Giọt lệ hoàn hồn Chương 2

Chương 2

- Sao, anh vẫn cho tôi đi tiếp chớ? Lập đành phải nói xuôi:

- Thì phải chở chớ sao. Vậy cô về tới đâu? – Thì tôi đã nói rồi, hướng Bến Cỏ.

Bây giờ Lập mới tò mò:

- Cô ở xóm đó, mà bà con nhà ai vậy? – Nhà Hai Mạnh.

Lập kêu lên:

- Hai Mạnh? Cô là… gì của ba tui?

Hai Mạnh là cha của Lập. Có nghĩa là cô ta đang tới nhà của anh! Vốn ít nói nhưng không phải nhát gái, vậy mà lúc này Lập quá đỗi lúng túng:

- Cô… cô là gì với ba tui?

Cô gái không hề ngạc nhiên khi biết Lập là con Hai Mạnh, cô ta vẫn giữ nụ cười trên môi:

- Giờ thì chắc anh không còn muốn đuổi tôi xuống xe nữa rồi chớ? – Tui… tui có đuổi hồi nào đâu. Mà cô là sao với ba tui?

- Bà con. Anh thật tệ, đến bà con mình mà cũng không biết.

Do phải nhìn đường phía trước để đánh xe nên Lập không dám quay lại nhìn, nhưng anh vẫn nhớ gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp của cô nàng. Tự dưng tim Lập đập mạnh… Hồi lâu, anh mới hỏi thêm được một câu:

- Cô là bà con với ba tui, mà bà con thế nào? Cô con của ai? Cô nàng cười trong trẻo:

- Dữ hôn! Bây giờ mới nghe anh nói được một câu suôn sẻ. Anh muốn biết tôi bà con sao phải không, tôi nói đây chỉ sợ anh không biết thôi. Tôi là con của cô Tám Xuân, em ruột của ba anh. Có nghĩa là tôi vai em, gọi anh bằng anh. Chịu chưa!

Từ nào đến giờ ít nghe cha nhắc tới cô em gái có tên như vậy. Nhưng trước cách nói rành rẽ của cô nàng, Lập không thể không tin, anh đáp:

- Vậy là bà con ruột rồi!

Tới một ngã ba, chợt cô gái chỉ tay và nói:

- Tuy chưa về đây lần nào, nhưng tôi biết đây là ngã ba Cây Sung nè! Đường này có một ngôi nhà lớn lắm!

- Đúng rồi! Đó là đường Cây Sung và ngôi nhà cô nói là nhà ông hội đồng Thiệp. Nhà đó bây giờ…

Lập lúc này mới quay nhìn lại. Nhưng… Anh không tin vào mắt mình

nữa, cô gái không còn ngồi sau nữa, mặc dù cô ta vừa mới nói huyên thuyên…

- Cô… cô…

Lập vừa gọi vừa nhìn quanh. Chẳng lẽ cô ta nhảy xuống xe được? Đang còn ngơ ngác thì chợt có ai đó hỏi:

- Mày mắc bệnh sao mà vừa đánh xe mà lẩm bẩm nói một mình vậy Lập?

Nhìn lại thấy chú Tư Thôi, một đồng nghiệp đánh xe đang kè xe bên

cạnh.

- Dạ… dạ…

Thấy Lập bối rối, Tư Thôi chợt cười lớn:

- Tao đậu xe nghỉ bên đường thấy mày chạy ngang mà miệng nói liên hồi, nhìn trên xe chẳng thấy có khách nào, tao tưởng mày điên nên vụt phóng xe theo. Hay là mày tương tư, phát cuồng vì con nào hả Lập?

Lập không đáp mà hỏi lại:

- Nãy giờ chú Tư có thấy ai nhảy xuống xe không? Đến lượt Tư Thôi ngạc nhiên:

- Đúng là đầu óc mày có chuyện rồi Sáu Lập! Xe mày ngựa chạy bon bon thì ai nhảy được! Vả lại theo sau mày hơn cây số tao có thấy ai trên xe mày đâu!

Lập dừng hẳn xe lại, lẩm bẩm:

- Sao lạ vậy… không thể nào…

Rồi có lẽ sợ Tư Thôi hỏi thêm, nên Lập vờ nói cho qua: – Không có gì… có lẽ tại trời nóng quá!

Anh ta ra roi cho con ngựa tiếp tục chạy.

Về đến nhà, việc đầu tiên của Lập là tìm cha mình. Ông Hai Mạnh lâu nay không được khoẻ nên chỉ làm việc vặt ở nhà. Hôm nay ông nghe bứt rứt trong người nên mới giờ đó đã đi tắm, ra pha ấm trà ngồi nhâm nhi một mình.

Lập vừa trông thấy cha đã hỏi ngay:

- Ba có người em gái tên Xuân không?

Ông Hai ngẩng lên, nhìn con với vẻ hơi ngạc nhiên: – Sao con biết?

- Vậy là ba có cô em…

Ông Hai gật đầu:

- Đó là người em thứ tám của ba. Tám Xuân.

- Vậy sao nào giờ có khi nào con nghe ba nhắc tới đâu? Cô ấy bây giờ ở đâu ba?

Lại nhìn sửng con lần nữa, ông Hai nhẹ giọng đáp: – Nó chết hồi còn con gái.

- Vậy…. sao con cái cổ từ nào giờ sao không thấy về đây? Ông Hai lắc đầu:

- Khi chết nó chưa có chồng thì làm gì có con! Lập há hốc mồm một lúc rồi run giọng nói: – Chẳng lẽ… chẳng lẽ…

Ông Hai gạn hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Phải một lúc sau Lập mới bình tĩnh lại, anh ta kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vừa nghe xong, ông Hai như người gặp ác mộng, kêu lên:

- Ngôi nhà đường Cây Sung!

Nguồn: truyen8.mobi/t103030-giot-le-hoan-hon-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận