Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 190: Hoàng Kim Bỉ Mông
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Chà chà, ta muốn ăn ngươi.” Sa Khắc đột nhiên ngồi xuống Lôi Đài, gãi đầu khổ sở suy nghĩ, “Luộc ăn, hay là nướng ăn nhỉ?”
Sa Khắc đang suy nghĩ cách làm món ăn, còn Ba Tư Đằng phía đối diện, đã nghiến răng ken két. Nhưng Sa Khắc hiện tại đang ngồi trên lôi đài, danh dự cường giả của Ba Tư Đằng không cho phép hắn tấn công ngốc tử không hề có chuẩn bị gì, “Ngươi… khốn kiếp… đứng dậy!”
“Ngươi gọi ta sao?” Sa Khắc ngây người quay đầu lại, nói: “Ngươi đợi một lát được không? Ta còn chưa nghĩ ra nên ăn ngươi thế nào mà!”
Khiêu khích! Tuyệt đối là khiêu khích! Bất luận nói thế nào Ba Tư Đằng cũng là một Kiếm Thánh, trong trận đối kháng chính diện, đã có lúc nào hắn bị đối thủ khinh thường đâu!? “Khốn kiếp, Bớt lôi thôi đi! Đứng dậy! Ba Tư Đằng gia gia muốn ăn ngươi!”
Sa Khắc há hốc mồm, thú nhân quanh lôi đài cơ hồ cũng nghe thấy sự khiêu khích của hắn, Tra Lý và Trinh Đức khá hơn một chút, chỉ cau mày lại, nhưng những thú nhân dũng cảm khác đã không thể nhịn được!
“Kẻ yếu hèn! Đứng dậy!”
“Tù trưởng Ba Tư Đằng, ta muốn đánh với tiểu tử này một trận trước!”
…
Cục diện có chút quá tầm kiểm soát, Thú Vương Tra Lý nói với Sở Thiên: “Điện hạ, hộ vệ của người làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn khiêu khích sự tôn nghiêm của Thú tộc sao?”
Sở Thiên cũng không biết cách làm của Sa Khắc lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy, kỳ thực trên đại thảo nguyên, sự tôn nghiêm của dũng sĩ bằng với tính mạng của họ, thấy Tra Lý cũng có chút không vui, Sở Thiên nói: “Bệ hạ yên tâm, ta sẽ lệnh cho Sa Khắc bắt đầu quyết đấu!”
Dứt lời, Sở Thiên đứng dậy, hét lớn với Sa Khắc: “Sa Khắc! Ném tên Ngưu Đầu nhân đó xuống lôi đài!”
“Ồ, ta biết rồi!” Sa Khắc vén tay áo lên, nhảy dựng dậy.
Ba Tư Đằng sớm đã bị tức đến hai mắt đỏ lựng, thấy Sa Khắc đứng dậy, hắn chúi người xuống, xông thẳng đên!
Bình! Bình! Bình! Theo bước chân của Ba Tư Đằng, lôi dài cũng bắt đầu run rẩy.
Sa Khắc trân trân nhìn Ngưu Đầu nhân cao hơn mình nửa thân người trước mặt, miệng vẫn lẩm bẩm, “Loại thịt này nướng là ngon nhất? Ta phải nướng thịt trâu như thế nào mới ngon nhỉ? Cao thủ còn chưa cho ta ăn bao giờ?”
Chớp mắt, Ba Tư Đằng đã xông đến trước mặt Sa Khắc, chiếc sừng trâu nhọn hoắt trên đầu đâm thẳng vào ngực Sa Khắc.
“A?” Mấy thú nhân có lòng, cũng bắt đầu mặc niệm cho Sa Khắc. Cho dù không cần đấu khí, sừng trâu của Ba Tư Đằng cũng đủ để phá núi nứt đá rồi.
“Ba Tư Đằng, đừng giết hắn!” Trinh Đức đứng bật dậy, Sa Khắc dù gì cũng là người của Sở Thiên, nếu chết trên lôi đài, vậy không chừng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Thú tộc và Khải Tát.
Tình hình mọi người dự liệu lại không hề xảy ra, hơn nữa, cơ hồ tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Sa Khắc đứng nguyên tại chỗ không động đậy, tay phải gãi đầu, tay trái nắm lấy một chiếc sừng trâu, lẩm bẩm nói: “Hắc hắc, vậy thì nướng ăn được rồi.”
“A!” Ba Tư Đắc khẽ gầm một tiếng, hai chân tăng lực, muốn đụng ngã Sa Khắc, nhưng mặc cho chiếc đầu trâu cố đến đỏ rực lên, Sa Khắc cũng không di động một bước.
“Sức lực lớn quá!” Trong mắt Tra Lý hiện ra một tia tán thưởng.
“Bệ hạ quá khen rồi.” Sở Thiên trong lòng thầm đắc ý cười.
Chiếc sừng trâu của Ba Tư Đằng tuy bị nắm chặt. Nhưng hắn còn có hai tay!
“Đứng lên!” Hét lớn một tiếng, Ba Tư Đằng tóm lấy hông của Sa Khắc, nhấc hắn lên.
“Ai da, ngươi làm gì vậy!?” Sa Khắc kêu lên.
“Đi chết đi!”
Ầm! Sa Khắc bị quật ngã xuống lôi đài, mặt lôi đài được làm bằng nham thạch cũng bị đập thành một lỗ hổng hình người.
“Ngươi dám quật ngã ta?” Sa Khắc nhanh chóng bò dậy, tức giận nhìn Ba Tư Đằng, “Ta cũng quật ngươi!”
Nói rồi, hai tay Sa Khắc không biết từ lúc nào, đã nắm chặt vào cổ Ba Tư Đặc, tiện tay quăng một cái, thân thể của Ba Tư Đằng đã in sâu vào trên mặt lôi đài. Ầm!
“Tù trưởng Ba Tư Đằng bị quật ngã rồi!” Thú nhân ồ lên.
Một lúc lâu sau, Ba Tư Đằng không có phản ứng gì.
Vì tuân thủ quy tắc chỉ đấu sức, Ba Tư Đằng không tạo cho mình bất cứ đấu khí hộ thân nào, bị Sa Khắc ném như vậy, cơ hồ sắp khiến cho thân thể hắn đứt lìa ra rồi.
“Ba Tư Đằng, tôn nghiêm của thú nhân ngươi đâu!? Mau đứng dậy!” Bên lôi đài vang lên một tiếng rống lớn.
Sở Thiên nhìn theo hướng giọng nói cất lên, người nói chính là một người gấu còn cao hơn Ba Tư Đằng.
“Thánh Nữ, tên người gấu đó là ai?” Sở Thiên hỏi Trinh Đức.
“Hắn không phải là người gấu!” Trinh Đức nhìn Sở Thiên một cái, lãnh đạm nói: “Hắn là Bỉ Mông thú nhân!”
Bỉ Mông thú? Sở Thiên nhìn kỹ lại, quả nhiên, tên người thú tướng mạo như cẩu hùng (gấu chó) này không khác gì với người gấu. Mũi của hắn không nhô ra như người gấu, hơn nữa chiếc vuốt cũng dài hơn rất nhiều.
“Ba Tư Đằng, kẻ hèn nhát nhà ngươi!” Bỉ Mông thú tiếp tục rống lên: “Ngươi không xứng đáng làm đối thủ của ta!”
Sở Thiên hiểu tên Bỉ Mông thú này tại sao lại căng thẳng như vậy, thì ra vị này cùng Ba Tư Đằng là kình địch, hơn nữa thực lực không thua kém nhau bao nhiêu, nếu Ba Tư Đằng bị Sa Khắc đả bại, vậy nói rõ tên này cũng không bằng Sa Khắc!
Lảo đảo người, Ba Tư Đằng đứng dậy, lắc lư chiếc đầu, sau khi tỉnh táo rồi quát: “Cuồng hóa!”
Thân thể Ba Tư Đằng bắt đầu vang lên tiếng ầm ầm như sấm dậy, xương cốt bắt đầu kéo dài ra, cơ thịt càng cường tráng, trong chớp mắt, thân thể của Ba Tư Đằng đã to gấp đôi, còn chiếc đoản khố duy nhất trên thân hắn, cũng bị căng đến muốn nứt toác ra.
Sở Thiên nheo mắt lại, cuồng hóa của Thú tộc tuy để lại rất nhiều hậu chứng, nhưng uy lực lại không thể nghi ngờ, “Bệ hạ, quy tắc quyết đầu chỉ là đấu sức, tù trưởng Ba Tư Đằng sử dụng cường hóa, có phải đã vi phạm quy tắc không?”
“Ha ha,” Tra Lý cười, hắn cũng không nói rõ được vấn đề này, cũng không tiện nói đỡ cho Ba Tư Đằng.
Trinh Đức nói: “Điện hạ, sau khi cuồng hóa, Ba Tư Đằng sử dụng cũng chỉ là sử dụng sức lực thôi, đúng không? Ha ha, đây hoàn toàn không thể tính là vi phạm quy tắc được chứ?”
Sở Thiên nhún vai, cười như không có chuyện gì: “Vậy thì để quyết đấu tiếp tục đi, có điều, ta hi vọng Thánh Nữ chuẩn bị các Tế Tự giỏi trước đi!”
Đôi mắt đỏ lựng quét qua Sa Khắc, diện mạo hung dữ của Ba Tư Đằng lần nữa lại xông lên.
“Mẹ tôi ơi! Tên này có thể biến lớn!” Sa Khắc nuốt mạnh một ngụm nước miếng, hoan hỉ nói: “Ta vừa rồi còn lo ắn không đủ! Ha ha, lần này đủ rồi!”
Nói rồi, Sa Khắc nhảy lên, mỗi tay nắm một chiếc sừng của Ba Tư Đằng, sau đó kéo mạnh về sau.
Khi Sa Khắc chạm đất lần nữa, hai tay hắn giơ cao, thân thể sau khi cường hóa của Ba Tư Đằng bị hắn giơ ngược lên trời.
“Gầm! Gầm!” Trong miệng Ba Tư Đằng phát ra một tiếng rống cổ quái, nhưng bất luận hắn giãy dụa thế nào, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Sa Khắc. Cho dù đã cuồng hóa, sức lực của Ba Tư Đằng vẫn còn kém xa Sa Khắc.
Ầm! Ba Tư Đằng một lần nữa lại bị quật ngã xuống mặt lôi đài.
“Ha ha, trước khi nướng phải hoạt động một chút! Như vậy ăn càng ngon!” Sa Khắc cười hăng hắc bước tới trước mặt Ba Tư Đằng, cuộn tay chân hắn lại thành một quả cầu thịt lớn.
Tóm lấy dây lưng trên đoản khố của Ba Tư Đằng, Sa Khắc dùng sức nhấc lên, sau đó quăng tù trưởng Ngưu Đầu nhân như quăng chùy lên trên trời.
Vụt! Vụt! Sa Khắc chơi rất vui vẻ, quả cầu thịt bị hắn tung lên tung xuống, nhìn rất đẹp mắt.
Thú nhân xung quanh đã không biết nên làm gì, đường đường là tù trưởng thú tộc, đệ nhất mãnh tướng dưới tay Thú Vương Tra Lý, vậy mà bị người khác biến thành đồ chơi, hơn nữa lại chơi rất vui vẻ.
“Bựt!” Có lẽ nhạc cực sinh bi (vui quá hóa buồn), cũng có thể là Ba Tư Đằng không mua nổi một dây lưng tốt, dù gì Sa Khắc đã phát hiện thứ đồ chơi kiêm đồ ăn trong tay mình đã biến mất, mà nguyên nhân là dây lưng của Ba Tư Đằng đã bị đứt mất.
Nhìn theo bóng Ba Tư Đằng biến mất trên bầu trời, Sa Khắc vẫy chiếc dây lưng đứt đoạn trong tay lên, hét lớn: “Ngươi quay lại đây! Ta còn chưa ăn ngươi mà!”
Thứ hồi đáp lại Sa Khắc, chỉ có một chiếc đoản khố từ trên bầu trời chầm chậm rơi xuống…
“Phế vật!” Thú Vương Tra Lý đập mạnh vào ghế, tức giận mắng: “Tôn nghiêm của Thú tộc đều bị hủy sạch trong tay tên phế vật này rồi!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên sắp không chịu được cười phá lên, Ba Tư Đằng quả thực đáng thương, bị đánh bại không có gì, nhưng lại trần truồng bay đi trước mắt mấy vạn người thì không được hay rồi.
Sa Khắc vẫn còn đang buồn bã, lúc này tên Bỉ Mông thú vừa rồi còn kêu gào hống hách bỗng nhảy lên lôi đài, quát: “Tiểu tử, ngươi đánh bại Ba Tư Đằng chẳng đáng là gì, có giỏi thì đánh với ta một trận!”
Lại thêm một người không có mắt nữa, Sở Thiên nheo mắt cười, “Bệ hạ, người xem…”
Ba Tư Đằng đã khiến cho thú nhân mất hết thể diện, Tra Lý đang buồn vì không biết gỡ lại thế nào, bèn nói: “Người đáng được kính trọng nhất trên đại thảo nguyên chính là dũng sĩ, ta sẽ không cự tuyệt yêu cầu của một dũng sĩ đưa ra!”
“Ta cũng sẽ không cự tuyệt!” Sở Thiên nói: “Vậy thì họ vẫn theo quy tắc đấu sức để quyết đấu đi!”
Tra Lý gật đầu đồng ý.
Bỉ Mông Thú sau khi nghe xong quy tắc, chậm rãi bước về Sa Khắc, tình hình Ba Tư Đằng vừa rồi, khiến hắn cẩn thận hơn rất nhiều.
“Cút ngay! Ngươi không ngon!” Sa Khắc quét mắt về Bỉ Mông thú có bộ lông bẩn thỉu, oán trách nói: “Nhiều lông quá rồi, không xử lý được!”
Bỉ Mông thú không cách nào giữ được trạng thái cẩn thận nữa, rống lớn một tiếng rồi xông lên.
Kết quả không ngoài dự liệu, sau một tiếng soạt Bỉ Mông thú cũng bị bay đi. Có điều trước khi biến mất, hắn vẫn hét lớn một tiếng: “Tiểu tử ngươi đợi đó, lão tử lập tức quay lại…”
Tiếp đó, Sư tộc, Tượng tộc, thậm chí có cả Khoa Đa tộc, những chủng tộc có sức lực nhất trên đại thảo nguyên đều bị Sa Khắc ném ngã hết một lượt.
Khi một cánh dơi lớn bị Sa Khắc kéo một cái rơi từ trên không xuống, Thú Vương Tra Lý đã đứng dậy, chậm rãi tháo bỏ vương miện của mình.
“Bệ hạ, ngài muốn đích thân ra tay sao?” Trinh Đức vội nói.
Tra Lý không còn lựa chọn nào khác, sức mạnh là tượng trưng của Thú tộc, nhưng hiện tại, lại có một con người có sức mạnh vượt bậc, là sở trường của thú tộc, sỉ nhục mạnh mẽ đến thú nhân trên đại thảo nguyên, nếu Tra Lý không ra tay, e rằng cả Thú tộc sẽ không còn thể diện để đối diện với những chủng tộc khác trên đại lục nữa.
“Bệ hạ, quyết đầu lần này chỉ là một trò chơi!” Sở Thiên cũng cuống lên, có điều không phải là hắn sợ Sa Khắc bị đánh bại, mà là lo lắng, Thú Vương Tra Lý cũng bị Sa Khắc ném bay mất, vậy thì làm thế nào?
Nếu luận toàn bộ thực lực, có lẽ Ba Tư Đằng khi được dùng đấu khí sẽ có thể giết được Sa Khắc, nhưng hiện tại chỉ đấu sức, vậy thì cho dù là Thú Vương Tra Lý lên đó cũng không có ích gì!
Tra Lý không trả lời câu hỏi của Sở Thiên, mà vứt bỏ cả vương bào trên người, sau đó chỉ mặc một nhuyễn giáp sát người đi lên lôi đài.
“Gầm! Gào! Thú Vương tất thắng!” Các thú nhân bắt đầu hoan hô như sấm dậy, nhưng Thánh Nữ Trinh Đức lại cau mày chặt lại.
Sở Thiên biến sắc mặt, vội chạy đến trước mặt Tra Lý nói: “Bệ hạ, Sa Khắc tuyệt đối không phải là đối thủ của ngài! Chúng ta nhận thua rồi!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nếu Thú Vương lại bị Sa Khắc đánh bại, vậy thì chính là nói với toàn đại lục, sức mạnh của Thú tộc không bằng một con người, thú nhân coi danh dự mình là tính mạng sẽ có phản ứng gì, vậy thì chỉ có Sáng Thế Thần mới biết.
“Bệ hạ…” Một tiếng hét lớn vang lên từ phía xa. Thì ra là Bỉ Mông thú vừa rồi bị Sa Khắc ném bay đã lại chạy về.
Phía sau Bỉ Mông thú, còn có thêm bốn chiếc xe kéo lớn được che kín vải, dùng xích sắt nối lại với nhau.
“Bệ hạ! Để ta đọ sức với tên ngốc này một lần nữa!” Bỉ Mông thú lớn tiếng hét: “Bỉ Mông thú chúng ta không thể chấp nhận sự sỉ nhục này!”
Nhìn thoáng qua chiếc xe chậm rãi chạy tới, Tra Lý biến sắc mặt, quát: “Bọn họ sao lại tới đây!?”
“Điều này…” Bỉ Mông thú sắc mặt khó coi, do dự nói: “Bệ hạ, cũng chỉ họ mới có thể đối phó được tên ngốc tử này.”
“Khốn kiếp!” Tra lý mắng lớn: “Trong mắt ngươi còn có danh dự của Thú tộc không!? Lại dám dùng ma thú để đối phó với một con người bình thường!”
Bỉ Mông thú cãi lại: “Nhưng Phất Lạp Địch Nặc không có quy định, đối thủ không thể là ma thú!” Nói rồi, Bỉ Mông thú chỉ vào xe kéo đằng sau. “Hơn nữa họ cũng được tính là tộc nhân của ta!”
Bốp! Tra Lý tát mạnh vào mặt của Bỉ Mông thú, tức giận nói: “Thương thế của họ còn chưa khỏi, vốn không thể tác chiến! Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết họ sao!?”
Bỉ Mông thú cắn răng thật mạnh nói: “Thú tộc chúng ta không thể bại dưới tay một con người được! Bệ hạ, xin để họ xuất chiến đi!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt cười, một nụ cười rất tà ác, tộc nhân của Bỉ Mông, hơn nữa còn bị thương, con mẹ nó! Hoàng Kim Bỉ Mông cự thú, lão tử đợi các ngươi rất lâu rồi.
“Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngươi muốn làm gì?” Trinh Đức bước đến bên cạnh Sở Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Ta có một dự cảm vô cùng xấu!”
Chẳng lẽ nha đầu này có thể đoán ra, lão tử muốn lừa lấy bốn tên này? Cảm giác của Sở Thiên với Trinh Đức lại cổ quái hơn rất nhiều.
“Thánh Nữ cũng không biết chuyện thế nào. Ta làm sao biết được?” Sở Thiên xoay người, không để ý đến Trinh Đức nữa.
Bước tới trước mặt Tra Lý, Sở Thiên nói: “Bệ hạ, Sa Khắc tuyệt đối không phải là đối thủ của ngài, ta tuyệt đối không đồng ý hắn động thủ với ngài, có điều…” Sở Thiên liếc mắt nhìn bốn chiếc xe, cười nói: “Những người khác có thể thử, bất luận là thú nhân hay là ma thú, ta đều chấp nhận!”
Tra Lý nhìn Sa Khắc một cái, hắn cũng không có lòng tin dựa vào sức lực có thể đánh thắng ngốc tử này, “Nếu như điện hạ đã nói vậy, thì để họ xuất chiến đi!”
Bỉ Mông thú mừng rỡ, “Đa tạ bệ hạ!”
Dứt lời, Bỉ Mông thú vẫy tay, vải bạt che trên những chiếc xe đó tuột xuống, xao xao, tiếng xích sắt trên xe phát ra âm thanh chói tai.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Xích Diễm hạ thủ đúng thật là độc! Sở Thiên trong lòng thầm than. Trên xe quả nhiên là bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông, có điều, bộ lông vốn màu vàng kim của chúng đều bị cháy xém, trên người đầy thương tích, có điều những thứ này không quan trọng.
Sở Thiên vốn cho rằng những chiếc xích sắt là để nối xe kéo, hiện tại hắn mới nhìn rõ, sợi xích đó lại xuyên qua thân thể của bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông! Hai đầu xích lần lượt xuyên từ ngực con Bỉ Mông đầu tiên, rồi xuyên ra lưng của con Bỉ Mông thứ tư, hai bên còn có một đoạn bẻ cong xuống đất. Hơn nữa, ánh sáng màu đỏ lửa hiện trên xích sắt đã biểu thị, nó là pháp vật ma pháp của Cự Long cấp chín đỉnh phong, ngoài ma thú cấp mười, không ai có thể gỡ nó xuống!
truyện copy từ tunghoanh.com
Hoàng Kim Bỉ Mông quằn quại nằm trên xe, chiếc xích sắt xuyên qua vai của chúng, cơ hồ giống như một xâu thịt, khóa chặt chúng lại với nhau.
“Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, đây là…”
Tra Lý muốn giải thích cho Sở Thiên một chút, nhưng Sở đại thiếu gia lại nheo mắt lại, cười lời trước: “Ha ha, họ là Hoàng Kim Bỉ Mông, ma thú cấp tám! Uhm… Nếu như họ đã bị khóa chặt với nhau rồi, vậy thì tính như một con đi, đồng thời quyết đấu cùng Sa Khắc!”
Thái độ khoa trương của Sở Thiên khiến Tra Lý có chút tức giận, “Hừ! Nếu như điện hạ đã nói vậy, A Đại! Các ngươi đứng dậy!”
Đợi bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông gượng gạo đứng lên, Tra Lý hấp hé nhìn Sở Thiên, “Điện hạ, có thể bắt đầu rồi chứ?”
Bỉ Mông cự thú? Sở Thiên trề môi, nghĩ thầm: còn kém xa với Kim Cương của lão tử!
Vóc người của bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông rất cao, đến khoảng ba, bốn mươi thước, nhưng so với Kim Cương của nhà Sở Thiên, vẫn là chênh lệch của một đứa trẻ và một người trưởng thành.
“Bệ hạ! Ngài tìm bọn ta làm gì?” Một con Hoàng Kim Bỉ Mông đứng đầu tiên hỏi.
Tra Lý chỉ về lôi đài, phía Sa Khắc còn đang đau khổ vì mỹ thực chạy mất, nói: “Ta biết các ngươi thương thế chưa khỏi, có điều, sức lực của người này đã vượt quá tất cả dũng sĩ của đại thảo nguyên, ta hi vọng các ngươi có thể đánh bại hắn!”
Nhĩn kỹ chiếc xích sắt trên người bốn con Bỉ Mông, Sở Thiên nheo mắt cười, không biết Xích Diễm là cố ý hay là vô tình, chiếc xích sắt đó, lại xuyên qua từ xương bả vai của Hoàng Kim Bỉ Mông, là một bác sỹ thú y, Sở Thiên rất rõ, thương thể này tuyệt đối sẽ giảm đi một nửa sức mạnh của ma thú!
Đám Bỉ Mông chỉ còn lại ba phần sức lực, e rằng ngay cả Hãn Mã cũng không sánh được nữa, nghĩ đến đây, Sở Thiên hét lớn: “Sa Khắc, chơi cùng bốn tên này một lát!”
Sa Khắc ngẩng đầu, cuối cùng cũng chú ý đến sự xuất hiện của bốn con Bỉ Mông, “Cao thủ, chúng lớn quá, ta không ăn nổi!”
Sở Thiên chạy đến cạnh Sa Khắc, đập mạnh hắn một cái, cười mắng: “Ta là để ngươi đấu sức với chúng, không phải là ăn chúng!”
Nói rồi, Sở Thiên lại nhỏ tiếng thì thầm: “Nhìn thấy chiếc xích trên người họ không?”
Sa Khắc gật đầu, chiếc xích trên người Hoàng Kim Bỉ Mông rất rõ ràng, dài dài, xuyên qua vai trái của bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông, ngoài ra còn có một đoạn rơi bên ngoài.
“Nhớ lấy, đợi lát nữa dùng đoạn xích thừa ra, xuyên vào vai còn lại của chúng!” Dứt lời, Sở Thiên xấu xa cười trở về bên cạnh Tra Lý, “Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi!”
Hoàng Kim Bỉ Mông dù gì cũng đã trải qua trăm trận chiến, vừa bắt đầu, toàn bộ chúng đã nhấc chiếc chân lớn lên, sau đó cùng đạp thẳng về phía Sa Khắc!
Ầm!
Lôi đài bị dẫm sập, nhưng thân ảnh nhỏ bé của Sa Khắc lại nhanh nhẹn tóm lấy đuôi của con Bỉ Mông đầu tiên, sau đó thuận theo chân Bỉ Mông bò lên trên.
“Hắn ở trên người ta, mau bắt hắn!” Con Bỉ Mông đầu tiên hét.
Ba con Bỉ Mông còn lại cũng muốn giúp huynh đệ của mình, nhưng vì chiếc xích sắt, tay của chúng không nhấc lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sa Khắc bò lên vai trái của con Bỉ Mông thứ nhất.
Tóm lấy chiếc xích còn to hơn mình đang thõng ra bên ngoài, Sa Khắc giằng lấy sợi xích, xoay mấy vòng rồi, ném chiếc xích sang vai phải của con Bỉ Mông thứ nhất.
Chiếc xích được tạo thành bởi ma pháp huyễn hóa của Xích Diễm, cộng thêm sức mạnh của Sa Khắc, uy lực của nó không hề thấp hơn uy lực của Kiếm Thần.
“Á!” Hoàng Kim Bỉ Mông kêu thảm một tiếng, sau đó nằm mềm nhũn dưới đất, xương bả vai hai bên đều bị xuyên qua, vậy đốt sống liền với hai xương bả vai cũng tự nhiên không thể động đậy, không có sức mạnh của cột sống, cho dù là thần cũng không đứng dậy được!
Sa Khắc như thể tiếp tục, con thứ hai, con thứ ba, con Bỉ Mông thứ tư cũng bị xuyên qua như vậy.
Cứ như vậy, bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông cự thú đều bị tê liệt, hơn nữa do sức mạnh ma pháp của Xích Diễm, Thú tộc không có người nào có thể chữa khỏi cho chúng!
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt lại, cười ha hả bước tới phía Thú Vương Tra Lý…