Duyên Đến Chương 2.1

Chương 2.1
Ngày hai mươi bảy hơn hai tháng trước

Thật kỳ quái, mẹ hôm nay như thế nào không có tới gọi cô dậy a? 

Hôm nay là Chủ Nhật sao? 

Không đúng, nàng rõ ràng nhớ rõ ngày hôm qua thì thứ Tư, bởi vì thứ Tư có khóa học cô thích nhất, cho nên cô không có khả năng tính sai. Hôm nay không phải Chủ Nhật, nhưng là mẹ như thế nào còn chưa tới gọi cô rời giường đây? Chính cô cũng đã tỉnh đâu. 

A, vâng(là) tiếng mở cửa! Mẹ tới gọi cô. 

"Kia thì thế nào?" Ngôn Chỉ nổi giận đùng đùng tăng thêm ngữ khí lặp lại lời của hắn, "Ngươi thì không thể biểu hiện ra một chút bộ dạng quan tâm sao?" 

"Cũng đã điều động nhân lực quan tâm tới cô ấy, mà ta không giống một người  quan tâm sao?" Ngôn Nghiễm nhún vai nói. 

"Ta muốn ngươi bây giờ phải đi tìm việc giúp đỡ!" Ngôn Chỉ giận không kềm được một phen giật đích bối bao (A Tử: cái đích bối bao chịu ko bit cái gì) trên vai hắn xuống, đưa hắn đẩy ra ngoài cửa. 

"Uy, ta mệt mỏi một ngày, muốn giúp đỡ tìm, chính ngươi sẽ không đi nha?" Ngôn Nghiễm kháng nghị  kêu lên. 

"Đang giúp tìm người ai không mệt mỏi chứ? Huống chi ai nói ta không đi, ta chính là ở nhà chờ cùng ngươi cùng nhau đi tìm!" không để hắn kháng nghị, Ngôn Chỉ lôi kéo cổ áo của hắn liền hướng cửa đi đến. 

"Uy, Tam ca, ngươi điên rồi phải không, Đài Bắc lớn như vậy muốn đi đâu tìm người?" Ngôn Nghiễm cũng cầm lấy cổ áo của mình, nhưng là đề phòng cổ của mình bị người khác phái không nhân tính  Tam ca cắt đứt. Người nào không biết Tam ca thích Trần Tĩnh Bình! 

"Hỏi ngươi nha." Ngôn Chỉ trợn mắt nói. 

"Hỏi ta? ta cũng không phải con giun trong bụng Khương Hồng Lăng, nào biết cô ta sẽ đi chỗ nào!" 

Cổ áo trong nháy mắt bị nắm chặt, Ngôn Nghiễm bị kéo đến trước mặt hắn, khoảng cách có chừng ba cm. 

"Cô ấy như vậy thích ngươi, ngươi nhưng không biết cô ấy sẽ đi đâu sao?" Ngôn Chỉ căm tức, nghiến răng nghiến lợi  bật ra tiếng. 

"Vậy ngươi thích cô ấy, ngươi có biết cô ấy đi nơi nào sao?" Ngôn Nghiễm không hề sợ hãi  hỏi lại. 

Ngôn Chỉ ngẩn ra, nhất thời giống như gà trống đấu bại buông hắn ra, suy sụp lui về phía sau. 

"Làm ơn , đừng lộ ra cái vẻ mặt như Địa Cầu sắp bị hủy diệt được không?"  Ngôn Nghiễm không khỏi nhức đầu. 

Nói giấy không có lên tiếng trả lời, xoay người rời đi. 

"Uy , ngươi muốn đi đâu nhi?" 

Một mảnh trầm mặc. 

"Tam ca." Hắn gọi gọi , nhưng hưởng ứng của hắn vẫn là một mảnh trầm mặc. 

Ngôn Nghiễm dùng sức thở dài một hơi."Tính một cái rồi, ta cùng ngươi đãm nhiệm." Ai kêu bọn họ là huynh đệ đâu. 

Đi ra phía ngoài  Ngôn Chỉ phút chốc dừng bước lại quay đầu nhìn hắn. 

"Bất quá ta nói trước một tiếng, ta thật sự không biết cô ấy ở đâu, cho nên chỉ có thể mò mẫm tìm cùng ngươi thử vận may." 

"Chúng ta đi nhanh đi!" Ngôn Chỉ dùng sức gật đầu, tiếp theo lại nhíu mày nói: "Ta thật sự thực lo lắng cho bệnh mất đi trí nhớ của Nhu Bình sẽ đụng phải người xấu, hơn nữa cô ấy bộ dạng lại xinh đẹp như vậy." 

Nói Ngôn Nghiễm nhịn không được liếc mắt. 

Lo lắng? Có tất yếu sao? Giống cô ấy quỷ kế đa đoan như vậy, cô ấy không đi khi dễ người khác cũng đã a di đà Phật rồi, còn lo lắng như vậy! Về phần xinh đẹp, nói thực ra hắn tuyệt không cảm thấy, hắn chỉ cảm thấy cô điêu ngoa tùy hứng, vô pháp vô thiên đến làm cho người muốn đem cô hung hăng đập một chút. 

Đáng giận, nếu không phải là vì nàng, hắn hiện tại đã sớm tắm rửa chuẩn bị trên giường ngủ. 

Cô tốt nhất cầu nguyện đừng để ở bên ngoài hắn tìm được, nếu không hắn nhất định sẽ để cô hối hận diễn trò mất tích này! 

"Ô...Ô..." 

Từng đợt buồn bã cộng tiếng khóc từ bên trong công viên truyền tới, người đi đường khi đi qua nơi này điều bước nhanh hơn, tưởng chạy nhanh thoát đi này làm người ta lông mao dựng đứng hết cả lên. 

Vài người người trẻ tuổi can đảm rốt cục nhịn không được tò mò, đi vào bên trong công viên tìm tòi một chút. 

"Ô...Ô..." 

Theo tiếng khóc sởn cả gai óc, bọn họ thật cẩn thận đi từng bước một đi lên phía trước, lướt qua  vườn hoa,  hàng rào , chòi nghĩ mát 

"Ô...Kêu..." 

"Wow a " bọn họ không hẹn mà cùng  khẽ gọi, như thế nào vừa mới rõ ràng là ở phía trước có tiếng khóc, hiện tại đột nhiên chạy đến mặt sau đi? Mỗi người trên người  nổi da gà tất cả đều ở trong nháy mắt đứng lên. 

Làm sao bây giờ, còn muốn tiếp tục nữa sao? Có người lấy ánh mắt hỏi như vậy. 

Đi thôi, ta đã bắt đầu cảm giác được toàn thân sợ hãi . Có người lấy biểu tình không tiếng động  đáp trả. 

Đùa giỡn cái gì, cũng đã vào được, nếu không tra cái tra ra manh mối, đi ra ngoài không sợ bị người chê cười sao?Người có lá gan hơi lớn hơn cái kia lấy ánh mắt như thế tỏ vẻ . 

Cho nên bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, lại lần nữa cố lấy dũng khí xoay người hướng vừa mới truyền tới thanh âm đi tới, lại lướt qua  chòi nghĩ mát, hàng rào 

Nguồn: truyen8.mobi/t37472-duyen-den-chuong-21.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận