Dị Giới Thú Y Chương 2 04: Kinh biến

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 204: Kinh biến
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm



Nhìn bóng ảnh trên mặt nước, Sở Thiên sững người không nói được lời nào.

Lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc không những thiêu đốt cơ thể, hơn nữa còn thiêu đốt tiềm lực sống, may mà máu Long Hoàng mang đến cho Sở Thiên một sinh mệnh lâu dài, nếu không phải trên người hắn có tuổi thọ trên nghìn năm, e rằng hiện tại Sở Thiên ngay đến cả xương cốt cũng không còn nữa rồi.

Nhưng chính như vậy, tiềm lực sống của Sở Thiên hầu như đã hao kiệt, khiến hắn trong chớp mắt đã trải qua nghìn năm, biến thành một ông già mạng sống như ngọn nến trước gió.

Run rẩy giơ tay lên, Sở Thiên nhìn làn da nhăn nheo già nua, sau đó cười khổ, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử còn sống được mấy ngày?”



“Gia gia, người làm sao vậy?” La Tân buông Sở Thiên ra hỏi.

Gia gia? Sở Thiên liếc nhìn mái tóc bạc của mình, e rằng hiện tại hắn thật xứng với cách xưng hô này.

“La Tân, ta không phải là người ngươi tìm, ta là Phất Lạp Địch Nặc!” Sở Thiên buồn bã nói.

“Không thế nào, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ trẻ hơn người nhiều.” La Tân thò tay lấy bức họa trong lòng ra, chỉ cho Sở Thiên nói: ‘Người xem, người và người trong bức họa giống nhau như đúc.”

Đón lấy bức họa, Sở Thiên tỉ mỉ nhìn, mái tóc bạc ngang vai, khuôn mặt già nua, những thứ này đều không khác với hắn, thứ khác nhau duy nhất, cũng chỉ là khí chất của hai người. Sở Thiên hiện tại mặt đầy chán nản, còn người trong bức họa, lại nghiêm trang thần bí, mang theo một sức mạnh thách thức với cả thiên hạ chúng sinh.

Lúc này, Sở Thiên đã không còn tâm trạng để lừa phỉnh La Tân, cúi đầu xuống, Sở Thiên giải thích: “Ta bị Hỏa hệ lãnh vực thiêu đốt tiềm lực sống, mới biến thành như vậy, không tin thì cứ hỏi đệ đệ của ta.” Dứt lời, Sở Thiên chỉ vào Mặc Phỉ Đặc.

La Tân nhìn Mặc Phỉ Đặc, sau đó nghi ngờ hỏi: “Người đúng là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ? Ài, vậy làm thế nào…”

Suy nghĩ một lát, La Tân hai mắt chợt sáng, nói: “Điện hạ, lúc trước người nói, ngươi có thể giúp ta giải cấm chế!”

“Đúng, hiện tại ta cũng có thể.” Sở Thiên gật đầu nói.

“Ha ha, vậy thì đúng rồi!” La Tân chỉ vào bức họa cười nói : “Gia gia ta trước khi mất đã nói, chỉ có người trong bức họa này mới có thể giải cấm chế cho ta, nói như vậy, điện hạ người chính là người ta cần tìm!”

Sở Thiên lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, ta không…”

“Không! Chính là người!” La Tân phấn chấn nói, “Giống với bức họa, lại có thể giải được cấm chế trên người ta, gia gia muốn ta tìm chính là người như vậy, chính là người, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!”

“Vậy thì cứ coi là ta đi!” Thân thể ngày càng suy nhược, Sở Thiên đã không có đủ nhẫn nại để tranh biện với La Tân, hiện tại điều hắn quan tâm là, bản thân còn sống được bao lâu nữa!

“Ha ha, tốt quá.”

La Tân ngẩng mặt nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Gia gia, ta đã tìm được người đó rồi, người có thể yên tâm rồi.”

Dứt lời, La Tân nhìn bốn phía mặt biển vô bờ, sau đó nói với Mặc Phỉ Đặc: “Đệ đệ, ngươi có thể nhắm mắt lại, và bịt tai vào không?”

“Không! Không có ý tứ!” Tính khí trẻ con của Mặc Phỉ Đặc lại phát tác.

“La Tân, ngươi muốn làm gì?” Sở Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Ồ, gia gia ta có chút đồ muốn cho người xem, nhưng chỉ có thể cho một mình người xem thôi.” La Tân gượng gạo nói.

Sở Thiên dặn dò: “Mặc Phỉ Đặc, ngươi cứ làm theo lời La Tân trước đi!”

Đợi Mặc Phỉ Đặc bịt tai quay người đi, Sở Thiên xòe tay ra nói: “Thứ gì, đưa ta đi!”

“Chờ một chút!”

Trên người La Tân phát ra một ánh sáng màu xanh nước biển, chụp mình và Sở Thiên lại.

Làm xong mọi thứ rồi, La Tân lấy một thủy tinh trong suốt đưa cho Sở Thiên, “Gia gia nói, người nhìn thấy cái này rồi sẽ hiểu.”

Sở Thiên cầm lấy thủy tinh, nhìn ngắm khắp lượt, sau đó cau mày thầm chửi, hiểu cái con khỉ! Lão tử đã sống không được bao lâu nữa, làm gì có thời gian mà nghiên cứu cái thứ này.

Thấy Sở Thiên cầm thủy tinh không nhúc nhích, La Tân kinh ngạc nói: “Điện hạ, sao người không xem?”

“Không phải ta đang xem đây sao?” Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
truyện copy từ tunghoanh.com
La Tân sững người lại, nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ điện hạ không biết dùng cái này sao?”

“Vật này còn cách dùng khác sao?” Sở Thiên đưa thủy tinh trả lại cho La Tân, nói: “Ngươi dùng thử ta xem.”

“Được, người chờ một chút.”

Dứt lời, La Tân dồn ánh sáng màu xanh nước biển vào thủy tinh, tiếp sau đó, không khí trước mắt Sở Thiên bỗng động sóng, một hình ảnh rộng xuất hiện trước mắt.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên tuy tâm trạng đang chán nản, nhưng hắn vẫn bị thu hút bởi hình ảnh trước mắt.

Trong một cung điện tinh tế trang nhã, bốn phía được gội rửa trong thứ ánh sáng thánh khiết ôn hòa. Nhưng tại tầng cao tháp chính giữa cung điện, có hai người đang giằng co nhau.

Chỉ vào thân ảnh gầy gò thẳng mắt Sở Thiên, La Tân giải thích: “Đây là gia gia ta khi còn trẻ.”

Lãnh khốc, tàn bạo, hai khí chất vốn không liên quan gì, lại dung hợp một cách kỳ lạ trên người gia gia của La Tân, khóe mắt chuyển động, một thứ áp lực tràn ngập máu tanh khiến Sở Thiên cơ hồ đứng không vững.

Thật lợi hại! Sở Thiên chợt rùng mình trong lòng, cho dù là ở trên người Mạch Khẳng Tích, Lạp Hi Đức hay Địch Á Lạc, hắn cũng chưa từng bị chịu áp lực như thế này.

Ngẩng mặt lên trời rít một tiếng, thân ảnh gầy gò ấy đã động đậy.

Bấm tay, xuất trảo, quét ngang!

Ngay sau đó, cả một cung điện đã biến mất.

Lúc này, một thân ảnh mặc đồ trắng đối lưng với Sở Thiên xoay người lại, diện mạo của hắn, chính là bộ dạng của Sở Thiên hiện tại!

Hai ngươi nói với nhau vài câu, sau đó, “Sở Thiên” trong kính tượng lắc đầu.

Bóng trắng chớp động, khi Sở Thiên còn chưa nhìn rõ, hình ảnh đã lại chuyển sang một tình cảnh khác.

Gia gia của La Tân, cơ thể bị chặt làm hai đoạn, máu đỏ tươi bắn khắp vùng đất trắng phau, đống đổ nát của một cung điện, cũng đều bị nhuộm đỏ.

Hình ảnh biến đổi.

Một đoạn thân thể của gia gia La tân, bị rơi vào trong mặt biển.

Bỗng nhiên, một thân ảnh lại bò dậy từ trên mặt biển, lết thân thể đầy thương tích của mình đến bên cạnh gia gia La Tân. Sau đó nhặt đoạn thân thể đó, điên cuồng cười một trận…

Hình ảnh đã kết thúc, La Tân thu lại thủy tinh, sau đó hỏi: “Điện hạ, người đã hiểu chưa?”

Hiểu cái con khỉ? Sở Thiên chửi thầm một câu.

“La Tân, gia gia ngươi chính là chết như vậy à?” Sở Thiên hỏi.

“Không, gia gia ta chết vì hao tận tiềm lực sống, chết rất bình thường.” La Tân nói.

Sở Thiên thấy làm lạ, bèn hỏi: “Nhưng vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy gia gia ngươi bị chặt làm đôi.”

“Ha ha,” La Tân cười, “Dựa vào thực lực của gia gia ta, cho dù chỉ có một nửa cơ thể cũng có thể sống tiếp.”

La Tân tiếp tục nói: “Gia gia ta khi thu dưỡng ta, chính là chỉ có một nửa thân trên, có điều ông dùng sức mạnh huyễn hóa tạo ra cả thân thể.”

Sở Thiên nghĩ đến Lạp Hi Đức, cũng tự nhiên hiểu được.

Sở Thiên lại hỏi: “Ngươi biết vừa rồi là ý gì không?”

La Tân lắc đầu, nói: “Gia gia không chịu nói cho ta biết, ông nói người sẽ hiểu.”

“Được rồi, chuyện gia gia giao phó cho ta đã làm xong.” La Tân nhìn Sở Thiên cười: “Điện hạ, lời người nói lúc trước còn tính không? Ta muốn làm thủ tịch trù sư của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc.”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên trong lòng hoan hỉ, có điều nhanh chóng ảm đạm lại. Đối với một lão già không biết có thể sống được bao lâu mà nói, cho dù Sáng Thế Thần có làm thủ hạ cho hắn,vậy thì cũng chẳng vui lên được.

Sau khi La Tân triệt bỏ hoàn toàn quầng sáng, Sở Thiên gọi Mặc Phỉ Đặc.

Ba người ngồi lại cùng nhau, Sở đại thiếu… Ách… Là Sở lão thái gia bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để sống tiếp. “La Tân, Mặc Phỉ Đặc, hai người biết cách nào để khôi phục lại tiềm lực sống thì nói ra hết đi!”

“Ca ca,”Mặc Phỉ Đặc cúi thấp đầu, dường như nhận sai nói: “Không ích gì đâu, tiềm lực sống của ca ca ngươi đã bị hao kiệt rồi, với thương tổn này, cho dù là dùng thời gian nghịch lưu trong lãnh vực của Long Hoàng, cũng chỉ có thể khiến ngoại hình của ngươi khôi phục lại bộ dạng ban đầu, nhưng tiềm lực sống lại không thể nào khôi phục lại được.”

“Con mẹ nó, chẳng lẽ lão tử thật sự sắp chết rồi sao!?” Sở Thiên tức giận mắng.

“Điện hạ, cũng không phải không có cách, nhưng mà rất khó!” La Tân nói.

“Nói mau!” Sở Thiên túm lấy cổ áo của La Tân nói.

La Tân bị bộ dạng hung ác của Sở Thiên dọa cho ngã ngửa, giãy dụa nói: “Ta nói, ta nói, điện hạ thả ta ra trước…”

Sở Thiên buông La Tân ra, sau đó trân trân nhìn hắn.

La Tân cúi thấp đầu, nói: “Tiềm lực sống của điện hạ người không cách nào tự mình khôi phục, nhưng có thể bổ sung từ chỗ khác.”

“Bổ sung thế nào?” Sở Thiên vội nói.

La Tân nói: “Theo ta được biết, Sinh Mệnh Tinh Hoa của Tinh Linh tộc có thể !”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên nheo mắt cười, tính lại thời gian, Sinh Mệnh Tinh Hoa mà Tinh Linh tộc nợ hắn cũng sắp được chuẩn bị xong rồi.

“Nhưng hiện tại Tinh Linh tộc đang phục quốc, e rằng không có thời gian để lấy Sinh Mệnh Tinh Hoa!” La Tân tiếp tục nói: “Một cách khác là, tìm được một trong năm vị thượng cổ ma thú ---- Đức Khố Lạp!”

“Đức Khố Lạp?” Sở Thiên tò mò hỏi: “Tìm hắn làm gì?”

La Tân nói: “Thượng cổ ngũ đại ma thú, Mạch Khẳng Tích nắm bắt không gian, Lạp Hi Đức điều khiển thời gian, còn lãnh vực của Đức Khố Lạp, chính là không chế tiềm lực sống!”

Đức Khố Lạp từ khi đi quyết đấu sinh tử, hiện tại vẫn không biết tin tức, nhưng Sở Thiên nghĩ đền người vợ Chu Lệ Á của mình, lần trước Chu Lệ Á hút hết tiềm lực sống của Phi Long cấp mười, nói không chừng, cũng có thể giúp được chút gì đó.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên tâm trạng đã tốt hơn, cười hỏi: “Thượng cổ ngũ đại ma thú mà ngươi nói, hai người còn lại là ai!”

“Thứ tư là Ma Căn nắm bắt nguyên tố, nghe nói hắn có thể thao túng tất cả nguyên tố ma pháp.”

La Tân chợt thấp giọng, nhỏ tiếng nói: “Người cuối cùng, là thần bí nhất trong ngũ đại ma thú, cơ hồ rất ít người đã nhìn thấy được chân diện mục của hắn, cũng không ai biết thuộc tính lãnh vực của hắn…”

“Ô?” Sở Thiên nheo mắt lại, hỏi: “Hắn tên là gì?”

La Tân trịnh trọng nói: “Địa Huyệt Chu Vương, A Tư Nặc!”

Sở Thiên tặc lưỡi, sau đó, ôm bụng cười lớn, “Ha ha ha ha ha…”

A Tư Nặc cũng là thượng cổ ngũ đại ma thú? Sở Thiên cười đến đau cả bụng.

Thần bí nhất? E rằng là A Tư Nặc cả ngày chỉ biết ngủ, kết quả bị người ta hiểu lầm. Không ai biết thực lực của hắn? Vậy chắc chắn là tên tiểu tử này lười đi đánh nhau với người ta.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên có chút tức giận, A Tư Nặc làm ăn kiểu gì vậy? Lão tử đã gặp được Mạch Khẳng Tích rồi, nhưng hắn thì chẳng có tin tức gì. Chẳng lẽ lại ở đâu ngủ khì rồi? Khốn kiếp? Phải kêu AK47 dạy dỗ hắn một trận nên thân mới được!

“Điện hạ, người cười gì vậy?” La Tân không hiểu hỏi.

Sở Thiên thu lại nụ cười, nói: “Có cơ hội, ta để ngươi gặp A Tư Nặc thần bí nhất, nếu ngươi thích, đánh một trận với hắn cũng được.”

“A?” La Tân lập tức căng thẳng.

“Không sao!” Sở Thiên xua tay, nheo mắt cười: “A Tư Nặc, là rể của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc chúng ta!”

………………………….

La Tân đã trở thành thủ hạ, Sở Thiên cũng không khách khí sử dụng hắn.

Thu gom hết thi thể của các ma thú trên mặt biển lại, sau đó Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc ngồi lên đầu một thi thể lớn.

La Tân ở phần đuôi ma thú, dùng ánh sáng màu xanh nước biển của hắn đẩy thi thể trôi đi, mấy người như được tăng thêm Phong hệ ma pháp, lao như bay về phía Tây --- bờ Đông Hải của đại lục !

Có thể là sức mạnh của La Tân quá ghê gớm, cũng có thể là thi thể của ma thú đã bị lãnh vực của Mặc Phỉ Đặc tàn phá, trên đường đi, thi thể Sở Thiên đang ngồi không ngừng bị tổn hại. Còn chưa đợi họ nhìn thấy đại lục, thi thể ma thú trong không gian giới chỉ bị họ dùng sạch rồi.

Không còn thi thể, điều này vẫn chưa làm khó được Sở Thiên, bởi vì hắn còn có người!

“Wow! La Tân, ngươi nhanh thật đấy!”

La Tân cõng Sở Thiên chạy trên mặt nước. Mặc Phỉ Đặc trên lưng Sở Thiên lại hô lớn lên.

Nhìn đôi chân của La Tân thoăn thoắt trên mặt nước như đi trên bình địa, Sở Thiên không cầm được thầm ca ngợi một câu.

Bỗng nhiên, trên mặt biển phía xa Sở Thiên xuất hiện một điểm đen. Thế là bèn vỗ vai La Tân nói: “Nhìn bên kia có phải là có thuyền không?”

La Tân ngừng lại, đứng trên mặt nước, dồn ánh sáng màu xanh da trời vào đôi mắt.

“Ông chủ, đúng là có thuyền.” Sau khi được Sở Thiên dạy dỗ, La Tân cũng học được cách xưng hô chính xác. “Nhưng mà… Con thuyền đó rất kỳ lạ.”

“Qua đó xem xem!”

Một chiếc thuyền lớn như một thành bảo trên mặt nước xuất hiện trước mắt Sở Thiên, trên thuyền không có buồm, nhưng nó chỉ dựa vào bánh chèo hai bên mà có thể lao trên mặt nước với tốc độ kinh hồn rồi.

Từ đầu đến đuổi thuyền, còn có hai bên khoang thuyền, đặt đầy các khẩu pháo ma pháp.

Mặc dù Sở Thiên rất ít tiếp xúc với các biển của đại lục Huyễn Thú, nhưng hắn có thể nhận ra, chiếc thuyền trước mắt, tuyệt đối mạnh hơn so với chiến hạm của hải quân Khải Tát!

Nhìn thấy bức tượng đầu rắn trên đầu thuyền, Sở Thiên nheo mắt lại. “La Tân, chúng ta vòng qua xem.”

“Ông chủ, sao vậy?” La Tân hỏi: “Chúng ta không phải định đáp lên thuyền này về nước chứ?”

“Đây là chiến hạm của Thiên Hải Quốc!” Sở Thiên lạnh lùng nói.

Tuy Sở Thiên hiện tại hình dạng đã thay đổi nhiều, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm trèo lên chiến hạm Thiên Hải Quốc, kẻ địch lớn nhất của phía Đông Khải Tát.

Lúc này, lại có thể mấy chục chiến hạm giống như vậy xuất hiện trên mặt biển, Sở Thiên chợt biến sắc mặt, thầm nghĩ: Khải Tát gặp phiền phức rồi!

“La Tân, chúng ta đi dưới nước!” Mấy người Sở Thiên quyết định đi dưới mặt biển, nên lặn xuống nước.

Mười ngày, đúng mười ngày, Sở Thiên cuối cùng đã nhìn thấy đất liền.

Cảm tạ lịch đại tiên hoàng Khải Tát, nếu không phải họ mở rộng lãnh thổ cho Khải Tát, vậy thì Sở Thiên sẽ không thể tùy ý đặt chân lên đất liền rồi, đây chính là lãnh thổ của Khải Tát rồi.

Không kinh động đến quan chức của địa phương, Sở Thiên trực tiếp lệnh cho La Tân cõng mình chạy thẳng hướng thành Bàng Bối, một mặt, Sở Thiên gấp vì chữa trị cho cơ thể của mình, mặt khác, với bộ dạng này của Sở Thiên, cho dù hắn nói vói quan địa phương, lão tử là hữu tướng của các ngươi, vậy e rằng cũng chẳng ai tin.

Thành Bàng Bối.

Sở Thiên nhìn thấy phủ công tước của mình, mắt nheo lại.

Phủ công trước ồn ào náo nhiệt ngày trước, lúc này lại có chút tiêu điều, các bộc nhân ở trước cửa cũng có chút mất tinh thần.

“La Tân, ngươi và Mặc Phỉ Đặc ở bên ngoài đợi ta!” Sở Thiên nói xong, sử dụng thuật ẩn thân bước vào nhà của mình.

Trong phủ cũng là một đống điêu tàn, điều này khiến Sở Thiên cau chặt mày lại.

Đi xuống mật thất, Ba Bác Tát đang bận bịu trên bàn thí nghiệm.

“Ba Bác Tát!” Sở Thiên giải trừ thuật ẩn thân, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta trở về rồi.”

“Ông chủ!” Ba Bác Tát chợt ngẩng đầu lên, xoay người lại, bộ mặt âm độc của hắn lại tỏ ra chút kích động.

“Người…” Ba Bác Tát sững sờ nhìn, người trước mắt, tuy rất giống ông chủ hắn, nhưng tuổi tác lại lớn hơn nhiều. Sở Thiên vứt đi pháp bào, sau đó lấy tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận mình từ không gian giới chỉ ra, “Ta trúng phải lãnh vực của ma thú cấp mười, đừng nói gì vội, Sinh Mệnh Tinh Hoa của Tinh Linh tộc đã mang tới chưa?”

“Đúng là người rồi!” Ba Bác Tát hoan hỉ gật đầu, “Hai bình Sinh Mệnh Tinh Hoa đã được mang tới rồi.”

“Tốt, đưa ta một bình!”

Uống xong Sinh Mệnh Tinh Hoa, khuôn mặt của Sở Thiên tuy đã trẻ lại, nhưng tóc của hắn vẫn một màu trắng tuyết.

“Ông chủ, tóc của người!” Ba Bác Tát cả kinh nói.

“Tiềm lực sống của ta tổn thất quá nhiều, một bình không đủ dùng!” Sở Thiên thuận miệng giải thích, sau đó vội nói: “Trong nhà sao rồi?”

Ba Bác Tát ảm đạm cúi đầu xuống, nói: “Trong cơn hồng thủy ở đại thảo nguyên, ta được Sa Khắc và Lỗ Tây Nạp cứu về, nhưng không lâu sau, từ đại thảo nguyên truyền đến một tin, Thánh Nữ Thú tộc và người của Hồng Nguyệt thành nói ông chủ người đã chết rồi…”


Sở Thiên sắc mặt biến lạnh, nhàn nhạt nói: “Sau đó thì sao?”

“Tháng trước đại thảo nguyên lại xuất hiện một cơn đại hồng thủy lớn hơn nữa, lương thực của thú tộc bị cuốn đi hết, tất cả mọi người đều nói ông chủ người gây ra hồng thủy, hiện tại Thú Vương Tra Lý đã phá bỏ điều ước không xâm phạm lẫn nhau, dẫn đại quân Thú tộc xâm phạm Hồng Thổ hạp cốc để cướp lương thực.”

Lưỡng lự một lát, Ba Bác Tát nói: “Đế quốc Lôi Tư phía Nam sau khi nghe được tin này, cũng phái đại quân bao vây Thái Thạch Bảo, hơn nữa, hạm đội của Thiên Hải Quốc cũng xuất hiện trên mặt biền của đế quốc.”

Hít!

Sở Thiên nặng nề hít một hơi, sắc mặt ngưng trọng lại.

Ba Bác Tát tiếp tục nói: “Ông chủ, từ khi tin người chết bị lan truyền, các võ sĩ của gia tộc đã tản mát một nửa, hơn nữa, Lô Địch Tam Thế….”

“Là Lô Địch Tam Thế bắt đầu thôn tính lực lượng của gia tộc sao?” Sở Thiên lạnh giọng hỏi.

“Phải!” Ba Bác Tát buồn khổ gật đầu.

Đối với một gia tộc mới nổi không có tộc trưởng, số phận này là có thể tưởng tượng được, Sở Thiên gật đầu, hỏi: “Còn gì khác không?”

Ba Bác Tát cúi đầu càng thấp thêm, một lúc lâu sau mới lí nhí nói: “Vì đối phó Lôi Tư, Lô Địch Tam Thế phái công chúa Sắt Lâm Na đi Thái Thạch Bảo rồi, tuy Bội Kỳ có dẫn người đi bảo vệ, nhưng nghe nói… nghe nói…”

“Đừng phí lời!” Sở Thiên giận dữ quát, đồng thời trong lòng dâng lên một dự cảm không may.

“Nghe nói, để giải quyết nguy cơ của Thái Thạch Bảo, Lô Địch Tam Thế muốn đem công chúa Sắt Lâm Na… gả cho vương tử Tạp Tắc Nhĩ của Lôi Tư.”

Ầm!

Sở Thiên lật đổ phăng cả bàn thí nghiệm, tức giận chửi: “Mẹ nó! Hòa thân? Lô Địch Tam Thế ngươi dám chơi trên đầu lão tử!?”

Trong chớp mắt, Sở Thiên nheo mắt cười, ôn nhu hỏi: “Ba Bác Tát, ma sủng của ta đều có ở đây chứ?”

“Đều ở đây!” Ba Bác Tát gật mạnh đầu, âm hiểm nói: “NMD đã tỉnh rồi, ngoài A Mạt Kỳ đã bị đóng băng ra, những người khác đều có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!”

“Ha ha, tốt!” Sở Thiên nheo mắt càng chặt lại, “Kêu Boeing đưa tất cả những người và đồ quan trọng đến Hoàng Kim thành, nói cho Thú Hoàng Ngũ Tư, chỉ cần bảo vệ tốt cho họ, lão tử bảo đảm thủ hạ của hắn sẽ không có người nào bị bệnh chết!”

Ba Bác Tát gật đầu nhớ lại, sau đó đưa bình Sinh Mệnh Tinh Hoa còn lại chó Sở Thiên, “Ông chủ, đợi người uống nốt bình này, chúng ta sẽ đi!”

Sở Thiên đón lấy Sinh Mệnh Tinh Hoa, nhưng lại không uống tiếp, “Bình này, là chuẩn bị cho A Mạt Kỳ…”

“Đợi thêm ba ngày nữa!” Khóe miệng của Sở Thiên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, ánh sáng màu vàng kim trong mắt vụt hiện, “Ba ngày sau, ta muốn xem xem, hai đại đế quốc Khải Tát và Lôi Tư, dùng cái gì để chống lại A Mạt Kỳ cấp mười của lão tử!!!!”

Nguồn: tunghoanh.com/di-gioi-thu-y/quyen-3-chuong-204-Mulaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận