng, hơn nữa còn ẩn chứa một cỗ năng lượng thần kỳ khó gọi tên. Nguồn truyện: TruyệnYY.comCăn cứ giám định: là đồ vật Phong Linh nhị cấp.
Phong Linh vật phẩm?
Cơ mặt Tiếu Ân dường như giật giật mấy cái, trong lòng hắn thầm kêu khổ, dường như Jepsen đã từng nói qua, nói một thứ đồ là Phong Linh vật phẩm, chẳng khác nào nói nó không phải thứ bình thường tử kim thạch có thể mua.
Nhị cấp vật phẩm? Tương đương nhị cấp thiết tệ trao đổi.
Tiếu Ân muốn ong da đầu, biết đi đâu kiếm một nhị cấp thiết tệ đây?
Cắn răng một cái, Tiếu Ân xoay người, nhoẻn miệng tươi cười: "Mấy cô nương xinh đẹp, ta muốn mua tấm ma pháp trận đồ này. Không biết phải làm thế nào?"Mấy cô gái xinh đẹp kia hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, các nàng không thể tưởng được, không thể ngờ thực sự có người coi trọng ma pháp trận đồ bị khiếm khuyết đó.
Người đầu tiên mở miệng, một cô nương cười hỏi: "Khách nhân tôn kính, ngài có Phong Linh thiết tệ không?"Hắn hơi đỏ mặt lắc đầu:
Hắn cũng không nói ra ma pháp trận đồ mình muốn mua. Lúc nãy đứng đó, ma pháp trận đồ mà hắn chăm chú nhìn và mục tiêu chính cũng khác. Trong bụng hắn hiểu rõ, trừ khi vận khí của mình kém đến không thể kém hơn, nếu không món đồ này không thể thoát khỏi tay hắn.
Sau khi rời căn nhà gỗ, Tiếu Ân hỏi thăm một chút, liền đi thẳng tới đại sảnh.
Đại sảnh này cũng không xa đại thụ trung tâm lắm, một lát sau hắn đã tới nơi.
Thực bất ngờ khi đại sảnh này không phải là xây trên cây nữa, mà là trực tiếp dùng một cái hốc cây.
Từ bên ngoài nhìn vào thì đây là một cái cây khô đã chết, tuy nhiên cái cây khô này quả thực là hơi quá to, sau khi bị chặt đi, còn lại trên mặt đất chừng trăm mét dài, hơn mười thước cao.
Đứng trước đại thụ này, Tiếu Ân cảm thấy mình thực nhỏ bé, chỉ như một con kiến.
Bước vào hai bước, hắn dừng lạ nhìn cây đại thụ khô héo, trong mắt mờ mờ một chút nghi ngờ.
Đột nhiên hắn cảm thấy có người đang đi về phía mình, lập tức bất động thanh sắc quay đầu nhìn lại.
Một người đầu đội áo choàng lặng lặng đi tới bên cạnh hắn: "Tiếu Ân các hạ, xin chào."Nghe thấy giọng nói này, Tiếu Ân lập tức nhận ra, người này là người phụ trách đền bù của gia tộc Phong Linh ở cửa thành lúc trước.
Hơi cười cười, Tiếu Ân nói: "Phong Linh sứ giả tôn kính, dường như chúng ta cũng chưa từng giới thiệu tên."
Tiếu Ân cười gượng, lúc ấy trên phi kiển có nhiều người như thế, cũng có mấy người nghe được lời nói của Jepsen. Còn như chủ nhân thành phố này, muốn nghe mấy câu này đương nhiên là một chuyện đơn giản."Được rồi, Phong Linh sứ giả các hạ, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"Tấm áo choàng hơi lay động:
Gã kia bất đắc dĩ thở dài: "Ta vốn là một trong các chủ quản của đại sảnh, phụ trách đảm bảo an toàn cho đại sảnh và xử lý khi có chuyện xảy ra. Chẳng lẽ ngài cho rằng ta sẽ lừa người sao?"Tiếu Ân nao nao, quả thực cũng chẳng nghĩ ra được hắn có lý do gì để lừa mình.
Cười nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói: "Ta cũng không nghi ngờ ngài, chỉ là ta không hiểu, với thân phận Phong Linh sứ giả của ngài, dường như đối với ta có hơi đặc biệt."Người nọ không chút do dự:
Đây là một khuôn mặt rất thanh tú lanh lợi, trên đó có một đôi con mắt trong suốt nhạy bén, vầng trán đầy đặn, dường như trong đó chất đầy trí tuệ và kiến thức, một đôi môi xinh đẹp nho nhã tươi cười, lẳng lặng nhìn Tiếu Ân.
Trên người người này, Tiếu Ân dường như cảm nhận thấy một khí tức quen thuộc, ánh mắt dừng trên lỗ tai người đó, cái tai dựng thẳng đứng lên ấy đã nói rõ thân phận chủ nhân không thể nghi ngờ."Ngài là tinh linh?" Tiếu Ân kinh ngạc.
Vỗ nhẹ vào trán một cái, hắn thầm mắng mình ngu ngốc.
Khi nhìn thấy bọn họ mượn rừng rậm để xây dựng nên thành phố thì mình nên nhận ra mới phải. Ngoại trừ tộc tinh linh mượn rừng cây làm nhà, còn có chủng tộc nào sẽ hao tổn tâm cơ xây dựng nên một thành phố như thế này.
Đến giờ hắn mới minh bạch, vì sao mình lại cảm thấy sự thân thiết vô cùng ở vị Phong Linh sứ giả này, mà đồng thời người đó cũng cảm thấy khí tức quen thuộc.
Do bọn họ chính là tinh linh, hơn nữa khí tức trên người bọn họ và Tiffany đại ma pháp sư là giống nhau, đều là dịu dàng ôn hòa và trí thức.
Thực ra khí tức này trên mỗi Nguyệt Tinh Linh đều mang, ngay cả Sara và Petty cũng có, chẳng qua các nàng còn nhỏ tuổi còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nên cũng không có khí tức rõ rệt như trên người người này và Tiffany thôi.
Người nọ nhẹ nhàng cười, gật đầu: "Gia tộc Phong Linh trưởng lão, Nguyệt Tinh Linh Cyber Cotton vấn an ngài."Tiếu Ân vội vàng đáp lễ:
Cái áo pháp sư này nếu xét về hiệu quả thực, thì so ra còn kém áo pháp sư của ma đạo sĩ do ma pháp công hội sở cung cấp, nhưng lại là tấm áo pháp sư do tinh linh chế tạo, tinh mỹ đừng hỏi, mặc trên người có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất, cho nên Tiếu Ân mới cẩn cẩn thận thận giữ gìn.
Cyber Cotton hai mắt sáng ngời, nhưng lập tức nhíu mày: "Hóa ra Tiếu Ân các hạ là ngoại tộc trưởng lão của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, bảo sao chúng ta lại cảm thấy thân cận chi tâm như vậy."Tiếu Ân khẽ mỉm cười, tuy nhiên trong bụng hắn cũng hiểu rõ, cảm giác thân thiết của những người này dường như không phải vì thân phận ngoại tộc trưởng lão của mình, mà lý do vì sao thì hắn nghĩ không ra.
Khẽ gật đầu, Tiếu Ân thản nhiên nói: "Ừ, ta nhìn trúng một thứ thuộc loại vật phẩm của gia tộc Phong Linh, nhưng không có Phong Linh thiết tệ, nên mới tới đây thử vận may."Cyber Cotton hơi do dự:
Cyber Cotton cười bí hiểm: "Tuy nhiên thân phận của ngài không phải bình thường, nếu chỉ là một kiện nhị cấp Phong Linh vật phẩm, thì ta có thể giúp đỡ một chút."Tiếu Ân mừng rỡ vội rối rít:
Cyber Cotton vừa vào trong tòa nhà gỗ, ánh mắt của các thiếu nữ bán hàng nhân loại xinh đẹp lập tức sáng lên, các nàng dồn về phía Cyber những ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trong bụng Tiếu Ân có một ý nghĩ hư, có lẽ chỉ cần người này chỉ một ngón tay, chỉ sợ các cô nàng xinh đẹp ấy sẽ nhào tới.
Tuy những cô gái ấy đều tràn đầy sức sống thanh xuân, nhưng nếu so với Juliana và Sara thì chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng, không đáng nói tới!
Cho nên hắn cũng không sợ, cũng không chút đố kỵ và hâm mộ.
Sau đó, Tiếu Ân đưa Cyber tới tầng thứ ba.
Trên tầng thứ ba này, mấy cô gái nhìn thấy Cyber cũng có phản ứng y như vậy. Cô gái xinh đẹp nhất có vẻ là người đứng đầu đi lên đón.
Đương nhiên, nàng cũng có đảo mắt qua Tiếu Ân một chút, có vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên là sửng sốt vì Tiếu Ân có thể mời Cyber làm bạn đồng hành."Cyber Cotton trưởng lão, ngài muốn lên lầu bốn sao?" Nàng cẩn thận hỏi, đôi mắt đẹp nhìn Cyber không chớp.
Cyber Cotton mỉm cười với mấy cô gái, ánh mắt các nàng lại càng rực rỡ hào quang.
Không thể không nói, nếu xét về diện mạo và khí chất, thì tinh linh tộc quả là cao hơn rất nhiều so với loài người, ngay cả Tiếu Ân cũng không nén nổi chút hâm mộ."Không phải chúng ta đến nơi rồi sao?" Cyber Cotton quay lại hỏi.
Nhẹ gật đầu, Tiếu Ân thành thực: "Đúng vậy, ta muốn mua một thứ ở tầng này."Cyber Cotton đánh giá một lát, vẻ mặt cổ quái:
Cyber Cotton dường như mơ hồ hơi giật mình, hắn cười: "Ta hiểu, ngài có thể bổ sung phần thiếu khuyết của tấm ma pháp."Tiếu Ân nao nao, người thông minh quả nhiên không ít. Cyber Cotton này không ngờ có thể đoán ra được chân tướng bên trong.
Thấy Tiếu Ân cũng không làm bộ, Cyber Cotton cũng cảm thấy vui vui. Hắn trầm ngâm: "Tiếu Ân trưởng lão, trong gia tộc có một quy định, mỗi trưởng lão gia tộc đều có một đặc quyền, mỗi tháng có thể sử dụng một trăm tử kim tệ ở khu mua sắm ở Phong Linh thành mua một kiện Phong Linh vật phẩm nhị cấp hoặc dưới nhị cấp."
Thở dài một hơi, Tiếu Ân có cảm giác như mạch máu của mình đang bị người ta giữ, tuy nhiên hắn cũng mơ hồ cảm thấy trận đồ ma pháp không trọn vẹn kia dường như rất quan trọng đối với mình, cho nên chỉ cần có một lời này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Vỗ tay, Tiếu Ân làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi: "Ta cần đặc quyền này của ngài. Ngài cần ta cống hiến điều gì xin cứ nói thẳng."Mấy cô gái kia cũng không dám tới gần nghe họ nói chuyện, tuy nhiên khi thấy bộ dáng vô lại của Tiếu Ân trong bụng cũng thầm cảm thấy coi thường, vị khách này và Cyber Cotton đi cùng nhau, thực là một trời một vực.
Cyber Cotton vẫn tươi cười, không biến sắc, đáng sợ hơn, là nụ cười trên mặt hắn, dù là nhìn với góc độ nào đi nữa dường như cũng đều là nụ cười chân thành tự trong tâm. So với những nụ cười diễn kịch kia thì quả thực là khác nhau quá xa, đây mới là nguyên nhân Tiếu Ân kiêng kị với hắn như thế.
Người như thế, cho dù là có bán ngươi đi, ngươi vẫn nguyện lòng kiếm tiền cho hắn."Tiếu Ân trưởng lão, thực ra ta muốn ngài gặp một người."
Tuy hắn là ngoại tộc trưởng lão của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, nhưng ngay cả bộ lạc của tinh linh nhất tộc hắn còn chưa từng đi qua, cho nên lấy cớ này chẳng qua chỉ là nói dối trẻ con ba tuổi thôi."Được rồi, ta đáp ứng ngài." Tiếu Ân cũng nghiêm túc đáp lại.
Cyber Cotton như vừa trút được một gánh nặng, tươi cười: "Tiếu Ân trưởng lão, ngài có thể tùy ý chọn một bộ ma pháp trận đồ ở đây, xem như là lễ vật ta tặng người."Tiếu Ân không hề khách khí, lập tức đi tới phía trước ma pháp trận đồ mà Nhất Hào chọn kia, xem một chút.
Trận đồ đó xem qua thì không có cấm chế gì, nhưng Tiếu Ân không phải ngu ngốc, hắn biết nếu mình lóng ngóng chân tay trực tiếp cầm lấy thì chờ hắn, chỉ là một mối họa thực lớn.
Bốn cô gái nhìn Cyber Cotton, chỉ thấy hắn hơi gật đầu, mới đi tới.
Các nàng cùng lấy ra một thứ như đèn pin, chiếu vào bốn góc của một bức ma pháp trận đồ.
Lập tức, cấm chế được bố trí trên đã biến mất.
Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân đã sớm tập trung trên trên trận đồ ma pháp này, lập tức cảm ứng được tầng sương đen bao phủ trên đó đã nhạt đi dần, rồi biến mất không còn. Màn sương đen dày đặc ấy biến mất, trận đồ hiện ra toàn cảnh. Quả nhiên ở trung tâm trận đồ có một chỗ khuyết hao hao trên mặt thiết bài.
Chỗ hổng này không thể nghi ngờ là nơi mấu chốt nhất, như đại não điều khiển cả hệ thần kinh, một khi xảy ra vấn đề lập tức cả trận đồ đều trở nên vô dụng."Ma pháp trận đồ này được phát hiện từ một tinh cầu cổ." Cyber Cotton đứng cạnh giải thích:
Đối với chủng tộc khác mà nói, bức tranh thủy mặc này cho dù là đẹp cũng chẳng có một nửa tác dụng, nhưng trong mắt tinh linh, có lẽ bức tranh này còn có giá trị cao hơn cả bản thân trận đồ ma pháp kia. Nếu không phải thiếu mất phần trung tâm, khiến cho giá trị của trận đồ này bị giảm, có lẽ những người này cũng sẽ không đồng ý để cho bức tranh ấy xuất hiện.
Trong bụng thầm nguyền rủa cái gọi là giá trị nghệ thuật, ngoài mặt Tiếu Ân vẫn cười: "Ngài nói đúng, bức tranh thủy mặc này quả thực là kỳ diệu vô cùng, thực nổi bật, khẳng định là là kiệt tác của một đại họa sư."Cyber Cotton sáng rực hai mắt, nửa mừng nửa lo:
Sau lưng Tiếu Ân sởn cả gai ốc, vội vàng chói: "Cyber Cotton các hạ, lời mời của ngài khiến ta thực cảm động. Nhưng ta muốn tới gặp trưởng lão Hi An trước."Lập tức Cyber nghiêm sắc mặt:
Tiếu Ân thỏa mãn đặt vào trong vòng cổ không gian, ném đi được tảng đá trong lòng, cũng thoải mái.
Từ trong tâm hắn nảy sinh ra một sự tò mò với vị Hi An đại trưởng lão đã dạy bảo nên Cyber Cotton kia, lòng đầy chờ mong với người sắp gặp.
Một lần nữa Cyber Cotton lại tặng cho bốn cô gái kia một nụ cười mê người, trêu chọc xuân tâm các nàng nhộn nhạo, sau đó cùng Tiếu Ân rời đi.
Trên đường, Tiếu Ân để ý, Cyber Cotton này lại phi thường nổi tiếng, tuy hắn không đội áo choàng lên nhưng có rất nhiều người biết được thân phận của hắn. Những người thủ vệ đội áo choàng của gia tộc Phong Linh đều thi lễ từ xa xa với hắn. Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của hắn ở đây tuyệt đối không thấp.
Tiếu Ân cũng để ý, rất nhiều cô gái khi chào Cyber Cotton đều không giấu được hoa đào ngập trong hai mắt, gần như có thể chảy cả nước mắt.
Vô tình Tiếu Ân theo bản năng giữ một khoảng cách nhất định với Cyber, vì hắn đã nhìn ra, người này chắc chắn là đệ nhất hoa hoa công tử của thành phố này.
Người như thế, nên giữ khoảng cách.
Cyber Cotton bước rất nhanh, đưa Tiếu Ân đi qua gần như hơn nửa thành phố.
Mà Tiếu Ân cũng được tham quan thành phố này, chỗ đặc biệt là cả thành phố này, nhìn thì tưởng như hỗn loạn vô cùng, thực ra mỗi cây đại thụ, mỗi cửa hàng và quán ăn đều rất gọn gàng ngăn nắp. Hiển nhiên trước khi thành lập nên thành phố này cũng đã có quy hoạch thống nhất, nếu không thì không thể có được hiệu quả tốt như thế.
Tiếu Ân thực không nghĩ ra nổi, những tinh linh ấy làm sao có thể điều khiển được những đại thụ đó lớn lên được, chẳng lẽ ngay cả hình dáng và cách thức lớn lên của đại thụ tự nhiên cũng có thể điều khiển sao?
Cuối cùng Cyber Cotton dừng lại trước một cửa hang, đây cũng là một cái hang được đào từ gốc một cái cây thực lớn, nếu xét tới thể tích, cũng không thể kém được đại sảnh ở giữa thành phố kia.
Nhìn thấy bộ dáng có vẻ như rất hứng thú với cái cây của Tiếu Ân, Cyber Cotton cười khẽ cười: "Tiếu Ân trưởng lão, những tòa nhà quan trọng nhất ở đây đều từ cành thế giới thụ già khô héo mà thành."
Cơ mặt Tiếu Ân hơi co lại, thầm mắng hắc long vương và hai con rồng ngu ngốc đến mất mặt.
Bọn họ miêu tả với mình về thế giới thụ, so với thứ trước mặt này có vài phần tương tự nhưng độ lớn thì kém xa…
Sau khi tới đây, bất kể là thần sắc hay ánh mắt của Cyber Cotton đều trở nên nghiêm trang dị thường, thậm chí còn mang chút thành kính.
Tiếu Ân chú ý tới biến hóa rõ rệt ở hắn, không khỏi cảm thấy kỳ kỳ.
Hắn lập tức hiểu ngay, vị Hi An lão nhân này có một địa vị khẳng định là cao nhất trong lòng Cyber Cotton. Chỉ e so với mình trong mắt đám người Kim, mình cũng chỉ thường thôi.
Hai người bước vào trong thụ động, Tiếu Ân nhạy bén phát hiện, bên trong này có rất nhiều trạm gác ngầm hoặc lộ, trong đó đủ cao thủ, có hai người căn cứ vào khí tức bên ngoài thì thực lực cũng không kém mình, có thể nói ít nhất là có hai vị thất tinh ma đạo sĩ. Những người này hẳn là thủ vệ của Hi An lão nhân.
Giờ thì hắn cũng cảm thấy rúng động, xem ra địa vị của vị Hi An lão nhân này trong nhất mạch Nguyệt Tinh Linh nhất tộc còn cao hơn tưởng tượng của hắn.
Cuối cùng cũng đi tới trung tâm thụ động, một bức rèm che xanh biếc phủ xuống chắn đường đi của bọn họ.
Cyber Cotton hướng về nơi sâu nhất, cung kính: "Sư phụ, đệ tử dẫn theo một vị bằng hữu tới bái kiến người."Một âm thanh rắn rỏi mạnh mẽ vang lên:
Một vị lão nhân từ bên trong từ tốn đi ra.
Tuy giọng nói thì dường như là một lão già, nhưng bước chân của người này cũng vẫn rất khỏe, rất có lực, không giống một ông già yếu đuối bủn rủn chút nào.
Trên khuôn mặt ông ta có một vài nếp nhăn, nhưng cặp mắt to kia thực sáng và tinh anh. Nếu chỉ nhìn ánh mắt này, bất cứ kẻ nào cũng không thể nghĩ đây là ánh mắt của một lão nhân.
Tiếu Ân ngẩng đầu, liếc nhìn Hi An lão nhân.
Ánh mắt của vị lão nhân này bén nhọn như đao, dường như vừa mới liếc qua hắn đã nhìn thấu hết thảy.
Tiếu Ân thầm rùng mình, gần như theo bản năng chuẩn bị truyền lệnh cho Nhất Hào.
Sau khi nhận được lệnh của hắn, nhanh như chớp Nhất Hào hợp nhất tinh thần với Tiếu Ân.
Lập tức ánh mắt Tiếu Ân thay đổi, ánh mắt hắn không còn chút cảm tình, dường như hỉ nộ ái ố đều đã từ bỏ.
Đố là một cảm giác bình tĩnh từ trong xương cốt, hơn nữa, khí tức của hắn mơ hồ cũng tản ra, gần như muốn hòa với xung quanh làm một.
Lão nhân đối diện hơi cúi đầu xuống, trong lòng ông ta cũng rung động không hiểu.
Cái nhìn đầu tiên, ông ta vốn nghĩ có thể nhìn thấu gã trai trẻ này, nhưng không thể ngờ, trong người hắn luôn ẩn núp một sức mạnh, mà khi hắn phát động không ngờ sẽ trở nên đáng sợ như thế, ngay cả Hi An lão nhân cũng theo bản năng lựa chọn lảng tránh.
Bởi vì theo như khí tức như núi lửa sắp bùng nổ trên người Tiếu Ân mà ông ta cảm nhận được kia, nếu song phương cứ tiếp tục giằng co, thì hậu quả duy nhất, là Tiếu Ân sẽ liều lĩnh phát động kết giới.
Lão nhân có vẻ rất thưởng thức Tiếu Ân, đương nhiên không muốn tình thế sẽ bị đẩy tới cái kết cục không thể vãn hồi ấy.
Ánh mắt Tiếu Ân hơi giật, nhưng khí tức quanh người vẫn chặt chẽ như vậy, không dám thả lỏng tí nào.
Một cái liếc mắt kia của đối phương khiến cho hắn sợ hãi vô cùng.
Đúng vậy, đây chính là cảm giác sợ hãi, dường như trong ánh mắt ông ta có một cỗ ma lực, có thể nhìn thấu tất cả mọi người.
Tiếu Ân mơ hồ đoán được, đây chính là năng lực đặc thù của Hi An lão nhân, có lẽ vì năng lực đặc biệt này mà Cyber Cotton mới muốn đưa hắn tới gặp vị lão nhân này.
Tuy nhiên bí mật trên người Tiếu Ân thì nhiều lắm, cho nên hắn không dám mạo hiểm để cho ông ta nhìn thấu chính mình.
Làm ra tới tình thế cá chết lưới rách này cũng là bất đắc dĩ mà thôi."Không tồi, ngươi thực sự rất không tồi!" Hi An lão nhân mỉm cười.
Lời này vừa nói, khiến cho bầu không khí căng thẳng đến làm cho người ta hít thở không thông kia lập tức dịu đi, ngay cả Cyber Cotton và mấy cao thủ bên ngoài cấm giới cũng vô tình thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cyber Cotton vội vàng nói: "Sư phụ, vị này là ma đạo sĩ Tiếu Ân các hạ, là ngoại tộc trưởng lão của đồng tộc chúng ta trên một tinh cầu khác. Đệ tử vừa thấy hắn lập tức cảm thấy một cảm giác thân thiết vô cùng."Hắn dừng một chút lại bổ sung thêm: