CUỐI CÙNG TÔI PHẢI VỀ NHÀ lên giường đánh một giấc qua đêm. Jannie thương tôi lại đau lưng vì ngủ trên ghế trong phòng nó. Ở nhà khi tôi nhanh chóng thiếp đi thì chuông điện thoại reo. Tôi chụp lấy ống nghe sau hai hồi chuông inh ỏi.
Đó là Christine.
“Alex à, có ai đó ở trong nhà. Em nghĩ đó là Shafer. Hắn đến đây để bắt em. Làm ơn hãy giúp em!”
“Gọi cho cảnh sát đi. Anh tới ngay,” tôi nói vào ống nghe. “Em và Alex ra khỏi đó ngay!”
Thường tôi phải mất gần nửa giờ đồng hồ để đến được Mitchellville. Đêm hôm đó tôi đi chỉ mất chưa đầy mười lăm phút. Ánh đèn rực rỡ trên khắp con phố. Hai xe cảnh sát đã đỗ trước nhà Christine. Trời đang mưa nặng hạt.
Tôi nhảy ra khỏi chiếc Porsche và chạy tới hàng hiên. Một nhân viên cảnh sát tuần tra lực lưỡng mặc chiếc áo mưa màu xanh đen giơ tay ngăn tôi lại.
“Tôi là thám tử Alex Cross, thuộc Lực lượng Cảnh sát Đô thành. Tôi là bạn thân của Christine Johnson.”
Anh ta gật đầu và không để tôi trình huy hiệu cảnh sát. “Cô ấy ở trong đó với các cảnh sát khác. Cô Johnson vẫn ổn, thám tử ạ. Cả cậu bé cũng vậy.”
Tôi đã có thể nghe thấy tiểu Alex đang khóc trong nhà. Khi bước vào phòng khách, tôi nhìn thấy hai cảnh sát tuần tra cùng Christine. Nàng đang khóc, nhưng vẫn nói to với các nhân viên công lực.
“Hắn đang ở đây! Tôi nói với các anh hoài. Geoffrey Shafer - con chồn Weasel ấy! Hắn đang ở đâu đó trong này!” nàng hét lên và lùa cả hai tay vào mái tóc.
Alex đang khóc trong chiếc cũi. Tôi bước tới và bế nó lên. Nó im bặt ngay khi nằm trong vòng tay tôi. Tôi bước lại phía Christine và hai viên cảnh sát.
“Hãy nói cho họ nghe về Geoffrey Shafer,” Christine nài xin tôi. “Hãy cho họ biết chuyện gì đã xảy ra. Cho họ biết hắn điên khùng ra sao!”
Tôi cho hai viên cảnh sát biết tôi là ai và sau đó là vụ bắt cóc khủng khiếp của Christine hơn một năm trước ở Bermuda. Tôi cố kể thật ngắn gọn, và khi tôi kết thúc thì họ gật đầu. Họ đã biết c huyện gì xảy ra, họ đã hiểu.
“Tôi nhớ vụ này đã được đăng báo,” một trong số họ nói. “Rắc rối là, không hề có bằng chứng cho thấy có người đã đột nhập vào đây đêm nay. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả cửa ra vào, cửa sổ, và sàn nhà.”
“Các anh không phản đối nếu tôi ngó qua một lượt chứ?” tôi hỏi.
“Không hề. Chúng tôi sẽ đợi ở đây cùng cô Johnson. Cứ thong thả, thám tử ạ.”
Tôi trao con cho Christine rồi kiểm ra ngôi nhà thật kỹ. Tôi nhìn khắp mọi nơi, nhưng tuyệt nhiên không thấy có bất kỳ dấu hiệu đột nhập nào. Tôi lùng sục khắp khuôn viên cho dù nền đất ẩm ướt nhưng cũng không thấy có dấu chân mới nào. Tôi không tin đêm nay Shafer đã đến đây.
Khi tôi trở lại phòng khách, Christine và con đang lặng lẽ nép sát vào nhau trên trường kỷ. Hai viên cảnh sát tuần tra đang chờ bên ngoài trên hàng hiên trước. Tôi bước ra trao đổi với họ.
“Tôi có thể thẳng thắn không?” một trong số họ hỏi tôi. “Có thể cô Johnson gặp điềm gở? Nghe có vẻ giống như ác mộng hay cái gì đó. Cô ấy cam đoan thằng cha Shafer này đã vào nhà. Vào phòng ngủ. Tôi không thấy gì xác nhận cho điều đó, thám tử ạ. Cửa ra vào được khóa. Chuông báo động vẫn bật. Có phải cô ấy gặp ác mộng không hả?”
“Thỉnh thoảng cô ấy vẫn gặp. Thời gian gần đây ấy mà. Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh. Từ giờ phút này tôi chịu trách nhiệm ở đây.”
Sau khi những chiếc xe tuần tra rời đi, tôi quay vào với Christine. Lúc này nàng có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng mắt nàng vẫn còn vời vợi nỗi buồn.
“Chuyện gì đang xảy ra với em?” nàng hỏi. “Em muốn cuộc sống của em trở lại như trước đây. Em không tài nào thoát khỏi hắn.”
Nàng đã không cho tôi ôm ấp nàng, cả lúc này cũng vậy. Nàng không muốn nghe rằng có lẽ nàng đã mơ thấy Geoffrey Shafer, con chồn Weasel. Christine cảm ơn tôi vì đã tới, nhưng rồi nàng bảo tôi về nhà.
“Anh không giúp được gì cho em đâu,” nàng nói.
Tôi hôn con, rồi ra về.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !