Trọng Sơn đi rồi, Tất Điêu Tử nói với vẻ lo lắng:
- Tướng quân, không ngờ Trọng Sơn lại điều động một trong hai sư đoàn của quân đoàn Bắc Phương sang cho quân đoàn Tây Bộ, có phải là vì không yên tâm về tướng quân hay không?
Mạnh Hổ lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Vậy thì ngươi quá coi thường Trọng Sơn rồi, ông ta không bao giờ có suy nghĩ như vậy.
- Cũng đúng!
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Nói một câu công bằng, ty chức cho rằng Trọng Sơn quả thật không phải là người như vậy.
Mạnh Hổ bùi ngùi:
- Trọng Sơn là một vị Tổng đốc đáng được tôn kính, hy vọng tương lai chúng ta sẽ không gặp nhau trên chiến trường.
Tất Điêu Tử im lặng, nhưng trong lòng lại nghĩ đó là chuyện không thể nào tránh khỏi, trừ phi Trọng Sơn bằng lòng thuần phục Mạnh Hổ, bất quá chuyện này dĩ nhiên là không thể nào xảy ra.
Sáng sớm hôm sau.
Mạnh Hổ đang ngủ say bị mặt đất dưới chân chấn động đột ngột làm cho bừng tỉnh, hắn vội vã khoác áo ra khỏi lều xem thử, chỉ thấy nơi chân trời phía Đông xa xôi, một đám kỵ binh rất đông đang ào ào kéo tới. Vô số đầu ngựa nhấp nhô trong ánh nắng ban mai, hàng ngàn hàng vạn tên tướng sĩ kỵ binh thân mặc chiến bào toàn là màu đỏ, gần như bao trùm cả đất trời. Dõi mắt nhìn xem, giống như cả một đại dương màu đỏ đang trải rộng trước mắt vô bờ bến.
Khi Mạnh Hổ suất lĩnh một đám tướng lĩnh và tham mưu cao cấp ra khỏi đại doanh nghênh đón, cánh quân kỵ binh kia đã ngừng lại trước vùng hoang dã mênh mông. Một viên tướng lĩnh vóc người to lớn, mày rậm mắt to, toàn thân tràn ngập khí tức cường hãn giục ngựa ra khỏi đội hình, khi đi tới trước mặt Mạnh Hổ đột nhiên dừng lại giơ roi ngựa trong tay lên hành lễ.
- Quan chỉ huy các hạ, sư đoàn số Ba của quân đoàn Bắc Phương phụng mệnh từ giờ phút này trở đi thuộc quyền điều khiển của ngài, ty chức là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Ba quân đoàn Bắc Phương Mã Tứ Phong!
- Ừ!
Mạnh Hổ gật nhẹ đầu, nghiêm nghị nói:
- Mặc dù sư đoàn số Ba của tướng quân không thuộc quân đoàn Tây Bộ, nhưng không cần biết là quân đoàn Tây Bộ hay quân đoàn Bắc Phương, tất cả đều là quân đội của đế quốc, hẳn phải chiến đấu vì lợi ích của đế quốc. Bản quan chỉ huy hy vọng tướng quân lúc nào cũng ghi nhớ điểm này!
Mã Tứ Phong ngang nhiên đưa nắm đấm tay phải lên đập mạnh vào ngực, hùng hồn nói:
- Ty chức chỉ biết nghe lệnh của quan chỉ huy các hạ!
- Rất tốt!
Mạnh Hổ gật mạnh đầu, nghiêm nghị nói:
- Sư đoàn số Ba hãy nghỉ ngơi và hồi phục, nửa giờ sau sẽ nhổ trại lên đường!
--------------
Hành tỉnh Bắc Phương.
Trên đại lộ dẫn tới thủ phủ của hành tỉnh Bắc Phương, đại đội nhân mã của quân đoàn Đông Bộ đang chậm rãi tiến về phía Bắc.
Xe ngựa hào hoa của Lý Vũ đang theo đại đội nhân mã theo hướng Bắc chậm rãi tiến tới. Lý Vũ cũng là Công tước, kiêm Tổng đốc Đông Bộ, kiêm luôn chức quân đoàn trưởng của quân đoàn Đông Bộ.
Đối với chuyến đi lên biên giới phía Bắc lần này, trong lòng Lý Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Nguyên nhân rất đơn giản, chuyện đề phòng đế quốc Tinh Hà có thể tiến xuống phía Nam xâm lược là chuyện khổ sai, có cố gắng hết sức cũng chẳng được ích lợi gì, không bằng đi theo Mông Diễn Tây chinh có thể tranh được đại công. Hiện tại quân đoàn Bắc Phương của Trọng Sơn không chịu phòng thủ chính địa bàn của mình, lại đi theo Mông Diễn Tây chinh, chuyện khổ cực phòng thủ hành tỉnh Bắc Phương lại bắt quân đoàn Đông Bộ của hắn tới đảm đương, chuyện này là sao? Quá rõ ràng rằng quân đoàn Đông Bộ chỉ là đứa con ghẻ mà thôi!
Tham mưu trưởng La Bình An đương nhiên biết Lý Vũ đang tức giận trong lòng, cho nên cũng co rút trong xe ngủ gật, không dám làm phiền hắn.
Đang lúc Lý Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ngoài xe đột nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, bất chợt âm thanh vang dội của tên đội trưởng cận vệ vang lên:
- Tổng đốc đại nhân, có tin khẩn cấp của Yến vương!
Tin khẩn cấp của Yến vương?
Lý Vũ cau mày liếc nhìn La Bình An.
La Bình An vội vàng vén rèm cửa sổ tiếp nhận thư từ tay tên đội trưởng cận vệ, thấy Lý Vũ không có ý đọc thư liền tự tiện mở thư ra xem. Sau khi xem thư xong, La Bình An cũng cau mày, miệng lẩm bẩm:
- Kỳ quái…
Lý Vũ cất tiếng hỏi:
- Vương gia đưa tin khẩn nói những gì?
La Bình An nói:
- Không có chuyện gì quan trọng, chỉ nhắc sơ qua một học viên tên là Nhạc Mông, bất quá ý của Vương gia rất rõ ràng, chính là muốn đại nhân tài bồi thật tốt cho tên học viên Nhạc Mông này!
- Nhạc Mông?
Lý Vũ cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn không có ấn tượng gì.
Lần này số học viên phân phối đến quân đoàn Đông Bộ có hơn bốn mươi tên, Lý Vũ còn chưa gặp mặt bọn họ, sao thể nhớ được tên tuổi từng người. Bất quá Yến vương đặc biệt đưa tin nhắc tới một học viên vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia, việc này cần phải xem trọng, chẳng lẽ tên Nhạc Mông này có liên quan gì đó với Yến vương?
Nghĩ tới đây, Lý Vũ hỏi:
- Lão La, việc này ngươi thấy thế nào?
La Bình An suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đại nhân, hay là chúng ta cho tên Nhạc Mông này tới thành Tiểu Cô?
- Thành Tiểu Cô?
Lý Vũ cau mày:
- Thành Tiểu Cô chỉ có một liên đội khinh bộ binh đóng quân ở đó, ý của ngươi là cho tên Nhạc Mông kia đi đảm nhiệm chức liên đội trưởng của liên đội khinh bộ binh kia sao?
La Bình An nói:
- Thành Tiểu Cô nằm ở chân phía Nam của đại hoang sơn, gần sát Mặc Thành, không giống như thành Đại Cô nằm ở phạm vi của chân phía Bắc đại hoang sơn. Nếu như thiết kỵ của đế quốc Tinh Hà thật sự xuống phía Nam, thành Đại Cô nhất định là nơi đứng mũi chịu sào, cho nên an trí tên Nhạc Mông kia ở thành Tiểu Cô rất là thoả đáng, đại nhân cũng có thể tiện bề chiếu cố.
- Cũng tốt!
Lý Vũ gật đầu, bỗng nói:
- Bất quá đổi cho liên đội khác tới thành Tiểu Cô.
La Bình An khẽ giật mình, hạ giọng:
- Ý đại nhân muốn cho liên đội nào tới đó?
Lý Vũ bực bội hừ một tiếng, chép miệng:
- Để cho liên đội Thiểm tộc đi thôi!
- Ặc…
La Bình An nghe vậy ngẩn người, bất quá rất nhanh đã hiểu được ý của Lý Vũ, thầm nghĩ Tổng đốc đại nhân đối với chuyện Yến vương không cho quân đoàn Đông Bộ tham dự Tây chinh vẫn còn để trong lòng, cho nên điều một liên đội Thiểm tộc cho tên Nhạc Mông kia suất lĩnh, đây không phải là ôm lòng muốn hại người sao?
Một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu vừa mới tốt nghiệp đã tòng quân, làm sao có thể thuần phục được Thiểm tộc kiệt ngạo bất tuân vô cùng bạo ngược?
--------------
Chiến trường Thanh Châu.
Sau khi chia quân ở thành Hà Nguyên, thấm thoát mà đã mười ngày trôi qua.
Trong mười ngày qua, tình thế của đại quân đế quốc Quang Huy trên chiến trường Thanh Châu có thể nói là thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhất là quân đoàn Tây Bộ hành quân ở cánh phía Bắc vô cùng thần tốc, đã đi sâu vào hướng Tây Bắc hơn năm trăm dặm, nếu đi tiếp về phía trước thêm hai trăm dặm nữa chính là Hắc Phong Lĩnh, nơi tiếp giáp giữa Thanh Châu và Tịnh Châu. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Đại quân trung lộ của Mông Diễn cũng một đường thẳng tiến, dọc đường đi công phá vô số thành trì. Thậm chí ngay cả thành Khúc A là thủ phủ của Thanh Châu cũng đã bị đại quân của đế quốc Quang Huy công chiếm. Đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ dường như lòng quân đã tan rã thật sự, trong mười ngày qua gần như là chưa tiến hành bất cứ hình thức chống cự nào, bọn binh sĩ nhu nhược này ngay cả thành Khúc A thủ phủ của Thanh Châu cũng buông xuôi.
Bất quá chuyện làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, thành Khúc A rộng lớn như vậy đã hoàn toàn trở thành một toà thành hoang phế. Dân chúng trong thành không ngờ đã rút lui sạch sẽ, làm cho người ta không thể không khiếp sợ lực hiệu triệu của Tư Đồ Duệ. Muốn cho bao nhiêu dân chúng như vậy rời bỏ quê hương nhà cửa của họ là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Ngoài thành Khúc A, trong đại doanh của Mông Diễn.
Phác Tán Chi nói lên nỗi lo lắng trong lòng mình với Mông Diễn:
- Điện hạ, ty chức cảm thấy không khí có chỗ không đúng.
Mông Diễn chưa bao giờ hoài nghi lòng trung thành của Phác Tán Chi, nhưng chuyện làm hắn căm tức chính là tên Phác Tán Chi này hay đưa ra những vấn đề làm cho người khác không cao hứng chút nào. Mấy ngày nay Phác Tán Chi vẫn ghé vào tai Mông Diễn hắn nói những gì hành tung của đại quân đế quốc Minh Nguyệt rất khả nghi, Tư Đồ Duệ có cử chỉ khác thường… những điều rác rưởi như vậy, xem ra lần này cũng sắp sửa đưa ra vấn đề tương tự.
Lập tức Mông Diễn không hề khách khí cắt ngang lời của Phác Tán Chi:
- Tán Chi tiên sinh, nếu như tiên sinh muốn nói cái gì Tư Đồ Duệ và tiểu quả phụ Thu Vũ Đường có âm mưu, vậy thì làm ơn câm miệng lại. Sách lược vô cùng đơn giản "lấy không gian đổi lấy thời gian" mà nhìn không ra, thật không biết đầu óc của ngươi cả ngày suy nghĩ chuyện gì?
Quả nhiên Phác Tán Chi lập tức câm miệng lại, hắn chỉ là cảm giác hơi bất an, còn lý do vì sao thì không nói được.
Mông Diễn không thèm để ý tới Phác Tán Chi nữa, quay sang hỏi Sử Di Viễn:
- Di Viễn tiên sinh, tiến triển của hai cánh Nam Bắc thế nào?
Sử Di Viễn vội vàng đi tới trước tấm bản đồ lớn treo ở bình phong, lấy hai trăm cây cờ màu đỏ nhỏ cắm lên bản đồ, nói:
- Căn cứ vào tin tức mới nhất mà khoái mã truyền về, quân đoàn Tây Bộ ở cánh Bắc đã công hãm thành Liệt Liễu là thành lớn thứ hai của Thanh Châu, hiện tại chỉ còn cách Hắc Phong Lĩnh nơi tiếp giáp giữa Thanh Châu và Tịnh Châu không đầy hai trăm dặm nữa.
- Đại quân cánh Bắc tiến thật nhanh!
Phác Tán Chi nhịn không được lại cất tiếng than thở:
- Vòng qua Hắc Phong Lĩnh đi về phía Tây hai trăm dặm nữa chính là Hắc Phong Khẩu. Đây chính là con đường mà quân đội các châu của đế quốc Minh Nguyệt muốn xuôi về phía Nam tiến vào Trung Châu bắt buộc phải đi qua, quân đoàn Tây Bộ chỉ cần công chiếm và giữ chặt Hắc Phong Khẩu, vậy coi như đã bóp chặt được yết hầu của viện quân đế quốc Minh Nguyệt ở hướng Bắc.
Mông Diễn thoáng chốc cau mày lại, quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ tiến quân thần tốc như vậy, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Lập tức Mông Diễn không còn lòng dạ nào mà hỏi tình hình tiến quân của đại quân cánh phía Nam, dặn dò Sử Di Viễn:
- Di Viễn tiên sinh, ngày mai bắt đầu cho đại quân tăng nhanh tốc độ, trong vòng mười ngày bản vương muốn cử hành tiệc mừng công ở Hổ Khiếu quan!
--------------
Hổ Khiếu quan.
Thu Vũ Đường lại đi tới Hổ Khiếu quan, bất quá lần này không phải là đi xe ngựa đến như lần trước, mà là mang đến hai quân đoàn cận vệ, cấm vệ của Hoàng gia. Bất quá trong quân đoàn cận vệ thì có ba sư đoàn đã điều động sung vào đại quân Đông chinh của Tư Đồ Duệ khi trước, cho nên hiện tại trên thực tế quân đoàn cận vệ chỉ còn lại có một sư đoàn mà thôi.
Hai quân đoàn cận vệ, cấm vệ của đế quốc Minh Nguyệt không phải do lão binh của các quân đoàn ở địa phương khác tập hợp lại mà tạo thành, hơn nữa biên chế cũng giống như quân đoàn ở các nơi khác, cũng chỉ có bốn sư đoàn. Không giống như đế quốc Quang Huy, quân đoàn cận vệ có được năm sư đoàn, quân đoàn cấm vệ có được sáu sư đoàn, hai quân đoàn Hoàng gia đã muốn bằng với ba quân đoàn ở các nơi khác.
Trong đại sảnh phủ Thành chủ ở Hổ Khiếu quan đèn đuốc sáng choang, một cuộc hội nghị quân sự quan hệ đến sinh tử tồn vong của đế quốc Minh Nguyệt đang được tiến hành.
Tư Đồ Duệ lấy tay chỉ vào bản đồ, nói với giọng vô cùng quả quyết với Thu Vũ Đường:
- Điện hạ, hiện tại đã có thể khẳng định, đại quân Tây chinh của đế quốc Quang Huy quả thật đã chia quân, mà cũng không phải là có mưu kế gì trong đó. Theo phương thức chế tạo cờ xí, áo giáp và chiến bào có thể phán đoán được, đường phía Nam chính là quân đoàn Bắc Phương, đường phía Bắc chính là quân đoàn Tây Bộ, còn lại ba quân đoàn cận vệ, Tây Bắc, Tây Nam đều tập trung ở trung lộ, đường này hiển nhiên chính là chủ lực.
Tư Đồ Việt thoáng chốc cau đôi mày liễu, cặp mắt sáng ngời thoáng hiện vẻ khiếp người.
Tư Đồ Duệ hít sâu một hơi, lại nói:
- Điện hạ, đế quốc Quang Huy chia quân làm ba đường dụng ý đã rất rõ ràng, chính là muốn chặt đứt con đường cứu viện của viện quân hai miền Nam Bắc. Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn, một là tụ hợp hai đại quân đoàn của Hoàng gia, thêm vào quân Đông chinh của lão thần, một phen kích phá quân chủ lực của Mông Diễn ở trung lộ, thế nhưng về khả năng thắng trận của quân ta, lão thần cho rằng không lớn lắm.
- …Lựa chọn thứ hai là lão thần suất lĩnh phần tàn binh của quân đoàn Thanh Châu tử thủ Hổ Khiếu quan, điện hạ đích thân suất lĩnh hai đại quân đoàn Hoàng gia cùng với phần lớn đại quân Đông chinh còn lại trước tiên kích phá đại quân ở đường phía Bắc của đế quốc Quang Huy. Sau đó mới hội hợp với ba đại quân đoàn Tịnh Châu, Vân Châu và Định Châu bọc về phía sau cánh quân chủ lực nơi trung lộ của Mông Diễn, một phen bao vây diệt gọn bọn chúng!