Giả vờ thôi mà! Sao lại thành thật? Chương 27


Chương 27
Kết thúc câu nói là dấu ba chấm và một cái cười đểu đểu của nó. Shin vẫn cười, nhưng nụ cười như mếu.
Đời buồn cười
 
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, trời tỏa nắng thật oi bức. Ngồi trong phòng, tay Shin cứ lắc qua lắc lại hoài nhưng hắn vẫn bình chân như vại ngồi đọc tin tức. Cánh tay vẫn tiếp tục đung đưa, lác qua lắc lại đến rời cả cẳng nhưng hắn vẫn chai lì dán mắt vào điện thoại. 

- Shin!!!!!!!! 

Nó bực tức hét lên. Cáí tên khốn, người ta năn nỉ nãy giừo mà cái mặt cứ như không có chuyện gì vậy, có biết được bổn cô nương phải nài nỉ ngoác cả miệng rụng rời cả tay là phúc cho nhà mi lắm không hả?Hả?Hả? 


- Sao?- Đáp trả bao nhiêu công sức của nó là một gương mặt thản nhiên không thể thản nhiên hơn của hắn. Công nhận hắn có tài làm diễn viên lắm ý! Hắn mà không đi thi thì là tổn thất rất lớn cho nền điện ảnh nước nhà. 

Mặc dù hắn đang kích thích nó lắm, kích thích sự bốc hơi xì khói ở đầu nhưng Jen vẫn "cắn răng chịu đựng" , giọng nài nỉ Shin. 

- Đưa em đi chơi đi mà! Em khỏe lắm rồi! Không cần ở đay nữa đâu! 

Nhưng báo đáp lại công sức làm vẻ thục nữ của nó là câu trả lời tỉnh bơ của hắn. 

- Nhưng bác sĩ bảo em vẫn còn phải ở lại theo dõi, anh cũng chịu bó tay thôi!Mà ngồi gần người đẹp như tượng thế này thì làm sao mà chán chứ! 

Phù! Phù! Nào! Nào! Máu xuôi xuống đi! Thức ăn cũng xuôi xuống nào. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt không thể thân thiện hơn, dù có yêu tên này thế nào vẫn thấy ngứa ngáy chân tay nhé.Aissssssssss! Sao mình lại yêu người như vậy hả trời???? 

- Ứ ừ! Ông bác sĩ đó là dùng tiền để lấy bằng đó, thực ra còn ngu hơn anh nứa cơ! 

Nó cũng dùng gương mặt nai tơ nói lại với hắn, chị vào nghề đã được lãnh lương thâm niên rồi bé ạ! 

Shin đang đọc báo người đẹp cũng phải cắn vào lưỡi do tức quá không làm gì được, ngu hơn mình nghĩa là sao? Tức là mình đã ngu nhưng ông ta còn ngư hơn à? Jen..Jen...em được lắm! Aisssss! Sao mình lại yêu người như vậy hả trời?????(hơ hơ suy nghĩ giống nhau nè) 

Nhìn gương mặt tức không dám nói của Shin, nó muốn cười chết được nhưng đang có việc nhờ hắn mà, với lại mình....yêu tên này mới đau. 

Jen ngồi xuống sofa, hai tay lại tiếp tục khoác tay hắn, chu môi lên phụng phịu. 

- Lâu không ra ngoài em sắp chết vì thiếu vitamin D đây nè!Với lại, em nhớ thầy, nhớ cô, nhớ bạn bè, nhớ cả sách vở nữa! 

Shin dịnh bỏ ngoài tay để phạt nó, nhưng bõng trong đầu hiện lên cái bóng đèn. Hắn bỏ chiếc điện thoại xuống, ôm nó, hôn lên mái tóc mềm mượt thom mùi hương hoa anh đào. 

- Ừ! Nếu vậy anh sẽ làm em hết nhớ nhé! 

- Thật ạ? Ôi yêu anh Shin lắm cơ! 

Nó nhào đến ôm hắn, cười cười tươi như hoa. Dù biết mình đnag bị cái tên anò đó "sàm sỡ" nhưng nó bỏ qua, xí xóa cho hắn lần này, lần sau tính gộp luôn cả thể. ( sock toàn tập!) 

~ Thư viện Royal~ 

Royal là thư viện lớn nhất trong thủ đô, với diện tích rộng bằng sân vận động quốc gia. Ở đây có hầu hết các loại sách trong và ngoài nước phục vụ cho việc học các đội tuyển đi thi toàn quốc. Không những quy mô rộng mà còn có hàng ngũ người quản lí chuyên nghiệp và cả những giáo sư tư vấn trực tiếp, có thể sánh bằng trường học. Muốn được vào đay phải đăng kí và tham gia một bài thi trực tiếp, và chỉ có 500 người được cấp thẻ thư viện.( sợ quá, tự mình chém tự mình toát mồ hôi, có gì sai sót mong một người lượng thứ, ^^) 

Đứng trước thư viện lớn nhất thủ đô mà mặt nó cứ méo xẹo dù người đi đường ai cũng phải ngoái lại nhìn nó với hắn. Jen chỉ đơn giản một chiếc váy kitty dễ thương, trẻ trung kết hợp cùng kiểu tóc buộc lệch làm cho cô nàng trông thật đáng yêu. Khác hoàn toàn với nó, hắn cùng chiếc kính đen và chiếc áo khoác có nhiều phần đính trông như.......xã hội đen. Nhưng cũng vì thế, nó lại là điểm hút của Shin. Và cũng chính vì thế, hắn như là đang treo bảng" Anh là xã hội đen, thằng nào dám dòm ngó bạn gái anh thì liệu hồn đấy". 

- Anh...anh bảo là đưa em đi thư giãn đây sao?- Nó "xúc động" không nói thành tiếng. Tên Shin đáng ghét, thư viện mà giải trí cái nỗi tình đời gì hả? 

Hắn cười đắc thắng, tháo chiếc kính đen và cởi áo khoác vứt vào xe, dắt tay nó vào trong. 

- Thì em chẳng bảo nhở bạn bè, thầy cô và sách vở còn gì. Có biết anh phải khổ tâm thế nào mới nghĩ ra cái thử viện này không? 

Nó đằng đằng sát khí nhìn hắn, khiến bàn tay đang nắm tay nó suýt....bị bỏng. Nhưng nó cũng không phải vừa, đối đáp lại hắn ngay tức khắc. 

- À, em quên mất! Nhìn mặt anh sáng lạng vậy thôi chứ....... 

Kết thúc câu nói là dấu ba chấm và một cái cười đểu đểu của nó. Shin vẫn cười, nhưng nụ cười như mếu. Hắn phải công nhận là chưa bao giờ hắn thắng nó nhưng mà...hắn muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của nó nên vậy thôi, là nhường đó!( ha ha) 

Đi vào cửa , nó và hắn bị người trông coi giữ lại. Cô quản lí đi ra, nơ một nụ cười thương mại rồi dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi: 

- Thẻ của hai bạn đâu ạ? 

- HẢ? Thẻ gì cơ?- Nó với hắn ngố ngố, sao giống đi xem phim dữ vậy? 

Cô soát vé hơi nhíu máy nhưng vẫn cười tươi. 

- Muốn ra vào thư viện phải có vé. Cho hỏi vé của hai người đâu ạ? 

Shin thở dài, muốn chơi nó mà giờ thành thế này đây. Thôi, chấp nhận mất vua mất luôn cả hậu vậy, xe cũng mấy luôn( trong cờ vua).Đang định bỏ đi thì no bước lên phía trước, cúi xuống nói với cô quản lí thư viện. 

- Em đến đây để gặp chủ của chị, việc cũng không quan trọng lắm nhưng nếu để lỡ thì thư viện của chị sẽ phải chịu trách nhiệm nặng đấy! 

Mặt nó thì vẫn cười nhưng cái câu nó nói thì chẳng ai dám cười. Cô quản lí hơi xanh mặt, tại nhìn nó rất quen, có nên cho vào hay không đây? 

- Lã Thanh Thanh là cô chủ ở đây đúng không? Em là Băng Băng đây! 

Vừa nghe đến hai từ Băng Băng, mặt cô quản lí lập tức khác hẳn, không xanh nữa mà ....tím tái lại. Co liền nhường lối cho nó với hắn bước vào, người 

Shin tò mò, không biết bạn gái hắn lại để lại dấu ấn gì ở thư viện này nữa. Nhưng có việc tò mò hơn, hỏi cái này trước đã. 

- Em đến đây rồi à? 

Nó lắc đầu, miệng vẫn tủm tỉm cười. 

- Thế sao biết đây là thư viện nhà Sa?( gọi biệt danh nhé^^) 

Nó không trả lời, chỉ hướng mắt về cái bàn đầu tiên trong phòng. Shin nhìn theo, xúyt sặc sụa vì....cười. 

Ở chiếc bàn đầu tiên, có một cô gái tóc lệch cùng cặp kính cỡ to (chắc là 0 phẩy ^^) trong chiếc váy xám ôm gọn người đang chăm chú vào quyển sách. Bên cạnh, người con trai theo phong cách Tomboy có mái tóc vàng nâu cũng chăm chú theo dõi vào quyển sách, chỉ có điều chiều của hai người có vẻ đối lập nhau. Người con gái xem phần đầu, người con trai xem phần cuối. Chắc ai cũng cặp đôi này là Sa và Bun nhỉ? (hì hì ngay đầu đề đã có rùi mà ) 

Sa tập trung hết năng lượng cho cuốn tập Tiếng Anh, nhưng có lẽ năng lượng chưa thể tập trung hết được vì bây giờ bên cạnh có một tên cứ theo từng cử chỉ thì ai tập trung cho nổi. Tiếng soàn soạt của cây bút trên giấy vang lên đều đèu, có đôi lúc dừng lại. Lại gặp phải một câu hỏi khó. 

- D! 

Bun nhìn nhỏ trả lời, hà hà dù có giỏi thế nào đâu có sánh được bằng lời giải chứ!( à há) 

Sa liếc nhìn cậu, rồi lại tập trung suy nghĩ, D thật! Bun cười đắc thắc, càng ngày càng thấy nhỏ thú vị. Nhưng cậu cũng đã nghiêm túc hơn từ cái ngày đi khám bác sĩ cùng Shin đó! Rồi! Yêu thì yêu anh đây đếch sợ! 
Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/7565


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận